Ngàn Mảnh Kính Kí Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày chìm trong bóng tối
Nhìn những đứa trẻ rong đuổi cùng nhau
Bên ngoài cánh đồng lúa vàng ươm,trong những trò chơi
Tiếng trẻ con vang lên và mọi thứ như phố xá tấp nập người qua lại
Một sự vui vẻ và thuần khiết tuổi ấu thơ lẫn náo nhiệt
Lạc loài trong xã hội màu trắng tinh
Chưa từng thuộc về nơi đâu.
Bãi cỏ xanh mướt mát rượi đồng quê
Nơi ấy có lũ trẻ rong đuổi nhau

Mỗi ngày chìm trong bóng tối
Tôi lại soi bản thân mình trước cái gương trên tay
Tôi lại cảm thấy rất kịch trước làn nước trong veo
Phủ lên những ánh kim rực rỡ sắc màu của hừng đông
Thật xấu xí nhưng cũng thật lung linh

Mỗi ngày chìm trong bóng tối
Từng giọt nước cứ chảy và lăn dài mặn chát trên gò má nhỏ
Thật yên tĩnh và hạnh phúc biết bao
Cái tận cùng nỗi đau vui buồn bản thân
Tại sao nhân gian cứ trao những yêu thương cho tôi
Tại sao bản thân tôi lại như thế này?Một buổi biểu diễn,cũng là một vở kịch rối
Chính tôi chẳng còn hiểu được bản thân mình nữa

Mỗi ngày chìm trong bóng tối
Nhìn bên cửa sổ những ánh sáng hy vọng ấm áp nhảy múa tí tách
Ngọn lửa màu vàng tí tách nhảy với nhau như những con ếch dưới mưa
Tôi lại thấy đố kị đến nhường nào, với tất cả vạn vật
Bởi chưa từng sống ở phía bên kia?
Nơi tràn đầy ánh sáng lấp lánh và vui tươi hoàn mĩ ?
Có thứ gì đó lại ngăn cản tôi đi tìm nó
Một mê cung xung quanh tôi,um tùm những cành gai nhọn như kim
Một vở kịch không tác giả dành cho tôi
Tôi cứ diễn và diễn trong vở kịch với mong chờ sẽ hạnh phúc
Diễn trong nơi bóng tối vực thẳm này ,không có tia sáng bình minh

Mỗi ngày chìm trong bóng tối
Tại sao lại vừa nói yêu nhưnh rồi lại ghét tôi
Một cái lồng chim cho tôi như mê cung bao phủ tòa lâu đài
Nếu vậy có thể cứu tôi được không?
Cứu tôi khỏi sóng biển giông tố bão bùng với đám mây thịnh nộ
Tôi không chịu nổi được cái âm thanh ồn ào đó, như những tiếng ruồi bay loạn xạ quanh tôi
Những âm thanh đẩy tôi xuống tận cùng?
Tôi đang tự hỏi chính bản thân trước cái gương
Nếu phản diện chết liệu họ có ăn mừng và vui vẻ?
Liệu những tiếng ồn và ánh mắt kia sẽ kết thúc chăng?
Tôi lại mong chờ về một kết quả ngày mai

Mỗi ngày chìm trong bóng tối, mong chờ ngày mai
Tôi là một diễn viên trong vai phản diện bị ghét bỏ
Nhân gian đều là diễn viên như tôi và cùng diễn với tôi
Cả hai cầm tay nhau, diễn cùng với nhau như một trò chơi
Trò chơi xoay mòng mòng trong cơn men say,rối bời tâm trí
Cả hai cũng đều rất kịch như nhau,chẳng kém tí nào. Đuổi theo song song với nhau
Chưa từng có ngoại lệ hay khác biệt giữa đôi ta
Nhưng mà đời chẳng thể thấy được tương lai
Tôi cũng chưa từng hiểu được bản thân tôi,cũng như tất cả mọi người
Là một con cừu đen lạc loài trong bầy cừu trắng muốt như tuyết
Lạnh buốt như đêm đông giá rét, một lò sưởi tắt ngúm cùng que diêm

Một ngày nữa trong bóng tối
Những con lợn nhìn thật xấu xí với bộ dạng béo núc ních
Nhưng lại mang vẻ đẹp của công và uy quyền như sư tử?
Gào rầm vang những tiếng vang uy quyền
Một sự kì bí bí ẩn và tò mò kì lạ nơi đây,trong căn nhà của tôi
Nơi tiếng nhạc rộn vang hân hoang
Ánh sáng lung linh như những ngọn đèn ban đêm mờ ảo

Khi nào thì câu chuyện sẽ kết thúc? Những đứa trẻ tò mò hỏi
Những sợi dây màu đỏ mỏng manh nhưng lại như dây xích
Buộc lên cổ như những sợi chỉ duyên mệnh và lấp lánh như thủy tinh
Phải chăng nó là duyên mệnh của tôi,ngay từ đầu
Bị trói buộc vô hình như một con rối nhỏ bé
Kết thúc vận mệnh viên mãn hạnh phúc hay tận cùng hố sâu bi kịch chốn đời?
Tuyệt vọng trước khán giả, trong vở kịch
Màu xám đục xấu xí như những cái bóng
Tấm gương cứ thế vỡ nát, từng mảnh thủy tinh rơi lạch bạch xuống
Đôi chân thiếu nữ dẫm phải, máu chảy ra, cơn đau nhói lên
Kẻ này chưa bao giờ cần sự thương hại đáng thương như lọ lem
Hay những tốt đẹp lặp lại như chiếc máy
Một cuộc sống tràn đầy đa màu cầu vồng
Dần hiện ra trên những lăng kính đa màu
Ngàn mảnh kính kí tức dần hiện trong làn sương ảo ảnh

Một ngày nữa và một ngày nữa
Đến bao giờ thì tôi có thể thoát được
Nói cho tôi biết đi hỡi người bạn nhỏ bé
Chúng ta là bạn thân của nhau từ tuổi thanh xuân
Con cừu đen và rối thì vẫn là con rối bị mù,là bạn bè đi với nhau
Chìm trong nơi tối tăm và đục bẩn này,tối tăm lạnh giá từng giây
Từng cơn sóng nước chạy qua cơ thể,lướt qua như đàn cá đủ màu bé xinh
Nhưng rồi cũng thành những cơn giông nhấn chìm ta vào tận sâu
Ai đó cứu tôi được không?Cất những lời cầu cứu
Này hỡi bạn của tôi?Người bạn thân cũng thành một con cáo đeo mặt nạ

Sự yêu thương hai màu trắng-đen
Thương hại và khóc lóc trong những vở kịch
Những làn sương khói xuất hiện mờ ảo rồi lại biến mất
Liệu đem ta đi đến một nơi khác được không?
Một vùng đất của hạnh phúc và sự yên bình
Tất cả chỉ là những ảo tưởng do chính bản thân ta tạo ra cho bản thân
Bản thân cùng những sợi chỉ đỏ và vô số mặt nạ cáo đủ màu đa sắc của lễ hội
Những ánh đèn vàng lung linh
Những con phố nhỏ xinh trong con hẻm
Những quý bà cùng bộ y phục đủ màu bốn mùa
Anh đào rơi xung quanh như đang nhảy múa trong gió ấm
Mặt trời vui vẻ dạo chơi nóng nực cùng lễ hội
Lá thu vàng óng rơi đầy khoảng sân,mát lạnh hơi đông giá rét
Nhường lại cho tuyết trắng rơi lạnh lẽo khoảng sân lá vàng kia
Là do ảo ảnh mong muốn tạo nên,như que diêm cháy bùng trong đêm tuyết
Về một vùng đất hạnh phúc không có thật

Mỗi ngày chìm trong bóng tối
Cuối cùng tôi cũng tìm được ánh sáng nhỏ
Một sự chân thành hiếm có
Kéo tôi khỏi giông tố đang nhấm chìm tôi,từ tận đáy sâu
Cho tôi những hạnh phúc có thậtKhác hẳn những hạnh phúc giả tưởng
Như một tia nắng lói le dưới hố sâu vũng bùn này
Kéo tôi lên như những sọi tơ nhện của rồng
Một sự yên bình lé loi nhỏ bé trước khi..
Tôi lại rơi một lần nữa vào hố đen bão bùng này,sợi tơ nhện đã dứt
Tất cả như một vở kịch và tôi là rối
Bạn bè điều khiển tôi và nói yêu thương tôi trong lồng chim
Giỏi như những người trước đây tôi gặp
Chán và tẻ nhạt thật đấy,sau cùng tôi vẫn lạc loài và kì dị
Giá mà tôi chưa từng gặp họ và tồn tại trên đời

Đeo lên mình và hòa đồng cùng nhân gian,ngày múa ngày đêm
Bầu trời tràn đầy xám xịt và lạnh lẽo,khóc những u buồn
Từng mảnh thủy tinh lấp lánh rơi và vỡ nát trên mặt đất
Những mảnh thủy tinh chứa kí ức đôi ta
Con đường tràn đầy mùi máu và sắc đỏ ướt đẫm,những mảnh kính rải trên đường như tuyết trắng
Sợi dây thừng đưa ta tới con đường hạnh phúc,miền đất hứa
Những giọt nước cứ chảy tí tách
Y phục kiêu sa đã bị vấy bẩn rồi
Sợi dây đưa ta rời đi khỏi nơi này
Rời khỏi chốn nhân gian vốn lạc loài
Không hiểu được mọi người nghĩ gì, nhưng tôi sợ, sợ phải nghe những lời sắc nhọn như gai đâm vào người

Một vở kịch hoàn hảo cùng những sự ảo tưởng không tên
Ánh sáng bé nhỏ như những con đom đóm tắt mất
Tắt hẳn trong căn phòng nhỏ bé bốn bề góc này
Chưa từng tạm biệt tôi một lần và cứ biến mất đi
Như chưa từng tồn tại trên cõi đời người
Đừng để tôi cô đơn mà,hỡi áng sáng bé nhỏ kia ơi
Tối tăm trong tận cùng sự tuyệt vọng Sợi dây đưa ta đi mất
Điều ước ngày xưa trở thành hiện thật
Ngàn mảnh kính rơi xuống, kí ức vỡ nát
Quên mất tất cả, là mọi thứ tự rời bỏ tôi và thiếu nữ ấy
Đáng thương hẻo lánh không có hậu như công chúa ngủ trong rừng chờ đợi hoàng tử
Bạch Tuyết cắn trái táo độc vì tuyệt vọng, vì phải sống,
Khi mà bị hoàng hậu giết bởi trái táo

Cho một cái kết bi kịch
Một câu chuyên về một thiếu nữ
Chìm đắm trong những viên thuốc độc
Nhưng thiếu nữ ấy vẫn hạnh phúc uống nó
Vì nhân gian mà thiếu nữ lạc loài này
Thiếu nữ đó cố chấp vứt bỏ và níu kéo mọi thứ vô vọng
Tất cả đều trong vở kịch và là con rối nhỏ bé
Chìm đắm trong những ảo tưởng và ảo ảnh hoàn mĩ
Tự ôm lấy những đau thương bản thân Một cách tuyệt vọng trong vở kịch mà chẳng bao giờ khóc
Vì đã mệt mỏi tới nước chẳng thể khóc những giọt lệ nữa rồi
Tận cùng sự tuyệt vọng là nỗi cô đơn,nỗi sợ lớn nhất của thiếu nữ kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro