mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lamine Yamal luôn tin tưởng vào tình yêu của mình với Nico Williams, tin vào sự chân thành và mãnh liệt của hai người dành cho nhau. Mỗi khi nhớ lại những khoảnh khắc bên nhau, từ những nụ cười lặng lẽ đến những cái ôm đầy ấm áp, Yamal cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng, như thể chỉ cần Nico ở bên cạnh, mọi thứ trên đời này đều trở nên vô nghĩa.

Khi Mateo, trợ lý mới của đội tuyển, xuất hiện, cậu ta được chào đón nồng nhiệt. Với nụ cười dễ mến và thái độ hòa đồng, Mateo nhanh chóng hòa nhập với mọi người, trong đó có Yamal. Ban đầu, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên, Yamal cởi mở với Mateo như với bất kỳ ai khác trong đội. Họ nói chuyện về bóng đá, về những trận đấu sắp tới, và đôi khi là về cuộc sống ngoài sân cỏ. Mateo là một người dễ gần, và Yamal chẳng có lý do gì để nghi ngờ anh ta.

Nhưng thời gian trôi qua, Yamal bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ ràng trong cách Mateo tiếp cận Nico. Mỗi lần cậu ta đứng gần Nico, cậu ta lại cười một cách khó hiểu, như thể có một âm mưu đang diễn ra ngay trước mắt nhưng không thể nắm bắt. Ban đầu, Yamal tự trấn an mình, nghĩ rằng có lẽ mình đang quá nhạy cảm, rằng đó chỉ là những suy nghĩ vu vơ. Nhưng rồi những lần như vậy ngày càng nhiều, và cảm giác bất an bắt đầu len lỏi sâu vào trái tim cậu.

Yamal nhớ lại một buổi chiều sau buổi tập, khi cậu tìm Nico để cùng về. Mateo đã đứng đó, nói chuyện với Nico, hai người cười đùa như những người bạn thân thiết. Yamal bước tới, nhưng khi cậu chỉ vừa đến gần, Mateo đã nhìn thẳng vào cậu, nở một nụ cười mà Yamal không thể quên được. Đó không phải là nụ cười thân thiện, mà là một sự thách thức ngấm ngầm, một lời tuyên chiến không lời. Lúc đó, Yamal cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên lòng ngực, khiến cậu khó thở. Nhưng cậu không nói gì, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn họ tiếp tục cuộc trò chuyện.

Từng ngày trôi qua, cảm giác không thoải mái trong lòng Yamal càng lớn dần. Cậu bắt đầu tránh mặt Mateo, không còn thoải mái trò chuyện với cậu ta như trước. Cậu cố gắng tự nhủ rằng mình đang phản ứng quá mức, rằng Nico vẫn yêu mình như xưa, rằng không có gì có thể thay đổi tình yêu của họ. Nhưng lòng tin đó ngày càng bị mài mòn bởi những hành động nhỏ nhặt của Mateo, những lần tiếp cận đầy tính toán, những lời nói như đùa nhưng lại chứa đầy ý nghĩa sâu xa.

Yamal không thể không nhận ra ánh mắt của Mateo mỗi khi cậu ta nhìn Nico, và cậu cũng không thể phớt lờ sự gần gũi mà Mateo cố tình tạo ra giữa họ. Cậu cảm thấy như mình đang dần bị đẩy ra ngoài rìa của mối quan hệ này, như thể Mateo đang cố tình chiếm lấy vị trí của cậu trong lòng Nico. Mỗi lần nghĩ đến điều đó, lòng cậu lại quặn thắt, đau đớn và lo lắng. Những suy nghĩ tiêu cực dần dần chiếm lấy tâm trí, khiến Yamal trở nên bất an, dễ nổi nóng và không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Cậu bắt đầu có những cuộc đối thoại nội tâm đầy đau đớn và dằn vặt. “Mình đang làm gì sai sao? Tại sao Nico lại không nhận ra? Tại sao anh ấy không đẩy Mateo ra xa? Hay là… có điều gì đó đã thay đổi?” Những câu hỏi liên tục vang lên trong đầu, nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng. Mỗi khi đối diện với Nico, Yamal muốn nói ra tất cả, muốn yêu cầu Nico phải làm rõ mọi thứ, nhưng rồi cậu lại ngậm ngùi giữ im lặng, sợ rằng điều đó sẽ chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn.

Nico không phải là người vô tâm. Anh nhận thấy rõ sự thay đổi trong hành vi của Yamal. Từ một người luôn vui vẻ, tự tin và đầy năng lượng, Yamal giờ đây trở nên khép kín, lặng lẽ và trầm tư hơn bao giờ hết. Những cái ôm ấm áp sau mỗi buổi tập, những nụ cười rạng rỡ khi cả hai gặp nhau giờ đã trở thành điều hiếm hoi. Yamal không còn tìm đến anh một cách tự nhiên nữa, cậu trở nên xa cách, và điều đó khiến Nico cảm thấy như mình đang mất dần người yêu.

Nico biết rằng Yamal đang ghen, và anh cũng hiểu rằng sự ghen tuông này không phải là vô cớ. Mateo đã dần dần trở nên thân thiết với anh, một cách mà anh không hoàn toàn nhận thức được. Mỗi khi Yamal đến gần, Nico có thể cảm nhận được sự lạnh lùng trong ánh mắt của cậu, và điều đó làm anh đau đớn. Nico muốn xóa tan mọi hiểu lầm, nhưng anh lại không biết bắt đầu từ đâu, và mỗi lần anh cố gắng trò chuyện với Yamal, cậu lại lảng tránh, như thể không muốn nói về điều gì đã khiến cậu tổn thương.

Một buổi chiều, sau khi buổi tập kết thúc, Nico quyết định nói chuyện với Yamal. Anh tìm cậu trong phòng thay đồ, nơi Yamal thường ở lại lâu hơn một chút để thu dọn đồ đạc. Khi bước vào, Nico thấy Yamal ngồi lặng lẽ trên ghế, nhìn chằm chằm vào chiếc giày đá bóng của mình.

“Yamal,” Nico gọi nhẹ nhàng, nhưng giọng anh chứa đầy sự lo lắng. “Chúng ta cần nói chuyện.”

Yamal ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu u buồn và mỏi mệt mỏi. Cậu không muốn đối diện với Nico lúc này, nhưng biết rằng cậu không thể tránh né mãi. “Có chuyện gì không, Nico?” Yamal hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù trong lòng đang dậy sóng.

Nico ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách giữa họ gần như bị thu hẹp lại, nhưng lại cảm thấy xa cách hơn bao giờ hết. “Anh biết… gần đây mọi thứ không như trước. Anh cảm nhận được em đang có gì đó không ổn, và anh muốn biết lý do.”

Yamal im lặng một lúc, ánh mắt cậu dao động, không dám nhìn thẳng vào Nico. Cậu không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng cảm xúc trong lòng cứ dồn nén khiến cậu không thể giấu diếm được nữa. “Nico… em không biết phải nói thế nào, nhưng… từ khi Mateo xuất hiện, em cảm thấy mọi thứ giữa chúng ta không còn như trước nữa. Anh ấy đang cố gắng tiếp cận anh, và điều đó làm em lo lắng. Em sợ rằng một ngày nào đó, anh sẽ...”

Câu nói dừng lại, như thể Yamal không dám nói ra nỗi sợ lớn nhất trong lòng mình. Nước mắt bắt đầu tràn ra khỏi khóe mắt, cậu cố gắng kìm nén nhưng cảm xúc quá mạnh mẽ, không thể ngăn lại. Cậu cúi đầu, giấu đi sự yếu đuối của mình, nhưng đôi vai cậu run rẩy, phản bội lại mọi cố gắng che giấu của cậu.

Nico cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt khi nhìn thấy Yamal như vậy. Anh hiểu rằng mình đã vô tình gây ra nỗi đau cho người mình yêu, và điều đó khiến anh cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nico kéo Yamal vào lòng, ôm chặt cậu, cảm nhận sự yếu đuối của cậu trong vòng tay mình. “Lamine, đừng lo lắng. Anh xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng như vậy. Anh thừa nhận rằng Mateo đã tiếp cận anh, nhưng em phải tin anh, tình yêu của anh chỉ dành cho em mà thôi. Không có ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh.”

Yamal lắc đầu trong lòng Nico, giọng cậu nghẹn ngào, “Nhưng em thấy khó chịu khi anh ấy cứ cố tình tiếp cận anh. Em không biết liệu anh có nhận ra điều đó không, nhưng mỗi lần thấy anh ấy bên anh, em cảm thấy như mình đang bị đẩy ra xa hơn.”

Nico không trả lời ngay, mà chỉ siết chặt vòng tay, cảm nhận được nỗi đau mà Yamal đang trải qua. “Anh hiểu. Anh đã quá ngây thơ khi không nhận ra sớm hơn. Nhưng từ giờ anh sẽ làm rõ mọi chuyện với Mateo. Anh sẽ không để cậu ấy làm ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”

Yamal im lặng trong lòng Nico, cảm giác được sự ấm áp từ vòng tay anh nhưng nỗi lo lắng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Cậu không muốn mất Nico, nhưng cậu cũng không thể ngăn bản thân mình khỏi cảm giác bất an mỗi khi nhìn thấy Mateo và Nico bên nhau. Cậu biết rằng tình yêu giữa họ rất mạnh mẽ, nhưng cậu cũng hiểu rằng, chỉ cần một vết nứt nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ đổ vỡ.

Trong khi Yamal vẫn đang chiến đấu với những nỗi sợ và bất an của mình, Mateo tiếp tục với kế hoạch của mình. Anh ta biết rõ rằng Yamal đang nghi ngờ và lo lắng, và đó chính là điều mà anh ta mong đợi. Những lần tiếp cận Nico ngày càng trở nên rõ ràng và tinh vi hơn, không chỉ để tạo ra khoảng cách giữa Yamal và Nico, mà còn để thăm dò, để thử thách giới hạn của mối quan hệ này.

Mateo chọn những thời điểm mà anh ta biết Yamal sẽ xuất hiện, chọn những lời nói và hành động khiến Yamal phải suy nghĩ, phải tự hỏi rằng liệu có điều gì đó đã thay đổi giữa cậu và Nico. Một lần, khi Yamal bước vào phòng thay đồ sau buổi tập, anh ta thấy Mateo đang nói chuyện với Nico, giọng điệu của anh ta như thể đang chia sẻ một bí mật gì đó.

“Cậu ấy thật tuyệt vời, phải không?” Mateo nói, giọng đầy ẩn ý. “Tôi không nghĩ mình sẽ gặp được ai đó như vậy trong đội.”

Nico cười, không nhận ra sự ám chỉ trong lời nói của Mateo. “Đúng vậy, Lamine là người tuyệt vời nhất."

Yamal bước vào phòng thay đồ, cảm giác nặng nề như bóng đêm đang bao trùm lấy cậu. Cậu không muốn sống trong sự lo lắng, trong nỗi sợ hãi mất đi Nico thêm một ngày nào nữa. Cậu biết mình phải đối mặt với điều đó, phải chiến đấu vì tình yêu của mình. Nhưng cậu vẫn tự hỏi liệu mình có đủ can đảm và sức mạnh để làm điều đó hay không.

Khi nhìn thấy Nico và Mateo đang trò chuyện, Yamal dừng lại ở ngưỡng cửa, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Ánh mắt Mateo lướt qua cậu, và Yamal có thể thấy rõ sự khiêu khích trong đôi mắt ấy, một cái nhìn như muốn tuyên bố rằng cậu ta đang chiếm ưu thế. Mọi tế bào trong cơ thể Yamal căng lên, như thể cậu đang đứng trước một trận chiến mà cậu không bao giờ muốn tham gia.

Nico nhìn thấy Yamal và mỉm cười, một nụ cười ấm áp mà cậu luôn yêu thích, nhưng hôm nay nó không thể làm dịu đi nỗi bất an trong lòng cậu. Cậu bước vào, giữ cho mình không tỏ ra yếu đuối, nhưng ánh mắt của cậu không thể che giấu được sự khó chịu. “Chào” Yamal nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Đang nói về điều gì vậy?”

Mateo nhanh chóng đáp lời, với một nụ cười nửa miệng. “Chúng tôi chỉ đang nói về buổi tập hôm nay thôi. Nico rất ấn tượng với sự tiến bộ của cậu ấy. Chắc hẳn cậu ấy phải rất cố gắng.”

Yamal biết rằng có điều gì đó không ổn trong lời nói của Mateo, nhưng cậu không thể chỉ ra nó là gì. Cảm giác khó chịu dâng lên, và cậu không thể ngăn được sự tức giận trong lòng. “Phải, Nico luôn là người làm việc chăm chỉ” Yamal đáp, giọng cậu hơi rung lên vì kiềm nén cảm xúc.

Nico cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người, và anh biết mình phải can thiệp trước khi mọi thứ vượt quá giới hạn. “Mateo, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trong buổi tập. Nhưng bây giờ tôi muốn nói chuyện riêng với Yamal, được không?”

Mateo nhìn Nico với một ánh mắt bình thản, như thể cậu ta đã dự đoán trước điều này. “Tất nhiên, không vấn đề gì,” cậu ta nói, nhưng trước khi rời đi, Mateo quay lại nhìn Yamal với ánh mắt đầy ẩn ý. “Chúc hai cậu có một buổi tối tốt lành.”

Cánh cửa khép lại, và Yamal cảm thấy không gian xung quanh mình trở nên ngột ngạt. Cậu nhìn Nico, trái tim cậu đang bị bóp nghẹt bởi cảm giác lo sợ và giận dữ. “Nico… cậu ta đang làm gì? Tại sao anh lại để mọi chuyện diễn ra như thế này?”

Nico thở dài, kéo Yamal lại gần mình. “Lamine, anh đã nói với em rồi, Mateo không có ý định gì xấu. Anh nghĩ cậu ta chỉ muốn hòa đồng với mọi người trong đội thôi. Nhưng anh cũng hiểu rằng em không thoải mái, và anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu ta để đảm bảo rằng cậu ấy không vượt qua giới hạn nữa.”

Yamal dựa vào lòng Nico, cảm giác được sự ấm áp từ anh nhưng cũng không thể ngăn mình khỏi nỗi sợ hãi. “Em chỉ không muốn mất anh, Nico. Em không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng có ai đó đang cố gắng chen vào giữa chúng ta. Mọi thứ đã quá khó khăn để chúng ta đến được với nhau, và em không thể để một ai đó phá hoại điều này.”

Nico ôm chặt Yamal, cảm nhận được sự yếu đuối và quyết tâm trong lời nói của cậu. “Em sẽ không mất anh, Lamine. Anh hứa với em. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này cùng nhau.”

Tối hôm đó, Nico quyết định đối mặt với Mateo, để chấm dứt tất cả những âm mưu đen tối và cảm xúc tiêu cực đang bao trùm lấy Yamal. Anh tìm đến Mateo, yêu cầu cậu ta gặp riêng để nói chuyện.

Khi hai người gặp nhau, Mateo tỏ ra bình thản như không có chuyện gì. “Nico, có chuyện gì mà cậu muốn nói với tôi vậy?” Mateo hỏi, giọng điệu thoải mái nhưng đôi mắt lại lấp lánh sự tính toán.

Nico thẳng thắn bước vào vấn đề. “Mateo, tôi cần cậu ngừng việc cố tình tiếp cận tôi như vậy. Tôi biết cậu muốn tạo mối quan hệ tốt với đồng đội, nhưng điều đó đang làm cho Yamal cảm thấy bất an. Tôi yêu cậu ấy, và tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cậu ấy.”

Mateo mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười đó không mang chút ấm áp nào. “Nico, tôi không có ý gì xấu cả. Tôi chỉ muốn làm quen với cậu, như mọi người khác thôi. Nếu Yamal cảm thấy bất an, có lẽ cậu ấy nên xem lại mình thay vì đổ lỗi cho người khác.”

Nico cau mày, không hài lòng với câu trả lời của Mateo. “Tôi không ở đây để tranh cãi về lỗi thuộc về ai. Tôi chỉ muốn cậu hiểu rằng Yamal là người quan trọng nhất đối với tôi. Nếu cậu thực sự tôn trọng tôi, cậu sẽ lùi lại và không gây thêm rắc rối nữa.”

Mateo nhìn thẳng vào mắt Nico, đôi mắt cậu ta lạnh lùng và kiên định. “Nico, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng hãy nhớ rằng, nếu mối quan hệ của cậu và Yamal có vấn đề, đó không phải là lỗi của tôi. Chúng ta đều là người trưởng thành, và tôi tin rằng cậu sẽ tự biết cách xử lý chuyện này.”

Nico cảm thấy một cơn giận dâng lên, nhưng anh kìm nén nó lại. “Tôi đã nói những gì cần nói. Hy vọng cậu hiểu và sẽ hành động phù hợp.”

Mateo chỉ mỉm cười đáp lại, trước khi quay đi và rời khỏi cuộc trò chuyện. Nico đứng lại, cảm giác như vừa thoát khỏi một cuộc chiến không tiếng súng. Anh biết rằng Mateo không dễ dàng từ bỏ ý định của mình, nhưng anh cũng biết rằng mình sẽ không để Yamal phải lo lắng thêm nữa.

Về phía Yamal, cậu biết Nico đã nói chuyện với Mateo, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thể hoàn toàn yên tâm. Mỗi lần nhìn thấy Mateo trong đội, cậu lại không thể ngăn mình khỏi cảm giác ghen tuông và sợ hãi, rằng một ngày nào đó, Mateo sẽ tìm cách chiếm lấy Nico từ tay cậu.

Nhưng rồi một buổi tối, khi cả hai đang ngồi bên nhau trên sân thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao, Nico quay sang nhìn Yamal, trong ánh mắt anh chứa đựng tình yêu và sự quyết tâm. “Lamine, anh đã nói chuyện với Mateo rồi. Anh đã nói rõ rằng cậu ta không được tiếp cận anh nữa. Và anh muốn em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn luôn là người duy nhất trong lòng anh.”

Yamal nhìn vào đôi mắt chân thành của Nico, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu biết rằng tình yêu của họ không dễ dàng bị phá vỡ, và cậu cũng hiểu rằng cậu phải học cách tin tưởng vào tình yêu này, thay vì để những nỗi sợ hãi vô căn cứ chi phối.

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, nước mắt lấp lánh trong mắt. “Nico, em xin lỗi vì đã để cho những suy nghĩ tiêu cực làm ảnh hưởng đến chúng ta. Em biết rằng anh luôn yêu em, và em cũng yêu anh rất nhiều. Chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn cùng nhau, phải không?”

Nico ôm chặt Yamal vào lòng, cảm giác như một gánh nặng lớn đã được nhấc ra khỏi trái tim anh. “Đúng vậy, Lamine. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, và không có gì có thể chia rẽ chúng ta.”

Dưới bầu trời sao lấp lánh, Yamal và Nico hôn nhau, một nụ hôn ngọt ngào và đầy cảm xúc. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng và bất an dường như tan biến, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt và chân thành giữa hai người. Họ biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu này, họ sẽ luôn vững bước bên nhau, vượt qua mọi chông gai và khó khăn.

Liệu đây chỉ là bước khởi đầu cho những âm mưu sâu xa hơn của Mateo, hay hắn sẽ tiếp tục đẩy mọi thứ đến giới hạn? Sợi dây mỏng manh giữa tình yêu và sự nghi kỵ liệu có bị cắt đứt, hay tình cảm của Nico và Yamal sẽ đứng vững trước những thử thách đang chờ đợi?

Liệu Mateo sẽ còn âm mưu gì nữa trong tương lai, hay những nỗ lực phá hoại tình cảm giữa Nico và Yamal sẽ tiếp tục leo thang? Thời gian sẽ trả lời, nhưng tình yêu của họ có thể đối mặt với bất cứ thử thách nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro