Nợ em một đời hạnh phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Có một loại tình yêu không thay đổi theo thời gian, có một loại tình yêu càng giằng xé càng sâu sắc."

"Trên đời này, điều tàn nhẫn nhất chính là tưởng rằng mình đã có tất cả nhưng cuối cùng mới phát hiện thật ra tất cả đều chỉ là giả."

"Dù trời cao đất rộng, cũng không dung nổi khoảng cách giữa hai ta, dù đã nói em không quan tâm, vậy mà vẫn không buông bỏ được."

"Được tất cả mà phải mất đi một vài thứ, cũng chẳng có gì đáng tiếc. Đánh mất anh, cũng mất luôn dũng khí đối mặt với cô đơn."

"Khoảng cách xa nhất trên cõi đời này không phải tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá khứ mình khắc cốt ghi tâm, trong mắt người kia, lại chỉ là một hạt cát đã bị lãng quên từ lâu."

"Cả đời này anh ấy không tỉnh lại, cháu đợi cả đời. Kiếp này chờ không được, cháu sẽ đợi đến kiếp sau. Anh ấy đợi cháu bao nhiêu năm như vậy, cháu sẽ đợi anh ấy cả đời." – Đàm Tĩnh

"Khi còn trẻ người ta thường dễ dàng tự mãn với bản thân, dễ dàng cho rằng những gì mình sở hữu là suốt đời suốt kiếp. Chỉ đến lúc mất đi rồi mới nhận ra rằng, những gì đã trải qua mới chính là hạnh phúc mà có khi cả đời này cũng không tìm lại được."

"Từng vui vẻ biết bao, tưởng rằng sẽ bên nhau mãi mãi. Vượt qua trăm núi nghìn sông, quay lại đã muộn màng. Từng yêu nhau là thế, tưởng rằng đời này sẽ luôn có người tri kỷ. Không cần biết trước mắt, không rời không xa, hóa ra chỉ có mình em."

"Đợi hay không là chuyện của anh, yêu hay không cũng là chuyện của anh. Em không yêu anh nữa, năm đó vì sao em lại rời xa anh, hoặc trước nay thật sự em chưa từng yêu anh, cũng không sao cả, điều này không ảnh hưởng đến anh. Có điều em nói sai rồi, không phải anh từng yêu em, mà anh vẫn luôn yêu em, từ trước tới giờ, thậm chí cả sau này cũng thế."

" Thời gian ở nước ngoài, anh có thể dùng bài vở để làm tê liệt bản thân, một lúc học hẳn hai bằng tiến sĩ, bao nhiêu thí nghiệm làm không hết, bao nhiêu bài luận viết không xuể; trở về nước, anh có thể lao mình vào công việc để quên đi tất cả, những cuộc phẫu thuật liên tiếp mãi không hết, những buổi hội chẩn mãi không xong. Ấy vậy mà, chính giây phút gặp lại Đàm Tĩnh, tất cả lại quay về, nhanh như một cơn sóng thần."

"Thực ra anh vẫn ôm một tia hy vọng hão huyền, ví dụ như một ngày nào đó Đàm Tĩnh sẽ nói với anh rằng, Nhiếp Vũ Thịnh, em sai rồi, thực ra em đã nói dối anh. Khi anh khó khăn nhất, khổ sở nhất ở nước ngoài anh đã hèn hạ tự lừa mình rằng, nếu như lúc trở về nước, Đàm Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, cô chỉ cần nói, em không làm gì hết, em nói dối anh đấy thôi, anh nguyện sẽ tin cô tất cả. Nhưng ngay đến một cơ hội như vậy, cô cũng không cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro