5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một lần thanh tỉnh đều cảm giác như mình đang dấn sâu vào địa ngục, ngay khi Seokjin mở to mắt, đã là chiều hôm sau. Ánh chiều tàtheo ngoài cửa sổ chiếu vào làn da trần trụi của cậu, không chút ấm áp, ngược lại nó làm cậu rùng mình.

. . . . . . Đây là đâu?

Ý thức vô cùng mơ hồ, hoàn toàn không nhớ nổi chuyện đã xảy ra, thẳng đến khi gắng gượng nâng lên cánh tay thì... nơi cổ tay truyền cơn đau thấu đến tận xương, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng điều đó lại càng mang thêm đau đớn.

"A. . . . . ." Từ cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.Cậu trừng lớn đôi mắt, từng màn hôm qua dần hiện lên trong đầu. Ánh mắt trở nên đỏ, liều mình cắn môi, thậm chí kỳ quái sao mình vẫn còn sống ?Toàn thân đều đau đớn, nơi thẹn nhất bị xé rách, bên trong có vẻ đã rửa sạch qua, nhưng vẫn truyền đến cảm giác dính dính làm người khác ác cảm.Nhớ tới đêm qua chổ này lại chứa tính khí người nam nhân, và hắn còn không ngừng ra vào, bất giác lui về phía sau giường. Chỉ cần nhúc nhích một tí là đau kinh hoàng, trong cơ thể như có lửa đốt do cảm nhận được sâu bên trong bị kéo căng ra. Seokjin nhắm mắt lại, khao khát mình mãi mãi ngủ ngàn thu. Tại sao không chết tại cái nơi nhục nhã kia luôn, hà cớ gì phải tỉnh lạio để đối mặt hết thảy ?

Cố gắng di chuyển, theonhận biết thì có lẽ mình nằm trên giường, bên trong cơ thể đã được xứ lý, ít nhất là rửa. Toàn thân bất động, gân tay phải và chân trái đều đứt, chiêu thức ấy một cước xem như phế đi, sau này đừng nói động võ, chỉ sợ cử động một chút cũng thật khó khăn. Mà các đốt của tay phải chân trái tuy rằng bị gãy nhưng còn có thể nối lại được. . . . . .Seokjin đưa mắt nhìn về phía tay trái mình, ngón út được bọc lại bằng một miếng nẹp. Cậu ráng nhìn về phía chân trái, mắt cá chân cũng được băng bó qua, hơi động động, đầu lại đổ tầng mồ hôi lạnh, cảm nhận xương cốt rệu rã. Nghĩ đến hình dạng của mình có khác gì phế nhân, ngực bi đến cực điểm, chợt cười lớn.Trên cổ cậu còn lưu lại vết roi, yết hầu vừa lên xuống thì rất xót, hơn nữa vỡ mất tiếng, cười càng giống khóc.Cười một lát, cổ họng truyền đến mùi máu tanh, cậu nghiêng mặt nhìn miếng đệm trắng bị nhiễm màu đỏ dơ bẩn, buồn cười.

Thật sự rất buồn cười, bởi vì ban đêm đuổi theo một gã, thậm chí không biết đối phương có phải là hái hoa tặc hay không, lại rơi vào kết cục như vậy...Chẳng nhữngkhông bắt được hái hoa tặc mà bản thân còn bị cường bạo. Nếu là nữ nhân chắc hẳn sẽ khóc giàn dụa và còn có khả năng tự tử, mà mình đây một thân nam nhân... Dựa vào luật pháp triều đình, tội danh cưỡng gian nhằm vào những kẻ hãm hại phụ nữ, hơn nữa. . . . . tự sát. . . . . Hiện nay tứ chi của mình đã bị phế đi, đừng nói tự sát, ngay cả xuống giường cũng thật khó.

"Ông trời, Kim Seokjin ta rốt cuộc đã làm gì có lỗi mà vì sao phải chịu đối đãi như vầy!"Nơi cổ họng bị thương phát ra tiếng kêu la tuyệt vọng như thú hoang. Cố gắng dựa vào đầu giường dùng sức nâng mình ngồi dậy, lăn xuống dưới đất. Va chạm mạnh giữa làn đất cứng khiến cậu ngất đi lần thứ hai, nằm trên mặt đất cứng rắn cậu chỉ có thể dùng cùi chỏ tay trái ma xát với đất vì bên vai đã bị dao găm đâm bị thương, dùng hết khí lực toàn thân nhích nhích về phía trước từng tí một.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm giá gỗ trưng bình hoa cổ, từng bước, từng bước tới gần. . . . . .

"Đáng khen, mới vừa tỉnh lại đã muốn đi xuống, xem ra ta còn rất mềm lòng."Thanh âm dễ nghe truyền đến, âm điệu lại lạnh như băng.Đột nhiên toàn thân Seokjin cứng ngắc, nằm ở trên mặt đất lại có chút phát run. Ký ức ở trong đầu tuôn trào, thời điểm hai tay nam nhân ôm lấy ẵm mình lên, cậu sợ đến nỗi ngừng thở. Cậu thật sự sợ, kẹp đầu ngón tay cậu có thể chịu được, nhưng hai chân không chút tôn nghiêm mở rộng ra để nam nhân tùy ý ra vào —— chỉ cần nhớ tới liền hận không thể chết đi, dứt bỏ thân thể vấy bẩn này.

Jeon trang chủ ôm lấy Seokjincao hơn mình một chút, cảm giác cậu run rẩy, vừa lòng nở nụ cười: "Sợ phải không? Đau phải không? Chỉ cần ngươi nói là ai phái ngươi tới, ta sẽ ôn nhu một chút. . . . . ."

Seokjin bị hắn ôm vào trong ngực, nhìn thấy trang phục của đối phương chỉnh tề, còn mình có chăn dắp cũng như không, tâm cứng lại, chết đi phân nửa: "Không ai phái ta, ngươi. . . . . .Giết ta đi!"

Jeon trang chủ nhướng mi, nhìn đối phương bị tra tấn thành như vậy còn không chịu nói ra, tức giận nhưng thật cũng có vài phần bội phục. Hắn đặt Seokjin trên giường rồi ngồi xuống bên cạnh: "Ta làm sao cam lòng giết ngươi?" Tay không đứng đắn xoa tới xoa lui trên người cậu, "Cực phẩm như ngươi rất là khó tìm, quả là võ công cao thủ, làn da rắn chắc lại co dãn tốt, cho dù bị thương nhưng vẫn mẫn cảm vô cùng, cả nơi này. . . . . ." Hắn cười cợt nhả, tay đưa về phía sau tìm kiếm, "Lại nhiệt lại chặt, kẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn hưởng lạc mãi thôi. . . . . ."

"Ngươi ——" Seokjin nghiêng người tránh né, kéo theo đau đớn toàn thân. Thân thể cậu làm sao chịu đựng được vài lần gây sức ép này, chỉ thoáng né ra thì đã đổ mồ hôi đầy người, ho khụ khụ.Jeon trang chủ nâng cặp mày thanh tú, cười nóitrào phúng: "Thế nào? Có muốn kêu gào nữa không ?Nói ta xem, ngươi gặp phải trở ngại gì?" Đôi môi hơi mỏng của hắn cong lên, "Một gã lính quèn cũng muốn bắt chước theo lũ đàn bà thề sống chết bảo vệ trinh tiết."

"Trinh tiết cái chó má gì, ta không phải nữ nhân!"Seokjin gầm lên, "Họ Jeonkia, lần này là Kim Seokjin ta bị vu oan, ngươi muốn giết thì cứ tùy tiện chứ đừng có hòng nhục nhã ta ——"

Câu nói cắt đứt, thân thể bị lật lại, nam tử cởi bỏ dây lưng, đèmạnh trên người Seokjin.Hậu huyệt khô rát lại bị vạch ra, cậu giãy dụa, nhưng tứ chi đều phế nên chỉ có thể gắng hết sức di chuyển cơ thể.Bị đối phương đặt ở dưới thân nên những màn giãy dụa cứ như là nghênh hợp hắn lại gần thêm.Tâm cậu lạnh lẽo, cũng chẳng muốn động nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn tấm đệm trắng.Trên vải bông màu trắng có tảng lớn đỏ sẫm, là vừa rồi cậu mới ho ra máu.

Sức nặng đặt ở trên người, xương sườn đại khái muốn gãy cả ra, ngực khó chịu không thở nổi.Chân bị nâng cao, hai cánh mông bị mạnh mẽ tách ra hai bên, người trên ra sức đưa đẩy.Hạ thân như chết lặng, hậu huyệt mẫn cảm vô cùng, chất lỏng nhầy nhụa lại trào ra.Cậu chôn đầu vào gối, hô hấp dừng lại, máuchảy ra miệng.

Jeon trang chủ đang vui sướng thì phát hiện người dưới thân có chút bất thường, động thân một cái sau đó rút dục vọng ra, đem Seokjin lật ngửa.Thấy người trước mặt hắn miệng đầy máu tươi, đôi mắt mở to, biểu tình trên mặt gần như đờ đẫn, nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị đến kinh người.Ánh mắt hắn và Seokjin chạm nhau, vậy mà trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi. Con ngươi của Seokjin sâu đậm, trầm tĩnh mà quật cường, nói lên chủ nhân nó là một người ý chí buất khuất. Hắn ngơ ngác thất thần, không thể nào dời mắt.

Người này. . . . . . Thật chói mắt. . . . . . Cho dù bị đặt ở dưới thân, cho dù tứ chi tàn phế, cho dù đầy người là máu, thế nhưng vẫn phát ra ánh sáng chói mắt.

Jeon trang chủ nhướng mày: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Nam tử này khí thế rất xuất chúng, cũng không giống mật thám, tên này nửa đêm lẻn vào Jeon trang chắc chắn có mưu đồ trọng đại.Hiện tại hắn phải cần xử lý mọi chuyện cẩn thận, quyết không để lộ sơ hở.

"Naganeupseong. . . . . . Bộ khoái, Kim Seokjin. . . . . ." Seokjin vừa ho vừa đáp, tầm mắt không dời, trong con ngươi thâm thúy ánh lên sự căm thù.Lúc này lặp lại thân phận đã không thể trông cậy vào đối phương tin tưởng, chỉ là ngạo khí khiến mình thốt ra mà thôi.

Nếu chết đi thì cũng mang danh bộ khoái đi lầm vào Jeon trang mà chết, không nửa câu cầu xin tha thứ. Mặc kệ bề ngoài có bao nhiêu chật vật, có bị đối đãi tàn khốc như thế nào đi chăng nữa, bản thân mình tự hiểu mình trong sạch là được

"Ngươi che dấu thân phận thật tốt."Jeon trang nhíu mày, "Ngay cả ta đều tra cũng chưa ra. . . . . . Chỉ tiếc ngươi diễn đạt quá mức, một gã bộ khoái nhỏ nhoi mà lại có võ công thế này? Ngay cả đạo tặc đứng thứ bảy trên giang hồ – Ok Taecyeon còn bị ngươi dồn vào đường cùng thì làm sao ta tin ngươi là một gã bộ khoái bất minh?"

Hắn cầm tay trái của Seokjin, kẹp lại ngón út: "Ngươi ở Naganeupseongnhiều năm như vậy là vì theo dõi ta? Thật kiên nhẫn, rốt cuộc ngươi ở dưới trướng của phái nào?"Hắn nhẹ nhàng dùng lực với ngón út đã gãy của Seokjin, giờ phút này đau tới tận tâm.

"Ngươi cho ngươi là ai?"Seokjin nhíu mày, "Ngươi là võ lâm minh chủ hay quan totriều đình, thì có đáng giá bao nhiêu người ở lại nơi này theo dõi ngươi?"

Ánh mắt Jeon trang chủ chợt tắt, bỗng nhiên buông lỏng tay, để tay Seokjin lại trên giường: "Đừng vọng tưởng muốn thử ta!"

Seokjin lạnh lùng nghiêng sườn mặt sang bên, xì một tiếng khinh miệt: "Bệnh hoạn!"

Jeon trang chủ nghe rõ lời cậu nói, giận tím mặt, đè lại tay cậu, cả người áp lên: "Cho ngươi ba phần nhan sắc, ngươi quay xe khởi phường nhuộm! (được đằng chân lên đằng đầu ) Kim Seokjin, ngươi có biết hiện tại ngươi lâm vào tình cảnh gì không? Ngươi có biết là ngươi chết hay sống dựa vào một câu nói của ta?"

"Ngươi giết ta đi."Seokjin thản nhiên nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chắm Jeon trang chủ, vẻ mặt hiện lên vài phần vô vị.Jeon trang chủ trừng cậu, nhận thấyánh mắt cậu lộ vẻ cười nhạo mình.Cười nhạo hắn dùng cái chết uy hiếp đối phương mà đối phương chẳng chút sợ sệt.

Địa vị Jeon trang chủ cực cao, cho dù có nhiều địch nhân, nhưng dám ngay mặt cùng hắn chống lại thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng không có loại ánh mắt nhìn hắn như kiểu "Ngươi thua". Vốn tưởng rắng vô cùng tức giận, hắn lại cúi xuống, môi tiến đến bên taiSeokjin, hơi thở mềm nhẹ, ấm áp phun ở trên vành tai mẫn cảm của cậu: "Ta vừa mới nói ta nào cam lòng để ngươi chết? Kim Seokjin, ta thật muốn nhìn ngươi có thể cường tới khi nào?Chờ ngươi quỳ xuống chân ta khóc cầu, nhìn xem ngươi còn có thể anh dũng đứng lên không!"

Seokjin lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi đừng mơ."

Ngay khi vừa trả lời xong, chân cậu bị nâng lên, nam nhân như dã thú vọt đến, không ngừng mà đánh sâu vào, mang theo trêu đùa ác ý, sâu đến tựa hồ muốn đem ruột khuấy nát. Mở to mắt, nhìn thấy động tác của nam tử trên người, cơn đau trải rộng đến toàn thân mà sắc mặt vẫn an tĩnh, như khối thân thể này chưa từng là của mình. Hiện tại cậu đã vô dụng đến nỗi cả tự sát cũng làm không được, cứ coi như là sống tạm bợ qua ngày, nhìn xem thế giới này đến tột cùng có thể làm gì cậu và có thể kiên trì được bao lâu.

Nam tử trên người dần dần trầm mê, có thể thấy được cao trào khi gương mặt tú lệ bừng lên hoan hỉ, đẹp đến nỗi khiến người ngắm mãi. Từng giọt từng giọt mồ hôi rơi trước ngực Seokjin, mang theo hơi thở kỳ dị. Con ngươi đen mà trong như nước của Seokjin nhìn hắn, đau đến chết lặng, thế nhưng có loại cảm giác thắng lợi mờ mờ ảo ảo.

Người say mê là hắn, không phải cậu.

............

Jeon trang chủ bề bộn nhiều việc, cho nên mỗi lần phát tiết xong thì trực tiếp đứng dậy rời đi, sau đó sẽ có một nữ nhân trung niên đến sửa sang lại giường và rửa sạch giúpSeokjin. Mới đầu Seokjin quẫn bách vạn phần, khó có thể tưởng tượng một người bị nhục nhã, bị nam nhân phát tiết qua, cả người trần truồng bị nữ nhân tắm rửa cho. Nhưng mà cậu bị trúng độc, nội lực đều tiêu tán, tay chân lại chặt đứt gân cốt. Cả người trừ bỏ tay trái miễn cưỡng mới có thể đụng tới phía sau, cố gắng không để người thứ hai đụng vào. Đừng nói một nữ nhân trung niên, mà chỉ cần tiểu hài tử vài tuổi cũng có thể dễ dàng bài bố cậu.Điều duy nhất Seokjin có thể làm là đắp chăn lại, tự mình gắng gượng vệ sinh thân thể.Hết lần này tới lần khác phía sau chứa đầy tinh dịch, mỗi lần bị xâm phạm là phải rửa lại sạch sẽ, mà cậu không muốn người khác hỗ trợ, cũng không biết chịu bao nhiêu khốn khổ.

Jeon trang chủ hứng thú với cậu rất nhiều, ngày nào cũng đến tìm cậu, Seokjin cảm thấy gian nan. Thân thể cậu chứa lấy tính khí của hắn, hậu huyệt cứ nứt ra hợp lại rồi lại nứt ra, không biết tới khi nào nó mới yên ổn. Việc tiểu tiện vô tình trở thành chuyện thống khổ, hơn nữa cậu không muồn người khác chiếu cố, làm sao mà nhờ nữ nhân giữ dùm mình cái bô ? Kết quả cậu ăn uống rất ít —— vào thời gian bị xâm phạm phân thân của cậu cũng chẳng chịu ngóc lên, có lẽ bởi vậy mà gây phẫn nộ cho Jeon trang chủ. Hắn mấy lần đem dị vật dài nhỏ dọc theo cửa huyệt nhét vào, đau đến cậu mong chết liền ngay tức khắc, may mắn nam tính vẫn chưa vì vậy mà bị phế. Đi tiểu đối cậu mà nói là một loại tra tấn, không cần thiết thì quyết không uống nước.

Như vậy mới hai ba ngày trôi qua, người liền gầy teo, sắc mặt xám ngoét giống người chết. Ăn ít thì không nói, nhưng mỗi lần bị cưỡng bức thì tiêu hao năng lực cơ thể rất nhiều. Phản kháng tất nhiên là vô ích, mà Seokjin cũng không cho đối phương dễ dàng thực hiện được, mỗi khi đối phương tiến vào thì cả người cậu một thân mồ hôi, thường thường lúc đối phương ra vào đột nhiên cậu nôn ra máu. Sau lại nôn mửa không ngừng, nếm qua chút ít thức ăn đều phun ra hết. Thân thể không quen cùng nam nhân giao hợp, phát sốt nửa ngày, nặng nề ở trên giường nằm mấy canh giờ, giữa trưa ăn cái gì phun cái nấy, dường như muốn nôn ra cả ruột non.

Qua gần cả mười ngày, cơ thể vốn cường tráng của Seokjin giờ trở nên mỏng như giấy, dĩ nhiên so với Jeon trang chủ kia ốm hơn vài phần. Đường nét nguyên bản dần hóp lại, thắt lưng so với nữ nhân còn nhỏ hơn, gập lại có thể sẽ gảy mất.Tới cuối cùng, trừ bỏ một đôi mắt tinh lượng, toàn thân Kim Seokjin từ trên xuống dưới không có hơi thở người sống.Nằm im trên giường, mặc kệ người đàn ông trên người ra sức xâm phạm.

"Đừng có giả chết trước mặt ta! Ta không muốn làm tình với cái xác!" Hứng thú của Jeon trang chủ có chút rã rời, giật lấy tóc cậu, xả ra, "Ngươi nghĩ như vậy là ta sẽ buông tha ngươi?Đừng có nằm mơ!"

Seokjin thấy hắn tức giận, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, ánh mắt đảo qua trên mặt hắn: "Sao nào, bị cường bạo chẳng lẽ còn muốn tanghênh đón ngươi?" Nói câu này sắc mặt cậu bình thản, dù sao bộ vị cùng tư thế xấu hổ nhất đều bị hắn xem qua, thân thể này bẩn thành như vậy, còn có gì mà rụt rè.

"Sao lại gầy thành như vậy?Trắng xanh như người chết."Jeon trang chủ nhíu mày nhìn thân thể cậu, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, khiến cho người ta khó chịu. Vốn da thịt hồng hào khỏe mạnh giờ gầy trơ xương, lộ ra vết roi xanh tím, những khớp xương trên tay còn thấy một cách rõ ràng, gân màu xanh tựa hồ có thể bung lên như rễ cây. Cảm giác nam nhân này bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, đáy lòng thế nhưng có chút bối rối lướt qua. Như khi còn bé chơi đùa cùng chó con, rất thích xem đôi mắt đen bóng kia lộ ra lệ quang, mỗi khi hắn tiếp cận đều run run cũng không dám chạy đi. Kết quả chó con bị chết dưới tay hắn, vào một lần nảy sinh ác ý "Thuần dưỡng". Thật sự là đáng tiếc, hắn còn chưa có chơi đủ đâu, ánh mắt chó con xinh đẹp như vậy, rất hiếm thấy.

Seokjin không hiểu rõ hắn suy nghĩ gì, ảm đạm cười: "Vậy thì sao? Nữ nhân bị chơi đùa quá mức cũng sẽ chết, nam nhân cần gì phải tỏ ra mạnh hơn nữ nhân."

Jeon trang chủ thấy cậu tươi cười, trong lòng thấp thỏm.Seokjin hoàn toàn không để tâm tới sinh tử, nửa người như giao phó cho điện diêm vương. Hắn nắm tay, ta còn chưa có chơi đủ, sẽ không để cho ngươi chết đâu.

"Song Chil, Song Chil!"(số bảy)Jeon trang chủ khoác áo trong lên người, đối ngoài phòng hô.Nghĩ nghĩ, đem áo mình đắp lên người Seokjin. Một lát nữ tử trung niên kia tiến vào hành lễ: "Trang chủ có gì phân phó?"

"Kêu Lee Sam(số ba) lại đây, mang theo đồ xem bệnh." Jeon trang chủ nói xong, Song Chil lĩnh mệnh đi ra ngoài.Seokjin nghe được tên 'Lee Sam' và 'Song Chil' thì biết là dùng tên giả, nhịn không được trong đáy lòng cười nhạo: Mình đã thành bộ dáng như vậy mà Jeon trang chủ còn phòng ngừa thật lợi hại. Nữ nhân trung niên tên là 'Song Chil' thật sự võ công khá, thế nhưng cam chịu làm người hầu chiếu cố một gã nam sủng, nhân lực ở Jeon trang này rất phi phàm. Cúi đầu đau khổ cười: Đúng thật là phi phàm, chính mình một thân công phu cũng chẳng phải dễ dàng mất tại đây sao?

Jeon trang chủ thấy cậu cúi đầu, khóe môi cong cong, thấy không rõ nét mặt cậu, cho rằng cậu cười là vì những tên gọi kì lạ này, vì thế cũng cười theo. Tướng mạo hắn cực mĩ, cười lên như hoa nở mùa xuân, hài hòa với áo trong màu trắng, hắn như mỹ nhân diễm lệ. Giờ phút này Seokjin đã biết mặt mũi đẹp như đào tiên mà tâm lại chứa toàn rắn rết, tất nhiên là sẽ không ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, lại nghe thanh âm Jeon trang chủ: "Ta đây có chút lười, chỉ nhớ tên một vài người, cho nên thuộc hạ đều kêu bằng số với họcho dễ nhớ. Đương nhiên, tì thiếp cũng vậy." Hắn dừng một chút, "Ta lần này trụ ở Jeon trang hơi lâu, có năm người thiếp đi theo, ta đặt ngươi là Kim Yuk."(Kim sáu)

Seokjin biến sắc, chợt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.Jeon trang chủ giờ phút này thấy rõ cậu biểu tình, trong lòng đắc ý, nói: "Đúng rồi, ta còn chưa bao giờ nói qua, ta danh là JeonJungkook, tại đây quý phủ, ngươi theo người ở đây bảo ta trang chủ có thể. Ta đặc biệt cho phép ngươi ở trên giường gọi tên ta."

Seokjin tức giận đến xanh trắng cả mặt, tay trái giơ lên muốn đánh nhau, lại bị Jungkook cầm lấy cổ tay: "Thân thể ngươi đang yếu, cẩn thận coi chừng bị thương, đừng lộn xộn."

Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng động, cho phép Lee Sam và Song Chil tiến vào.Mặc dù công lực của Seokjin mất, nhưng ánh mắt vẫn rất lợi hại, liếc mắt một cái nhìn ra võ công của Lee Sam còn hơn cả Song Chil.Nhìn ra Lee Sam cũng gần ba mươi tuổi, trên người lộ vẻ khiêm tốn, phát ra cảm giác khác với những người trong phòng.Seokjin thấy khuôn mặt thần sắc của y, thật nổi lên vài phần hảo cảm.

"Lee Sam, ngươi đã từng chữa trị cho người này, hiện tại thân thể hắn suy yếu, ngươi tới nhìn xem." Jungkook gặp Lee Sam, phất tay gọi y đến trước giường, chỉ vào Seokjin nói.

Seokjin nghe Jungkook nói như vậy, biết chính mình lần đầu tiên bị gây sức ép một đêm sau đó được Lee Sam trị liệu, nhớ tới tình trạng thảm hại khi đó, cảm thấy đại quẫn.Lee Sam lại đây bắt mạch cho cậu sau đó vén lên y phục thì... tay trái cậu gắt gao bắt lấy không cho y động vào. Lee Sam khó xử nhìn về phía Jungkook, nhãn thần Jungkook vừa chuyển đã biết tâm tư Seokjin, cười nói: "Seokjin, ngươi thẹn thùng cái gì, Lee Sam cũng đâu phải chưa thấy qua."

Seokjin nghe ngữ khí ngả ngớn của hắn, hai hàng lông mày nhíu lại, tay trái đem góc áo nắm chặt. Cả mười ngày nay chỉ có một mảnh chăn mỏng, thân thểhiếm khi được che đậy, làm thế nào cũng không chịu buông lỏng ra. Nhưng về điểm khí lực thì cậu sao có thể được việc, Jungkook cầm lấy cổ tay cậu, Lee Sam rất nhanh đưa toàn thân cậu cao thấp kiểm tra một lần. Seokjin xấu hổ và giận dữ, Jungkook quay đầu hỏi Lee Sam đang suy tư: "Cậu ta thế nào? Trị liệu ra sao?"

"Trang chủ, ngài muốn người này chết hay muốn cậu ta sống?" Lee Sam hỏi ngược lại, Jungkook nhướng mày: "Chết thế nào, sống thì thế nào?"

"Nếu ngài muốn cậu ta chết, thì cứ vậy mà làm, qua mười ngày sau cứ nhận xác."Lee Sam nói tiếp, "Nếu ngài muốn cậu ta sống, ít nhất nửa tháng cậu ta không thể cùng nam nhân giao hợp, càng không thể để nôn mửa ra máu.Bất năng làm càng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường dưỡng bệnh dưỡng thương, thần sẽ viết một toa thuốc cho cậu ta điều dưỡng từ bên trong cơ thể, hảo hảo đợi nửa năm sau có thể khôi phục." Y lại trầm ngâm, tay đưa đến vai rồi xuống dưới khuỷu tay, cổ tay, "Tay phải chân trái của cậu ta bị phế nên không thể cầm được vật nặng, chân cũng vô pháp đứng lâu. . . . . ." Y thở dài, nhân từ phát ra từ tấm lòng người thầy thuốc, thật sự bất tán thành với chủ tử mình xử thảm người ta đến vậy, cho dù rầu rĩ từ tâm nổi lên, y chẳng dám có nửa câu chỉ trích.

Seokjin tuy rằng sớm biết kết quả, nhưng khi nghe y nói thì cũng chấn động, đáy lòng nổi lên chua xót cùng hàn ý. Trong lòng nghĩ không bằng bị JeonJungkook tra tấn đến chết còn sạch sẽ hơn, lại nghe hắn nói: "Ta sẽ không chạm cậu ta, Lee Sam ngươi viết toa thuốc đi."

Seokjin nghe hắn nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nghĩ thông suốt Jungkook làm thế cũng chỉ muốn kéo dài thêm thời gian tra tấn cậu mà thôi. Đáy lòng cậu cười lạnh: JeonJungkook, hôm nay ngươi quyết định cho ta sống lâu hơn thì một ngày nào đó sẽ hối hận. Jeon trang này cũng làm những chuyện sai trái, ta nhất định phải tra ra ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì, đem ngươi đưa vào đại laocủa Naganeupseong!

Cậu từ nhỏ vốn quật cường, đi theo sư phụ học võ vài năm, tính tình được rèn dũa rất nhiều, lúc làm bộ khoái thì rất khoan dung cho người khác, nhiều khi nghĩ cậu là một người quân tử nho nhã có lễ phép. Nay lại bị một phen hành hạ, tra tấn tàn khốc khiến tính tình quật cường của cậu trở lại, trong lòng luôn niệm có thù phải báo. Vì thế ngoan ngoãn tùy ý Lee Sam thoa thuốc lên mỗi vết thương trên người, cả cơ thể quấn chằng chịt nằm ở trên giường, đáy lòng một mảnh trong xanh phẳng lặng, nghĩ võ công sư môn, nghĩ kiếm từ tay phải nên qua tay trái sử dụng ra sao, chân phải phối hợp chiêu thức như thế nào.

Còn lại một tay một chân, vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro