Người lái đò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một bến sông nắng chói 

Tấp nập kẻ đến người đi 

Người lái đò chèo mỏi 

Chẳng bao giờ ngơi tay . 




  Nhưng càng ngày càng vắng 

Liệu còn người đi đò

Con đò rơi nước mắt 

  Mái chèo ráo nước sông 



Vẫn là bến đò ấy 

Người lái đò giờ đâu ? 

Những người thời đại cũ 

Hồn bây giờ còn không 


Bài thơ này được cảm hứng từ bài thơ Ông đồ của nhà thơ Vũ Đình Liên ( đồng hương của tôi ) nên có một số đoạn nghe khá giống bài thơ gốc . Nhưng bài thơ này phải nhân 1000 lần thì mới bằng được bài thơ gốc . Vậy nên đừng so sánh hai bài thơ với nhau 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro