Trao anh ánh dương ấm áp - Chung Cận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                          Lý Duy - Trương Mạn

" Loài người giống như một vũ trụ rộng lớn, mà hành tinh của em rốt cuộc cũng đã hoàn thành quá trình diễn hóa cuối cùng một cách mỹ mãn. Có thể sống kiếp này, bên anh một đời, chính là may mắn của em. — Lần này, đổi lại tôi đi gặp em."

"Em đã theo anh cả một chặng đường dài nhưng vẫn không thể sánh kịp anh, nên sau khi vượt qua bao tăm tối và đày đọa, dẫu kinh qua muôn ngàn đau khổ cũng phải xoay lại ôm và cười với em nhé."

"Sau này em sẽ có thêm cái nếp nhăn thứ hai, thứ ba, mà da tôi cũng sẽ lốm đốm đồi mồi... chúng ta đều sẽ già, cảm ơn em có thể cùng già với tôi."

"Ngày còn trẻ tôi từng cho rằng, khi đó tôi yêu em, yêu đến công thành phá trại. Nhưng bây giờ tôi mới biết, mỗi ngày tôi đều yêu em nhiều hơn ngày hôm qua."

"Anh sợ sự sụp đổ của thế giới quan, anh sợ không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, nhưng anh càng sợ tổn thương cô hơn. Cho nên anh cứ sợ đầu sợ đuôi, không cách nào tiến lên. Song, trong bóng tối vô hình ấy cô chưa bao giờ từ bỏ anh. Cho dù anh muốn từ bỏ chính mình thì cô cũng chưa từng từ bỏ anh."

"Mạn Mạn, có thể sau này tôi phải luôn ở cạnh em."

"Em từng ước được đi mọi nơi cùng tôi, trước kia tôi không trả lời. Song từ nay về sau, bắt đầu từ ngày đông nhưng lại ấm áp như mùa xuân này ở Tam Á, tôi muốn đi ngắm Giang Nam rả rích mưa xuân với em, ngay cả gió xuân cũng khiến hồ Baikal say túy lúy, cao nguyên Hoàng Thổ đầy cát, và bên bờ sông Seine dịu dàng thơ mộng. Muốn ở bên em đến khi tóc bạc da mồi, muốn ở bên em nhìn trần thế luân hồi. Bên em, cả đời."

"Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, nhưng vẫn có người đang ngước nhìn bầu trời sao. Mỗi một người trên thế giới này đều đang chịu đựng nỗi đau mà người khác không bao giờ biết. Tôi có thể may mắn sống, là vì có hai thứ quan trọng trong cuộc đời tôi, Vật lí và cô ấy. Vật lý cho tôi khả năng tư duy trong bóng tối, mà cô ấy, là người cho tôi ánh sáng."

"Đôi khi, xưa nay cố gắng hoặc lý tưởng chưa từng là câu khẩu hiệu đường hoàng nhưng những đứa trẻ trong độ tuổi thanh xuân phơi phới này, ở cái tuổi lẽ ra nên tùy tiện cười nói ấy đã gánh vác tương lai nặng trĩu của bọn họ.."

" Có hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Vật lí và cô ấy. Vật lí cho tôi khả năng tư duy trong bóng tối, mà cô ấy, là người cho tôi ánh sáng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro