19."Không chỉ là quá khứ, hiện tại, mà còn sau này nữa, tương lai, mãi mãi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh đèn đường chiếu vào mắt Khương Điệu làm đồng tử của cô sáng lên không ít, giống như nghe thấy chuyện gì đó không tin nổi: "Dễ thỏa mãn như vậy à, rất nhiều fan của anh đều xem anh làTiết Thiệu của mình đấy, anh biết không?"

Phó Đình Xuyên im lặng một lúc, bước đi năm sáu bước rồi mới hỏi người con gái bên cạnh: "Cô cũng thế sao?"

Khương Điệu trả lời theo phản xạ: "Đương nhiên là có, mười lăm tuổi em đã là fan của anh rồi".

Vào buổi tối năm học cấp ba đó, anh đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, khuôn mặt anh tuấn chạm vào tim, như một bệnh truyền nhiễm mà cô không cách nào phòng bị.

Môi Phó Đình Xuyên bất giác cong lên một độ cong thoải mái, hỏi cô như không tin được: "Trước kia cũng hâm mộ tôi như thế?"

Khương Điệu không phủ nhận: "Đúng vậy".

Ngày này tháng nọ càng tích lũy nhiều hơn, sao nói phai là phai được.

Phó Đình Xuyên lại hỏi tiếp: "Giờ thì sao?"

Khương Điệu chậm vài giây rồi chân thành đáp: "Vẫn thế ạ ha ha". Cô cười tự giễu, cười mình vẫn là fan của anh như ngày trước, thích anh lâu như thế vẫn không hề thay đổi.

Phó Đình Xuyên không hỏi nữa, hai người đều im lặng không nói gì.

Rất nhanh đã đi đến đầu đường, hai người cùng đứng lại chờ, sương chiều buông xuống, mấy ngọn đèn ở đằng xa chiếu một khoảng dài, đường phố quán xá như ánh sao trên trời tối.

– Không biết anh có bối rối không, thực ra em muốn trả lời là, không chỉ là quá khứ, hiện tại, mà còn sau này nữa, tương lai, mãi mãi như thế.16

Phó Đình Xuyên - Khương Điệu (Tam Sơ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro