Hương mật tựa khói sương - Điện Tuyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Húc Phượng - Cẩm Mịch

"Ta không cần nàng làm người sống hay người chết của ta. Ta chỉ cần nàng làm người của ta." - Húc Phượng 

"Nàng yên tâm, những tiên tử này cho dù có tốt đến đâu cũng không chen vào được trái tim ta."- Húc Phượng

"Thiên địa bao la, nữ tử cũng nhiều, nhưng trong lòng ta duy chỉ có một người đẹp nhất."- Húc Phượng

"Mịch Nhi nếu nàng là kiếp số của ta, vậy Nhuận Ngọc hôm nay sẽ ứng kiếp."- Nhuận Ngọc

"Cảm ơn chàng đã cho ta biết được ý nghĩa cuộc đời trong cuộc sống nhỏ bé tầm thường này." - Cẩm Mịch

"Hóa ra, ta thực ra là một giọt lệ trong mắt chàng ngay từ đầu, đã định trước phải chia lìa..." - Cẩm Mịch

"Hoàng Đế Phượng Linh trên trời dưới đất chỉ có một chiếc, ta để nó lại cho nàng, nàng còn không hiểu được hay sao?"

"Ta sẽ lấp đầy trái tim nàng. Nàng chỉ cần cho ta vị trí này ta có thể quang minh chính đại che chở nàng."- Nhuận Ngọc

"Ta yêu nàng, yêu đến đau không thiết sống, yêu điến mức không thể đút ra. Mịch Nhi, ta sai rồi. Nàng có thể không tin ta, có thể không yêu ta, thậm chí có thể hận ta, nhưng nàng không thể rời xa ta."

"Từ đầu chí cuối, điều ta quan tâm, chỉ có Cẩm Mịch. - Điều đáng mỉa mai là, trong lòng ta cũng chỉ có Cẩm Mịch. Ta sai lúc bắt đầu, ngươi sai khi kết thúc."

 "Chúng ta có thể quay về như trước kia không?" - "Không thể nữa rồi! Hay là chúng ta bắt đầu lại từ đầu."

"Hoa nở, ta sẽ vẽ hoa. Hoa tàn, ta sẽ vẽ chính mình. Người đến, ta đương nhiên vẽ người. Người đi, ta sẽ vẽ một bức tranh hồi ức..."

"Vật đã tặng, không có ý định thu hồi, huống chi thứ ta để chỗ Cẩm Mịch tiên tử đâu chỉ có một cọng Phượng Linh. Nếu muốn trả thì trả hết tất cả, còn nếu không, dứt khoát đừng trả."

"Trái tim này của ta, sớm đã dâng cho nàng ấy rồi. Không thể đau đớn nữa. Chỉ cần được đứng phía sau nàng ấy, nhìn nàng ấy. bảo vệ nàng ấy, kể cả cạn kiệt linh lực, ta cũng cam tâm tình nguyện."- Nhuận Ngọc

"Chỉ có những người từng trải qua náo nhiệt mới hiểu được cái gì gọi là tĩnh mịch. Còn ta vốn đã mang số mệnh vạn năm cô độc. Ngày ngày ăn cơm một mình, tu luyện một mình, đọc sách một mình, đi ngủ một mình. Chưa bao giờ biết cảnh náo nhiệt làm sao hiểu được cái gì là cô tịch."

"Ta cố ý gọi tên Tuệ Hòa, chính là muốn nhắc nhở chính mình không thể bị ngươi mê hoặc. Nhưng là, khi chạm được vẻ mặt cô đơn trong nháy mắt của nàng, thấy bước chân lộn xộn khi nàng rời đi, tâm ta lại đau, ngay cả hô hấp cũng đau, ta hận không thể đuổi theo nói với nàng, không phải như nàng nghĩ." - Húc Phượng 

"Ngày đó, nàng một mình tiến U Minh, nàng lại nói với ta nàng yêu ta. Ta nhất thời tim cũng ngừng đập, tuy là sợi tóc trên đầu cũng biết đấy là một lời nói dối, nhưng là ta lại tin, giống như uống rượu độc giải khát. Trong miệng ta mặc dù châm chọc nàng. Nhưng từ đáy lòng lại vì những lời này của nàng mà ấm lòng."

"Ta bức chính mình nói với ngươi lời cay độc, ta nói với nàng: 'Ngươi nói yêu ta một lần nữa xem, ta sẽ lập tức giết ngươi. Nói lần nào, róc thịt lần đó!' Thực ra ta biết, chỉ cần nàng nói lại lần nữa, ta dù gặp chuyện gì cũng sẽ vứt bỏ, liều lĩnh, không từ thủ đoạn mà buộc chặt nàng bên người, cừu hận sâu đến đâu cũng sẽ quên... Thế nhưng, nàng đi rồi, nàng sao có thể cứ đi như thế chứ?" - Húc Phượng 

"Thấy nàng hóa thành một mảnh sương hoa bốc hơi mà đi... Ta đã tưởng rằng ta sẽ chết. Đã từng bị nàng một đao xuyên tim cũng không đau như thế... Nhưng là, ta lại không chết... Vì sao nàng lần nào cũng phải nhẫn tâm như vậy?" - Húc Phượng 

"Nàng nhìn chân nàng đi, nhìn tay nàng đi, Rốt cuộc nàng đang giày vò bản thân hay giày vò ta? Nàng nghe thấy được đúng không? mỗi nhịp dao động bên trong đều là một lời gọi nàng quay về." - Nhuận Ngọc

"Đời này ta mong cầu không nhiều. Chỉ cần mỗi ngày nàng yêu ta nhiều hơn một chút. Từng ngày rồi từng tháng, từng tháng rồi từng năm, từng năm qua đi cho đến hết đời. Không ngại việc yêu ta đạm bạc, cầu yêu ta dài lâu."- Nhuận Ngọc

" Để cho Mịch Nhi bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu, chỉ cần ngẩng đầu là trông thấy đường về, nhớ đến phía cuối cầu vồng này có tòa nhà tường trắng ngói đen đơn sơ, còn có một người, còn có một Yểm Thú đang lặng lẽ chờ nàng."- Nhuận Ngọc

"Ngay từ đầu, ta đã biết là nàng cứu ta... Con thỏ kia, ta ngay lần đầu tiên trông thấy, liếc mắt một cái đã nhìn ra là nàng, thế nhưng, ta làm như không biết... Bởi vì ta hiểu gặp lại chính là giết chóc, thế nhưng ta không hạ thủ được. Cho dù nàng lừa ta, giết ta, cho dù ta mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở chính mình phải hận nàng, phải tự tay giết nàng, nhưng là chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, cho dù đã hảo bày kế đến đâu nhưng trong chốc lát liền thất bại, không còn nghĩ tới. Ta chẳng những không hạ thủ, lại còn thường âm thầm chờ đợi để nhìn thấy nàng, giống như trúng độc, ngay cả ta cũng tự xem thường chính mình..." - Húc Phượng 

"Đêm đó, ta không có say... Giả say với nàng, ôm nàng, ôm nàng thật chặt, có nàng lại làm cho ta thực sự say. Ta thì thầm thỏa mãn, chỉ nguyện vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Dường như vô luận ân oán gì cũng chỉ như mây khói thoảng qua, ý niệm trong đầu như thế khiến ta kinh sợ, khiến ta thống hận chính mình, thống hận chính mình vì ngươi mềm lòng đến ngay cả tính mạng, tôn nghiêm cũng có thể vứt bỏ." - Húc Phượng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro