IT'S NOT THE END (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Plot: Trang Dinh

- Woojin !

Daniel vui vẻ giơ tay chào cậu nhóc hàng xóm đang im lặng tưới cây. Cậu đang tưới cái cây trụi lá mà Daniel cảm thấy ghê sợ mỗi lần nhìn thấy.

- Chào anh, Daniel.

Woojin giật mình bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man, mỉm cười chào lại Daniel.

- Đang làm gì thế ? Tưới cây hả ? Cái cây này có vẻ lớn tuổi rồi đó.

Woojin bật cười nhìn Daniel

- Này, anh không cảm thấy bản thân kì lạ khi tự hỏi tự trả lời à ?

- Ừ nhỉ...

Daniel gãi đầu ngại ngùng, nhìn Woojin đang phá lên cười vì sự ngớ ngẩn của mình.

- À, Woojin này ..

Daniel khẽ hít một hơi, đẩy nhẹ cánh tay của Woojin để thu hút sự chú ý.

- Hm ? Có chuyện gì hả ?

Woojin quay sang nhìn anh mới ánh mắt tò mò.

- Cậu .. có muốn ăn sáng cùng tôi không ? Hôm nay tôi đã thử nấu mấy món Hàn, tôi nghĩ cậu sẽ thích.

- Ăn sáng hả ?

Woojin có vẻ ngần ngại. Gì chứ, cậu có bao giờ ăn sáng đâu. Thật ra cũng có ăn nhưng chẳng có hương vị gì cả.

- Cậu không muốn hả ? Nếu không thì không sao, đừng ngại

Daniel cười gượng gạo, chuẩn bị quay gót đi về nhà sau một màn rủ rê thất bại.

- Nếu anh không phiền ...

Woojin bỗng lên tiếng và Daniel trả lời gần như ngay lập tức

- Tất nhiên là tôi không phiền rồi - Nhận ra mình đã quá vội vã, Daniel vội vàng kìm chế những cảm xúc thái quá của bản thân - Ý tôi là, tôi rất vui nếu cậu dùng bữa sáng với tôi.

- Được thôi.

Woojin bật cười trước sự ngốc nghếch của Daniel, cất vòi nước vào chỗ cũ rồi nhanh chóng đi về phía nhà Daniel.

Bữa sáng trải qua vô cùng bình yên với hàng ngàn câu hỏi của Woojin về những món ăn Hàn Quốc kì lạ mà hôm nay cậu được thử. Daniel vừa trả lời cậu vừa phải kìm nén bản thân vì những hành động đáng yêu đến nỗi có thể giết chết anh ngay trong tức khắc của Woojin.

Woojin đã tranh phần rửa bát dù Daniel đã phản đối kịch liệt. Cậu đeo tạp dề và găng tay vào rồi vừa huýt sáo vừa rửa bát, còn Daniel ngồi ở bàn ăn gọt vài loại quả để tráng miệng.

Nói thế nào nhỉ, khung cảnh bây giờ trông thật ngọt ngào. Giống như một cặp tình nhân mới về ở chung một nhà và đang chia sẻ với nhau những công việc thường ngày.

Woojin kết thúc công việc của mình trong khi Daniel vẫn đang mải mê cắt trái cây thành những miếng thật đẹp. Thứ cảm xúc mang tên "rung động" bỗng len lỏi vào từng tế bào trong cậu. Có điều gì đó bỗng thôi thúc Woojin, cậu từng bước từng bước tiến lại gần anh. Chẳng biết từ khi nào, cậu đã vô thức cúi xuống ngay sát tai anh, phả lên đó từng hơi thở nóng hổi.

- Woojin à, ra đây ..

Sau khi cắt xong một đĩa trái cây xinh xắn, Daniel vui vẻ vội vàng tìm Woojin. Nhưng khi anh vừa quay đầu lại để tìm cậu thì một bờ môi mềm mại ấm nóng khẽ áp lên má anh, làm tim Daniel bỗng hẫng đi một nhịp.

- Aa ..

Woojin vội vàng tỉnh táo, nhận thức được những mình vừa làm. Cậu vội vàng bịt miệng mình lại, lùi về phía sau vài bước. Daniel vẫn bần thần ngồi đó, không dám tin vào những gì vừa diễn ra. Anh chậm chạp đưa tay lên má, vô thức xoa nhẹ nơi vẫn còn in nhẹ dấu hôn.

- Daniel .. tôi ... anh ... - Woojin bối rối, vội vàng xua tay - Tôi không cố ý, thật đó, tôi không có ý đó ...

- Woojin, em ... ?

Daniel đứng dậy, nhìn Woojin với ánh mắt khó hiểu xen lẫn chút gì thỏa mãn.

- Xin lỗi.

Woojin lẳng lặng cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé đan chặt vào nhau.

- Xin lỗi vì đã làm như vậy. Xin anh, đừng ghê tởm tôi.... Tôi thật sự đã cố gắng để thứ tình cảm này dừng lại nhưng mà ..

Cậu lúng túng giải thích, đôi mắt dường như đã ngập nước. Nhưng đáp trả lại cậu chỉ là một không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Năm giây sau đó, cậu được người kia ôm vào lòng, trao trọn cho cậu hơi ấm.

Woojin sững người, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên. Hai tay cậu vẫn buông thõng, dường như não bộ của cậu chưa kịp xử lí những gì đang diễn ra.

- Anh không ghê tởm em. - Daniel nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai Woojin bằng tông giọng trầm ấm quyến rũ - Anh thích em.

Nước mắt Woojin bất giác rơi xuống. Một giọt, hai giọt,... càng lúc nước mắt rơi xuống càng dày, che mờ đi tầm nhìn của cậu, làm ướt cả vai áo anh.

- Chuyện này không thể ...

Woojin lẩm bẩm trong miệng trong khi Daniel vẫn đang ôm chặt cậu trong vòng tay rắn chắc của anh.

" Anh và anh Daniel, hai người hoàn toàn không cùng một thế giới. Anh ấy, ... sẽ bị thương ..."

Câu nói của Daehwi văng vẳng trong đầu cậu như một nỗi ám ảnh kinh hoàng. Cậu dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra, lùi về phía sau với ánh mắt hoảng hốt tụt cùng.

- Woojin ?

Daniel bất ngờ bị đẩy ra, lưng anh đập mạnh vào thành bàn ăn đến đau điếng.

"Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế này ?"

Daniel vốn luôn phân vân về tình cảm của mình dành cho Woojin. Mặc dù mọi chuyện đến quá nhanh và anh nghĩ rằng anh cần thêm thời gian để xác định chuyện đó nhưng khi Woojin bất ngờ đặt lên má anh một cái thơm nhẹ thì Daniel đã biết chắc chắn rằng mình muốn gì.

Nhưng bây giờ, Daniel không thể hiểu nổi thái độ của Woojin.

- Đừng lại gần em, làm ơn. Đừng lại gần, anh sẽ bị thương.

Hai tay Woojin bắt chéo chữ X trước ngực, cậu ra sức cảnh cáo Daniel và lùi dần về phía sau đến khi lưng cậu chạm vào tường.

- Woojin, đừng ngốc như vậy. Em nhìn xem, anh không sao mà. Đừng lo, lại đây nào.

Daniel nén lại nỗi đau ở lưng, mỉm cười lại gần Woojin với vòng tay rộng mở.

- Không !

Woojin hét lên và cậu chạy ra khỏi nhà nhanh nhất có thể. Cậu cảm giác như tim mình đã ngừng đập khi quá lâu rồi cậu mới chạy điên cuồng như vậy.

Đi thật nhanh vào nhà, Woojin chậm rãi hít thở lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống chiếc ghế bành lớn. Đúng lúc đó, Dongho cùng Daehwi xuất hiện.

- Anh ...

Giọng Daehwi khá lạ và Woojin nhanh chóng nhận ra điều đó.

- Có chuyện gì vậy ? Anh Dongho, Daehwi ?

Woojin lo lắng nhìn hai người họ. Dongho chỉ yên lặng vỗ vai Daehwi, anh không nói gì cả.

- Quá nửa rồi, thứ chết tiệt ấy !

Daehwi gào lên và cậu ngã quỵ xuống. Tai Woojin ù đi, mắt cậu mờ dần và mọi thứ xung quanh như trở nên vô hình. Ánh mắt vô hồn của cậu hướng về phía Daehwi và Dongho, miệng liên tục lẩm bẩm những điều vô nghĩa.

- Anh à, đã quá nửa rồi. Nếu chuyện đó xảy ra thì em phải làm sao đây ? Em sẽ lại mất anh như cái cách mà em đã mất Jinyoung sao ?

Daehwi bám lấy vai Woojin lắc điên cuồng, nước mắt đầm đìa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và Woojin thật sự không kịp chuẩn bị tinh thần để đón chờ tin xấu nhất.

- Daehwi à ..

Dongho gỡ tay Daehwi ra khỏi vai Woojin, kéo cậu em bé bỏng đang khóc đến phát ngất vào lòng. Anh muốn khóc, anh rất muốn khóc nhưng nếu anh khóc, Daehwi sẽ không có chỗ dựa, cậu bé sẽ lại suy sụp một lần nữa. Lần trước khi Daehwi dần trở nên trong suốt, anh đã như phát điên và phải làm đủ mọi cách để cậu quay về khi Jinyoung chết.

Woojin bỗng bật cười thật lớn. Tiếng cười giòn giã nhưng đậm mùi vị của sự đau đớn đến tột cùng.

Cậu phải làm sao đây ? Phải làm thế nào đây ? Cậu không thể nói với anh rằng cậu cùng những người anh em - những người mà anh đã gặp trong những ngày vừa qua đã chết một cách vô cùng thảm hại. Tính đến nay, cậu đã hơn anh hàng trăm tuổi nhưng cuộc đời cậu đã kết thúc ở tuổi 18 tươi đẹp của một đời người vì một căn bệnh dịch khủng khiếp đã quét qua đất nước này. Cậu không thể nói ra điều đó khi trước mặt anh cậu là một con người trẻ trung như thế này.

Về chuyện tách trà, đó là một giao ước giữa những người muốn được sống lại một phần với quỷ dữ. Cậu là một trong số những người đó. Quỷ dữ rất có phép tắc. Chúng không cho những người đã chết được qua lại và có tình cảm với người còn sống. Bất cứ người nào muốn sống lại đều có cho mình một tách trà đen. Khi người đó cho người mình yêu là người còn sống uống tách trà đó mà tách trà không chuyển màu, có nghĩa là họ an toàn. Còn nếu tách trà chuyển thành không màu trong suốt, thì tức là họ cần phải dừng lại nếu muốn tiếp tục sống.

Nhưng Woojin đã vượt qua giới hạn của giao ước. Hoặc là cậu phải giao nộp sinh mạng của người cậu yêu cho quỷ dữ để có thể tiếp tục sống, hoặc là cậu sẽ giao nộp linh hồn mình cho quỷ dữ, chịu sự trừng phạt vì đã hủy bỏ giao ước để người cậu yêu được sống.

Cuộc đời thật oái ăm, khi con người ta yêu nhau mà không đến được với nhau.

.

Daniel ngồi trong phòng khách, một cơn đau đầu ập đến từ chiều khiến anh không thể đứng dậy nổi để đi lên phòng. Cơn đau vô cùng khủng khiếp, giống như ai đó đang cầm một cây rìu và bổ từng nhát thật ngọt lên đỉnh đầu anh.

Daniel cảm thấy mọi thứ xung quanh mình quay cuồng, chúng mờ mờ ảo ảo và anh không thể nhìn chúng rõ ràng dù đã cố căng hết mắt ra. Anh cố gắng chống tay đứng dậy, nặng nề lê bước lên trên phòng.

Sau ba mươi phút, Daniel mới đi đến hành lang dẫn đến phòng mình. Cơn đau vẫn hành hạ anh và mỗi ngày một kinh khủng.

Ôm lấy đầu mình, Daniel vô tình quay sang ô cửa sổ, nhìn thẳng vào căn phòng gác mái của ngôi nhà đối diện.

"Bùm"

Một tiếng nổ lớn vang lên và Daniel ngã xuống sàn, đầu anh đập mạnh xuống đất và dần dần lịm đi. Trước khi chìm hẳn, anh nhìn thấy hình bóng một cậu con trai da rám nắng, tóc nâu hạt dẻ rất đáng yêu đang đứng nhìn mình.

Một giây sau, tất cả chìm vào bóng tối.

.

Daniel nửa tỉnh nửa mê, anh mê man như vậy đã 3 đêm rồi.

Hơi thở anh gấp rút, mặt anh đỏ lên vì cơn sốt ngày một cao. Và trong cơn mê ấy, anh đã thấy cậu.

Woojin đứng đó, với bộ đồ như lần đầu tiên hai người gặp nhau, chỉ khác rằng thay vì nụ cười dễ thương đó thì cậu đang khóc, khóc rất lớn mà không thể ngừng được.

Daniel muốn đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó nhưng tay chân anh như bị kìm chặt, không thể cử động được. Đến việc thở cũng rất khó khăn.

"Xin anh đừng quên em, xin anh."

Woojin quỳ xuống cạnh thành giường của anh, nắm lấy bàn tay to lớn ấy rồi áp lên má của mình. Daniel có thể cảm nhận được dòng nước mắt nóng hổi đang len qua từng kẽ tay của anh.

.

Woojin đau, rất đau.

Cơ thể cậu đang dần bị tàn phá từ bên trong, nó trở nên thối rữa và tàn phế một cách kinh khủng. Tay chân, mặt mũi cậu đang dần dần mờ đi, nó trở nên trong suốt và cậu có thể nhìn xuyên thấu qua da thịt của mình.

Lần đầu tiên, Woojin biết được hi sinh vì tình yêu là như thế nào.

Đau, rất đau.

Nó vừa như một phép màu, vừa như một cơn ác mộng khủng khiếp nhưng cậu chẳng muốn tỉnh giấc.

Nhìn người con trai đang mê man trên giường, cậu cười nhạt, nói khẽ

"Điều cuối cùng em có thể làm cho anh. Kang Daniel, hãy khắc tên Park Woojin trong tâm trí anh, làm ơn đừng lãng quên nó."

Woojin biến mất, mọi thứ trong phòng trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

.

Daniel tỉnh dậy trong bệnh viện, với một đống dây dợ chằng chịt ở tay cùng túi truyền nước đang treo ở trên giá. Bên cạnh anh là Jaehwan cùng Minhyun. Hai người như hai cái xác không hồn. Mặt mũi phờ phạc, tóc tai bù xù.

- Tên điên này! Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi ?

Jaehwan gần như hét lên khi thấy Daniel tỉnh lại bị Minhyun bịt miệng vì đây đang là bệnh viện. Daniel không thể trả lời vì anh còn quá đau, chỉ có thể yếu ớt gật đầu.

- Thế đéo nào trông nhà cho tao lại thành ốm như vậy ? Tao với Minhyun không về sớm thì chắc mày đã chết rồi thằng khốn.

Daniel nhắm mắt lại, chỉ nghe loáng thoáng những tiếng càu nhàu của Jaehwan rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

.

- Ngôi nhà đối diện ? Park Woojin ? Có phải mày tưởng tượng quá nhiều rồi hóa điên không ? Cái nhà đó là nhà hoang, tao ở đây bao lâu nay làm gì thấy ai ở đó đâu ?

Jaehwan đập vào đầu thằng bạn ngu ngốc của mình, tức giận nói.

Daniel chợt cảm thấy rùng mình. Anh liều mạng đánh mắt sang ngôi nhà đối diện, bỗng một cậu con trai da rám tóc nâu, có răng khểnh đang đứng nhìn anh.

- Daniel, gặp lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro