4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong giờ học thứ ba lúc này, sau khi giáo viên đi khỏi cả lớp thảo luận sôi nổi.

"Lan Ngọc lại đánh người!."

"Hơn nữa, cậu ta còn lôi kéo người bắt nạt Thuỳ Trang của chúng ta!"

"Làm thế nào mà một mối họa như vậy có thể tồn tại ở trường chúng ta, cậu ấy nên bị thôi học, giữ cậu ấy lại sẽ chỉ gây rắc rối trong tương lai thôi."

"Cậu nói ai nên bị thôi học, cậu không biết lai lịch của gia đình họ Ninh sao?"

"Có hiểu lầm không? Thuỳ Trang không có bị đánh..."

Trong cuộc thảo luận dồn dập, cụm từ "Có hiểu lầm" của Ngọc Huyền nhanh chóng bị áp đảo.

Cuộc chiến là một cuộc chiến, nhưng Lan Ngọc không bắt nạt Thuỳ Trang, Ngọc Huyền không thể nói dối vào thời điểm này.

"Bốp" một tiếng, Gia Hân đập mạnh cuốn sách tiếng Anh trên bàn, cả lớp yên lặng một lúc.

Gia Hân: "Ồn ào cái gì? Ai mà không biết chuyện Lan Ngọc sẽ không đánh con gái. Hơn nữa, ngày hôm qua Thuỳ Trang bị như vậy, thì chính cậu ấy khiêu khích người ta!"

Vốn dĩ Ngọc Huyền sau khi nghe nửa câu đầu tiên còn nghe được. Khi về phía sau bắt đầu phỉ báng Thuỳ Trang, cô không thể ngồi yên, quay đầu nói với Gia Hân cách đó mấy hàng.

"Hân, cậu với Lan Ngọc có quen biết không? Bôi nhọ người khác tùy tiện vậy hả. Thuỳ Trang của chúng ta đã đến văn phòng giải thích với giáo viên rồi. Cậu thật không biết xấu hổ sao? Không sợ bị quả báo sao?"

Nữ sinh trung học cũng có tiểu tổ tông, tuy rằng vẫn sợ người như Lan Ngọc, nhưng cũng không khỏi khao khát có được một cô gái như vậy, xem ra cũng muốn bám lấy Lan Ngọc.

Đáng tiếc là Lan Ngọc đang làm theo cách của cô, những người dám đến với cô, dù là nam hay nữ đều không có kết quả tốt.

Gia Hân: "Cậu!"

"Tôi cái gì?" Ngọc Huyền không muốn nói chuyện với cô ta nữa, quay đầu lẩm bẩm "Đạo đức giả."

Trong phòng làm việc, hiệu trưởng đối mặt với vẻ mặt vô hại của Thuỳ Trang mà nhìn Lan Ngọc bên cạnh, dù cố gắng thế nào cũng không thể kết nối Lan Ngọc với những học sinh ngoan hiền chính trực được.

"Ninh Dương Lan Ngọc, sau này những chuyện như vậy phải báo cáo trước với giáo viên..." Cuối cùng, hiệu trưởng chỉ có thể khô khan vắt ra một câu như vậy.

Khi sự việc được giải quyết, Thuỳ Trang và Lan Ngọc cùng nhau bước ra khỏi văn phòng. Diệp Lâm Anh đang định mở miệng nói lời cảm ơn, lại nghe thấy Lan Ngọc lạnh lùng nói: "Tôi làm việc tốt?"

Lan Ngọc vẫn đang cầm tờ 5 chục trong tay. Thuỳ Trang ở phía sau cô, ánh mắt trong veo, nhẹ gật đầu cười: "Đúng vậy, Lan Ngọc, cậu thật tốt."

Cô sẽ xem con thỏ trắng nhỏ này có thể hiểu được người không. Khi Lan Ngọc nhìn thấy nốt ruồi lệ ở khóe mắt Thuỳ Trang một lần nữa, cô cảm thấy kích động.

Cô lại nhét tiền vào lòng bàn tay của Thuỳ Trang, cau mày đi về phía trước.

Thuỳ Trang đi theo từng bước nhỏ.

"Đi theo tôi làm gì?" Kiên nhẫn của Lan Ngọc đã gần đến cực điểm.

Diệp Lâm Anh: "Đại ca, bình tĩnh đi! Đều là bạn học! Đừng lo tiểu hoa khôi, tiểu hoa khôi, đại ca của chúng ta không có ý này, vừa rồi tớ thật sự cảm ơn."

Kỳ Duyên: "Vâng, vâng, tiểu hoa khôi đã cứu mạng chúng ta, cho nên gọi cho chúng ta nếu cậu có bất kỳ khó khăn nào nhá." Lan Ngọc liếc nhìn Kỳ Duyên

"Ngọc..." Thấy cô dừng lại, Thuỳ Trang ngẩng mặt nở cười ngọt ngào, lấy trong túi ra viên kẹo mua được, xé ra rồi nắm lấy một nắm nhỏ "Đừng tức giận. Của cậu đây."

Lòng bàn tay của Thuỳ Trang là những viên kẹo trái cây nhiều màu sắc, đường giấy trong suốt.
Chắc chắn, nàng ăn nhiều đường mỗi ngày, chẳng trách nàng có vị ngọt của kẹo trái cây.

Đừng ăn những thứ quá nhiều đường!

"Tránh xa tôi ra." Lan Ngọc nhẫn tâm nói xong, đột nhiên nhếch khóe môi, giọng điệu lạnh lùng "Đừng tới gần tôi."

Diệp Lâm Anh nghe vậy thì sợ hãi, chuyện vừa dứt lời thì đại ca lại nổi cơn lôi đình.

Chiều cao của Lan Ngọc phát triển rất tốt, lúc này chiều cao của cô đã đạt 1m65. Thuỳ Trang đứng trước mặt cô như một đứa trẻ mặc đồng phục học sinh, cô phải cúi đầu nhìn nàng.

"Nếu không ăn thì thôi vậy." Thuỳ Trang cẩn thận thu tay lại, chia làm hai cho Diệp Lâm Anh và Kỳ Duyên. "Diệp Anh, Kỳ Duyên, ăn kẹo đi."

Lan Ngọc: "..." Là ý gì? Ý cậu ấy là gì? Cậu ấy không có bất kỳ lý do gì để cho Diệp Lâm Anh và Kỳ Duyên!

Lan Ngọc lại càng cáu hơn.

Diệp Lâm Anh và Kỳ Duyên thích thú, dù sao thì họ cũng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với những người bạn tốt bị xếp vào nhóm mọt sách.

"Cảm ơn, tiểu hoa khôi, tụi tớ nhất định ăn hết!" Sau khi Diệp Anh nói xong lời này, cô cảm thấy mình như bị đẩy, giống như từ hướng của Lan Ngọc.

Thuỳ Trang xấu hổ "Cứ gọi tớ là Trang được rồi."

Diệp Anh thở dài: Tiểu hoa khôi thật sự quá mềm mại, chẳng trách mọi người đều nói ai cũng trở nên dịu dàng khi nói chuyện với nàng.

Lan Ngọc đang định xuống lầu, phát hiện góc áo đã bị Thuỳ Trang kéo lại.

"Buông ra." Giọng nói của Lan Ngọc thiếu kiên nhẫn.

"Ngọc..." Thuỳ Trang không chút sợ hãi, ngón tay trắng nõn căng cứng, hai mắt biến thành lưỡi liềm "Cậu không muốn tiền của tớ, vậy tớ đem bữa sáng cho cậu nhé. Còn việc tự học và ăn uống cùng nhau thì sao?"

Lan Ngọc không bao giờ ăn sáng mà chỉ ngủ nướng suốt cả buổi sáng sau giờ học, không ai dám quấy rầy cô. Nghe nói trước đây một người bạn cùng lớp vô tình gây ồn ào, Lan Ngọc kéo ghế đẩu tới dần cho người nọ một trận.

Người trước mặt đột ngột giật mạnh góc áo, Thuỳ Trang thất vọng nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, nhưng lại cảm thấy có người đến gần, hơi thở ấm áp trên vành tai có cảm giác ngứa ngáy.

"Cậu nghĩ cậu là ai? Mọt sách."

Khi định thần lại, Lan Ngọc đã bước xuống mấy bậc thang. Thuỳ Trang cảm thấy hơi ủy khuất, nhưng vẫn đưa tay vẫy vẫy, nói nhỏ: "Tạm biệt Lan Ngọc."

Khi Thuỳ Trang trở lại lớp học, tiếng đọc sách buổi sáng yên lặng hơn rất nhiều, thay vào đó là những câu hỏi của bạn học.

"Trang, Lan Ngọc thật đánh cậu phải không! Cậu ấy làm sao có thể mất lịch sự như vậy?"

"Ngày hôm qua Thuỳ Trang bị bệnh, Lan Ngọc làm sao có thể quá đáng như vậy? Loại người này thật sự là không đáng để tâm!"

"Không ai quan tâm đến cậu ấy. Tôi nghe nói cha mẹ cậu ấy chưa bao giờ xuất hiện trong trường."

Trước khi Thuỳ Trang vào lớp, trong miệng nàng có một viên kẹo cam, giờ đã hết một nửa, nhưng nàng không cảm nhận được vị ngọt thường ngày. Tốc độ bước ra khỏi bục giảng dừng lại, nàng chớp mắt nghiêm túc nói: "Đừng hiểu lầm Lan Ngọc. Hôm qua tớ gặp nguy hiểm khi ở ngoài trường. Cậu ấy đã giúp tớ rồi đưa tớ đến bệnh viện."

Ngọc Huyền lại gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Hôm qua tớ cũng ở đó! Sau khi bị sốt Trang đã ngã vào vòng tay của Lan Ngọc. Việc các cậu nói Trang bị đánh. Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi mà các cậu vẫn không tin."

Mọi người hơi sững sờ, hiển nhiên không biết chân tướng.

Gia Hân khinh thường khịt mũi: "Ai mà không biết Lan Ngọc sẽ không bao giờ giúp đỡ người khác! Cậu là ai mà lại đưa cậu đến bệnh viện tử tế như vậy? Chắc cậu đang nói dối."

"Đúng vậy, cậu ấy đã giúp tớ. Có thể thấy Lan Ngọc thật sự rất tốt." Thuỳ Trang không coi trọng lời mỉa mai của Gia Hân, cười rất vui vẻ, "Vậy xin đừng hiểu lầm tớ với Lan Ngọc. Cậu ấy rất tốt."

Cả lớp: Về mặt logic, tôi cảm thấy những gì Nguyễn Thuỳ Trang nói rất hợp lý.

Sau khi tự học và đến lớp sớm, Thuỳ Trang đến trước cửa lớp 10A10 với sữa và một hộp bento đầy bánh mì.

Phòng dạy học của Lớp 10A3 và Lớp 10A10 không ở cùng một toà nhà. Ngay khi Thuỳ Trang đi đến cửa sau, nàng nhìn thấy Lan Ngọc đang nằm sấp ngủ.

Thậm chí không có một cuốn sách trên bàn của cô, giống như nó được sử dụng đặc biệt để ngủ.
Cũng có một vài bạn học ngồi thưa thớt thành ba bốn hàng trước lớp, rất yên lặng nghịch điện thoại đeo tai nghe vì sợ đánh thức con quỷ lớn phía sau.

Thuỳ Trang nhẹ nhàng bước vào, dời ghế ngồi bên cạnh Lan Ngọc.

"Lan Ngọc?" Nàng nhẹ giọng nói "Ăn điểm tâm đi."

Lan Ngọc không nhúc nhích, có lẽ là cô đã ngủ.
Hộp bento có hai lớp, một lớp là sandwich.

Thuỳ Trang quan sát lỗ tai lộ ra của Lan Ngọc một hồi lâu, tự mình mở hộp cơm ra, chậm rãi ăn xong. Nàng lấy trong túi ra hai viên kẹo đặt chúng vào lớp dưới của hộp bento.

Sau khi đóng lại, Thuỳ Trang viết một mẩu giấy nhỏ khác rồi dán lên hộp cơm, sau đó miễn cưỡng rời đi.

Thuỳ Trang vừa ra khỏi cửa sau, Lan Ngọc ngẩng đầu, đôi mắt đen trong veo, giống như vừa mới tỉnh lại. Cô thoáng nhìn thấy hộp bento bên cạnh có hình con mèo Jingle màu xanh lam, trên miệng con mèo có dán một mẩu giấy nhắn.
--Lan Ngọc, tớ thấy cậu đang ngủ nên để dành bữa sáng cho cậu, cậu nhớ ăn nhé!!!

Là chữ ký của Thuỳ Trang, có một trái tim được vẽ trong bong bóng.

Khi Thuỳ Trang đến, Lan Ngọc rõ ràng có ngửi được mùi ngọt ngào kia, khiến Lan Ngọc khó chịu cáu kỉnh, ngủ không ngon giấc.

Bây giờ cô nhìn thấy mảnh giấy đó còn khó chịu hơn, cô xé nó ra, vò nát rồi ném vào thùng rác bên cạnh.

Diệp Anh và Kỳ Duyên vui vẻ chạy vào, miệng kêu ú ớ.

"Kẹo mà tiểu hoa khôi cho ngon thật!" Diệp Anh ngồi xuống ghế "Ôi, lỡ chỉ ăn một viên thì phải làm sao, thèm không chịu nổi."

Diệp Anh lấy viên cuối cùng ra, đặt trước mặt Lan Ngọc "Đại ca, thử xem?"

Tâm tình Lan Ngọc lúc này không tốt, cho nên cầm sách gõ mạnh vào đầu Diệp Anh "Cút đi."

Diệp Anh mếu máo như một đứa trẻ: "Cậu làm gì vậy, buổi sáng trời nóng như vậy, người ta chỉ muốn cho cậu ăn kẹo."

Kỳ Duyên chỉ vào hộp cơm trên bàn: "Đây là cái gì?"

Diệp Anh khịt mũi "Có mùi thơm."

Lan Ngọc đưa tay cầm lấy hộp bento, vô hồn mở nắp, đó là một chiếc bánh sandwich. Cô thích hương vị thịt xông khói và trứng.

Khi nhìn thấy hai viên kẹo trái cây màu tím nằm ở tầng dưới, vẻ mặt lạnh lùng của cô rốt cuộc cũng có vết nứt.

Vì ghi chú có lời nhắn:
--Cậu thích vị nho, tớ đặc biệt dành riêng cho cậu.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô tình cờ nhìn thấy Thuỳ Trang đang đi đến bồn hoa dưới lầu, đuôi ngựa đung đưa trông rất vui vẻ.

Lan Ngọc mắng chửi trong lòng, che đi miếng sandwich rồi cúi xuống.

Diệp Anh kinh hãi: "Tớ nhìn lầm rồi sao? Tớ nhìn lầm rồi sao? Đại ca đi lục thùng rác?"

Kỳ Duyên càng thêm sợ hãi: "Đại ca, đừng như vậy, tớ rất sợ."

Lan Ngọc tìm lại mảnh giấy, làm phẳng, gấp thành hình chữ nhật rồi đặt vào ngăn trong cặp sách của cô.

"Cậu nhìn cái gì? Tôi không thể nhặt rác sao?" Lan Ngọc lau tay, cắn một miếng sandwich.

Ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro