22."Đang yên đang lành tự dưng lại đeo niềng răng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ngải Cảnh Sơ tìm thấy Tăng Lý thì cô đang một mình nằm trên giường bà cụ mà ngủ. Vì bật đèn lên vừa vào cửa anh đã trông thấy cỗ quan tài, lập tức hiểu ra lí do hôm qua cô mất ngủ.

Nhưng lúc này cô ngủ rất sâu, anh ngồi bên cạnh giường mà cô cũng không phát hiện ra.

Lần đầu tiên anh được nhìn cô ngủ. Mái tóc dài phủ trên gối, đôi môi hơi hé để lộ ra niềng răng ở răng cửa, cằm còn lưu lại vết khâu.

Ngải Cảnh Sơ đứng dậy, ra cửa tắt đèn rồi lại quay lại quay vào ngồi xuống bên giường.

Trời vẫn còn mưa. Nước mưa rơi vào mái ngói, phát ra âm thanh đều đều. Anh cứ yên lặng ngồi ngắm cô như thế, rất lâu, rốt cuộc cô cũng tỉnh.

"Sao anh lại ngồi đây?" Cô hỏi trong trạng thái ngái ngủ.

"Sợ em sợ"

Anh mỉm cười, vỗ nhẹ đầu cô.

Cô duỗi tay trước mặt anh, nhăn nhó nói: "Đau tay."

Có lẽ do trời mưa, nơi này lại là vùng ẩm ướt, nên u nang ở ngón tay cô bị đau. Trước giờ cô đều một mình chịu đựng, lần đầu tiên kêu đau với người khác để làm nũng.

Ngải Cảnh Sơ trong lòng tràn ngập ngọt ngào, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa.

Tăng Lý rất thích cảm giác này, cô nói: "Lại buồn ngủ rồi."

"Thế ngủ tiếp đi."

"Anh hát cho em nghe đã." Cô khẽ nói

"Lại nữa rồi!"

"Hát đi mà!" Lá gan của cô đúng là càng ngày càng to, không còn biết sợ anh nữa rồi.

Nhìn cô nằm trên giường, ngửa đầu làm nũng, cảnh xuân vô hạn mê lòng người. Ngải Cảnh Sơ không kìm lòng được cúi xuống muốn hôn cô. Nhưng khi vừa chạm đến đôi môi anh đào kia, tâm tình tốt đột nhiên vơi đi một nửa.

"Gì thế?" Tăng Lý hỏi

"Đang yên đang lành tự dưng lại đeo niềng răng." Hôn sẽ mất cảm giác.

"Chẳng phải anh đeo cho em sao?" Cô nói.

"..."

Quả nhiên là tự làm tự chịu.

Ngải Cảnh Sơ - Tăng Lý (Cũng Chỉ Là Hạt Bụi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro