Chương 1: Chiếc vương miện nạm ngọc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Holmes!
Buổi sáng hôm đó, tôi đang đứng bên cạnh cửa sổ căn phòng của chúng tôi ở đường Baker.
- Holmes! - Tôi gọi một lần nữa - Một người điên đang đi dại ngoài đường. Thật là cảnh đáng buồn. Đáng lẽ người ta không nên để ông đi như thế...
Holmes uể oải ra khỏi ghế bành, tiến đến cửa sổ, nhìn xuống. Lúc bấy giờ là tháng Hai, không khí lạnh giá. Dưới ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông, lớp tuyết rơi xuống đêm qua vẫn sáng lấp lánh, trắng xóa và trơn trợt. Con đường vắng ngắt, duy nhất chỉ có một người đàn ông.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, vạm vỡ, dáng dấp có vẻ uy nghiêm trong bộ y phụp màu sẫm sang trọng với chiếc áo "rơ đanh gốt" đen, chiếc mũ mới toanh, đôi ghệt sạch bóng và quần tây dài đúng mốt. Nhưng trong lúc này, cái phong cách uy nghiêm đã biến mất. Ông ta vừa chạy vừa nhảy như một người điên, hai tay huơ lên huơ xuống loạn xạ, cái đầu lắc qua lắc lại và gương mặt nhăn nhó một cách thảm hại.
- chuyện gì đã xảy đến với ông ta? Dường như ông ta đang tìm số nhà? - Tôi nói.
- Ông ta sẽ đến đây! - Holmes đáp, xoa hai bàn tay vào nhau.
- Đến đây à?
- Phải. Ông ta đến gặp tôi để nhờ giải quyết một vấn đề khó khăn. Nhìn những triệu chứng của ông ta là tôi biết ngay. À, bạn thấy chưa, tôi nói đâu có sai đâu.
  Thật vậy, người đàn ông đó lao mình đến trước cửa nhà chúng tôi. Ông ta giật dây chuông mạnh đến nỗi tiếng chuông reo ầm ĩ khắp nhà.
  Một lát sau, ông ta lao vào phòng, miệng thở hồng hộc, hai tay vẫn còn huơ lia lịa, nhưng đôi mắt ông ta ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng ghê gớm. Thoạt đầu ông ta không thể nói một tiếng nào cả, chỉ lắc lư thân mình và vò đầu vò tóc như một người sắp lên cơn điên. Rồi thình lình ông ta lao đầu vào vách tường. Chúng tôi vội kéo ông ta ra giữa phòng. Holmes đỡ ông ta ngồi xuống một chiếc ghế, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay ông ta và dịu dàng nói:
  - Ông đến với tôi để kể cho tôi nghe câu chuyện của ông, phải không? Ông bị mệt vì chạy gấp đến đây. Ông hãy ngồi nghỉ cho đến lúc lấy lại bình tĩnh, sau đó tôi rất vui lòng nghe ông trình bày cái vấn đề nho nhỏ đang làm cho ông điên đầu.
     Người đàn ông ngồi im trong một hay hai phút, chiếc cằm xệ xuống, ông ta đang cố kìm chế cơn xúc động. Rồi ông ta lấy khăn tay thấm mồ hôi trán, lau khô môi, và quay về phía chúng tôi.
    - Chắc các ông nghĩ tôi là tôi điên, phải không?
    - Tôi chỉ thấy ông có một tai họa lớn - Holmes đáp.
    - Và chỉ có Chúa mới biết được nó biết nó lớn đến mức nào! Một tai họa đủ để làm cho tôi phải mất hết lý trí: Nó đã đổ ụp xuống đầu tôi với sự đột ngột khủng khiếp!... Hơn nữa, không phải chỉ có một mình tôi dính líu vào cụ này. Nhân vật cao quý nhất trong xứ này có thể bị đau khổ, trừ phi tìm được một cách giải quyết êm thấm.
   - Xin ông hãy bìn tĩnh lại, rồi nói cho tôi biết ông là ai, và chuyện gì xảy ra? - Holmes nói.
   - Tôi là Alexandre Holder, thuộc công ty Ngân hàng Holder Stevenson, ở đường Threadneedle.
      Đó là quý danh của một người hùn voins tên tuổi nhất trong ban điều hành của một công ty ngân hàng đứng thứ nhì ở thủ đô. Chúng tôi tò mò chờ ông ta kể lại câu chuyện.
    - Ngay kgi viên thanh tra cảnh sát bảo tôi: "Chỉ có Sherlock Holmes mới giúp được ông" , tôi liền đi đến đường Baker bằng xe điện ngầm và từ đó tôi chạy bộ đến  đây, bởi vì với lớp tuyết dày như thế này, xe ngựa đi rất chậm... Hẳn các ông cũng biết một trong những cách thức bỏ tiền ra có lợi nhất là cho vay. Tronv những năm vừa qua, chúng tôi đã cho các gia đình quý tộc vay những sô tiền rất lớn, thế chấp bằng những bức tranh, sách quý hoặc vàng bạc. Sáng hôm qua tại ngân hàng, một người thư ký đem đến cho tôi một tấm danh thiếp. Đọc cái tên ghi trên đó, tôi giật nảy mình, bởi vì... đó là một trong những gia đình danh gia vọng tộc lớn nhất. Đó là một vinh dự rất lớn cho tôi, và khi ông khách được đưa vào, tôi tìm cách khen một câu. Nhưng ông ta cắt ngang lời tôi:
   - Ông Holde, tôi biết rằng ngân hàng của ông thường cho vay mượn tiền.
   - Ngân hàng chúng tôi vẫn thường cho vay, khi người vay có cái gì để bảo đảm.
   - Tôi cần ngay tức khắc 50 ngàn bảng. Dĩ nhiên, tôi vẫn có thể mượn của các bạn tôi một số tiền lớn gấp mười lần số tiền nhỏ mọn này, nhưng tôi thích xem việc này là một việc riêng mà tôi sẽ tự giải quyết. Với địa vị của tôi, mang ơn người khác là một điều nên tránh
   - Tôi có thể hỏi ngài muốn giữ số tiền đó trong bao lâu không?
   - Thứ hai tới, người ta sẽ trả lại cho tôi một số tiền lớn, và chắc chắn tôi sẽ hoàn lại cho ông cả vốn lẫn lãi. Nhưng điều quan trọng nhất đối với tôi là phải có ngay 50 ngàn bảng.
   - Tôi sẽ lấy tiền túi của tôi ra cho ngài vay mà không đòi hỏi bảo đảm gì cả. Nhưng vị trí của tôi không cho phép tôi có vinh dự đó. Mặt khác, có lẽ tôi hoạt động cho công ty này nên tôi có bổn phận yêu cầu ngài có những đảm bảo cần thiết.  
    - Tôi thích như thế hơn - Ông ta đáp rồi đưa ra chiếc hộp màu đen, hình vuông - Ông có nghe nói đến chiếc vương miện nạm ngọc berin không?
    - Đó là một trong những vật quý giá nhất đất nước.
    - Đúng vậy!
   Ông ấy lấy cái hộp ra: Chiếc vương miện đẹp lộng lẫy được đặt nằm trên một lớp nhung màu hồng.
    - Nó có tất cả 39 viên ngọc berin thật lớn, và cái khung bằng vàng của nó thì thật là vô giá. Trị giá của chiếc vương miện này tính ra ít nhất cũng là 100 ngàn bảng. Tôi sẵn sàng giao nó cho ông giữ làm vật bảo đảm.
    Tôi cầm lấy chiếc hộp quý báu, nhìn chiếc vương miện rồi nhìn thân chủ
   - Phải chăng ông nghi ngờ về giá trị của nó? - Ông hỏi.
   - Không, hoàn toàn không. Đúng hơn, tôi tự hỏi...
   - Vì sao tôi dám giao cho ông giữ một vật quý giá như thế, đúng không?
       
              Xin lỗi mọi người vì chỉ chép đến đây thôi mong mọi người sẽ ủng hộ để mị ráng viết tiếp nha ♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro