Chap 13: Tự học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng 7h, xe buýt cũng chạy về đến trường. Thấy cô gái đang ngủ, thật sự không muốn đánh thức cô tí nào nhưng mà mọi người đang xuống xe, đều đang chờ họ.

Anh dịu dàng khều khều cô

- Tiểu Tình!

Nghe được giọng anh, cô cũng từ từ mở mắt nhỏ nhìn anh. Cô dụi dụi mắt, nước mắt long lanh còn vương lại trên hốc mắt. Cô mơ mơ màng màng như một đứa bé không biết gì.

Vô cùng dễ gạt...

Thật là muốn đem cô ăn hết vào bụng.

Còn cô thì chưa biết được ý đồ ấy. Nhanh chóng hiểu được họ đã đến nơi, cô có chút chần chừ kéo tay anh xuống xe.

Anh hơi bất ngờ trước hành động của cô.

Tay cô mềm mà nhỏ hơn anh tưởng...

Không ngờ được lần đầu tiên nắm tay lại là do cô mắc cỡ kéo đi...

Phải nói là may mắn hay cô gái nhỏ của anh da mặt quá mỏng đây?

Đợi sau khi xe buýt đi, vì trời tối nên cô đồng ý để anh đưa cô về một đoạn. Anh nhìn cô đôi má phím hồng một mảng nhìn như viên kẹo tròn tròn vậy.

Chợt nhớ lại những viên kẹo cô cho, anh thuận miệng hỏi.

- Kẹo em cho anh mua ở đâu thế?

Anh hỏi như thế là vì anh đi rất nhiều nơi hỏi nhưng không chỗ nào có cả.

Anh muốn thông qua những cái kẹo ấy biết thêm thông tin về cô. Anh đã kêu đám đàn em tìm kiếm thậm chí còn đích thân quay về quê bà cô hỏi nhưng đều không ai bán.

Đúng là thất bại...

Vì chuyện này, đám đàn em của anh còn hiểu lầm rằng anh thích kẹo sữa... Ngày nào bọn họ cũng mang đến cho anh ba bốn bịch...

Thật tức chết!

Một lúc sau, cô trả lời.

- Kẹo đó không có bán ở ngoài đâu! Kẹo là vào cuối tuần, em tự xuống bếp làm. Rất đơn giản! Lại ngon nữa!

Thì ra là đích thân cô làm... Anh không tìm được cũng đúng thôi.

Đi một lúc thì đến nhà cô.

Cô tính tạm biệt anh nhưng nhìn gương mặt anh có chút gì đó khác thường... Cô suy nghĩ rồi lại nói.

- Anh chờ em chút!

Cô nói rồi chạy vào nhà, mất mấy giây, cô lại chạy ra.

Hình bóng nhỏ xíu lon ta lon ton chạy trong màn đêm.

Có lẽ vì chạy quá nhanh nên khi đứng trước mặt anh, cô thở hồng hộc. Hai tay không còn sức buông lỏng cúi người thở.

Tính mở miệng thì anh lại nói trước.

- Em làm gì vậy? Sao lại gấp gáp chạy như thế?

Anh nhăn mặt hỏi.

Có cần gấp gáp vậy không? Thở cũng không ra hơi...

Mặc kệ thái độ hỏi tội của anh, cô lấy 5,6 viên kẹo ra cho anh.

- Cho anh đấy!

Lại càng không hiểu, anh lại hỏi.

- Em vào lấy kẹo cho anh sao?

Cô gật đầu thể hiện thái độ đồng ý.

- Vâng! Em thấy anh không vui... Khi không vui, em sẽ ăn kẹo. Vì vậy, cho anh! Anh đừng không vui nữa!

Cô giải thích đưa túi kẹo cho anh, cười nhẹ rồi quay đi bước vào nhà.

Có một cái gì đó ấm áp len lỏi qua cơ thể rồi tan chảy tràn mật ngọt tại nơi yếu đuối nhất của anh.

Anh quả thật rất muốn lấy được kẹo của cô.

- Vậy... Sau này làm sao có thể ăn kẹo của em?

Nghe tiếng anh nói, cô quay đầu lại nói rồi cười hì hì, bước vào nhà.

- Thì sau này, anh giúp em chuyện gì đó. Em sẽ cho anh. Hoặc anh cũng có thể cầu xin em! Em rất dễ tin người nha! Hi hi!

Cô để lại một bóng hình nhỏ sau đó cũng biến mất.

Đến khi bóng dáng ấy không còn ở đó, anh cũng nhìn mấy viên kẹo cười nhẹ bước về!

-----

Sáng hôm sau, cô dậy sớm, buộc tóc gọn gàng. Cô mặc một cái áo hoodie màu hồng nhạt và quần bó.

Cô xách cặp để vào thư viện tự học.

Bước chân vào thư viện, cô hơi nhăn mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cái hiện tượng gì xảy ra trong thư viện thế?

Ở đây có rất nhiều bạn học, đặc biệt là bạn nữ. Vả lại còn trang điểm rất xinh.

Sao hôm nay, các bạn nữ sinh lại ham học vậy nha?

Ngồi chật cả thư viện.

Cô tự học nên ngồi đâu đây?

Không lẽ học cô cũng bị người ta giành  chỗ?

Cô thở dài rồi bước vào một khu vực sách tài chính.

Mặc dù anh đã giảng dạy cho cô nhưng cô vẫn muốn tìm hiểu thêm.

Nên quyết định làm ổ ở tại đây...

Cô vào trong gốc tối cạnh cửa sổ, lấy tập , sách ra.

Cô bắt đầu tự học.

Vị trí này thường sẽ không ai đi qua. Nói chi là có người học.

Ngoại trừ cô...

Nếu hôm nay có người thì chứng tỏ hôm nay cô xui đi.

Đọc một chút, cô vẫn không hiểu lắm nên có chút tức giận.

Vờ đầu bứt tóc, nằm gục xuống bàn, tuyệt vọng.

Cô bắt đầu công cuộc quở trách bản thân quen thuộc.

U là trời! Sao cô ngu ngốc như vậy cơ chứ?

Học cả buổi cũng không vào đầu một chữ nào.

Đáng ghét.

Rồi bổng có bàn tay cầm lấy cuốn sách của cô.

Anh quản lý thư viện hôm nay sao lại tìm kỹ thế?

Cô lại nhìn lại đống sách cô bày ra bàn.

Hôm nay cô quả là xui tận mạng rồi!

Hu hu!

Đây là muốn đuổi cô.

Cô nắm lấy bàn tay đó, nhỏ giọng thương lượng.

- Anh quản lý... Đây là sách của tôi... Tôi còn chưa hiểu chữ nào! Tôi sẽ dọn dẹp... Anh thông cảm tha cho tôi một lần nữa đi!

- Anh cũng đâu bảo em dọn đi.

Giọng nói quen thuộc vang lên... Hình như có chút ý cười.

Cô liền buông tay, ngước mặt lên nhìn.

Vậy mà lại nhận nhầm người, không đánh tự khai...

- Em... em... xin... xin lỗi học bá... Em tưởng quản lý đến đuổi em! - Cô ngại ngùng nói.

Anh "Ừ" một cái rồi cầm cuốn sách của cô đọc.

Anh bước đến ngồi bên cạnh cô.

- Em không hiểu sao?

Đã lỡ khai thật thì giờ nên nói thật để được ân xá vậy.

- Vâng ạ!
Như thể trả lời ngay, anh nhẹ giọng.

- Anh giúp em!

- Vâng ạ! -Cô nhanh nhẹn nói.

Cầu còn không được!

Thế là, anh đã cùng cô ngồi ở đó học suốt mấy tiếng. Cô cũng thông suốt hơn một chút...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro