18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương của Jeokie dần dần khôi phục, có thể đến phòng nghị sự nghe mọi người thương thảo. Seok Jin nói dù sao quấy rầy ở Lăng Hạ bang cũng không tiện, vì thế mấy ngày sau đoàn người tới Hải Hà phái.

Hoseok cho rằng bây giờ những tiểu bang phái ở Incheon đã quy về dưới trướng Ảnh môn, vì thế thảo luận với những người khác làm sao để tiêu diệt từng bộ phận. Seok Jin mềm lòng, cậu mặc dù không công khai chỉ trích, nhưng hiển nhiên bất tán thành, tính toán dựa vào trong tay những người này, cộng thêm Lăng Hạ bang cùng Hải Hà phái, thì tất cả những tiểu bang phái đó đều sẽ bị tiêu diệt.

Seok Jin dĩ nhiên là phản đối, cậu không coi chuyện tiêu diệt những tiểu bang phái là sự kiện thoải mái, hiện tại cần chính là tụ họp cao thủ đối phó Ảnh môn, nên chớ đặt lực lượng vào những việc vô ích. Cho dù đối phó, thì đó cũng là nhiệm vụ của quan phủ và các bang phái địa phương.

Nói ra thì có thể kêu mình tìm lý do viện cớ, tâm tư chôn sâu trong lòng che đậy bằng gương mặt bình tĩnh, thẳng đến khi Jeokie thương thảo xong, Seok Jin mới nói ra ý tưởng vừa rồi. Tất nhiên Jeokie toàn lực đồng ý, Seok Jin thông minh là ngoài ý liệu của hắn, khiến hắn cảm thấy bất an

Cậu vẫn chưa hoài nghi hắn, là bởi vì hắn ít nhiều lợi dụng tâm lý mềm lòng của cậu làm điểm mù che chắn, nhưng loại lừa gạt này, có năng lực kéo dài đến bao lâu? Một khi cậu hoài nghi. . . .

Jeokie rùng mình, sau khi quả quyết càng phải thêm cẩn thận. Bởi vậy ngay khi mấy người đi vào phòng nghị sự của Hải Hà phái, Seok Jin nói chuyện, hắn chỉ để ý nhìn.

"Hoseok đệ, Lee đại hiệp, trên thực tế chúng ta chưa rõ những bang phái đó có thật sự bị Ảnh môn thu về hay không, nếu như theo lời Lee đại hiệp, tiêu diệt một nửa sau đó đem nửa còn lại giao cho Lăng Hạ bang cùng Hải Hà phái thì sẽ có vấn đề" Seok Jin nhìn Ji Chang-wook, khóe môi nhếch lên, "Trước hết là tiêu diệt một bộ phân tiểu bang phái, để tránh bọn họ liên hợp lại đối phó Lăng Hạ bang cùng Hải Hà phái. . . . . . Sau đó chúng ta nhắm tới Jeollanamdo, còn lại thì giao cho Lăng Hạ bang đối phó. . . . . ."

Chưởng môn Hải Hà phái Kang Dong Won mang điểm nghi hoặc nhìn Seok Jin, Seok Jin đưa ngón tay vẽ lên bàn, rồi lại nhìn Ji Chang-wook: "Danh sách các môn chủ bang phái này là do Ji bang chủ nghĩ ra, tất nhiên, Ji bang chủ cùng Kang chưởng môn đứng đầu Incheon, cũng có nghĩa quen thuộc tình hình nơi này, nhưng. . . . . ." Cậu chuyển xem Kang Dong Won, "Kang chưởng môn có cảm giác chỗ này có gì kỳ quái không?"

Kang Dong Won hơi trầm ngâm: "Quả thật có chút kỳ quái, ta xưa nay biết Incheon có vài bang phái đã quy về dưới trướng Ảnh môn, nhưng có vài bang phái như là Nghị Nguyệt môn, Phượng Các. . . . . . Từ từ, đó là những môn phát sống tạm bợ, mà tại sao không bị Ảnh môn tiêu diệt."

Seok Jin gật đầu, lại nhìn Ji Chang-wook: "Ji bang chủ, ta muốn biết vì sao ngài chọn những bang phái bị tiêu diệt."

Ji Chang-wook trả lời: "Là bởi vì xưa nay vài môn phái này đi theo chính đạo, một khi bị quản thúc thì càng thêm nguy hiểm, mà những bang phái còn lại chỉ là xương sụn, nói vậy bổn bang cùng Hải Hà phái đối phó được."

"Điều này cũng đúng." Seok Jin đột nhiên thu lại ý cười trên mặt, tnhìn thẳng Ji Chang-wook, "Chính là. . . . . . Không biết trong danh sách vì sao không có Khoái Đao môn?"

"Khoái Đao môn đã bị diệt, chẳng lẽ Jin công tử không biết?" Ji Chang-wook lên tiếng, "Vào đúng ngày Jin công tử đi thì Khoái Đao môn bị diệt, chẳng biết vì diệt khẩu hay là do nguyên nhân khác."

"Đương nhiên là vì diệt khẩu." Seok Jin khẳng định, "Nhưng rốt cuộc diệt khẩu vì vấn đề gì, thật khiến người ta khó hiểu."

"Vì che dấu Ảnh môn." Ji Chang-wook nói, "Đây là hoài nghi rõ nhất."

"Ta đã đi qua Võ Lăng bang nhưng chưa hỏi thăm được nhiều. Nếu diệt khẩu thì tại sao lại diệt Khoái Đao môn?" Seok Jin hỏi, "Hơn nữa cố tình lúc chúng ta đi thì bị diệt khẩu. . . . . . Chúng ta đi Khoái Đao môn cũng coi như tạm thời rời khỏi, không hẳn có người khác biết."

Lee Min Ho nghe cậu nói không đúng, trầm mặt ngăn lại: "Ý của ngươi là chúng ta có gian tế tiết lộ hành tung các người?"

"Đúng vậy." Seok Jin nói, tầm mắt nhìn từ Lee Min Ho trở về trên người Ji Chang-wook. Nét mặt Ji Chang-wook vẫn bình lặng, Lee Min Ho nhảy dựng lên chỉ vào mũi Seok Jin: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ji bang chủ đại nhân đại nghĩa, thanh danh Lăng Hạ bang ở Incheon vô cùng tốt, sao có thể làm ra chuyện đó? Ta nghĩ là ngươi dùng khổ nhục kế mới đúng, nếu không sao ngươi lại bình yên, còn Jeokie thiếu hiệp bị trọng thương?"

Mặt Jeokie trầm xuống, khó coi, lạnh lùng nhìn Lee Min Ho: "Lee đại hiệp, ngươi nên chú ý hơn, đừng tùy tiện nói ra!"

Lee Min Ho đối chọi gay gắt: "Thì sao? Cho phép hắn nói Ji bang chủ còn ta thì không được phép nói hắn? Jeokie thiếu hiệp, tiêu chuẩn của ngươi thật sự cổ quái!"

Jeokie hừ mũi: "Đương nhiên, ai có thể so với Jin?"

Lời này hắn nói ra quả thật khó nghe, Seok Jin vội vàng kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa, Lee Min Ho lại thay đổi sắc mặt, lập tức cười lạnh: "Đối với ngươi mà nói đương nhiên không ai có thể so sánh với Kim Jin, ngươi và hắn là quan hệ gì mà lại vì hắn đứng ra. Jeokie thiếu hiệp ngươi mới là người nên chú ý hơn đấy, đừng để người ta lừa thân lại lừa tâm, cuối cùng mới phát hiện người ta chẳng qua là lợi dụng ngươi mà thôi!"

Seok Jin biến sắc, hiện ra chút tức giận, thanh âm trầm thấp mà rõ ràng: "Lee đại hiệp, ngài chớ xảo ngôn"

Lee Min Ho đã vốn giữ những câu nói này ở trong lòng, bây giờ bị Jeokie kích động: "Ta xảo ngôn hay không các ngươi rõ nhất! Hừ, đường đường là truyền nhân Linh Sơn, thế nhưng lại quan hệ với một người không rõ lai lịch, còn ở chung một chỗ, cho rằng ánh mắt võ lâm đồng đạo đều mù hết rồi hả?"

Jeokie thấy sắc mặt Seok Jin ngày càng khó coi, một bên tự Kimh mình nhanh mồm nhanh miệng, một bên trừng mắt Lee Min Ho. Lee Min Ho ở trên giang hồ có danh đại hiệp, từ trước đến nay đều được cung phụng, sao chống lại ánh mắt này của thiếu niên, lúc này thêm phẫn nộ, nói chuyện càng khó nghe: "Hừ! Đều là nam nhân, mà còn muốn dạng chân ra làm những việc bỉ ổi, đại thanh danh của Linh Sơn đã bại hoàn toàn trong tay Jeokie thiếu hiệp!"

Seok Jin chấn động, Jeokie cảm giác được, lập tức quát: "Lee Min Ho, ngươi câm mồm cho ta!!!"

Nhưng có một loại người là cành đánh càng hăng, Lee Min Ho hừ hừ, chẳng sợ sệt gì: "Chẳng lẽ ta nói sai? Jung Jeokie, ngươi đừng nghĩ Kim Jin là người thiệt tình, là do hắn thấy ngươi ngon mắt nơi muốn chơi đùa! Bộ dáng ngươi si tình đáng yêu, chắc bị đè tới thoải mái ——"

Hắn đang nói giữa chừng bị Jeokie tung một chưởng ngắt ngang, Jeokie đánh xong cũng không liếc nhìn hắn, mắt kinh ngạc nhìn về phía Seok Jin. Đã thấy Seok Jin cắn môi, mặt trắng bệch như gặp quỷ.

Từ trước đến nay Jeokie chẳng để ý người khác nói gì, chỉ cần giết chết là thôi. Seok Jin cũng không quá quan tâm, dù sao cũng là người trong tập thể, bình thường đi công vụ đôi lúc nhận được quở Kimh. Nhưng Lee Min Ho nói ra lời này là đánh vào một huyệt đạo sâu nhất trong lòng Seok Jin, câu nói của hắn đem tất cả những gì Seok Jin che dấu đều vạch trần, xẻ sâu tâm can. Seok Jin bất động, nhưng trong lòng lại sóng to gió lớn.

Đôi khi cậu nghĩ mình cũng thật kỳ quái, sao lại còn sống đứng đây mà thở ? Bị làm nhục thành như vậy mà vẫn sống sót, là sợ chết? Thật sợ, sợ mình chết, sợ quỳ sống tạm bợ. Bẩn, quá mức bẩn. Bất quá người nọ chỉ là chơi một chút, mà bản thân vĩnh viễn giữ lấy nỗi ô nhục này. Ngay cả khi có được tự do thì thế nào? Trong lòng thủy chung ghi khắc, bởi vậy phòng bị với tất cả người muốn tiếp cận.

Mắt Seok Jin hơi rũ xuống, lông mi chặn thần quang, lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng Lee Min Ho, đáy mắt trong suốt một mảnh: "Lee đại hiệp, Kim Jin kính ngươi thanh danh, không có nghĩa là ngươi có thể vọng ngôn. Ta xem Jeokie như đệ đệ, nếu ta có cái ý tưởng khác với cậu ấy, thiên địa bất dung."

Trong lòng Jeokie chua xót, thầm nghĩ ngươi nói với hắn làm chi, nếu ông trời đều quản, chẳng phải là vội tử? Nghe ngữ khí Seok Jin kiên quyết, rất hận Lee Min Ho—— nếu hắn không bức, Seok Jin sao nói đến bực này?

Nhưng mà Jeokie vừa chuyển niệm, ngươi không có gì với ta vậy để một mình ta có ý với ngươi là được rồi. Một đôi mắt lại chuyển thành nóng rực, nhìn Seok Jin.

Lee Min Ho vẫn không tin: "Tại sao cho rằng ta vọng ngôn, lời các ngươi nói đều đúng hết hả?" Bàn tay vuốt mặt, trong mắt ôm nỗi hận nhìn Jeokie.

"Ta chưa bao giờ ở chung với người khác, mặc kệ đối phương là ai. Nếu Lee đại hiệp đã nghi ngờ tại hạ thì ta sẽ không ở chung với Jeokie nữa." Seok Jin quay đầu đối Hoseok, "Hoseok, em sẽ không sợ ta làm gì em đúng không? Hoặc là ta sẽ tới ở chung với Lee đại hiệp ngài vậy?"

"Ai muốn ở chung với ngươi! Ban ngày có bị ngươi hại chết cũng chả biết!" Lee Min Ho hô.

"Nếu tại đây Lee đại hiệp hoài nghi ta, ta chỉ có thể thỉnh người đến chứng minh theo như lời ta nói." Seok Jin vỗ tay bộp bộp vài cái, "Kim môn chủ, thỉnh ngài ra đàm thoại."

Người đi ra đúng là môn chủ Khoái Đao môn Hyun Bin (tên đẹp ghê: Huyễn Bân), dáng vẻ khí phách, chỉ mới đứng thôi mà đã xuất ra thần thái nghiêm nghị, khó Kimh tất cả mọi người không chịu tin hắn nhập vào Ảnh môn. Hắn vừa xuất hiện, sắc mặt Ji Chang-wook nhất thời đại biến, trừng mắt nhìn hắn.

"Tại hạ Hyun Bin, chư vị đại hiệp hẳn là nhận thức tại hạ, thân phận không cần tại hạ chứng minh rồi?" Hyun Bin nhìn mọi người, "Mặc dù Kim mỗ bừa bãi, nhưng ở trên giang hồ ít nhiều cũng quen một hai người, biết tính tình tại hạ cũng không có mấy. Kim mỗ từ trước đến nay thà chết chứ không chịu khuất phục, Khoái Đao môn không sợ đồ đệ tử chiến. Ta hiện tại muốn nói là lời thật. Vô luận các ngươi tin hay không, ta quyết không xàm ngôn."

Nói đến đây, trong võ lâm có người hiểu biết hắn, liền lên tiếng: "Kim môn chủ, chúng ta luôn luôn tin ngài!" "Kim môn chủ cứ việc nói, chúng ta tin tưởng!" Ngay cả Lee Min Ho cũng nghe thấy Hyun Bin cương trực, nghĩ "Có lẽ hắn nói thật" .

Ji Chang-wook lại hừ lạnh: "Quyết không xàm ngôn? Ngươi không phải đầu nhập vào Ảnh môn rồi sao? Còn bảo không xàm ngôn?"

"Ta thật muốn biết, Ji bang chủ tại sao khẳng định Khoái Đao môn vào Ảnh môn?" Hyun Bin hỏi, "Chẳng lẽ nói trừ bỏ Incheon nhập Ảnh môn thì sẽ không có những tiểu bang phái khác?"

"Đương nhiên là có, nhưng đều bị diệt."

"Khoái Đao môn cũng suýt nữa bị diệt." Hyun Bin nói, "Chính là ở thời khắc mấu chốt có người nghĩ ra cách cứu viện nên chúng ta mới còn mạng."

"Người nào đến cứu viện? Vì sao chỉ cứu Khoái Đao môn?" Ji Chang-wook hỏi, "Kim môn chủ, lời này của ngươi cũng thái quá đi? Bang phái vùng Incheon bị diệt không ít, Khoái Đao môn lại có chỗ đặc biệt gì?"

"Người nào nghĩ cách cứu viện thì Kim môn chủ không rõ ràng lắm, chỉ biết là có quan hệ với triều đình." Seok Jin đáp, "Nhưng Kim môn chủ đã biết chút tin tức về môn phái cứu viện, mà môn phái này. . . . . ." Cậu cầm lấy tờ giấy Ji Chang-wook đã viết, "Tựa hồ đều có trên đây."

Mọi người ồn ào, Hyun Bin nhìn về phía Ji Chang-wook, cất cao giọng nói: "Ji bang chủ, mượn đao giết người, không tổn hại chính mình. Đây là suy nghĩ của ngươi, hay là môn chủ Ảnh môn bày mưu kế? Trên đường Jeokie thiếu hiệp và Jin đại hiệp đến Khoái Đao môn thì bị bị mai phục là tránh để bọn họ gặp ta, việc này. . . . . . đều là ngươi làm hết đúng không?"

Ji Chang-wook phản đối: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Hyun Bin vẫn nói tiếp: "Ngươi sao biết ta nói dối, bởi vì khi chặn giết Jeokie thiếu hiệp và Jin đại hiệp đồng thời ngươi còn phái đệ tử tiêu diệt Khoái Đao môn. Nhưng trước đó ta đã cảnh giác, lấy cây đuốc đốt hết toàn bộ, tránh thủ hạ của ngươi."

Lúc này thân thể Ji Chang-wook phát run: "Không, không có. . . . . . Ta thật sự không có tiêu diệt Khoái Đao môn, ta nói thật. . . . . ."

Hắn sợ thành như vậy thật ra ngoài dự đoán của mấy người, Jeokie vừa chuyển niệm liền nghĩ tới nguyên nhân, vì thế mở miệng nói: "Hay là ngươi che giấu chuyện này, nói cho môn chủ Ảnh môn ngươi đã tiêu diệt hết Khoái Đao môn ?"

Lời hắn vừa nói ra khiến khớp hàm Ji Chang-wook va vào nhau cộp cộp, đúng là sợ vô cùng: "Ta, ta. . . . . . Ta không có. . . . . ."

Seok Jin thở dài: "Ảnh môn rốt cuộc đã làm thủ đoạn gì mà lại để ngươi sợ thành như vậy?"

"Sư phụ từng nói qua, môn quy Ảnh môn rất nghiêm, môn chủ Ảnh môn hạ mệnh lệnh, nếu thuộc hạ chưa hoàn thành, sẽ không phát giải dược. . . . . ." Jeokie nhìn Ji Chang-wook, nhàn nhạt nói, "Ji bang chủ, nếu cả nhà ngươi toàn thân đều hư thối mà chết, thì không bằng ngươi nói thật đi."

Ji Chang-wook đột nhiên quỳ xuống trước mặt Jeokie: "Jeokie thiếu hiệp, ngươi biết nhiều như vậy, nhất định là biết cách giải độc? Van cầu ngươi. . . . . . Cho dù ta chết, người nhà của ta. . . . . ." Giọng hắn bắt đầu nghẹn ngào, "Tiểu Mi, tiểu Yeon. . . . . . hài tử còn nhỏ vô tội! Jeokie thiếu hiệp ta van cầu ngươi cứu bọn họ!"

Lấy dược khống chế cả bang phái, cho dù bang quy khắc nghiệt cũng bất phản kháng, một khi thất bại kết cục chính là cả nhà tử vong. . . . . . Seok Jin giật mình, môn phái này thật sự quá mức tàn độc.

"Ta làm sao giải độc?" Jeokie lắc đầu nói, "Nếu ta có thể, Ảnh môn đã không khống chế được nhiều bang phái như vậy. Ji bang chủ, hiện tại phấn khởi đánh một trận còn có đường ra. . . . . ."

". . . . . ." Ji Chang-wook trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười ha hả, "Đúng, dù sao chuyện ta giấu diếm môn chủ đã bị phát hiện, nếu cuối cùng chết còn không bằng hiện tại sẽ thống khoái hơn, ta nói cho các ngươi, Ảnh môn ——"

"Đừng!!!" Seok Jin hét lên, phi bước lên trước, một loạt kim khâu theo ngoài cửa sổ bắn nhanh đánh vào trong phòng, bay về phía Ji Chang-wook. Seok Jin sớm có phòng bị, liền muốn chặn. Kiếm thủ sẵn trong tay, nhưng cảm thấy cánh tay tê rần.

Tầm mắt Jeokie một mực dõi theo trên người Seok Jin, thấy cậu nhíu mày, tâm tư thay đổi thật nhanh, lập tức nghĩ đến: "Jin! Lui ra phía sau! Đó là cơ nỗ!"

Cơ nỗ tung ra kim châm với tốc độ phi phàm, một toa đánh xong lại là một toa. Jeokie thấy Seok Jin ở bên cạnh Ji Chang-wook, sợ cậu bị liên lụy, bay qua kéo cậu lại. Seok Jin cũng biết nguy hiểm, vội vàng rời khỏi từng bước ngăn trước người Jeokie, sợ hắn bị thương. Trong lúc sơ sót, một toa kim khâu đánh qua, cuối cùng đánh vào người Ji Chang-wook.

Ba toa kim khâu trong nháy mắt, thậm chí chỉ thấy Jeokie thi triển khinh công, cùng với châm phá xé gió mà phóng. Mọi thứ đã trở về yên tĩnh, Ji Chang-wook ngã xuống, Seok Jin lôi kéo Jeokie, cũng bất chấp người khác: "Tại sao cậu lại đây ? Võ công cậu không cao, lỡ ám khí đánh vào——"

Jeokie ngửa đầu nhìn cậu: "Jin, ta lo lắng ngươi nên cứu người, không để ý chính mình nguy hiểm."

Seok Jin muốn nói "Vậy còn không phải cậu là vì ta mà ngó lơ bản thân", nghĩ lại rồi chưa nói. Cậu cứu Ji Chang-wook, do xuất phát từ thói quen làm bộ khoái, mà Jeokie đến bên, lại chỉ vì mình.

Nếu đổi thành những người khác gặp nạn, Jeokie chưa chắc sẽ biến sắc.

Seok Jin hiểu rõ, đối với Jeokie mà nói, một cái mạng của Ji Chang-wook căn bản chẳng là gì, cho dù hắn nói ra bí mật. Nhưng đối với mình nói riêng, cả võ lâm nói chung, mệnh Ji Chang-wook vẫn còn giá trị.

Nhưng hắn đã chết. Té trên mặt đất ngừng thở. Seok Jin cắn răng: "Ta đi Lăng Hạ bang, nhìn xem còn cứu người nhà hắn được nữa không."

"Trễ rồi." Jeokie giữ chặt Seok Jin, "Jin, ngươi đừng kích động, loại chuyện này ngươi không thể khống chế được."

Hai người do dự, Hoseok ho nhẹ một tiếng: "Thủ đoạn Ảnh môn luôn luôn độc ác, bất quá ta chẳng ngờ Lăng Hạ bang quy thuận bọn họ. . . . . ." Hắn nhìn về phía Kang Dong Won, "Kang chưởng môn có từng tiếp nhận trợ giúp của Ảnh môn?"

Kang Dong Won lắc đầu nói: "Chưa từng."

"Hải Hà phái không có vấn đề." Seok Jin nói, "Hoseok, ta dò thám nhiều ngày ở Incheon, có một số việc vẫn nhìn ra được."

Hoseok thâm sâu nhìn Seok Jin: "Kim hyung, em hồ đồ, hyung hãygiải thích cho em hiểu"

"Ngày ấy bọn ta bị thương trở về, ta nghĩ đã có người ngăn đón, định giấu diếm. Vì thế sau khi Jeokie tỉnh lại, ta tự mình đi Khoái Đao môn, thì nhìn thấy một đống hoang tàn." Seok Jin vừa mới dùng sức đánh cơ nỗ phóng châm, vì do cố sức nên ngồi xuống nghỉ ngơi, Jeokie ở bên cạnh, "Ta cẩn thận xem xét lại phát hiện vài điểm đáng ngờ. Em biết ta trước kia làm bộ khoái, dọc theo dấu vết lần xuống, ở trong núi tìm được Kim môn chủ."

"Cánh cửa bên trong Khoái Đao, kỳ thật có một nhóm người khác." Hyun Bin lên tiếng, "Ta không biết lai lịch bọn họ, chỉ biết bọn họ tới để bảo hộ chúng ta. Bởi vì Ảnh môn vẫn chưa dám gióng trống khua chiêng xuất hiện, chúng ta hai bang nhân chống đỡ được. Lúc đó khi người cầm đầu nhóm người kia nói ở gần đây sẽ có nguy hiểm, để chúng ta đốt phòng rút lui, quả nhiên Lăng Hạ bang và rất nhiều đệ tử lại đây. Ta dẫn người trong nhà trốn được vào ngọn núi, không nghĩ tới Kim đại hiệp phát hiện, may mắn cậu ấy không phải địch nhân."

"Tiền căn hậu quả liên hệ với nhau, hết thảy đều rất rõ ràng: Ji Chang-wook là người trong Ảnh môn, hắn muốn lợi dụng chúng ta, làm cho chúng ta, Incheon và những tiểu bang phái không chịu quy thuận Ảnh môn sẽ cùng đến chổ chết." Seok Jin nói, "Muốn dùng người giang hồ đối phó người giang hồ, bọn họ mưu lợi bất chính, cũng thực là xem thường chúng ta."

Hoseok thở dài: "Kim hyung, nếu không phải nhờ hyung, hôm nay chúng ta đã bị lừa." Gã cười khổ, "Suýt nữa. . . . . . đưa đao vào tay người khác."

Hoseok xoay người sang chỗ khác, bóng dáng ảm đạm vài phần. Seok Jin biết gã khó chịu, nhưng nghĩ đến thủ đoạn Ảnh môn, đứng dậy: Hoseok, ta nghĩ tới Lăng Hạ bang nhìn xem"

Jeokie vội vàng tiến lên: "Ta cũng đi."

Seok Jin nhìn hắn một cái, lại nhìn Lee Min Ho một bên, lắc lắc đầu: "Jeokie, cậu không cần theo tôi. . . . . . Vạn nhất có nguy hiểm ta còn phải bảo hộ cậu, thật sự phiền toái."

Jeokie bị cậu nói lời này khiến ngẩn ra, Seok Jin từ trước đến nay đau hắn, sao bỗng nhiên nói kiểu này? Seok Jin không nhìn hắn, mang theo vài người Hải Hà phái ra ngoài.

Trong lòng Jeokie ủy khuất, mặc cậu rời đi. Đợi cho người đi rồi mới nghĩ lại lỡ như người của Ảnh môn còn tại Lăng Hạ bang thì sao, Seok Jin sẽ gặp nguy hiểm mất, vì thế lại đuổi theo.

Quả nhiên tử thi ở Lăng Hạ bang nằm đầy đất, trên thân không có dấu vết binh khí, da tróc thịt bong, gần như hoại tử. Seok Jin cảm thấy lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh: những người này không phải bị đao kiếm giết chết mà là Ảnh môn dùng độc trên người họ, làm cho da thịt bọn họ hư thối dẫn đến tử vong. Từ trước đến nay Seok Jin nhân hậu khoan dung, giờ phút này trái tim băng giá thầm hạ rất nhiều quyết tâm: quyết không để những kẻ trong Ảnh môn càn quấy.

Thu xấếp thi thể ổn thỏa mất cả ngày, thân thể Seok Jin khó di chuyển nên môn nhân Hải Hà phái hỗ trợ an táng. Một lát Jeokie lại đây, thấy Seok Jin tay đem thi thể chuyển tới đất trống, tay đào hầm, tay chôn cất, trên người bùn đất vết máu hòa lại với nhau, vội ngăn cản: "Jin, ngươi đã vất vả như vậy, đừng lo cho những thi thể này nữa được không?"

Seok Jin liếc hắn: "Nhân tử xuống mồ vi an (người chết thì nên chôn cất), ta không thể cứu những người này thì cũng nên hỗ trợ an táng."

Jeokie biết mình khuyên không được cậu, cầm lấy cái cuốc Seok Jin để ở phía sau: "Ngươi đến một bên nghỉ ngơi, ta hỗ trợ được chưa?"

Hắn có từng đụng vào những cái này bao giờ, lát sau trên tay sưng phồng, chuôi cán cuốc rất thô, mài vào tận đốt tay hắn. Jeokie cắn răng, rốt cục đã vùi lấp hết thi thể. Sau đó vội vàng trở lại bên Seok Jin, bắt lấy tay cậu xem, thấy ngón út tay trái rũ xuống, trong lòng bàn tay bớt rướm máu.

Seok Jin phản thủ cầm tay hắn, thấy trong lòng bàn tay Jeokie rướm máu, xót xa: "Sớm biết vậy để ta tự làm, đau lắm phải không?"

"Vậy sao ngươi không bị?" Jeokie không để ý chính mình, chỉ lo hỏi Seok Jin. Seok Jin lắc đầu nói: "Nhiều năm làm việc nên lòng bàn tay cũng đã chai sạn, đương nhiên không giống ngươi da dẻ trắng trẻo. . . . . ."

Trên mặt Seok Jin đột nhiên đỏ lên, phát giác mình và Jeokie đang nắm tay, vội vàng buông ra. Cậu nhớ tới lời Lee Min Ho, bỗng nhiên cảm thấy mình và Jeokie ở trong mắt người khác đại khái là loại quan hệ này, đáy lòng phẫn nộ. Jeokie tướng mạo tuy có chút giống nữ tử, nhưng cậu sao có thể làm ra những chuyện bỉ ổi thế được, xem ra nên cách xa Jeokie chút, để tránh người khác dị nghị.

Hơn nữa nếu Jeokie thực thích mình, thì cách xa là tốt nhất. Đại khái thiếu niên còn trẻ nhất thời mê loạn, ly khai thì cũng dần nhạt nhòa thôi.

Seok Jin nghĩ vậy, cho nên lúc trở lại Hải Hà phái, đưa ra ý kiến muốn trụ ở trong viện của Hoseok. Jeokie vốn tưởng rằng vừa rồi cậu tức giận vì lời hắn nói, trải qua nửa ngày tưởng cậu đã quên, ai ngờ Seok Jin thật sự mang theo hành lý rời đi nơi hai người từng ở.

"Jin, ngươi vì cái gì nhất định phải đến nơi đó của nhị trang chủ, bình thường chúng ta vẫn ở chung mà?" Jeokie nói, mặt bình tĩnh, "Ta làm sai cái gì ngươi có thể nói, tại sao ——"

"Cậu chẳng làm sai gì cả, ban ngày ta đã nói với Lee đại hiệp là sẽ dọn ra ngoài." Seok Jin trấn an sờ sờ đầu Jeokie, "Ta và Kim môn chủ, Vệ chưởng môn cùng Hoseok còn có việc thương lượng, nên ở gần thì tiện hơn."

Lấy cớ, đều là lấy cớ! Jeokie mím môi nhìn Seok Jin, đáy mắt trào ra tức giận. Seok Jin đối diện hắn, trong mắt cũng dâng lên nghiêm khắc, thậm chí có chút nổi giận. Jeokie cả kinh, thu lại ánh mắt.

Phải giả bộ đáng thương, phải giả bộ đáng thương. Seok Jin chịu mềm không chịu cứng đâu.

"Không có ta ngủ gian ngoài ngươi sẽ bất an, không có ngươi ngủ phòng trong ta cũng chẳng an tâm." Jeokie cúi đầu, ra vẻ đáng thương, "Jin, ở không quen thì trở về được không?"

Seok Jin vội thu ánh mắt nghiêm túc, dỗ hắn: "Hảo hảo hảo." Trong lòng lại nói ngươi càng lún càng sâu, ta khẳng định sẽ không dám quay lại.

Hai người đều tự tính toán, Seok Jin cầm hành lý đi đến viện của Hoseok. Từ xa Hoseok đã nghênh đón cậu, lấy đồ vật này nọ trong tay cậu, sửa sang lại phòng ở.

Hoseok có chút buồn bực, Seok Jin do dự nửa ngày, rốt cục hỏi: "Hoseok có tâm sự?"

"Không." Hoseok ngẩn ra, lập tức lắc đầu.

Hai người từ trước đến nay không có chuyện gì không nói, giờ phút này rõ ràng Hoseok có tâm sự, lại phủ nhận. Tâm Seok Jin vừa chuyển: "Hoseok giận ta à?"

Hoseok nhẹ nhàng cười: "Kim hyung lại nghe từ đâu thế?" Tươi cười cũng cứng ngắc.

Seok Jin biết mình đoán đúng rồi: "Hoseok giận vì ta giấu diếm?"

Hoseok nghiêng đầu, không nói chuyện.

"Quả thật là lỗi của ta ..." Seok Jin chưa nói xong, Hoseok khoát tay: "Kim hyung cứ quá lời, loại chuyện này vốn càng ít người biết càng tốt, nhưng hyung nói cho Jung thiếu hiệp, lại. . . . . ." Gã cảm nhận lời mình nói có chút kì, vội vàng im miệng, ngụ ý lại sáng tỏ.

"Hoseok và Lăng bang chủ giao tình hảo, ta sợ vạn nhất đoán sai hại hai người các ngươi sinh hiềm khích, lại sợ em sẽ lơ đãng mang hoài nghi mà bứt dây động rừng." Seok Jin giải thích, "Mà Jeokie và ta cùng đi Khoái Đao môn, nguyên nhân sự tình hắn cũng coi như kinh nghiệm bản thân, bởi vậy mà hắn bị trọng thương. . . . . ."

Hoseok dần thấp đầu, Seok Jin chỉ có thể đứng bên cạnh gã, lặng lẽ: "Đúng vậy, gần gũi trong lúc đó là như thế." Giọng cậu ngày càng thấp, "Em kêu ta một tiếng hyung, nhưng trong lòng ta chỉ muốn dừng ở mức tình cảm này. . . . . ."

"Hoseok, việc này là tại ta hàm hồ, em đừng nghĩ nhiều." Seok Jin nói, "Ta xem đại caem như em ruột, tuyệt sẽ không có nửa phần bất hòa chi tâm!"

Hoseok nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ trên vai Seok Jin.

"Ngươi đang làm cái gì ..." bởi vì hai người ở rất gần, từ xa nhìn lại cứ như đang dính cùng một chổ, hình ảnh này làm cho bao nhiêu lo lắng của Jeokie bay đi và thay bằng sự bùng nổ. Bay đến tách ra hai người, Jeokie la to vào mặt Hoseok: "Jung Hoseok, ai cho phép ngươi động tâm với Jin???"

"Jeokie, nơi này là đình viện của Hoseok, trước khi tiến vào phải biết gõ cửa." Seok Jin nhíu mày nhìn Jeokie, "Ta chỉ nói chuyện bình thường với Hoseok, ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Seok Jin nói chuyện nghiêm khắc như vậy, mà ngày hôm nay Jeokie đã hai lần nghe cậu dùng ngữ khí này, trong lòng khó chịu và rất tức giận: "Jin, ngươi chưa bao giờ hung dữ với ta, chẳng lẽ hiện tại ngươi cần hắn không cần ta ? !"

"Cậu nhiều lời quá!" Seok Jin mắng, "Jeokie, giờ đã khuya rồi, trở về nghỉ ngơi đi! Lần sau tiến vào nhớ gõ cửa, Hoseok cho phép cậu mới được vào."

Jeokie đứng tại chổ, cắn môi, vô cùng phẫn nộ, cũng không thể phát tác với Seok Jin.

Lee Min Ho, Jung Hoseok! Các ngươi coi chừng ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro