15."Ghen - Chăm người ốm"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngồi xổm xuống một bóng râm bên đường, An Di lấy điện thoại ra, ấn số của Ngôn Hoa và gọi đi.

Tuyệt nhiên chỉ có những tiếng tút dài lạnh nhạt đáp lại với cô, điện thoại đổ chuông, nhưng anh lại không bắt máy, anh thật sự quên cô luôn rồi sao?

Bỗng dưng thấy rất ức, An Di vừa mệt vừa buồn, bây giờ cô còn bị anh lơ đi, thế là tất cả bí bách dồn nén không biết giải toả vào đâu, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã, từng giọt lại từng giọt bị gió lạnh hong khô trong tích tắc, chỉ còn đôi mắt xưng mọng và hai gò má đỏ ửng lên vì lạnh của An Di mà thôi.

Mãi đến khi đôi chân không còn một chút lực nào An Di mới lảo đảo bước đến trước cửa nhà Ngôn Hoa, phía tiệm cà phê cũng không có mở cửa, phòng thực nghiệm thì lác đác nghiên cứu sinh ra vào.

An Di lần tìm chìa khoá lần trước anh đưa rồi mở cửa đi vào nhà. Đánh một vòng lớn khắp các tầng cuối cùng cũng không tìm thấy anh, ngay cả Hoàng Tử và chú Vương quản gia cũng không thấy đâu, muốn hỏi xem anh đang làm gì ở đâu cũng thật khó khăn như vậy sao? Lẽ nào đi ăn trưa cùng ai đó vẫn chưa về thật sao?

An Di không còn một chút kiên nhẫn nào, balô trên lưng giờ đang bị cô kéo đi xềnh xệch như vali, đầu tóc thì bị gió thổi cho rối tung rối bù, cả người lạnh đến run cầm cập. An Di bần thần đi xuống tầng trệt, một mình ngồi trong phòng khách xa hoa lộng lẫy, nhìn đài phun nước với bức tượng thần Cupid đơn độc một mình, nhìn đến những chùm đèn pha lê lung linh, rồi đến những hoa văn thủ công tinh tế được chạm khắc trên tường nhà, bỗng dưng An Di cảm thấy đầu óc mụ mị như mở ra cả một tiểu vũ trụ bên trong, rồi lại cảm thấy váng đầu, tự sờ lên trán khiến cô cũng giật mình mà rụt tay lại, rất nóng, có lẽ cô sốt rồi, nhưng bây giờ phải làm thế nào? An Di thở dốc, loay hoay tìm điện thoại, cô không biết mình đã gọi cho Ngôn Hoa bao nhiêu lần mãi đến khi ngất đi trên sô pha lúc nào cũng không hay.

---

Bốn giờ chiều, Ngôn Hoa từ trong phòng thực nghiệm uể oải bước ra, hàng cúc áo đã bị anh mở hơn nửa, vòm ngực rắn rỏi với những đường nét nam tính ẩn hiện vô cùng quyến rũ, cuốn hút người nhìn, thế nhưng gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh lại khiến cho người ta cảm thấy e dè sợ sệt.

Anh vốn định thu xếp công việc của phòng thực nghiệm cho ổn thoả trong ngày hôm nay để ngày mai bay sang Anh thăm gia đình anh họ rồi tiện thể ghé nhà nhìn mặt người đàn ông đã sinh ra mình một lần rồi mới đón An Di về thành phố D.

Bấy lâu nay người đàn ông phụ bạc kia đã hết lần này đến lần khác gọi điện cho anh muốn anh quay về nhà một lần, xem như lần này là vì sức khoẻ của ông, cũng xem như đây là di nguyện của mẹ anh đi vậy ...

Thế nhưng hôm nay lại xảy ra một số việc khiến cho tâm trạng anh không ổn một chút nào.

Không phải vì anh nhỏ nhen giận hờn, chỉ vì cô gái ngốc của anh thật sự rất bướng bỉnh, lại cứ đem việc rời xa anh ra đùa giỡn, lại còn chê anh già, lại nói sẽ không thương anh, anh thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lòng, lẽ nào cô thật sự để ý đến cách biệt tuổi tác giữa hai người sao?

Rồi cả tên oắt con trong lớp, rồi lại tên tiểu tử Du Thăng từ đâu xuất hiện kia nữa, tại sao An Di lại khóc trước mặt cậu ta? Tại sao những chuyện khiến anh không vui lại cùng lúc xảy ra thế này?

Vào đến nhà Ngôn Hoa không thèm mảy may bật đèn mà định đi thẳng lên tầng, bước được vài bậc thang lại nghe tiếng Happy sủa đinh tai ở phòng khách, Ngôn Hoa hậm hực bước xuống bật đèn định tìm cậu ta.

Còn chưa nhìn thấy Happy thì đã thấy balô, tập vở của An Di rơi vãi trên sàn nhà, một cảm giác bất an trỗi dậy, Ngôn Hoa vụt chạy như tên bắn đến sô pha liền nhìn thấy An Di cuộn người nằm co ro ở đó, hai mắt sưng húp đang nhắm nghiền, gương mặt thì tái nhợt đi, trắng bệch như không còn một giọt máu. Mồ hôi túa ra ướt đẫm cả chiếc váy liền thân đang mặc trên người.

Hoàn toàn không kiềm chế được suy nghĩ, lí trí cùng sự bình tĩnh thường ngày bỗng chốc biến đi đâu mất. Ngôn Hoa hốt hoảng quỳ xuống cạnh sô pha, vừa chạm tay vào má An Di anh liền có cảm giác như mình vừa chạm vào một chiếc ấm đun nước đang sôi vậy.

Mặt Ngôn Hoa lập tức biến sắc, anh nhanh chóng bế An Di lên phòng mình, dùng vận tốc nhanh nhất làm sơ cứu cho cô. Cặp nhiệt độ cho cô xong Ngôn Hoa liền như vừa trải qua một cú sốc tâm lý, hơn ba mươi tám độ, anh là bác sĩ nhưng chưa từng cuốn quýt như thế này, tay chân lọng khọng, thấp thỏm lo đứng lo ngồi, thay quần áo cho An Di, chườm nóng cho cô, cách một lúc lại cặp nhiệt độ kiểm tra cho cô, mãi đến hơn hai tiếng đồng hồ sau thì An Di mới dần hạ sốt, giấc ngủ cũng trở nên sâu hơn, không còn mê man nữa. Ngôn Hoa thở phào nhẹ nhõm ngã lưng xuống nằm cạnh bên thật nhẹ nhàng sợ làm An Di thức giấc.

Khoảng thời gian vừa rồi tim anh như không còn nằm trong lồng ngực nữa, suýt thì không còn cảm nhận được nhịp thở của chính mình, anh chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến như vậy. An Di - cô gái ngốc của anh, vì sao em lại ra nông nỗi này ?

An Di trở mình khó nhọc, ú ớ gọi tên anh. Ngôn Hoa dịu dàng xoa xoa lưng vỗ về cô, bỗng dưng cô nắm chặt cánh tay anh lại rồi lẩm bẩm mơ màng.

"Em xin lỗi, em sai rồi, anh đừng có lạnh nhạt với em nữa ... Cô ấy là thanh mai trúc mã của anh sao? Hai người rất thân với nhau à? Anh cùng cô ấy ăn trưa vui chứ?"

Ngôn Hoa nhíu mày khó chịu, hoá ra em vì chuyện này nên lúc ở trường mới khóc sao? Đồ ngốc này ... em thật sự rất ngốc, làm cho anh tức chết rồi.

Cẩn thận đặt tay An Di lại vào trong chăn, cuối đầu hôn nhẹ lên vầng trán còn hâm hấp hơi nóng của cô rồi tìm remote điều hoà chỉnh lại nhiệt độ phòng một chút, Ngôn Hoa khẽ vén một góc màn nơi cánh cửa thuỷ tinh nhìn ra ngoài ban công, chiếc Jeep chuyên dụng của anh mới vừa được lái vào gara, quản gia Vương cùng Hoàng Tử và hai cô giúp việc hai tay đều đang ôm đầy những thứ đồ lỉnh khỉnh bước vội từ gara về tiệm cà phê.

Thở dài một hơi rồi móc điện thoại từ trong túi ra xem, Ngôn Hoa mệt mỏi day day thái dương, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của An Di. Là tại anh quá vô tâm cho nên mới để cô một mình đi giữa rừng dương trong gió lạnh vào tận đây, anh thật sự quá đáng lắm, khiến cho bảo bối của mình suýt nữa thì gặp chuyện rồi ...

Ngôn Hoa - An Di (Thầy Giáo Hắc Ám)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro