hai mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu thứ hai của Tây Ban Nha tại Euro đã đến gần, và không khí trong đội tuyển đang trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Đêm trước trận đấu, bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn của sân vận động phản chiếu lên cao. Trong phòng khách sạn, các cầu thủ đều đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt tinh thần, nhưng vẫn còn nhiều áp lực đang đè nặng lên họ. Trận đấu này quan trọng, không chỉ vì điểm số, mà còn vì danh dự của cả một quốc gia.

Nico Williams nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, suy nghĩ không ngừng về trận đấu sắp tới. Anh biết mình cần phải tập trung, nhưng tâm trí anh không thể rời xa Lamine Yamal - người đang nằm bên cạnh. Tiếng thở đều đều của Yamal khiến Nico cảm thấy yên bình, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở anh về trách nhiệm phải bảo vệ cậu cả trong và ngoài sân cỏ.

"Em đã chuẩn bị tinh thần chưa, Lamine?" Nico bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng của căn phòng.

Yamal mở mắt, quay sang nhìn Nico với ánh mắt dịu dàng. "Em luôn sẵn sàng, nhất là khi có anh bên cạnh."

Nico mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp và yêu thương. Anh không thể diễn tả bằng lời rằng Lamine có ý nghĩa thế nào đối với anh. "Anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ em. Trận đấu ngày mai, chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau, không gì có thể chia cắt được chúng ta."

Yamal gật đầu, trong lòng cậu tràn đầy sự quyết tâm. Cậu biết mình không chỉ phải thi đấu vì bản thân, mà còn vì Nico, vì tình yêu của họ. Cậu vòng tay ôm lấy Nico, kéo anh lại gần, đầu dụi vào ngực anh như để tìm sự an ủi. "Em cũng sẽ không để bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến chúng ta. Em tin rằng chúng ta sẽ vượt qua tất cả."

Nico đáp lại bằng một cái ôm thật chặt, cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể Yamal trong vòng tay mình. Cả hai nằm cạnh nhau, để thời gian lặng lẽ trôi qua, tìm kiếm sự bình yên trong sự hiện diện của nhau.

Sáng hôm sau, bầu trời xanh trong vắt, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống sân vận động, nơi hàng ngàn khán giả đã đến từ sớm để cổ vũ cho đội tuyển của mình. Tiếng hò reo của họ vang dội khắp không gian, tạo nên một bầu không khí sôi động và đầy áp lực. Cả sân vận động như một biển màu đỏ và vàng, với cờ và biểu ngữ của Tây Ban Nha tung bay khắp nơi.

Các cầu thủ Tây Ban Nha bước ra từ đường hầm, ánh mắt họ đan xen giữa sự tập trung và quyết tâm. Nico và Yamal đi cạnh nhau, cảm nhận được từng nhịp đập của tim mình trước không khí căng thẳng bao trùm lấy cả sân cỏ. Trước khi trận đấu bắt đầu, Nico đã kéo Yamal sang một bên, nơi không ai có thể nghe thấy họ.

"Lamine, anh biết em có thể làm được," Nico thì thầm, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Yamal. "Đừng để bất kỳ điều gì làm em phân tâm. Chúng ta đã vượt qua rất nhiều thứ để đến được đây, và anh tin em sẽ làm được điều mà chúng ta đã luyện tập."

Yamal đáp lại với một nụ cười tự tin, mặc dù trong lòng cậu có chút lo lắng. "Em sẽ cố gắng hết sức, vì anh, vì cả đội. Em sẽ không để ai phải thất vọng."

Nico cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Yamal, trao cho cậu sự cổ vũ cuối cùng trước khi họ phải bước vào trận chiến. Yamal vòng tay ôm lấy eo Nico, kéo anh lại gần hơn, tay cậu khẽ vỗ nhẹ vào mông Nico như để khẳng định rằng cậu sẵn sàng cùng anh đối mặt với bất kỳ thử thách nào. Nụ hôn ấy không chỉ đơn giản là sự an ủi mà còn là lời cam kết, rằng dù có điều gì xảy ra, họ sẽ luôn đứng về phía nhau.

Trận đấu bắt đầu với tiếng còi vang lên, và cả sân vận động như nổ tung trong tiếng hò reo của hàng ngàn cổ động viên. Tây Ban Nha đối đầu với một đối thủ mạnh mẽ, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng họ cũng đang tràn đầy quyết tâm. Trên sân, không khí căng thẳng bao trùm lấy mọi người, mỗi pha chạm bóng đều có thể thay đổi cục diện trận đấu.

Nico và Yamal chơi với sự tập trung cao độ, phối hợp với nhau một cách nhịp nhàng. Những ánh mắt đưa tình trên sân giữa họ không thể che giấu trước mắt người khác. Mỗi lần Nico có bóng, anh luôn nhìn về phía Yamal, tìm kiếm cơ hội để tạo ra những pha tấn công nguy hiểm. Và mỗi lần Yamal nhận bóng, cậu luôn có sự hỗ trợ từ Nico, cả hai như thể là hai mảnh ghép hoàn hảo, bổ sung cho nhau trong mọi tình huống.

Phút thứ 60 của trận đấu, Tây Ban Nha được hưởng một quả phạt góc. Yamal tiến đến thực hiện cú đá, ánh mắt cậu không rời khỏi Nico, người đang đứng chờ ở khu vực giữa sân. Cả sân vận động nín thở, tất cả như dồn toàn bộ sự chú ý vào hai người.

Yamal sút bóng, cú sút bay lên trời cao rồi rơi xuống đúng vị trí của Nico. Nico bật cao, đánh đầu mạnh mẽ đưa bóng vào lưới, khiến khán đài như bùng nổ trong tiếng hò reo. Cả đội lao đến ăn mừng, nhưng chỉ có Yamal và Nico biết rằng, khoảnh khắc đó không chỉ là về bàn thắng, mà còn là về tình yêu và sự gắn kết giữa họ.

Lúc này, Yamal chạy đến ôm chầm lấy Nico, không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng. "Anh làm được rồi, Nico! Em biết anh sẽ làm được!"

Nico đáp lại bằng cách kéo Yamal vào một nụ hôn sâu, bỏ qua mọi ánh mắt tò mò xung quanh. Đôi môi anh chạm nhẹ lên môi Yamal, nhưng nhanh chóng trở nên nồng cháy, cuốn hút như thể họ muốn khẳng định tình cảm của mình trước toàn bộ thế giới. Tay Nico vòng qua eo Yamal, kéo cậu sát vào mình hơn nữa, trong khi một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ chạm vào mông Yamal, làm cậu rùng mình vì sự đụng chạm đầy đam mê này.

Khi nụ hôn kết thúc, Yamal khẽ cắn nhẹ vào môi dưới của Nico, như một lời khẳng định rằng cậu thuộc về anh, và chỉ anh mà thôi. "Chúng ta sẽ cùng nhau tiến xa hơn nữa, Nico," Yamal thì thầm, đôi mắt lấp lánh niềm tin và yêu thương.

Những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối. Họ đã quá quen với việc này. Đội trưởng nhìn họ, nở một nụ cười mỉm, rồi quay sang nói với các đồng đội khác: "Thôi nào, chúng ta còn một trận đấu phải chiến thắng. Hãy để họ yên."

Dani Carvajai một cầu thủ khác lắc đầu cười, nói thêm: "Lúc nào cũng thế. Nhưng phải thừa nhận, họ đúng là nguồn động lực lớn cho cả đội."

Trận đấu tiếp tục, và Tây Ban Nha đã chiến đấu đến phút cuối cùng với tinh thần không thể khuất phục. Cuối cùng, tiếng còi mãn cuộc vang lên, Tây Ban Nha giành chiến thắng với tỷ số 1-0, và Nico cùng Yamal đứng giữa sân, trong vòng tay của nhau, giữa những tiếng reo hò vang dội từ khán giả. Trái tim của họ như hòa vào làm một, trong khoảnh khắc này, không có gì khác ngoài tình yêu và chiến thắng.

Khi mọi người bắt đầu rời sân, Nico vẫn còn ôm chặt Yamal, ánh mắt anh không rời khỏi cậu. "Lamine, anh hứa với em, bất kể điều gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn cùng nhau vượt qua. Hôm nay, chúng ta đã chứng minh điều đó."

Yamal khẽ gật đầu, trái tim cậu tràn đầy cảm xúc, tựa đầu vào ngực Nico, cảm nhận sự bảo vệ và tình yêu mà anh luôn dành cho mình. Với sự kết nối này, không điều gì có thể ngăn cản họ, cả trên sân cỏ lẫn trong cuộc sống. Trận đấu này chỉ là một bước đệm, một lời khẳng định rằng tình yêu của họ sẽ luôn là nguồn sức mạnh lớn nhất, giúp họ vượt qua mọi thử thách phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro