27."Vợ ơi, anh yêu em."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Nhớ lại năm tháng theo đuổi thần tượng, cô lại thổn thức cảm thán một câu: "Chuyện ngốc nhất là em lưu số 10086 trong danh bạ với tên của anh. Vừa nhận lại tin nhắn tài khoản, di động đều lập tức hiện ba chữ Dịch Văn Trạch, mỗi lần nhìn là tim lại đập thùm thụp liên hồi, háo sắc ha?"

Tiếng thu âm thực rõ ràng, cô đang còn mải cảm khái đã bị anh, không âm thanh, không tiếng động che lại.

Ý cười bên môi anh lan đến tràn ngập đáy mắt, ấm áp khiến cho người ta hoảng hốt.

"Vợ ơi, anh yêu em"

Anh nói, vợ ơi... anh yêu em.
---------------------------------

2.

Dịch Văn Trạch nghe xong, cười rồi nói: "Ở Thượng Hải anh có nhà, bình thường về ở cũng không thành vấn đề gì, em ở đây cứ chọn cái mình thích."

Cô chỉ biết, anh nhất định sẽ nói như thế.

Trầm ngâm một hồi mới cố ý thở dài: "Vẫn là nên giữ lại, sau này ly hôn em còn có chút tài sản."

"Ký một thoả thuận trước hôn nhân?"

Thoả thuận trước hôn nhân? Thật ra chuyện này cô cũng nghĩ đến rồi. Làm như vậy đối với anh công bằng hơn.

"Được rồi." Cô nghiêm túc đáp: "Nên tìm luật sư sao? Hay là để cố vấn pháp luật của công ty anh làm?"

Một khoảng im lặng rất lâu, anh uống một ngụm nước, nhẹ nhàng nói: "Không cần thiết, có anh là được. Chỉ cần một câu này là đủ rồi." Giọng anh chợt trở nên rất dịu dàng: "Nếu ly hôn, Dịch Văn Trạch không tài sản rời đi."

Giai Hoà nghe xong, ngây người ra. Cô ngồi ở sô pha, nghe tiếng tim mình đập, mỗi lúc một rõ ràng.

Đến cuối cùng mới cười ra tiếng: "Đánh chết em, em cũng không kí đâu, nếu anh mà lưu lạc đầu đường xó chợ thì ngàn vạn fan sẽ chém em chết mất."

Anh cũng bật cười thấp giọng nói: "Vợ à, anh phải lên máy bay rồi."
--------------------------------

3.

Mãi cho đến khi cô dẫn chương trình hỏi: "Không biết hôm nay tôi có thể phá vỡ thói quen của anh hay không?"

Dịch Văn Trạch cười cười: "Tôi biết chị muốn hỏi cái gì."

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị hôn thê của tôi, cũng là ở Bắc Kinh, mười mấy năm về trước."

Một lát sau bùng nổ tiếng hét chói tai.

Vừa mới cắn được nửa miếng bánh bích quy, ngón tay Giai Hoà đã cứng đơ không biết phải cử động như thế nào.

Ở Bắc Kinh, mười mấy năm trước? Làm sao có thể?

Đợi chút...Khi nào đã trở thành "vị hôn thê"?

Cô dẫn chương trình cũng đưa tay che miệng lại, từ chỗ ngồi đứng dậy, nói với màn hình: "Biên kịch, đạo diễn, tôi muốn tăng lương, Dịch Văn Trạch buông vũ khí rồi, lần đầu tiên mở miệng nói về chuyện tình cảm." Cô nói xong lại ôm ngực, nhìn Dịch Văn Trạch: "A Trạch, anh hãy để tôi bình tĩnh một chút, đầu tôi đang chống rỗng, căn bản không biết hỏi cái gì."

Fan ở dưới khán đài lại gào thét không ngừng.

Anh cười: "Không cần hỏi, tôi thành thật nói cho."

"Khi đó tôi ở Bắc Kinh khoảng một tháng. Tôi nhớ rõ khi ấy trung tâm sách Tây Đan vừa mới mở cửa, tôi cùng một người bạn hẹn uống trà ở gần đấy. Lúc tôi đến cậu ta đã ngồi chờ trước một lúc lâu, sau đó chỉ ra ngoài cửa kính nói với tôi, 'Lúc ở cùng với cậu, chưa bao giờ cảm thấy cậu là một ngôi sao, hôm nay xem như mở mang tầm mắt. Cô bé con kia vì mua poster của cậu mà xài hết tiền xe về nhà."

Màn hình được zoom lại, anh vẫn luôn mỉm cười bình thản, có cảm giác không chân thực.

Cơ hồ Giai Hoà đã quên hô hấp, mơ hồ nhớ lại, rất nhiều năm về trước cô từng làm một chuyện như vậy. Nhưng mà đã rất rất lâu rồi, ngay cả chính bản thân cô cũng không còn ấn tượng bao nhiêu, thế nhưng lại liên quan đến? Giữa khoảng cách một lớp thuỷ tinh, mười mấy năm về trước, cô đã từng thấy anh?

Hoặc phải nói, hẳn là anh đã gặp cô trước.

Chương trình này rất biết xem xét thời thế.

Chầm chậm mở ca khúc mới của anh: "Có em".

Giai điệu thong thả, chậm rãi khiến giọng nói của anh trở lên dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Lúc đó tôi cách một cánh cửa thuỷ tinh, nhìn thấy một cô bé con, mang theo cặp sách rất lớn, hẳn là có đầy sách trong đó, ở góc túi còn có một cuộn giấy rất dài, giống như là một tấm poster được cuốn lại. Tôi hỏi bạn mình 'Làm sao cậu biết cô bé không có tiền về nhà?. "Cậu ấy nói: 'Lúc đi chọn sách có nhìn thấy cô bé này đang lẩm bẩm tính xem tiền xe có thể mua được bao nhiêu cái gì đấy, sau đó rất phấn khởi phát hiện từng đó tiền có thể mua được ba tấm poster lớn."

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó..." Anh cười cười: "Chị hỏi là vào ngày hôm đó hay là sau này?"

Sau đó thế nào? Sau đó thế nào? Bên ngoài không biết bao nhiêu fan hỏi to.

Anh cười lắc đầu: "Ngày ấy không có 'sau đó', tôi nợ cô bé đó một lần tiền xe về nhà, rất nhiều năm sau gặp lại, tính thêm lợi tức cùng giá cả hàng hoá, dường như đã nợ nhiều lắm, đành phải dùng phương thức từ xưa đến nay của người Trung Quốc thường xuyên dùng để trả nợ."

Rõ ràng là đang đùa, đùa rất nhẹ nhàng.

Một hồi lâu sau cô mới hồi phục tinh thần từ tiếng hét 'lấy thân báo đáp' của fan.

Cho tới bây giờ cô cũng không hề nghĩ tới, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy.

Anh đã từng gặp cô, ở Bắc Kinh.

Giai Hào ôm mặt, đương lúc than thở, bỗng nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa chính.

Chết rồi, Dịch Văn Trạch đã trở về.

Dịch Văn Trạch - Giai Hoà (Tuỳ Tiện Phóng Hoả)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro