[Ni Nhi] Tế Phẩm Của Thôn Báo Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên: Tế phẩm của Báo Tử thôn (豹子村的祭品)

Thể loại: Cổ đại, thần quái ,hài, truyện ngắn, HE

Pairing: Vũ (công) x Mặc Ngữ (thụ)

Tác giả: Nô Ngọc (奴玉)

Độ dài bản gốc: 8 chương (hoàn)

Độ dài bản pr: 8 chương (hoàn)

Dịch: QT caca

Pr: Ni Nhi

Giới thiệu:

Mặc Ngữ - một đứa nhỏ đáng yêu bị bắt làm tế phẩm dâng cho con báo tinh, tưởng rằng sẽ bị ăn thịt, nhưng khi gặp phải người đó thì cuộc sống lại trở nên hạnh phúc và ấm áp hơn trước rất nhiều, không những vậy, Mặc Ngữ luôn bị mọi người chê là không thể lấy được vợ nhưng lúc này đây lại có một thê tử thật đẹp đến nỗi nước miếng nước dãi đều chảy hết ra.....

-----------------

Đính chính 1 chút, cái phần giới thiệu chỉ là để chém gió thôi nhá mọi người chớ có tin ha , làm ơn đọc lại dùm cái Pair, Mặc Ngữ ở đây là thụ nha, ứ có phải là công , tất nhiên cái "thê tử" ấy ấy chỉ là sự "ngây thơ" đến mức ta cũng phải sợ của ẻm thôi . Làm ơn đừng nghĩ Vũ là thụ, tội ảnh a~~

Và, đây là 1 bộ siêu chuối, siêu nhảm và siêu dễ thương , khiến cho Pr phải bấn loạn suốt cả đêm qua , sáng nay liền bưng ra Pr cho mọi người cùng đọc và cùng bấn :">~ với mình .Do đó, dù không muốn, nhưng bé Giang và anh Trọng tạm thời sẽ được đặt qua một bên.

Cùng đè hàng nào~~

Chương 01

Dịch: QT

Pr: Ni

phía nam của Trung Quốc có một ngọn núi tên là Báo Tử, sở dĩ tồn tại ngọn núi tên Báo Tử này... bởi vì từ rất lâu trước đây - có vị thôn dân ở trong núi nhìn thấy một con mắt thật to, nhãn thần lóe sáng hung ác độc địa, trong miệng thì có răng nanh thật dài, đồng thời càng không ngừng đối vị thôn dân kia mà gầm rú đuổi theo, thoát được một kiếp trở lại trong thôn, chưa kịp hết kinh hoàng liền miêu tả dáng dấp của quái vật đáng sợ kia cho các thôn dân trong làng cùng Vu sư đức cao vọng trọng, kết quả... Vu sư nói cho thôn dân biết, đó là quái vật ăn thịt người gọi là [Báo tử]

Báo tử? Thế nào lại có một con báo ở nơi này?? Đây là nghi hoặc của toàn bộ thôn dân.

Vu sư nói cho mọi người biết, kỳ thực vì việc thôn dân lên núi đốn củi đã đánh thức giấc ngủ trăm năm của nó khiến nó tức giận mà ăn thịt người.

Vậy phải làm sao bây giờ? Lỡ như nó chạy xuống núi đến đây ăn thịt mọi người thì sao?? Thôn dân đều rất sợ hãi quái vật chưa từng thấy qua kia.

Chỉ cần... Chúng ta hằng năm đều kính dân một đồng nam, lắng lại sự phẫn nộ của nó thì nó sẽ không đả thương đến người khác. Vu sư nói ra phương pháp mà toàn bộ thôn dân đều không thể tin được.

[Nhất định phải đồng nam a!]

Bọn họ tuy rằng tôn trọng Vu sư, nhưng không dám ào ào gật bừa cái phương pháp của Vu sư, vì vậy qua loa kết thúc việc này tại đây.

Chính là.... Sau đó không lâu, càng nhiều người thấy được [con báo] thường hay xuất hiện ở trong núi, hơn nữa... Có không ít gà, cừu thậm chí là ngựa lần lượt mất tích, có... Vài ngày sau thì phát hiện thấy thiếu chi tàn thịt bị vứt bỏ ở giữa rừng núi.

Sợ hãi của thôn dân càng ngày càng gia tăng, không thể tránh được... Bọn họ làm theo chỉ thị của Vu sư - kính dâng ra đồng nam thứ nhất.

Thế nhưng thôn dân đem đồng nam kia dâng đến con báo một chút áy náy cũng không có, ngược lại là giằng co với nhau về việc tổ chức nghi thức cúng bái, hi sinh một đồng nam để duy trì không gian sinh hoạt bình an của thôn làng.

Qua rất lâu rất lâu sau đó... Lại sắp đến một năm mới.

Mọi người trong thôn Báo Tử ngoại trừ đón năm mới... Đồng thời cũng tích cực chuẩn bị nghi thức kính dâng tế phẩm.

Tế phẩm năm nay... Chính là tiểu nhi tử của Vu sư.

Nhi tử của Vu sư, có tên gọi rất khả ái [Mặc Ngữ], hắn mới mười bốn tuổi... Khuôn mặt thì trắng nõn đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, tuy hắn khả ái.... Nhưng trời sinh lại không thể nói.

Mặc ngữ không thể nói chuyện, dù cho có được bồi dưỡng như thế nào, thế nên trong mắt Vu sư phụ mẫu hắn chính là một phiền phức, bởi vậy... Sủng ái và hi vọng của Mặc Ngữ phụ mẫu đều đặt trên người ca ca ưu tú thông minh của hắn, Mặc Ngừ vì vậy từ nhỏ liền mất đi tình thân nên có.

Mà ngoài hắn ra, thôn dân kỳ thực đều ở trong đáy lòng len lén thảo luận... Mặc ngữ trời sinh không thể nói chuyện, là bởi vì lão thiên gia cần nghiêm phạt cái kiến nghị dâng sống tế phẩm trước đây của Vu sư, khiến cho hậu đại của hắn phải chịu cực khổ.

Chính là... Mặc ngữ khi nhận thức được cũng không quan tâm. Hắn cảm thấy không có người cũng tốt... Từ nhỏ đến lớn cứ như vậy đã trở thành thói quen, bất quá hắn học đồ vật rất chậm... Hơn nữa hiểu biết không được nhiều lắm, điểm này cứ khiến Mặc Ngữ canh cánh trong lóng, rất khó chịu.

Mà khi hắn biết mình sắp trở thành tế phẩm... Cũng không cảm thấy khổ sở gì, chỉ là rốt cuộc cũng có thể đi vào ngọn núi Báo Tử chưa từng đến quá này, làm hắn vui vẻ đến nỗi đã quên đi số phận sau này của mình.

Phi thường an phận mà trở thành tế phẩm.

Chương 02

Dịch: QT

Pr: Ni

T

ách tách... Tách tách...

Trong sơn động, từng giọt nước ẩm ướt đọng lại, rơi xuống... Ban đêm rất yên tĩnh khiến nó trở thành thanh âm duy nhất tại nơi này.

Mặc Ngữ bị thôn dân đưa lên trên núi, trong sơn động đặt một tế đàn, trên mặt đất của sơn động thì trải thảm dệt bằng tơ lụa thượng đẳng nhất, hai bên bày biện hoa quả thờ cúng được đặt trên những cái bàn điêu khắc tinh sảo.

Mặc Ngữ lẳng lặng ngồi trên thảm, tóc mai rối tung, trên người thì không mặc bất cứ y phục gì, chỉ có một mảnh khăn lụa mỏng manh vừa vặn bao lấy hắn.

Không mặc y phục khiến Mặc Ngữ cảm thấy rất khó chịu, chính là thôn dân đưa hắn tới nói đây là quy củ của bao năm qua, tế phẩm phải tuân theo, cho nên hắn cũng không dám nói gì thêm, ngay cả hiện tại hắn ngồi yên ở thảm đã được vài canh giờ cũng không có nhúc nhích một chút nào đều do thôn dân khuyên nhủ hắn đây là nghi thức tế lễ cho nên phải ngoan ngoãn mà làm theo.

Thêm một canh giờ lại trôi qua...

Mặc Ngữ cảm thấy chân mình cũng đã tê dại, chính là... Hắn vẫn chưa thấy con báo trong truyền thuyết xuất hiện, ngay cả một tiếng động cũng không.

Nguy hiểm vẫn chưa tới... Trước đây được nghe về hành tung của con báo đó có thật là đúng hay không? Nghiêng đầu.... Mặc Ngữ nghi hoặc nghĩ.

Hắn cẩn thận đem hai chân tê dại duỗi thẳng, đổi thành một tư thế thoải mái hơn rồi tiếp tục chờ đợi.

Hắn nghĩ thầm... Nếu như đêm nay hắn không có gặp con báo kia, may mắn bình an tránh được một kiếp tử, vậy hắn liền phải rời khỏi núi Báo Tử này và thôn Báo Tử mà hắn đã sinh sống suốt 14 năm qua, hướng phía nam một đường du sơn ngoạn thủy, sống một cuộc sống nhàn hạ.

Dù cho... Trên người hắn không hề có chút bạc nào, lại lẻ loi một mình. Hắn cũng không sợ hãi... Cực nghĩ sẽ thành công...

Mặc Ngữ như vậy khiến hắn từ một đứa trẻ thơ ngây lạc quan lại lộ ra tính cách liều lĩnh, không sợ chết.

... ... ...

Đột nhiên... Một loạt tiếng động như chuỗi bước chân, chậm rãi hướng phía hang động nơi Mặc Ngữ đang ngồi mà tiếp cận.

Mặc Ngữ hiếu kỳ vểnh tai cẩn thận lắng nghe, hắn tưởng đó là con báo, nhưng mà không lâu sau hắn liền thấy được một thứ đáng sợ xuất hiện ở ngoài cửa động.

Đó là một con rết diện mạo kinh dị, khiến người người đều chán ghét!

... Con rết này cực kì to lớn, chiều dài bằng hai người và cứng cáp giống như cây đại thụ, số chân hai bên trái phải thì hằng hà vô số không thể đếm được.

Mặc Ngữ đương nhiên bị con rết to lớn chưa từng thấy qua như vậy dọa ngây người, con mắt trừng lớn, hơn nữa ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng quên khép lại.

Con rết đi tới giữa hang động, đột nhiên lắc lắc thân thể to lớn, "hưu" một tiếng - liền biến thành một thân hình cao gầy tinh tế, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy, nam tử mang theo một vẻ cười.

"Ha hả! Tế phẩm năm nay đúng là món ngon thượng đẳng a! Chẳng lẽ lại để.... Món ngon này chịu ủy khuất sao?!" Lấy quạt trên tay che miệng cười to, nam tử liếm liếm đôi môi anh đào, ánh mắt chăm chú nhìn Mặc Ngữ.

Người kỳ quái... Đây là nhận định của Mặc Ngữ sau khi ngốc lăng một hồi.

Chính là... Hắn rõ ràng là một rết tinh, lại dùng loại nhãn thần như vớ được thức ăn mà nhìn mình, bình thường mà nói Mặc Ngữ đương nhiên cảm thấy sợ hãi... Liền vô thức mà lui về một góc của hang động.

"Ai da ~~ đừng nhúc nhích a! Để ca ca nhìn ngươi chút nha ~~~" Rết tinh vừa nói vừa chạy vội đến trước Mặc Ngữ, nói là xem - nhưng lại dùng hai tay đem khăn lụa mỏng manh trên người Mặc Ngữ đoạt lấy, vứt sang một bên, tùy tiện mà chà xát, sờ soạn da thịt trơn bóng trắng noãn của Mặc Ngữ.

A! Người này... Rết tinh sao lại như vậy được!?

Mặc Ngữ rất ghét bị sờ soạn như vậy, cố sức mà dùng tay đẩy ra hai cái trư dê kia.

Bất quá... Rết tinh quả nhiên xứng với cái tên của nó, có quá nhiều tay khiến cho Mặc Ngữ cũng vô pháp chống đối.

Chương 03

Dịch: QT

Pr: Ni

"

A! Đến... Để ca ca nếm thử thân thể khả ái của ngươi a! Yên tâm - Yên tâm - sẽ không đau đâu!" Rết tinh không biết từ đâu lấy ra cái lọ màu xanh, mở nắp liền đem thứ bên trong đổ lên khắp người trần trụi của Mặc Ngữ không chừa lại một giọt nào, nhất là ở chỗ mao (lông) vẫn còn chưa dài của hạ thân Mặc Ngữ.

Chất lỏng có màu đỏ, cũng không biết đó là loại thuốc gì, chỉ là sau khi bôi lên làn da trắng nõn của Mặc Ngữ không lâu... Liền rất nhanh mà phát huy công dụng của nó.

Mặc Ngữ rõ ràng cảm giác được... Những chỗ bị dính loại thuốc đó bắt đầu phát ngứa, nóng lên, còn thân thể chẳng biết tại sao mà mất đi khí lực, mềm nhũn ngã xuống đất, tóc đen nhẹ rơi trên thảm, hắn khó chịu mà ở trên thảm giãy dụa... Nghĩ muốn nhờ tấm thảm chùi đi cái cảm giác kỳ quái này.

"Ai! Tiểu đệ đệ khả ái à, ngươi thực sự rất mẫn cảm mê người a! Đến - ca ca giúp ngươi thoải mái nào!" Rết tinh bôi thuốc vào tay, khéo léo xoa xoa hạ thân ấu nha (ý là còn nhỏ =..=) của Mặc Ngữ đồng thời nhẹ nhàng nắn bóp.

A! Cả người vô cùng kích thích khiến Mặc Ngữ im lặng mà thở dốc, đầu óc đều bị thân thể làm cho mơ hồ.

Bỗng nhiên, thân thể Mặc Ngữ như bị điện giật cong lên theo hình vòng cung, lông mày rậm rạp vì khó chịu mà nhíu chặt.

Nguyên lai.... Là rết tinh đem ngón tay ẩm ướt luồn vào trong tiểu huyệt ở giữa hai cái đồn (mông) xinh xắn của Mặc Ngữ.

"A! Tiểu đệ... Bên trong ngươi hảo chặt a! Quả thực là cực phẩm, làm ta rất muốn ngươi!!" Rết tinh vì nhục dục của bản thân mà liếm liếm, dục hỏa đầy người khiến cho đôi môi cánh hoa khô nứt ra, cũng không ngừng đem loại thuốc màu đỏ đó bôi vào trong tiểu huyệt đạo mềm chặt của Mặc Ngữ.

A... Rất, cảm thấy rất kỳ quái a... Làm sao... Bên trong rất ngứa... rất ngứa a??

Mặc Ngữ mơ hồ cảm nhận được sự biến hóa của thân thể, hắn quá khờ dại nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì... Chưa từng có ai nói với hắn về loại sự tình này! [Bình thường mà nói... Cũng chẳng có ai lại đi bàn về việc này a!]

Chính là... Không ngừng... Ngón tay kia không ngừng chen vào thân thể của hắn, làm hắn cảm thấy rất khó chịu, khiến cho hắn rất muốn khóc.

Hắn bắt đầu quơ quơ cánh tay, lần mò khắp bốn phía trên mặt đất...

"Ác! Ta càng lúc càng muốn ngươi a! Lần này nhất định phải ăn ngươi cho đủ, bằng khôn -- A!"

Lúc rết tinh đang đắc ý vênh váo nói, Mặc Ngữ tìm được một tảng đá vừa to lại vừa cứng, nắm chặt trong tay, hung hăng mà hướng đầu của rết tinh đập một cái thật mạnh.

Rết tinh nhanh chóng ôm lấy cái trán bắt đầu chảy máu, đau đớn khẽ rên, cho nên mới buông ra sự áp chế nơi Mặc Ngữ.

Nhân lúc này... Mặc Ngữ cắn răng chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khắp người, hướng cửa động mà chạy, không có một chút chần chừ.

"Tiểu quỷ chết tiệt! Để ta bắt được ngươi - ta nhất định đem ngươi thống đến lạn (đâm đến nát vụn)!!" Vì đau nhức mà rết tinh lộ ra nguyên hình, hướng phía người vừa chạy ra khỏi hang động đã vô tung vô ảnh mà gầm rú.

Chương 04

Dịch: QT

Pr: Ni

C

hạy ra khỏi hang động, Mặc Ngữ vẫn tiếp tục liều mạng mà chạy, cũng không thèm nhìn phương hướng cứ thế mà chạy!

Tuy rằng trên người dính đầy nước thuốc kỳ quái, hạ thân ấu nha bị thoa thuốc càng chạy lại càng ngẩng cao hơn, tiểu huyệt phía sau cũng rất ngứa làm hắn toàn thân như nhũn ra chịu không nổi, chính là hắn vẫn tiếp tục liều mạng chạy như điên về phía trước.

Một tiếng trống vang lên! Mặc Ngữ vấp phải rễ cây mà hắn không thấy rõ.

Mặc Ngữ tưởng sẽ ngã rất đau nhưng lại phát hiện nguyên lai mình ngã vào một cái hắc mao thảm mềm mại, bất quá... Mao thảm này lại có một đôi mắt xanh biếc ánh kim rất to, nhưng lại nhìn mình trừng lớn, tựa hồ có chút tức giận.

A... Này!

Mặc Ngữ xấu hổ lộ ra khuôn mặt tươi cười mà bản thân cảm thấy đáng yêu nhất cùng với hai con ngươi đen bóng kia.

Nhưng mao thảm không chỉ có mắt mà còn có mũi đồng thời hướng phía hắn ngửi tới ngửi lui, bởi vì nó toàn thân màu đen mà ở đây lại là đêm tối nên Mặc Ngữ có mở to hai mắt nhìn cũng thực sự vô pháp thấy rõ đó là vật gì.

Mặc Ngữ bị hắn ngửi rất ngứa, ngứa làm cho hắn toàn thân nổi lên một dòng điện tê dại kỳ quái, sau đó ấu nha giữa hai chân lại càng ngẩng cao hơn, vươn đến trên bụng của hắn.

A a! Sao lại như vậy? Chẳng nhẽ ta sinh bệnh rồi sao?

Mặc Ngữ cúi đầu nhìn thứ đang phản ứng kỳ quái kia, đúng lúc hắn đang muốn đem hai chân kẹp chặt lại thì.... Mao thảm kia đột nhiên động chân trước, rất nhanh mà đem thân thể của nó tiến vào giữa bắp đùi của Mặc Ngữ ngăn chặn ý định của hắn, đồng thời dùng chân còn lại đem hắn áp ngã xuống đất, Mặc Ngữ dù muốn động cũng không được, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mao thảm ở phía trên tối đen như mực.

A! Thì ra... Đó là một con vật có thể chuyển động a!

Mặc Ngữ chớp chớp hai mắt, cố gắng nhìn rõ phía trước.

Nó có nét giống cẩu bất quá thân hình so với cẩu lại lớn hơn nhưng đường cong trên cơ thể chắc chắn là của động vật.

Vươn hai tay, Mặc Ngữ có chút sợ sệt mà nhẹ nhàng chạm vào sinh vật lần đầu tiên thấy này...

Động vật không biết tên kia, bởi vì hắn đột nhiên chạm vào mà gầm nhẹ vài tiếng, song lại không có phản ứng cự tuyệt đụng chạm của Mặc Ngữ, mà là chủ động tiến sát tới.

Ân... Cảm giác trơn trơn, rậm rạp rối bù nhưng thật thoải mái a!

Mặc Ngữ rất yêu cảm giác này, tựa như tơ lụa thượng đẳng làm hắn yêu thích không buông tay, đơn giản... Đem cả người đều dán chặt vào, dùng da thịt đang ngứa nóng mà chà... mà cọ.

Thật thoải mái.... Thật thoải mái....

Đem hai chân gắt gao kẹp lấy thân thể dài và đầy lông của mao thảm, hai tay ôm cái cổ của mao thảm thuận thế mà nương tựa nó, Mặc Ngữ sung sướng đến nổi cái miệng nhỏ nhắn cũng quên khép lại.

Nhất là ấu nha giữa hai chân đang ngẩng cao, chầm chậm cọ cọ trên bộ lông ấm áp của mao thảm... Thì một trận cảm giác thư thái khiến Mặc Ngữ chịu không nổi, làm hắn thế nào cũng không thể dừng lại loại động tác như đang cầu hoan này.

Mao thảm tựa hồ cảm nhận được nhiệt tình của Mặc Ngữ, hắn mở miệng vươn lưỡi bắt đầu liếm cái cổ của Mặc Ngữ, vẽ một vòng tròn qua qua lại lại trên lỗ tai.

A a....

Bởi vì mao thảm đột nhiên liếm Mặc Ngữ khiến hắn nhịn không được mà nghĩ muốn hô to, chính là lại phát không ra âm thanh, cái miệng nhỏ nhắn tối đa cũng chỉ có thể thở dốc mà thôi.

Giữa lúc thoải mái giống như đang ở trên mây... Một trận đau nhức như tê tâm phế thịt khiến tiểu huyệt ở giữa hai bắp đùi của Mặc Ngữ như muốn rách ra.

Chương 05

Dịch: QT

Pr: Ni

A

! Đau quá... Đau quá!

Đau nhức khiến toàn bộ thân thể cong lên dán sát vào da thịt ấm áp của mao thảm, Mặc Ngữ bắt đầu khóc rống lên, nước mắt như hạt đậu lăn dài trên mặt.

Có vật gì đó hình dạng thô lớn, tựa như ngón tay của rết tinh vừa rồi miễn cưỡng nhét vào giữa huyệt đạo nhỏ hẹp của hắn, bất quá thứ này so với ngón tay lại lớn hơn vài phần và còn nóng, không có dấu hiệu gì là sẽ đình chỉ, liền nhờ nước thuốc trơn mà đẩy thẳng vào trong chỗ sâu nhất của tiểu huyệt.

Mặc Ngữ khóc rống lên, không thể làm gì khác hơn là dùng hai chân kẹp chặt thân thể của mao thảm, một chút động đậy cũng không dám mà từ từ thích ứng dị vật đang thâm nhập thân thể của hắn.

Mao thảm tựa hồ biết hắn đang chịu đựng đau nhức, ánh mắt xanh biếc ánh kim tràn đầy nhu tình nhìn Mặc Ngữ, đầu lưỡi ấm áp liếm Mặc Ngữ từ cổ đến cằm, dịu dàng lau đi nước mắt đang rơi kia.

Đừng khóc... Đợi một lát nữa sẽ tốt thôi! Ngoan....

Trông thấy cặp kia đôi mắt ôn nhu, Mặc Ngữ tựa hồ có thể hiểu được nó nói như vậy. Vì vậy... Hắn nghe lời không dám động lung tung.

Đột nhiên... Mao thảm chuyển động thân thể của nó, sau đó Mặc Ngữ cũng cảm giác được tiểu huyệt của mình bị dị vật rút ra lại tiến vào đồng thời chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trong tiểu huyệt.

A.... A....

Cái miệng nhỏ nhắn im lặng đóng mở, bởi vì co rút tạo nên vô số tê dại, khiến Mặc Ngữ nước mắt rơi càng nhanh hơn, không chỉ tiểu huyệt cảm giác được tê dại như vậy... Mà toàn bộ thân thể đều mẫn cảm nhẹ nhàng run lên.

Trong tiểu huyệt co rút càng lúc càng nhanh... Nguyên bản chỉ cảm thấy đau đớn do dị vật xâm chiếm nhưng lúc này lại gây cho hắn một cảm giác sung sướng mới mẻ, thân thể Mặc Ngữ rung động càng mãnh liệt hơn.

Hạ thân ấu nha... Bởi vì ma sát với da thịt của mao thảm, bắt đầu kịch động...

Sau đó - cứ như vậy mà giải phóng.

A a!! Ta... ta thế nào lại....nước tiểu!

Mặc Ngữ sợ hãi nhìn hạ thân của mình, vẻ mặt nghi hoặc.

Chính là cho rằng mao thảm sẽ vì vậy mà tức giận Mặc Ngữ, lại bị mao thảm đảo lộn thân thể, đưa lưng về phía nó, bất quá động tác này lại khiến dị vật kia ma sát càng mạnh mẽ hơn, một trận tê dại tiếp tục nổi lên, khiến ấu nha mềm hạ lại ngẩng lên.

A a a--

Lại thêm một trận cường liệt vui vẻ, thoải mái đến nỗi Mặc Ngữ muốn điên cuồng thét chói tai, toàn thân hắn đều mềm nhũn, lâm vào hôn mê... Chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất nâng cặp mông tròn tựa vào mao thảm, phơi bày tiểu huyệt xinh xắn khiến dị vật càng không ngừng mạnh mẽ xuất nhập.

Mặc Ngữ cảm giác được ấu nha của mình, lại bắt đầu chảy nước... Hơn nữa lại nhanh tiết ra.

Mao thảm ở phía sau va chạm càng kịch liệt, tiến vào sâu trong cơ thể... Dị vật không ngừng lớn lên nghĩ muốn làm rách tiểu huyệt nhỏ hẹp của hắn, thế nhưng chỉ cần đụng vào mỗi địa phương trong cơ thể hắn, liền để lại cho hắn cảm giác vui sướng cùng với tê dại vô pháp cự tuyệt, khiến đầu óc đều mơ mơ hồ hồ thành một mảnh.

Giương cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc, Mặc Ngữ bắt đầu chủ động nghênh tiếp sự va chạm ở phía sau, hai chân không ngừng mở rộng ra như muốn càng nhiều càng tốt.

A! Hảo... Rất thích....

Không biết vì sao... Dị vật trong thân thể Mặc Ngữ đột nhiên bất động, ngày càng lớn lên, làm hắn thưởng đến một loại cảm giác vui vẻ kỳ diệu.

Cứ như vậy... Giằng co đã lâu... Mao thảm cũng không động thêm một chút nào, còn Mặc Ngữ thì ngược lại, hắn chịu không nổi đành phải liều mạng dãy dụa cái mông cầu hoan, khiến dị vật thô to càng lúc càng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể hắn.

Nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn... Ấu nha lại không ngừng tích thủy, vươn cao hơn.

Nhanh lên một chút.... Nhanh lên một chút.......

Mặc Ngữ lại lắc lắc cái mông của mình, van xin mao thảm ở phía sau.

Chính là mao thảm vẫn bất vi sở động, để Mặc Ngữ sốt ruột mà nhanh rơi vào mê man....

A! Mặc Ngữ đột nhiên kinh suyễn.

Hắn cảm thấy.... Có bàn tay.... Không sai, chính là bàn tay! Bắt được ấu nha ẩm ướt xấu hổ của hắn, xoa đi nắn lại, hơn nữa.... Có thứ gì đó nóng ẩm cắn lỗ tai của hắn. Thế nhưng.... Tiểu huyệt bắt đầu co rúm lại làm Mặc Ngữ kích động vui thích không còn thời gian để suy nghĩ.

A a... Ân...

Trước ngực cũng không được yên ổn... Hai điểm đỏ đứng thẳng, lại bị một thứ gì đó kéo căng lên, tuy rằng khiến Mặc Ngữ rất đau nhưng lại luyến tiếc khi nó ly khai, mang theo đau đớn cùng khoái cảm.

Bàn tay trên ấu nha không ngừng xoa bóp, nhưng lại đùa bỡn chọt chọt tiểu vi không ngừng chảy ra dịch thể của hắn, làm Mặc Ngữ thần trí tan rã, thân thể phát nhiệt.

Chính là... Hắn lại không ghét bị đối đãi như vậy, trái lại còn có thêm chờ mong.

Trong tiểu huyệt, dị vật phát nóng lên, duy trì động tác... Giống như là muốn chà đạp cho đến khi nó rách ra, liên tục xuất nhập trong tiểu huyệt của hắn, một chút cũng không lưu tình.

Dần dần... Mặc Ngữ cảm thấy khoái cảm ngày càng mãnh liệt, thoải mái đến chết, hạ thân bắt đầu rung động.

Không lâu sau... Mặc Ngữ thoải mái thiếp đi, chỉ nhớ rõ bản thân lại không cẩn thận... Tiết ra.

Chương 06

Dịch: QT

Pr: Ni

A

a... Thắt lưng, thắt lưng hảo đau...

Cảm giác tựa hồ mình ngủ rất lâu, Mặc Ngữ mệt mỏi tỉnh dậy, chính là mỗi lần động đậy thì bên hông lại rất đau làm hắn chịu không nổi cau mày.

Nhẹ nâng hàng lông mi lên... Con ngươi đen láy tràn đầy nghi hoặc.

Ơ?? Ta sao lại quay về nơi này?

Trông thấy bốn phía quen thuộc, chẳng phải đây là hang động mình vừa mới chạy ra sao... Chỉ bất quá, hiện tại ngoại trừ mảnh khăn lụa mỏng manh như trước trên người mình, bàn tế và đồ cúng cũng đã bị đập bể thì không sai biệt lắm.

A a!

Đang lúc hoảng sợ, Mặc Ngữ nhìn thấy hắc sắc mao thảm biếng nhác cuộn tròn bên cạnh mình.

Là ngươi mang ta trở về phải không?

Không khỏi lộ ra tiếu ý, Mặc Ngữ lấy tay nhẹ vỗ về bộ lông của mao tham đang ngủ say.

Ngươi là động vật gì vậy?

Nghiêng đầu, Mặc Ngữ bắt đầu nghĩ mao thảm giống động vật nào mà mình đã từng thấy qua.

... ...

Lại là thanh âm này. Hai tai Mặc Ngữ lắng nghe tiếng động quai quái không nhỏ đang tiếp cận sơn động.

Mao thảm ở một bên, cũng nghe thấy được.

Chỉ thấy nó kinh giác đứng dậy, cuốn trọn lấy Mặc Ngữ, đứng ở phía trước giống như tư thế bảo hộ, nhãn thần hung ác độc địa mà nhìn ở cửa động.

"Chết tiệt! Chệt tiệt! Thế nào lại là ngươi!" Nam tử = rết tinh xuất hiện ở cửa động, vết thương trên đầu đã bao thật là tốt, cực kì tức giận chỉ vào hắn mắng, mao thảm liền gầm nhẹ.

"Ngươi mấy năm nay hẳn là làm loạn đã đủ rồi!"

Một trận thanh quang, mao thảm hóa thành một nam tử tóc đen dài chấm đất, áo bào nhung đen bao lấy thân thể so với rết tinh còn cao gầy tinh tráng hơn, đường nét phân minh, khuôn mặt tuấn tú mà kẻ khác khó có thể dời ánh mắt, nhìn vẻ mặt Mặc Ngữ bên chân hắn ngốc lăng cũng đủ biết.

Người... Người hảo hảo xem a!

Thật sự không thể tìm ra từ để hình dung nam tử tuấn tú đang đứng ở trước hắn, ngẩng đầu cũng không cảm thấy đau, đôi mắt của Mặc Ngữ lóe sáng, nhìn chằm chằm người đó, không muốn dời.

Tựa hồ cảm thấy có người nhìn hắn chảy nước miếng, nam tử cúi đầu... Liền nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi cùng ngây ngốc của Mặc Ngữ.

Thật đáng yêu!!

Trong mắt nam tử lần thứ hai lộ ra biểu tình liền say sưa khi gặp Mặc Ngữ lần đầu.

Cũng bởi vì nam hài này lớn lên khả ái, mới nhịn không được cùng hắn giao hoan, vì hắn giải bỏ độc tính của "Chu dục", kết quả.... Càng ngày càng không thế dứt ra được.

Người hảo hảo xem a!! Trong thôn... Không ai lớn lên có thể đẹp được như hắn. Mặc Ngữ bởi vì đang đối diện với nam tử, lại thêm một lần nữa tán thành.

Thật đáng yêu!

Hảo hảo xem!

Thật đáng yêu! Thật đáng yêu!

Hảo hảo xem! Hảo hảo xem!

Thật đáng yêu! Thật đáng yêu! Thật đáng yêu!

Hảo hảo xem! Hảo hảo xem! Hảo hảo xem!

Nhãn thần của hai người bắt đầu đan xen vào nhau, tán thưởng kiêm ái mộ vô hạn đến nỗi bắn ra tia lửa điện.

"Đủ rồi! Các ngươi quá vong ngã! Không! Phải nói là trong mắt chỉ có đối phương mới đúng!!" Rết tinh thật sự là chịu không nổi khi bị hai người bọn họ bỏ qua.

Nhiều chuyện!

Bị thấy được!

Nam tử nỗ lực thu hồi ánh mắt của mình sau đó hung hăn trừng mắt về phía rết tinh, còn Mặc Ngữ thì xoa xoa nước miếng của mình ở khóe miệng, xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt thì đỏ bừng.

"Tiểu quỷ này là ta thấy trước, đấy là đạo lý của người đến trước kẻ đến sau..."

Hừ! Này là hàng thượng đẳng khó gặp, có thể nào buông tay chứ!!

Không thích... Mặc Ngữ không thích! Mặc Ngữ không thích người này.

Nghe thấy rết tinh nói, Mặc Ngữ lắc đầu sợ hãi, nắm lấy góc áo của nam tử đứng ở trước hắn, khẩn cầu mà kéo.

Hắn mới vừa rồi khi dễ ta.... [Vậy... Nam nhân nãy sẽ không khi dễ ngươi sao? ==++]

"Yên tâm! Ta sẽ bảo vệ ngươi!" Nam tử vươn tay lấy khăn lụa mỏng manh khỏa chặt thân thể quang lõa của Mặc Ngữ, nắm cánh tay nhỏ bé trắng nõn đưa hắn từ mặt đất nâng dậy, hai mắt nhu tình nhìn vào kia hắc đồng ươn ướt, như có thể câu thông bàn địa, minh bạch ý nguyện của Mặc Ngữ.

Cảm ơn ngươi...... A? Ngươi là.....?

Nghe thấy cam đoan của hắn, hắc đồng lập tức dâng lên tiếu ý an tâm, sau đó nghi hoặc dò hỏi.

"Vũ! Tên của ta." Tựa như có thể cùng Mặc Ngữ nhãn thần giao lưu hiểu được ý nghĩ của hắn, nam tử nói ra tên mình.

Tên nghe rất êm tai!

Mặc Ngữ hai mắt tán thưởng mà cười, hảo cảm với nam tử lại dâng lên thêm một tầng.

Ta là.... Mặc Ngữ.

Mặc Ngữ kéo kéo tay của nam tử, viết xuống bàn tay rắn chắc của nam tử hai chữ thường dùng trong bảng chú giải thuật ngữ mà bản thân không nhận thức được nhiều lắm.

"Mặc Ngữ? Ngươi.... Sẽ không nói??" Vũ có chút thất vọng. Thảo nào mới vừa rồi không có nghe thấy được tiếng rên rỉ sung sướng.

Mặc Ngữ có chút ngượng ngùng gật đầu.

Ta cả đời cũng không thể nói, vì vậy ba mẹ mới thay ta đặt tên này. Mặc Ngữ lần thứ hai dùng nhãn thần đem những lời này nhắn nhủ cho hắn.

"Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà không quan hệ... Ngươi vẫn rất khả ái!." Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Mặc Ngữ như muốn cổ vũ.

Chương 07

C

ó chút kinh ngạc về nụ hôn này, Mặc Ngữ thẹn đến đỏ mặt, đầu cúi còn thấp hơn lần trước.

Nguyên lai.... Đây chính là cái hôn môi trong truyền thuyết a.

"Uy uy uy uy uy uy uy uy uy! Càng làm ta càng lúc không tồn tại!" Rết tinh hổn hển giậm chân.

Thật là! Nhìn hình dạng như vậy... Tế phẩm của ta chả lẽ đã bị ăn rồi sao? Xem ra... Dược tích của "Chu dục" thực sự rất mạnh, ngay cả con báo tinh luôn đơn độc này cũng nhịn không được ăn hắn.

"Ngươi! Chỉ là thủ hạ còn dám nói cái gì? Sơn động này chỉ dùng để kính dâng tế phẩm cho con báo, vì vậy... Những thứ ở đây, toàn bộ đều là của ta - con báo tinh! Ngươi còn có cái gì muốn nói không?" Vũ biếng nhác nói với hắn.

Nếu không phải.... Vì lười phản ứng lại hành động dâng tế phẩm ngu xuẩn của nhân loại, để cho tên rết tinh hành thiển vẫn còn nhỏ này phụ trách thanh lý, cho hắn một công việc, thì đã sớm một chưởng treo hắn!

"Ngươi.... Ngươi ngươi ngươi ngươi!" Rết tinh bị đổ lỗi một cách trắng trợn, nói không ra lời, nhìn thấy Mặc Ngữ toàn thân phiếm hồng, trong lòng hắn thầm nói!

Đồ động vật bốn chân chết tiệt, không lựa lúc nào tiếp thu tế phẩm, lại lựa ngay lúc tế phẩm thượng đẳng khó có được này, ghê tởm!

Tư vị của tiểu quỷ này quả nhiên theo suy nghĩ không sai!! Có thể khiến cho con báo tinh bình thường luôn luôn đơn độc đều bằng lòng vì nhân loại nho nhỏ này mà cố sức biến hóa thành hình người, xem ra là càng bị ăn đến sạch sẽ.

"Còn không đi! Là muốn ta tiễn ngươi một đoạn sao??" Trừng mắt, con báo tinh không khách khí mà vận khởi chưởng khí!

"Chậm đã! Ta đi!" Ai! Hảo hán không so đo hơn kém. Chuồn đi trước vẫn là thượng sách! Rết tinh bất đắt dĩ sờ sờ cái mũi mà ly khai....

Trời chiều vô hạn hảo, mỹ nam bị báo ăn a -- xem ra cần hạ sơn đi một chuyến đến trong thôn tìm xem... Có khi vẫn còn cất giấu vài người thượng đẳng a! Vừa nghĩ tới dáng dấp của mỹ thiếu niên yêu thích thân thể trần trụi, khóc lóc cầu xin tha thứ, rết tinh miệng liền chảy nước!

"Nói cho mọi người, cấm không được có chủ ý động đến Mặc Ngữ, hắn là của ta!!" Vũ hướng về rết tinh nói.

Hì hì! Ta là của hắn? Ta lại còn không có đáp ứng hắn....

Cúi đầu, nhìn tay đang bị nắm chặt, Mặc Ngữ trong lòng có chút hân hoan.

"Làm sao vậy? Thân thể vẫn còn khó chịu sao?" Vũ quan tâm mà nhẹ nhàng vuốt ve đường cong duyên dáng bên hông của Mặc Ngữ.

Con báo!? Ngươi chính là con báo tinh sao??

Mặc Ngữ viết lên bàn tay hắn nghi vấn của mình.

"Không sai, ta chính là con báo mà các ngươi thường nhắc đến! Một con báo tinh có đạo hạnh năm trăm năm." Vũ không chút giấu diếm thân phận của mình, nhưng vẫn còn có chút không an lòng. "Ngươi.... Sợ không?" Sẽ không! Ngươi thật sự rất giống một cái hắc sắc mao thảm.

Kiên quyết lắc đầu, Mặc Ngữ ngẩng đầu với chân thành cùng nụ cười ngọt ngào thỏa mãn.

"Mao thảm?." Vũ cả lông mày đều nhíu lại, vốn hoài nghi chính mình nhận sai tự, nhưng lại thấy Mặc Ngữ liều mạng gật đầu, xác định chính mình không có nhìn lầm.

Đúng vật! Ta còn đang suy nghĩ... Ngươi là loại động vật gì?

Mặc Ngữ ngây ngô gật đầu.

"Kết luận là... Ngươi không biết chính mình bị con vật gì làm cho hư thân (ý là mất zin a ^0^)."

Chương 08 [Hoàn]

Dịch: QT

Pr: Ni

H

ư thân(Mất zin ấy ^0^)?!

Nghe Vũ nói xong, Mặc Ngữ theo thói quen nghiêng đầu hoang mang suy nghĩ về lời nói của Vũ, đôi mắt đen bóng không hiểu mà chớp chớp.

Này... Nên giải thích thế nào đây? Theo hình dáng của Mặc Ngữ thì tuổi hắn chắc hãy còn rất nhỏ, Vũ đột nhiên không biết nên giải thích thế nào mới có thể làm cho hắn hiểu.

"Hư thân... Chính là hành động để chúng ta trở thành phu thê" Nói như vậy... Chắc cũng không có gì sai!

Hành động để trở thành phu thê? Thật sao?? Đôi mắt to vì hưng phấn mà sáng lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi nở ra một nụ cười đáng yêu.

"Đúng vậy! Chúng ta chính là phu thê! Ngươi là của ta!" Vũ thật cao hứng khi thấy Mặc Ngữ lộ ra biểu hiện đáng yêu như vậy, kìm lòng không được mà liền hôn trộm lên cái miệng nhỏ nhắn vài cái.

Như vậy... Không phải ta đã lấy một thê tử sao? Mặc Ngữ ngượng ngùng mà nhìn "thê tử" trước mắt, trong tâm trí vô cùng ngọt ngào, phi thường cao hứng vì mình đã lấy được một mỹ thiếu nữ xinh đẹp.

"Thê tử!?" Vũ nghe xong cả cằm đều rớt xuống! Trời ạ! Hắn không phát hiện là ai thụ ai công sao?

Đúng vậy! Mặc Ngữ lại ra sức gật đầu, để chứng minh hắn không có nghe sai. Trước đây tất cả mọi người đều cười ta câm điếc không thể lấy vợ, nhưng bây giờ bọn họ khả sai rồi ni! Ta bây giờ đã cưới được một thê tử xinh xắn a! Mặc Ngữ rõ ràng mạch lạc mà dùng nhãn thần nhắn nhủ cho Vũ hiểu.

Này... Quá dễ thương...

Vũ thực sự không còn biện pháp nào, càng không nỡ giận hắn. "Hay nghe ta nói... Ta là phu! Ngươi là thê! Ngươi là thê tử vĩnh viễn không thể rời xa ta!!" Nói như vậy vẫn không làm cho Vũ cảm thấy có hiệu quả, vươn tay xuyên qua tấm lụa duy nhất trên người Mặc Ngữ, hướng vật ở giữa hai bắp đùi mà sờ soạng!

A a! Mặc Ngữ kinh ngạc mở cái miệng nhỏ nhắn, xấu hổ lắc đầu. Làm sao... Làm sao... Có thể sờ nơi này a!?

"Vì sao không thể... Ngươi vừa rồi chính là dùng ở đây hàm chứa ta a! Làm ta hưng phấn đến mức nhịn không được biến thành hình người cùng ngươi sung sướng ni!" Dùng tay đem thân thể mềm mại càng gần kề bản thân, Vũ cúi đầu xuống cạnh tai đã hồng thấu của Mặc Ngữ mà nói rằng.

Nhưng mà... Có điểm đau nhức! Đó là chuyện giữa phu thê làm sao? Vậy... Ngươi có đau không? Ta rất là đau a... Ta đây không muốn làm thê tử đâu! Có thể làm trượng phu không? Trừng lớn đôi hắc đồng vô tội, Mặc Ngữ cầu xin.

Này... Thật không ổn, Vũ thực sự không biết nên trấn an hắn thế nào... Suy nghĩ một chút, tìm được một phương pháp có thể vẹn toàn đôi bên.

"Vậy... Mặc Ngữ theo ta về yêu giới, ta sẽ cho ngươi làm phu có được hay không?" Đương nhiên là thụ phu rồi!!

Dù sao thân cũng là công của người ta, tự tin ở yêu giới sẽ cho ngươi nếm trải đến hưởng thụ cao nhất, không một ai có thể thay đổi nhân hình báo hình luân phiên nhau a. Vũ tồn tại lòng tin không người có thể sánh bằng.

Yêu giới! Là địa phương rất hảo ngoạn sao? Ta đây muốn đi!

Cảm thấy Vũ dường như muốn dẫn hắn đi đến địa phương rất hảo ngoạn, Mặc Ngữ căn bản sẽ không có hoài nghi liền đáp ứng hắn.

"Đương nhiên hảo, nơi này có thật nhiều nam sinh như ngươi, ngươi tuyệt sẽ không tịch mịch." Nam sinh như ngươi bị người khác công ha hả! Đương nhiên ngươi cũng sẽ không có khí lực để đi chơi! Vũ xấu xa mà ở trong thầm cười gian.

Nhưng mà... Ta không có y phục mặc! Không có mặc y phục ra ngoài sẽ bị người cười, đơn thuần như Mặc Ngữ nghĩ vậy liền có chút khổ sở.

"Yên tâm! Ta gọi là con rết tinh kia lập tức mang đến!" Kẻ bại chỉ có thể nghe theo lời người thắng, bất quá... Sau khi trở lại yêu giới... Nhất định Mặc Ngữ không nên mặc quần áo. Nhìn cảnh xuân bốn phía trước mắt, lại có một chút mỹ cảnh hồng ấn, Vũ có chút đáng tiếc.

Cảm tạ ngươi!

Chưa từng có người nào đối với hắn tốt như vậy, Mặc Ngữ trong tâm rất cảm tạ Vũ đã đối với hắn tốt như thế.

Vì vậy hắn điểm nổi bàn chân, cố lấy dũng khí khẽ dùng cái miệng nhỏ nhắn hôn lên đôi môi mỏng manh của Vũ.

Ta từng nghe người trong thôn ta nói rằng... Chỉ cần có hành động hôn môi, đó chính là phu thê! Ngươi hôn ta... Ta cũng hôn ngươi, cho nên - chúng ta chính là phu thê. Chủ động như vậy khiến Mặc Ngữ e thẹn mà mong mỏi nhìn song đồng xanh biếc ánh kim mỉm cười, nhắn nhủ.

Thê tử phải yêu thương trượng phu, vì vậy -- Vũ... Ngươi sau này nhớ hảo hảo thương yêu ta ni! Xấu hổ mà đem khuôn mặt vùi vào lòng ngực ấm áp, Mặc Ngữ bắt đầu chờ mong những tháng tốt lành bên cạnh thân nhân xinh đẹp này.

Tuy rằng không biết yêu giới là địa phương nào, vả lại còn phải ly khai thôn làng mà ta đã sống suốt 14 năm qua, nhưng chỉ cần có một người ta có thể dựa vào, nhất định... Sẽ không tịch mịch.

"Tất nhiên ta sẽ... Thân thiết với tế phẩm vừa khả ái lại ngọt ngào của ta, ngươi sẽ phi thường 'vui vẻ đến mức sung sướng' [ Chưa đầy ta cũng không được]."

Vũ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên, đáy lòng quyết định... Trước khi rết tinh mang y phục đến - hảo hảo cùng với tế phẩm khả ái này hôn nhẹ một lần yêu thương một lần -

Mà! Biết đâu không phải một lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro