35.Nhường nàng năm điểm: "Đánh tới chết"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wattpad @keoxoaingotngao

Sau khi kết thúc, nhân viên công tác vội vàng chạy tới phỏng vấn Lâm Kiến Ngộ, giống như là phỏng vấn minh tinh giải trí vậy.

"Chúc mừng anh cùng với đội giành được thắng lợi."

"Cảm ơn."

Nhân viên công tác hiếu kỳ hỏi: "Ngày hôm nay phong cách thi đấu của anh khác hoàn toàn với quá khứ, xin cho hỏi nguyên nhân vì sao vậy ?"

"Đối thủ không giống đương nhiên, phong cách cũng không giống." Lâm Kiến Ngộ trả lời mười phần thẳng thắn.

Nhân viên sao có thể buông tha, tiếp tục hỏi: "Các thành viên của đội Tiểu Quỷ đều đã từng cùng anh thi đấu trước kia, vì sao hôm nay lại thay đổi phong cách? Thật sự không có đặc biệt nguyên nhân sao?"

Lâm Kiến Ngộ hướng về phía màn ảnh dương môi dưới, cười thản nhiên: "Bởi vì hôm nay là lần đầu cùng bốn người bọn họ thi đấu."

"Về sau phong cách thi đấu của anh cũng sẽ tiếp tục như thế này sao?"

"Cũng không biết có thể đi tiếp hay không?" Đối phương hỏi một đằng anh trả lời một nẻo.

Nhân viên âm thầm thở dài, lại nghiêm cẩn hỏi tiếp: "Nếu về sau có thể đi tiếp, anh cũng sẽ tiếp tục thi với phong cách này sao?"

Lâm Kiến Ngộ đem lời nói vòng trở về: "Phải xem đối thủ đã, đối thủ không giống, phong cách đương nhiên cũng không giống."

Bọn Bùi Trạch ở bên cạnh nhịn cười, nhân viên công tác sắp bị khí tức làm ngất đi rồi, Lâm Kiến Ngộ cố tình nở nụ cười ấm áp, làm người ta không đành lòng hỏi những vấn đề đó nữa.

Căn bản khả năng cũng không "điêu" như anh.

Kiến Ngộ nở nụ cười, gạt người gạt quỷ.

Trận thi đấu này khiến cho đội được chú ý, đặc biệt là Lâm Kiến Ngộ, trở thành đối tượng trọng điểm chú ý, tự do biện luận vài phút, đánh nhanh thắng nhanh, càng khiến được chú ý.

Tư duy cực nhanh khiến người khác theo không kịp, kết cục chỉ có thể thua.

Ngày hôm sau bọn họ thi đấu lúc ba giờ rưỡi chiều, Kiều Lạc Du có mặt đúng giờ, mới vừa ngồi xuống, ghế trống bên phải đã bị Ninh Trì chiếm, cô nhìn anh, dịch sang bên trái một cái, Ninh Trì cũng dịch theo cô.

Kiều Lạc Du đang muốn dịch tiếp thì nghe được người kia nói: "Tôi khuyên cô đừng nhích nữa, bằng không cô sẽ ngồi kế Doãn Bân."

So với Doãn Bân, Kiều Lạc Du không chút do dự lựa chọn Ninh Trì, lập tức bất động.

"Cô quả nhiên có mâu thuẫn với Doãn Bân."

Bên tai truyền đến những lời này làm Kiều Lạc Du ngây ngẩn cả người.

Làm sao anh ta biết được?

Ninh Trì nhìn phía trước, khóe miệng cong lên, "Với tích cách của Lâm Kiến Ngộ, sẽ không để ý việc Doãn Bân thi Hoa Nam, có thể làm đối chọi gay gắt như vậy, cũng dễ hiểu là bởi vì cô."

Kiều Lạc Du suy nghĩ cẩn thận, nhìn qua bên trái, căn bản không có Doãn Bân, cũng không có một người nào trong đội.

Chỉ có Ninh Trì ngồi bên trái cô.

"Liên quan đến anh sao?" Kiều Lạc Du ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, loại khó chịu này phát ra từ cảm giác chỉ số thông minh của mình bị nhục nhã.

Ninh Trì dựa vào ghế, hai tay bắt chéo trước người, giống như hoàn toàn không nghe thấy những lời này, hỏi tiếp: "Cậu ta thích cô sao? Hay cô từng thích cậu ta? Chắc không phải là bạn trai cũ chứ?"

"......"

Trận đấu đã bắt đầu, các tuyển thủ ngồi vào vị trí, Ninh Trì vẫn tiếp tục nói về vấn đề cũ bên tai cô.

Kiều Lạc Du thật sự nhịn không nổi, trừng mắt nhìn, trong giọng nói có chút tức giận: "Anh tò mò chuyện này làm gì? Tập trung xem thi đấu đi!"

Ninh Trì nghe vậy cũng quay đầu nhìn lên sâu khấu. Sâu trong ánh mắt le lói ý cười, lắc đầu không nói nên lời.

Kiều Lạc Du chuyển tầm mắt, nhìn bốn người trước mắt. Không nghiêng không lệch, vừa đúng tầm mắt Lâm Kiến Ngộ. Cô không nhịn được lập tức nở nụ cười, tâm tình vui vẻ tức khắc.

Trong ánh mắt Lâm Kiến Ngộ nổi lên tia ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục chú ý vào bản thảo biện luận.

wattpad @keoxoaingotngao

Trận thi đấu này Lâm Kiến Ngộ đụng phải lão bằng hữu Thường Vu Hàn, người xem đều rửa mắt mong chờ, hai bên thực lực tương đương, lại là đối thủ mười mấy năm qua, nhất định có thể đem đến một màn thi đấu cực kỳ mãn nhãn.

Kết quả ngoài dự đoán, Lâm Kiến Ngộ và Thường Vu Hàn phát huy ổn định, đặc biệt là Lâm Kiến Ngộ, trên người đã không có cái khí thế như đối với đội Tiểu Quỷ. Cảm giác như quá khứ vậy, biểu đạt quan điểm rõ ràng với vẻ mặt tươi cười, sau đó giành chiến thắng.

Ninh Trì quét mắt nhìn một vòng khán đài, bỗng bật cười, Kiều Lạc Du hoang mang nhìn về phía anh, nhíu mày.

Người này sao cứ kỳ quài như vậy chứ?

Chẳng lẽ nhìn Lâm Kiến Ngộ thắng, trong lòng không quá thoải mái sao?

Chờ đến khi chủ tịch nói xong, người kia bỗng nhiên dịch sát lại gần cô, làm Kiều Lạc Du giật mình, dựa sát vào tay vịn bên trái, nghe thấy Ninh Trì thấp giọng nói: "Nếu Doãn Bân muốn theo đuổi cô, phiền cô chuyển lời, không nên chen hàng."

Anh ta đứng lên, sửa sang lại tây trang, xoay người rời đi.

Kiều Lạc Du ngồi ở tại chỗ, chớp chớp mắt, nghĩ tới Ninh Trì lời nói.

Nếu Doãn Bân muốn theo đuổi cô, phiền cô chuyển lời, không nên chen hành

Những lời này ý là...... Anh ta xếp phía trước?

Kiều Lạc Du khẽ thở ra, đi tới phòng nghỉ tìm Lâm Kiến Ngộ, Thường Vu Hàn cùng các đồng đội cũng ở bên trong.

"Em dâu tới rồi đây." Thường Vu Hàn chào hỏi cô, những người khác cũng gật đầu chảo, Kiều Lạc Du mỉm cười đáp lại, đi tới bên Lâm Kiến Ngộ ngồi xuống.

Thường Vu Hàn trực tiếp nói: "Sao hôm nay cậu lại như vậy chứ? Cả đêm qua chúng tôi suy nghĩ nên làm sao để phá thế thần tốc của cậu. Vậy mà hôm nay cậu lại không như vậy?"

"Hôm nay có chút mệt mỏi." Lâm Kiến Ngộ duỗi tay đè đè hai đầu lông mày, ra vẻ bất đắc dĩ.

"Chuyện này có liên quan gì đến chuyện cậu mệt mỏi chứ. Nói thẳng đi, có phải cậu cố ý phá đội chúng tôi không?"

Thường Vu Hàn vừa dứt lời, ba người đồng đội còn lại cũng ngồi thẳng lưng không chớp mắt mà nhìn anh.

Lâm Kiến Ngộ chỉ cười cười hỏi: "Tôi có yêu cầu sao?"

"Cậu không cần sao?" Thường Vu Hàn hỏi lại, duỗi tay chỉ chính mình, "Đối thủ là tôi đó nha."

Họ chưa bao giờ ngừng chiến đấu về mặt tư tưởng trong mười năm qua.

Lâm Kiến Ngộ thần thái trấn định nhìn anh, ngữ khí đương nhiên: "Không cần."

"......"

Mọi người trong phòng cùng nhau cười ồ lên.

"Chậc. Tôi không thể nói chuyện đàng hoàng với cậu mà. Để tôi xem về sau cậu sẽ thế nào. " Thường Vu Hàn cầm áo khoác đứng dậy, cùng ba vị đồng đội rời khỏi phòng nghỉ.

Bùi Trạch nhìn theo bóng dáng bọn họ nói vọng theo: "Cảm ơn các cậu trực tiếp giúp chúng tôi đi tiếp nha."

Thường Vu Hàn thiếu chút nữa thở không thông, dùng sức đóng sập cửa.

"Hiện tại đi ăn cơm đi, buổi tối tám giờ gặp mặt." Lâm Kiến Ngộ nói xong liền nắm lấy tay Kiều Lạc Du, bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa anh liền hỏi: "Ninh Trì tìm em nói cái gì vậy?"

Lời này Lâm Kiến Ngộ đã nghẹn lâu, từ nãy khi ngồi ở trên sân khấu nhìn thấy Ninh Trì cùng cô nói chuyện đã lập tức muốn hỏi, làm cho anh thi đấu phân tâm.

"Anh ta hỏi em có quan hệ gì với Doãn Bân không?" Kiều Lạc Du bỗng nhiên lại nghĩ đến câu cuối cùng kia, rối rắm có nên nói với anh không, nói khẳng định sẽ làm anh giận, không nói về sau khả năng sẽ có phiền toái.

Cô do dự một chút, vẫn là nên nói, dù sao cũng không phải giận cô, nhưng nếu về sau có phiền toái thì cô không thể tránh khỏi.

"Ninh Trì còn nói, nếu Doãn Bân muốn theo đuổi em, thì anh ta xếp trước."

Lâm Kiến Ngộ nghe được lời này trên mặt tức khắc không có ý cười, nắm tay cô chặt hơn.

Anh nhìn ra được Doãn Bân đối với Kiều Lạc Du ra sao, không chỉ là bởi vì quan hệ giữa bạn cùng phòng của cậu ta với Kiều Lạc Du, nhưng Lâm Kiến Ngộ cũng không lo lắng, chỉ ngẫu nhiên tò mò mà thôi.

Nhưng Ninh Trì lại liên tục khiến cho anh cảm thấy có nguy cơ.

Anh thường xuyên sẽ nghĩ, nếu anh chậm một bước, có phải cô sẽ quen với Ninh Trì hay không?

Kiều Lạc Du cảm giác được anh khẩn trương bất an, trong tay cũng thoáng dùng sức chút, nói giỡn: "Anh đừng dùng sức, kẻo lại chặt đứt tay em."

Lâm Kiến Ngộ nghe vậy liền nở nụ cười, nắm cô đi ra ngoài, "Đi ăn cơm thôi."

Kiều Lạc Du nghiêng đầu nhìn anh, cố ý trêu ghẹo: "Không ăn giấm sao?"

"Đang tự mình tiêu hóa."

Trong giọng nói tràn đầy ủy khuất cùng ai oán, làm Kiều Lạc Du cười không ngừng.

Chờ cơm nước xong, cô lại hỏi: "Tiêu hóa xong rồi sao?"

"Miễn miễn cưỡng cưỡng."

wattpad @keoxoaingotngao

Hôm sau, Lâm Kiến Ngộ thi với Ninh Trì thi đấu lúc tám giờ rưỡi sáng, hai người đều ở vị trí thứ tư.

Sân thi đấu như cũ không còn chỗ ngồi. Có người mong Lâm Kiến Ngộ có thể thi đấu như ngày đầu tiên, nhưng số đông lại cho rằng khí thế đó đã tiêu hao từ ngày hôm qua rồi.

Trận đầu hai bên lập luận đều cực kỳ ổn, chẳng phân biệt trên dưới. Trận thứ hai mở màn không bao lâu, Ninh Trì liền trực tiếp chất vấn khiến cho Tưởng Dĩ Hướng không thể trả lời tốt như ý.

"Ninh Trì lão sư trận này hỏa lực toàn bộ khai hỏa nha." Kiều Lạc Du nghe được nữ sinh ngồi sau thảo luận.

"Đừng nói sớm. Anh Kiến Ngộ cũng chưa ra mặt mà." Nữ sinh khác nói: "Từ đầu buổi tới giờ anh ấy vẫn chưa hề cười nha."

"Không cười chính là muốn bùng nổ sao?"

"Mình cảm thấy là vậy."

Kiều Lạc Du cười cười, chuyên tâm mà nhìn chằm chằm sân khấu, Ninh Trì đang xoáy vào lỗ hổng logic, kiên quyết bác bỏ luận điểm đối phương đưa ra, làm cho các nữ sinh phía sau liên tục gào thét.

Đến phiên thứ tư lên tiếng, Lâm Kiến Ngộ lựa chọn bình luận hai phút.

"Bên biện luận đối phương nói vô cùng tốt, tôi hoàn toàn đồng ý với các bạn."

A???

Kiều Lạc Du cho rằng chính mình nghe lầm.

Lâm Kiến Ngộ ngay sau đó rũ mắt quét mắt nhìn Ninh Trì ngồi đối diện, "Rốt cuộc từ đầu tới đuôi đều chứng thực cho quan điểm đội chúng tôi."

"Ha ha ha ha ha ha."

Cả khán phòng truyền đến trận cười.

Kiều Lạc Du cũng che môi cười, ngay sau đó nghe được Lâm Kiến Ngộ bắt đầu giống ngày đầu tiên vậy, khuôn mặt nhìn chằm chằm Ninh Trì đối diện, phủ nhận từng câu nói của đối phương, không lưu tình chút nào, đánh gần chết mới thôi.

Cuối cùng tỷ số 6:3, không khoa trương, nhưng không thể ngờ lại là một trận đấu để lại nhiều ấn tượng.

Người này ghen tuông nào có tiêu hóa xong, rõ ràng là giữ tới tận hôm nay.

Anh vừa xuống sân khấu, Kiều Lạc Du liền nhịn không được cười, đi tới ôm lấy cánh tay anh.

"Cười cái gì, vừa rồi anh nói rất buồn cười sao?"

"Không có." Kiều Lạc Du khen ngợi: "Vừa rồi rất tuấn tú đó nha."

Lâm Kiến Ngộ khóe miệng cũng nâng lên, lần đầu tiên nói chuyện không khiêm tốn: "Đó vốn là bộ dáng thường ngày của anh."

"Phải, như thế nào cũng rất tuấn tú." Kiều Lạc Du phối hợp với anh.

Hai người nhìn nhau, ý cười trên mặt càng đậm.

Trận đấu kết thúc, dòng người đổ ra cửa sân thi đấu. Các cô gái đều nghiêng đầu nhìn Lâm Kiến Ngộ, trong ánh mắt đều là sùng bái.

Kiều Lạc Du nhìn những ánh mắt ghen tị chiếu đến, không khỏi cảm khái: "May mắn anh sẽ không chọc ghẹo thiếu nữ, nếu không hiện tại em sẽ không thể chen hàng."

"Ai nói anh sẽ không chọc ghẹo thiếu nữ."

Lâm Kiến Ngộ khóe mắt chậm rãi nâng lên, trên mặt mang theo vẻ chiều chuộng, giọng nói như nắng ấm mùa đông, nhẹ nhàng hẳn đi.
"Anh yêu em."

wattpad @keoxoaingotngao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro