12."Anh yêu em. Chúng ta có thể sinh con hay không sinh con nữa cũng không sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đứa con đầu lòng này tôi và anh đều rất mong chờ.

Thế nhưng, chúng tôi lại không có duyên với nó. Lúc xảy thai, cả hai đều đã phải mất một khoảng thời gian khá dài để ổn định.

Đó là một ngày trời không nắng cũng không mưa, tôi ra đường mua thức ăn cho bữa tối.

Sau đó vô ý vấp ngã, bụng tôi đau nhói, cả cơ thể như không còn cử động được nữa, chỉ biết ôm lấy bụng mà cầu cứu người ta. Khi mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường bệnh.

Tất cả dường như chỉ xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Tôi không biết, mình đã làm gì để có thể vượt qua cơn đau này, sau khi biết đứa trẻ không còn nữa đầu óc tôi lúc ấy trở nên trống rỗng và quay cuồng, cũng chỉ thể húp cháo mỗi ngày, cứ như vậy, chỉ có anh bên cạnh lặng lẽ chăm sóc, quan sát tôi.

Đến lúc này tôi mới thực sự nhận ra, thì ra không phải do tôi mạnh mẽ, mà bởi vì tôi có anh bên cạnh.

Nghe tin tôi xảy thai, anh đã bỏ hết công việc mà chạy đến, khi tỉnh dậy, đã thấy anh bên cạnh mình, khuôn mặt hốc hác lộ rõ vẻ mệt mỏi, đau thương.

Dường như anh đã khóc, vành mắt anh đỏ hoe, chắc là anh đã khóc rất nhiều. Phải rồi, anh chắc chắn đã khóc. Vì anh là người mong đứa con này hơn bất kỳ ai.

Tôi vẫn còn nhớ như in, anh đã vui mừng như thế nào, hạnh phúc ra sao khi nghe tin chúng tôi chuẩn bị chào đón thành viên mới.

Lúc thấy tôi mở mắt, anh vội quay đi quệt nước mắt, đầy lo lắng, "Em làm anh lo quá, ba ngày rồi em mới chịu tỉnh lại."

Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt anh, mới chỉ có ba ngày mà mặt anh gầy đi rất nhiều, mắt anh cứ đỏ rồi lại ngấn nước.

Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, có lẽ anh rất đau lòng cho đứa con yểu mệnh của mình.

Ba ngày qua tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng, đau khổ, buồn bã của anh ra sao. Lúc này đây, tôi cảm thấy bản thân thực sự không thể sống thiếu anh.

Tôi không dám nghĩ, một ngày nào đó nếu cuộc sống của tôi không còn sự xuất hiện của anh nữa, hẳn là sẽ rất đáng sợ. Trước mặt tôi, anh không dám nhắc đến đứa bé, anh sợ tôi lại suy nghĩ.

Bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu sợ hãi của tôi anh đều giữ lấy, nhận hết cho mình.

Lần đầu tiên, trước mặt tôi anh khóc, "Anh yêu em. Chúng ta có thể sinh con hay không sinh con nữa cũng không sao, nhưng anh xin em, anh thực sự không có đủ can đảm để nhìn thấy em như thế này. Hãy sống vui vẻ vì anh, có được không?"

Tôi chỉ có thể gật đầu ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy kia của anh, trái tim tôi giống như bị ai đó bóp nghẹn.+

Hạnh phúc đối với tôi rất đơn giản, đó chính là từng mảnh từng mảnh ghép trong cuộc đời tôi đều có anh, đều mang theo nụ cười của anh, đều có anh nắm tay tôi đi tiếp, chỉ cần là anh thì đó chính là hạnh phúc.                                                                                                                                -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
  "Mẹ là người lai nhưng sao Kỷ Lăng lại không có nét lai chút nào nhỉ?" tôi thắc mắc từ lâu, bây giờ có dịp ngắm kỹ người phụ nữ này câu hỏi ấy lại một lần nữa nhảy múa trong đầu tôi.

Mẹ Kỷ cười, "Không giống cũng phải, nó có phải con ruột của chúng ta đâu."

Tôi hoàn toàn bất ngờ về chuyện này, anh chưa bao giờ kể cho tôi nghe. Nhìn thấy tôi ngạc nhiên, mẹ lại cười.

"Con đừng trách thằng bé, chuyện này không một ai biết cả, nó cũng không muốn cho bất kỳ ai biết."

Tôi nói nhỏ, "Anh ấy sợ mọi người cười chê ạ?"

"Không, nó không muốn mọi người nhìn ta và cha nó bằng đôi mắt cảm thông. Ngày còn trẻ ta từng xảy thai, và từ đó ta không còn khả năng làm mẹ nữa, ta trở nên điên loạn phải vào viện điều trị dài hạn. Cho đến khi gặp được thằng bé, Kỷ Lăng là do ta quá khao khát được làm mẹ mà nhận nuôi."

Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao ngày tôi xảy thai anh lại sợ hãi như vậy, không phải vì tôi mất đứa con mà là vì sợ nhìn thấy tôi lại đau khổ như mẹ anh. Và cũng nhận ra suy nghĩ của tôi thực quá đơn giản, tất cả những việc anh làm kể cả giấu tôi không phải vì anh mà là vì mẹ.

Kỷ Lăng ngày trước là một đứa trẻ bốn tuổi xin ăn ngày ngày đi ngang qua cổng bệnh viện, ở đây anh gặp mẹ Kỷ. Tối tối anh đều đi đến trước cổng chào mẹ, cho đến một ngày mẹ giữ anh lại, hỏi có muốn làm con của mẹ không? Anh gật đầu rồi ôm chặt lấy mẹ.

Tôi lại cảm thán, "Anh ấy thực sự rất hiếu thảo với mẹ, con thật ngưỡng mộ."

Bà nói, "Nó vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cho tới khi gặp được con."

Lần đầu tiên Kỷ Lăng uống rượu và đi qua đêm.

Mẹ Kỷ lo sốt vó, sợ anh bỏ nhà ra đi, bỏ bà ở lại, bà đã khóc cả đêm ấy, sáng hôm sau trông bà gầy đi rất nhiều vì đau buồn. Anh về đến nhà, thấy mẹ như vậy liền đau lòng quỳ trước mặt mẹ mà tạ lỗi, sau đó lại ôm chân mẹ khóc lớn, thì ra anh thất tình, mà kẻ khiến anh thất tình đó lại là tôi. Khi đó anh chưa kịp tỏ tình thì tôi đã nhận lời yêu Minh Hạo mất rồi.5

Kỷ Lăng - An Hạ (Hồi Ức Của Chúng Ta)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro