Một bến sông nắng chói
Tấp nập kẻ đến người đi
Người lái đò chèo mỏi
Chẳng bao giờ ngơi tay .
Nhưng càng ngày càng vắng
Liệu còn người đi đò
Con đò rơi nước mắt
Mái chèo ráo nước sông
Vẫn là bến đò ấy
Người lái đò giờ đâu ?
Những người thời đại cũ
Hồn bây giờ còn không
Bài thơ này được cảm hứng từ bài thơ Ông đồ của nhà thơ Vũ Đình Liên ( đồng hương của tôi ) nên có một số đoạn nghe khá giống bài thơ gốc . Nhưng bài thơ này phải nhân 1000 lần thì mới bằng được bài thơ gốc . Vậy nên đừng so sánh hai bài thơ với nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro