39.Nhường nàng chín điểm: Thế giới khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wattpad @keoxoaingotngao

Sáng sớm, Kiều Lạc Du tỉnh dậy trong lòng ngực Lâm Kiến Ngộ, đầu gối lên cánh tay anh, tay trái đặt bên hông anh, tư thế thân mật.

Màn cửa đung đưa, ánh nắng cùng với lá cây bên ngoài như ẩn như hiện nhẹ nhàng lay động. Bên tai có tiếng ve kêu náo nhiệt lại không làm cho cô bị mất hứng.

Sau khi vào đại học, nhịp sinh hoạt của Kiều Lạc Du hoàn toàn bị phá vỡ, năm một năm hai ban ngày tham gia các buổi ghép đôi ghép cặp chỉ có thể thức đêm vẽ bù. Buổi sáng mười lăm phút đã chuẩn bị xong, đi học vội vội vàng vàng.

Đến năm ba chương trình học ít lại, thời gian đi học của bốn người cũng khác nhau. Lúc này cô mới nhận ra được bạn cùng phòng ầm ĩ thế nào. Sáng sớm thì sấy tóc, kéo ghế, làm ngã đồ vật, tối khuya thì chơi game, gọi điện thoại, gõ bàn phím lạch cạch.

Vất vả chịu đựng đến năm tư mới có thể dọn ra ngoài, lúc này thì bắt đầu mất ngủ. Do không cảm thấy yên ổn nên không có cảm giác nuồn ngủ, may mà công việc của cô không phải sáng đi chiều về. Buổi tối ngủ không được thì ban ngày có thể ngủ bù.

Cảnh tượng đơn giản này, đối với cô mà nói chính là hạnh phúc đã lâu rồi cô mới được cảm nhận lại từ khi học cấp ba đến nay.

Lâm Kiến Ngộ vẫn chưa tỉnh dậy. Kiều Lạc Du rút bàn tay đặt trên eo anh về, tay chống trên giường hơi nâng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

6 giờ 42 phút.

Tiết học đầu tiên vào lúc tám giờ rưỡi. Từ nhà Lâm Kiến Ngộ lái xe đi chỉ cần hai mươi phút. Thường ngày hẳn là anh sẽ rời giường lúc bảy giờ rưỡi.

Kiều Lạc Du đoán rằng đêm qua chắc là hơn mười giờ cô đã ngủ, tính đến bây giờ đã ngủ đủ tám tiếng rồi.

Hay là chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Kiều Lạc Du đang nghĩ tới phải làm gì thì đột nhiên cánh tay bên phải đã bị người phía sau ôm lấy. Cô nhất thời mất trọng tâm, nằm lại vị trí cũ. Lâm Kiến Ngộ giật giật đầu, dựa vào vai cô.

Tỉnh?

Cô thoáng nghiêng đầu, dùng ánh sáng yếu ớt nhìn thấy anh vẫn nhắm mắt.

Có thể là do cô nâng người làm cho ổ chăn có hơi lạnh, có thể anh là làm theo bản năng.

Trong phòng an tĩnh, Kiều Lạc Du nhìn trần nhà, có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp của anh gần trong gang tấc. Hơi thở ấm áp nhẹ thổi vào gáy, trên mặt cô đột nhiên có chút nóng.

Tối hôm qua dùng phòng tắm của anh, cả sữa tắm của anh. Lâm Kiến Ngộ đứng cùng vị trí với cô, mờ mịt hơi nước... cởi sạch tắm rửa.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng như là gió thổi qua.

Kiều Lạc Du không chút suy nghĩ liền trả lời: "Tắm rửa."

Nói xong cô ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu nhìn đôi mắt đối diện, vừa mới tỉnh ngủ, có chút lười biếng.

"Anh dậy khi nào vậy?"

Lâm Kiến Ngộ lại nhắm mắt lại, đem đầu chôn ở cần cổ cô, tóc anh nhẹ nhàng cọ vào da Kiều Lạc Du, giọng nói mang theo một tia lưu luyến: "Mới vừa dậy, bây giờ ngủ lại."

"Anh ngủ đi, em rời giường."

"Rời giường tắm rửa?"

"... Không phải."

Lâm Kiến Ngộ căn bản không cho cô cơ hội ngồi dậy, gắt gao ôm lấy cánh tay: "Lại cùng anh ngủ nửa tiếng."

Như thế này thì ai mà chịu nổi?

Kiều Lạc Du nằm xuống, dịch gần sát vào trong lòng ngực anh, mặt dán ngực, khôi phục lại tư thế như khi vừa tỉnh giấc.

"Tối hôm qua em có nằm mơ không?" Anh nhỏ giọng hỏi.

"Có, mơ thấy hồi cấp ba."

"Mơ thấy hồi cấp ba làm gì?"

Kiều Lạc Du chậm rãi nhớ lại, đại khái vẫn còn nhớ, nhưng cụ thể chi tiết thì không nhớ ra.

Giọng của cô vẫn còn mang theo giọng mũi, Lâm Kiến Ngộ kiên nhẫn nghe cô kể, hỏi: "Em còn giữ hình cấp ba không?"

Hồi học cấp ba Kiều Lạc Du đeo niềng răng, để mặt mộc, tóc mái dày. So với hiện tại nhìn thế nào cũng không đẹp.

"Không có, em xoá hết rồi."

"Không sao. Anh nhớ Lâm Ngô hình như vẫn còn giữ."

Bàn tay đặt trên eo anh thoáng dùng lực: "Không được, anh đừng xem."

"Không phải hôm qua em xem anh khi học năm nhất đã cười rất cao hứng sao?" Tay Lâm Kiến Ngộ để sau đầu cô khẽ xoa nhẹ hai cái.

"Vậy chẳng phải kiểu tóc hồi cấp ba của anh còn buồn cười hơn sao?" cô ngước mắt nhìn anh, "Em muốn xem em muốn xem."

Lâm Kiến Ngộ rũ mắt, trông cặp mắt trong trẻo kia không hề vương nét buồn ngủ, chỉ có hưng phấn cùng tò mò.

"Bây giờ anh muốn đi tìm Lâm Ngô xem ảnh cấp ba của em." Trong lời nói mang tính uy hiếp.

Kiều Lạc Du đem nguyên lời nói trả lại cho anh: "Bây giờ em muốn đi tìm Lâm Ngô xem ảnh cấp ba của anh."

"Anh là anh của em ấy, em nghĩ em ấy sẽ nghe theo ai?"

"Em là bà chủ của cậu ấy, anh nghĩ cậu ấy sẽ nghe theo ai?"

Lâm Kiến Ngộ nghĩ đến tình hình kinh tế gần đây của Lâm Ngô, xác định em gái nhà mình sẽ vì tiền tài mà bán đứng anh trai, duỗi tay dán mặt cô vào ngực mình lần nữa, giọng nói cũng trùng xuống: "Thật mệt mỏi."

Kiều Lạc Du cong môi cười cười, cứ như vậy lẳng lặng mà ôm anh, qua một lúc lâu, lầm bầm lầu bầu: "Trong mơ có thể khác với ngoài đời hay không?"

Từ nhỏ đến lớn, cô đã mơ qua không ít giấc mơ hiếm lạ cổ quái, đôi khi trong cuộc sống trải qua cảnh nào đó, sẽ đột nhiên cảm giác như đã mơ thấy cảnh đó.

Cổ nhân cho rằng nằm mơ luôn là có nguyên nhân, hiện tại người ta cũng cho rằng nằm mơ là có ý thức đang xem vô ý thức, nhưng Kiều Lạc Du lại tin cách hiểu khác —— nằm mơ là ký ức của thế giới nhân loại song song.

"Vậy lần sau nếu em mơ thấy anh." Lâm Kiến Ngộ ôn nhu lẩm bẩm bên tai cô: "Nghĩa là em ở thế giới khác cũng muốn có được anh."

Kiều Lạc Du cười nhắm hai mắt lại, "Vậy bây giờ em muốn nằm mơ thấy anh."

Lần nữa tỉnh lại là bị đồng hồ báo thức trong điện thoại của Lâm Kiến Ngộ kêu cho tỉnh, anh duỗi tay tắt đồng hồ báo thức, tiếp tục ôm Kiều Lạc Du ngủ.

Cô vốn không còn buồn ngủ, vừa nãy cùng chỉ vừa chợp mắt, thấy anh có vẻ vẫn còn lười biếng, không khỏi chọc chọc eo anh, "Mau rời giường."

Lâm Kiến Ngộ vững vàng ừ một tiếng, không nhẹ không nặng, hai mắt híp lại, một tay chống đầu, không giống như dáng vẻ ôn nhuận như ngọc thường ngày, hoàn toàn là bộ dáng thiếu gia phong lưu.

Kiều Lạc Du cảm thấy, nếu sinh viên hay người hâm mộ của anh nhìn thấy dáng vẻ này, đại khái sẽ... gục ngã lập tức.

"Em cứ ngủ tiếp đi, một lát nữa anh sẽ gọi em dậy." Lâm Kiến Ngộ chỉ nằm thêm hai phút rồi xuống giường giúp cô ém góc chăn sau đó mới ra khỏi phòng.

Kiều Lạc Du căn bản không ngủ thêm được nữa, cũng theo anh bước ra cửa phòng, nhìn anh ngồi xổm trước Hoa Lê, vừa vuốt lông nó vừa nói chuyện: "Gần đây hình như mày lại mập lên rồi?"

"Mập lên sao?" Cô cũng ngồi xổm, cẩn thận nhìn Hoa Lê, "Em thấy nó có gầy hơn lúc ở nhà em đâu."

Hoa Lê làm như nghe hiểu lời cô nói, ngọt ngào meo một tiếng, hướng về Kiều Lạc Du mà dụi.

"Thật nghịch." Lâm Kiến Ngộ dùng ngón trỏ chạm đầu nhỏ của Hoa Lê, đứng lên thuận tiện chậm rãi đỡ người bên cạnh đứng dậy, làm Kiều Lạc Du bỗng nhiên cảm giác mình đã trở thành một bà già.

"Em có muốn ở lại đây thêm hai hôm nữa không?" Anh tuỳ ý hỏi, xoay người vào phòng tắm rửa mặt.

"Thôi. Em không mang theo thuốc, ở đây cũng không có quần áo thay ra." Hơn nữa cũng không có bút vẽ giấy vẽ cùng máy tính.

"Tan làm anh sẽ đi lấy cho em."

Kiều Lạc Du vừa định tiếp tục từ chối, liền nghe thấy Lâm Kiến Ngộ dỗ dành, "Ở đây em ngủ rất ngon, anh với Hoa Lê cũng ngủ ngon."

Ba ngày sau khi trở về từ bệnh viện, cô mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, công việc cũng giảm bớt nhưng buổi tối vẫn còn khó ngủ. Vậy mà khi đến đây ngủ một đêm đã dễ ngủ, khiến cho cô bất ngờ vui mừng.

Tuy rằng không biết chính xác nguyên nhân là gì, nhưng ở đây quả thật có ích cho việc dưỡng bệnh.

"Để buổi chiều em tự trở về lấy đồ đi."

"Cũng được." Lâm Kiến Ngộ rửa mặt xong, đem bàn chải đánh răng mới mua cùng với khăn lông đưa cho cô, "Kêu taxi đi, trên đường chú ý an toàn."

Anh dừng lại hai giây, mỉm cười: "Mang thêm nhiều hơn hai bộ cũng được, anh không ngại."

Kiều Lạc Du trừng mắt nhìn anh, đi vào phòng tắm rửa mặt. Lâm Kiến Ngộ ở trong bếp chiên trứng gà, lớn giọng hỏi: "Lạc Du, muốn chín một mặt hay là hai mặt?"

"Hai mặt." Lạc Du miệng đầy bọt kem, hàm hàm hồ hồ đáp lại, lúc đi ra nhìn đồng hồ đã 7 giờ 40.

Kiều Lạc Du vội vàng chạy đến trong phòng bếp hỗ trợ, "Để em pha sữa."

Lâm Kiến Ngộ đưa sữa bột cho cô, bày trứng chiên ra dĩa, bánh mì trong lò cũng đã xong.

"Chúng ta ăn nhanh lên, nếu không anh sẽ đi làm muộn mất." Kiều Lạc Du cũng pha xong sữa bò, lại nhìn đồng hồ, 7 giờ 45.

"Không quan trọng, trước tám giờ ra khỏi cửa là được." Lâm Kiến Ngộ bình tĩnh vừa ăn vừa giám sát cô ăn trứng chiên.

Kiều Lạc Du không thích ăn trứng gà, nhưng trứng gà anh chiên ăn không tệ. Bánh mì ngoài giòn trong mềm, hơn nữa người ngồi đối diện lại đẹp trai đến vậy. Từ đến cuối, ăn sạch mọi thứ.

"Sắp tám giờ rồi!" Kiều Lạc Du vọt vào phòng mở tủ quần áo, "Anh muốn mặc áo khoác nào?"

"Em chọn cho anh đi."

Nghĩ đến hôm nay anh đến trường, Kiều Lạc Du lấy cái áo khoác cô thiết ra đem đến cho Lâm Kiến Ngộ đang thay giày trước cửa.

"Cái áo này anh chưa mặc bao giờ đúng không?" Kiều Lạc Du đưa áo khoác cho anh, trong giọng nói chứa tia oán niệm.

"Anh cảm thấy đây là kiểu quần áo cho người trẻ mặc." Lâm Kiến Ngộ nói xong cũng mặc áo khoác lên người, "Không thấy kỳ sao?"

Kiều Lạc Du quét mắt từ trên xuống dưới, cong môi cười: "Không kỳ, rất đẹp trai."

Lâm Kiến Ngộ nghe được lời này, yên tâm trong lòng, móc chìa khoá từ trong túi ra nhét vào trong tay cô, "Trên đường chú ý, chờ anh về."

Hai tay Kiều Lạc Du ôm lấy vai anh, nhón chân nhanh chóng hôn một cái bên sườn mặt.

Lâm Kiến Ngộ hơi hơi cong eo, xoay bên mặt kia, "Thêm một cái."

"Đừng nháo, sẽ muộn mất." Kiều Lạc Du đẩy anh ra cửa.

"Nếu hôm nay sinh viên hỏi anh vì sao hôm nay lại không vui, anh đành phải nói rằng... "

Chưa kịp dứt lời, Kiều Lạc Du đã vội hôn lên bên mặt còn lại, có chút xấu hổ nhìn anh, "Mau đi làm."

Lâm Kiến Ngộ hai tay đút túi, khóe môi nâng cao bước ra cửa.

Kiều Lạc Du vẫn dõi mắt nhìn theo anh vào thang máy, đem đĩa và ly bỏ vào bồn nước, đổ thêm đồ ăn cho Hoa Lê, thay quần áo quay về nhà lấy đồ.

wattpad @keoxoaingotngao

Thật ra cô cũng không cần nhiều đồ. Cô muốn đem nhiều giấy bút lại nghĩ đến Lâm Kiến Ngộ cũng sẽ không cho cô dùng. Cuối cùng cô chỉ mang theo máy tính cùng với mấy cây bút vẽ cô thích nhất. Tất cả đều bỏ vào một túi là đủ.

"Hoa Lê, chị về rồi đây."

"Meo ~" Hoa Lê duỗi cái eo, nghiêng đầu nhìn cô.

"Chờ chị cất đồ rồi lại chơi với em." Kiều Lạc Du để máy tính và bút lên bàn trà, cất thuốc vào trong bếp, quần áo còn lại trong túi cất thẳng vào trong tủ quần áo của anh.

Thu dọn đồ đạc xong lại có tiếng chuông cửa vang lên.

Chuyển phát nhanh sao?

Cô nhìn từ mắt mèo thấy một người phụ nữ, là người cô đã từng gặp qua ở viện bảo tàng Tây An.

Là mẹ của Lâm Kiến Ngộ.

Kiều Lạc Du có chút khẩn trương liếm liếm môi, sửa sang lại quần áo, xác nhận không có gì không ổn mới mở cửa.

Mẹ Lâm nhìn thấy cô cũng không có gì kinh ngạc, cả người thần thái sáng láng.

"Con dâu! Đúng là con ở chỗ đây rồi."

wattpad @keoxoaingotngao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro