Mang chồng về Trấn Tây Hầu phủ, ta sẽ chiều chuộng hắn đến chết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả gốc: fairy53130

xưng hô: Diệp Đỉnh Chi -> hắn

Bách Lý Đông Quân -> y

Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng qua cửa sổ, mang đến không khí trong lành. Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng, bóng tối.

"Tiểu Đông Quân, dậy đi " Diệp Đỉnh Chi ngồi ở mép giường, nằm nghiêng bên cạnh Đông Quân, dùng tay đỡ đầu y, âu yếm nhìn Đông Quân.

"Không... Để cho ta ngủ một lát..." Bách Lý Đông Quân tựa đầu vào Diệp Đỉnh Chi trong ngực, hắn vỗ vỗ Đông Quân như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên trán.

"Được rồi, đứng dậy đi!" Diệp Đỉnh Chi nói xong liền đi ra ngoài luyện tập.

Bách Lý Đông Quân chậm rãi đứng dậy, vươn vai ngáp dài nhìn người đang luyện tập trước mặt, y nảy ra một ý tưởng, nhưng nhất định phải được Vân ca ca đồng ý.

"Đỉnh Chi, huynh và ta có thể trở lại Trấn Tây Hậu phủ!"

Tại chỗ của Lý Trường Sinh

"Sư phụ, ta muốn cùng Diệp Đỉnh Chi trở về Trấn Tây Hậu phủ!"

"Được rồi, trên đường nhất định phải chú ý an toàn!" Sư phụ nghiêm túc lời nói, làm cho Bách Lý Đông Quân lỗ tai trở nên chai sạn.

Trên đường trở về Trấn Tây Hậu phủ, Bách Lý Đông Quân không ngừng nắm lấy cánh tay Diệp Đỉnh Chi, tựa đầu y vào vai hắn, càng ngày càng ôm chặt hơn: "Đỉnh Chi, ngươi có thích ta không?"

"Vân ca đương nhiên thích nhất Đông Quân!" Diệp Đỉnh Chi sờ sờ Đông Quân đầu, đối Bách Lý Đông Quân cười yêu kiều.

Sau vài giờ, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

"A nương, phụ thân, con về rồi!" Bách Lý Đông Quân xuống xe ngựa là người đầu tiên chạy tới.

"Chỉ cần quay lại. Đây là ai?"

"Kính chào Hầu tước, ta là con trai của Diệp tướng quân, Diệp Vân Diệp Đỉnh Chi!"

Mọi người trên khán đài đều bị sốc. Họ không ngờ rằng đứa con trai duy nhất của gia đình Diệp vẫn sống sót và họ rất phấn khích.

"Phụ thân, hắn còn có một thân phận khác, đó chính là... phu quân của ta!"

"Thật sao? Thật tuyệt, vậy thì hai nhà chúng ta cưới nhau hạnh phúc quá," Bách Lý Thanh Phong cũng rất vui vẻ

Trong bữa trưa, người nhà không ngừng mang đồ ăn tới cho Diệp Đỉnh Chi: “Con ăn nhiều một chút nhé!”

"Bách Lý, đệ cũng ăn đi." Diệp Đỉnh Chi gắp  thịt cho vào bát Bách Lý Đông Quân.

Sau đó, cả hai trở về phòng.

"Đỉnh Chi, chúng ta..." Nghe xong lời này, Diệp Đỉnh Chi nhất định biết Bách Lý Đông Quân muốn làm lại chuyện này, liền thở dài...

Sau đó Bách Lý Đông Quân kiễng chân lên, nghiêng đầu hôn hắn, Diệp Đỉnh Chi cảm giác được môi mình có cảm giác nóng rát, đè Đông Quân xuống giường, cởi quần áo của y ra từng lớp một. tiếng thở dốc nặng nề có thể nghe rõ.

"Vân ca..."

Bách Lý Đông Quân đang muốn nói cái gì, liền bị Diệp Đỉnh Chi cự tuyệt. “Đừng nói, Đông Quân.”

hắn cắn vào cổ Bách Lý Đông Quân , Diệp Đỉnh Chi dùng một tay giữ cổ tay của y và đặt chúng lên đầu y , sau đó hôn y, cả căn phòng trở  nên ngột ngạt.

"Đông Quân, huynh yêu đệ ~ Cả đời ta sẽ không bao giờ thay đổi." Giọng nói dịu dàng êm ái của Diệp Đỉnh Chi vang vọng bên tai Đông Quân, Đông Quân không khỏi nuốt khan.

"Sao vậy? Tại sao... đệ nhìn ta và cười?" Hắn hỏi, nhìn Đông Quân ngơ ngác nhìn tôi.

"Lão công của ta đương nhiên là đẹp trai!" Đông Quân nói xong lý do, Diệp Đỉnh Chi nghiêng đầu cười thầm: Tại sao tiểu thê tử của ta lại ngốc nghếch lại thông minh như vậy?

Mấy ngày sau, Bách Lý Đông Quân cùng Đỉnh Chi  tạm biệt Trấn Tây Hậu phủ, trở về Cơ Hạ học viện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro