Huyền của Ôn Noãn - An Ninh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếm Nam Huyền - Ôn Noãn

"Trái tim anh là nơi dù có đi đến tận cùng thế giới, em vẫn muốn quay về."

"Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?" - "Vĩnh viễn là Huyền của em."

"Em yêu anh, thực sự rất yêu, yêu đến mức không dám yêu lại."

"Anh nhất định sẽ giàu hơn Chu Lâm Lộ. Anh nhất định sẽ khiến em tự mình quay về bên anh".

"Lần trước vừa đi đã là bảy năm, còn lần này? Em lại định rời khỏi tôi bao lâu?"

"Đồ ngốc, cái lỗi lớn nhất của em chính là không yêu một người phong lưu lỗi lạc, độc nhất vô nhị như anh."

 "Anh hy vọng em hạnh phúc, cũng sợ mình không thể cho em nhiều hạnh phúc, cho nên không ngừng làm mọi việc, tốn hết hàng vạn hàng nghìn cơ mưu, bức thiết muốn bù đắp cho em., muốn đem những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian đưa tới trước mặt em. Không phải là mê cung, cũng không phải là trò chơi, chỉ là anh không thể nói ra tâm tư của mình, mỗi lần tiếp cận là mỗi lần muốn nói với em, hạnh phúc của anh phụ thuộc vào em, chỉ khi em quý trọng anh nó mới trọn vẹn."

"Nhiều khi, một người gặp gỡ một người là có nguyên do, em gặp anh, là để thành toàn cho anh và cô ấy, nhìn thấy hai người tay trong tay, coi nhẹ sự tồn tại của em, cho dù đau đến sắp hít thở không thông cũng vẫn hy vọng anh hạnh phúc, nhưng ai sẽ tới thành toàn em đây? Thật ra kết cục đã sớm được định sẵn rồi, cho dù em có hối hận như thế nào, cũng không thể xóa tan sự thù hận của anh đối với em, cho dù em có khẩn cầu như thế nào, anh cũng không thể từ hận đến yêu em, em sai, chỉ có thể tự mình gánh vác, nỗi đau đớn ấy đã hiện hữu, không bằng em buông tay, hưởng thụ cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên. Huyền của Ôn Noãn, chỉ là hồi ức, em chỉ có thể chầm chậm cảm nhận tình yêu của anh đối với em trong trí nhớ, Huyền của Ôn Noãn, chỉ là một kỉ niệm, chúng ta chỉ có quá khứ, không có tương lai, vết thương đã có, không thể quay lại, em chỉ có thể cười rồi nói tạm biệt với anh, xin lỗi, em yêu anh nên mới có thể lựa chọn thương tổn anh để bảo vệ người nhà em, bởi vì anh chính là em, thương tổn anh cũng chính là tra tấn em."

"Ba năm mối tình đầu, bảy năm li biệt, một năm sau khi trở về nhìn anh thành đôi với người khác chỉ có thể đau khổ nhung nhớ, mất hai năm cố gắng đến bên anh, anh chiếm một nửa năm tháng trong cuộc đời cô, nhưng hóa ra trong mắt anh, người cô yêu lại là bản thân mình. Vẫn cứ như vậy đi. Đã không còn gì để nói nữa rồi."

"Trong cái đêm tan vỡ dưới tầng nhà cô, anh từng chỉ vào mũi cô và nói, một ngày nào đó anh sẽ vượt qua Chu Lâm Lộ, một ngày nào đó anh sẽ làm cô phải trở lại bên cạnh anh, xa cách bảy năm, sau bảy năm khoảnh khắc anh nhìn thấy cô trong bữa tiệc đính hôn của mình, anh tự nói với lòng. Một ngày nào đó, anh sẽ đem tất cả những gì cô đã đổ lên người anh, trả lại cho cô không thiếu một thứ."

"Anh đã thử qua cảm giác giằng xé khi yêu một người lại cảm thấy mình không thể hưởng hạnh phúc đó bao giờ chưa? Anh đã thử qua cảm giác hận một người lại giống như bị trúng độc, không thể rời đi mà chỉ có thể ở yên tại chỗ thừa nhận nỗi đau đớn thương tổn không ngừng chưa? Anh đã thử qua cảm giác sợ hãi tột độ khi nhìn thấy người mình yêu nhất đứng với người con gái khác trong giáo đường chưa? Anh có biết lúc ấy em nghĩ thế nào không? Em tự nói với chính mình, nếu anh thật sự cưới cô ấy, em sẽ đoạt lấy súng của Dương Văn Trung tự sát, anh đã muốn tra tấn em như thế, vậy em chết, em chết anh đã vừa lòng chưa?"

"Anh không biết anh sẽ hận một người đến thế, hận đến mức mỗi một đêm, máu trong người đều rít gào. Nhìn thấy em bình tĩnh, thong dong, anh thiết kế một cái bẫy chờ em nhảy xuống. Nhìn em thương tích đầy mình, lại không thể cười được, tim đau đến tột độ. Huyền của Ôn Noãn, là minh chứng tốt nhất của tình yêu của anh dành cho em, nhưng em lại khiến nó bị tổn thương, dù thế nào anh cũng phải nhìn thấy em tan xương nát thịt, để em cảm nhận được nỗi đau năm đó của anh, hận em sâu đậm, cũng có nghĩa anh yêu em sâu đậm, dù quá khứ chất chứa nhiều nỗi đau như thế, anh vẫn luôn muốn cho em một tương lai hạnh phúc." 

"Thời gian đối với người bị thương là liều thuốc hồi phục tốt nhất, nhưng đối với những người yêu say đắm lại là độc dược chia lìa chí mạng, mười năm thế sự xoay vần, duyên phận giữa anh và cô bất tri bất giác đã tan biến hầu như không còn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro