25."Anh muốn làm người có thể để em yên tâm bướng bỉnh"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có phải em rất bướng bỉnh không?" Thẩm Chân buồn bã nói.

"Ừ."

"Có phải em rất ích kỉ không?" Âm thanh hơi run.

"Ừ."

"Có phải em vô cơ gây rối không?"

"Ừ."

"Vậy tại sao anh còn cần em?" Cô cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ khóc mất.

"Bởi vì anh muốn làm người có thể để em yên tâm bướng bỉnh, ích kỉ, vô cớ gây rối."

Chỉ có tình yêu trọn vẹn của anh dành cho em thì em mới có thể tin tưởng anh, gần gũi anh, ở trước mặt anh thể hiện một mặt nữ tính của mình. Anh chịu được một mặt xấu nhất trong tính cách của em thì mới có tư cách tận hưởng những gì tốt đẹp nhất của em.

Cảm thấy trước ngực mát rượi, trái tim Cố Tích Hoa thắt chặt, anh mau chóng kéo người trong lòng ra: "Không phải anh đã nói không cho em khóc nữa sao!"

Thẩm Chân đến gần hôn anh, nước mắt cũng dính trên mặt Cố Tích Hoa, anh ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên: "Đừng khóc có được không?"

"Không được." Giọng Thẩm Chân ồ ồ, nghẹn nào nức nở, nước mắt tuôn trào, Cố Tích Hoa hôn cô, vị mặn đọng trong miệng, mặn đến nỗi khiến trái tim anh siết chặt từng cơn, anh khoá chặt cô trong lòng, âm thanh khàn khàn: "Thẩm Chân, em muốn anh chết ư?"

Thẩm Chân ôm chặt anh, cô nghĩ rằng người đàn ông này quả thực muốn mạng sống của cô.

Sao lại gặp anh chứ, sao lại gặp anh chứ, sao lại gặp anh chứ, sao lại gặp anh chứ. Thẩm tiên sinh yêu dấu của em.

Thẩm Chân - Cố Tích Hoa (Thẩm Tiên Sinh, Cố Phu Nhân)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro