Chương 4: Mèo nhỏ bị ốm~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seongwu đi nhà trẻ với Daniel được một tuần lễ thì đột nhiên xin nghỉ, buổi sáng Daniel cùng Kang mama đi tìm Seongwu chỉ có Ong mama xuống lầu, Daniel chớp đôi mắt nhỏ hỏi:

"Cô ôi, Mèo nhỏ đâu?"

"Daniel, Seongwu không thể đi học được, cô bây giờ phải xin phép cho em nghỉ a."

"A... Mèo nhỏ bị gì?"

"Bị dị ứng, đã đi bệnh viện kiểm tra rồi."

Daniel nháy nháy con mắt, dị ứng là cái gì vậy... Sau đó là cuộc trò chuyện của hai mama về dị ứng, nhóc nghe mà cái hiểu cái không, nhưng nghe rõ nhất là Mèo nhỏ đang cảm thấy rất khó chịu.

Lúc đến nhà trẻ Ong mama cùng cô giáo xin cho Seongwu nghỉ, Daniel nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, nhàm chán lấy hai tay vịn gương mặt thịt thịt của mình ngẩn người.

Tan học, Daniel lôi kéo góc áo cô giáo hỏi: "Cô ơi, mèo nhỏ bị gì vậy, dị ứng... Là làm sao?"

"Dị ứng chính là... Có nhiều thứ ăn vào sẽ không thoải mái, có lúc cũng là bởi vì hoàn cảnh làm cho thân thể không thoải mái."

"À... Mèo nhỏ chính là bị bệnh rồi..."

"Ừ, có thể nói như vậy đó, Mèo nhỏ hôm nay không đi học được."

Cô giáo nhẹ nhàng sờ sờ đầu Daniel, Daniel ủ rũ cúi đầu, cùng các bạn khác chơi đồ chơi nhóc cũng tạm thời quên đi phiền não, thế nhưng khi nhìn thấy ghế bên cạnh mình trống không nhóc lại cảm thấy không vui.

Lúc Kang mama tới đón về, nhóc nói muốn đi thăm Mèo nhỏ, mẹ Daniel dắt nhóc đi siêu thị sau đó mang đến cho Seongwu rất nhiều đồ ăn, thế nhưng dù Seongwu đang ở nhà cũng không có chạy ra đón nhóc, Ong mama ra đón mẹ con Daniel vào trong, còn khách sáo nói

"Thật ngại quá, lại khiến chị phí công rồi, cũng là trẻ con bị bệnh thôi mà."

"Seongwu thích ăn thì cứ mua cho nó đi, Seongwu thế nào rồi?"

"Tự giam mình ở trong phòng rồi, không muốn gặp ai hết!"

"Sao vậy?"

"Nó bị dị ứng, nổi nốt khắp người, trên đầu cũng có, sau đó em liền mang nó đi cạo sạch tóc, bây giờ liền giận em rồi."

Ong mama cuối tuần dẫn Seongwu đi bơi, kết quả bởi vì nước chất lượng không tốt, để Seongwu bị dị ứng, nổi đỏ khắp người, trên đầu cũng có. Để tiện bôi thuốc, Ong mama liền đem tóc Seongwu cạo sạch, kết quả Seongwu thích chưng diện sinh khí khóc rống một ngày.

Daniel nghe các mẹ nói chuyện liền hiểu ra, nhóc thật nóng vội muốn gặp Mèo nhỏ, nhóc đi gõ cửa phòng, Seongwu chỉ đem cửa hé ra một đường nhỏ, Ong mama nói với nhóc: "Con nhìn đi, đều không muốn cho cô vào đó."

"Mèo nhỏ... mau mở cửa cho anh."

"Ngô... Danik ca ca..."

Seongwu kéo cửa ra một chút, lén lút để Daniel vào, sau đó lại đem cửa phanh một tiếng đóng lại, các mẹ liếc nhìn nhau, thấy hai đứa nhỏ đáng yêu liền bật cười, sau đó tiếp tục trò chuyện.

Daniel nhìn Seongwu đầu trọc, cũng không có chế giễu bé hoặc là nói gì, nhóc thậm chí còn không cảm thấy có cái gì không ổn, không cảm thấy có cái gì quái dị mà, mà Seongwu hai tay nhỏ sờ lấy đầu trọc của mình dáng vẻ ủy khuất muốn khóc, nhìn Daniel một chút liền leo lên giường nhỏ của mình sau đó dùng chăn đem mình che kín.

Daniel cũng bò lên giường nhẹ nhàng vỗ vỗ Seongwu: "Mèo nhỏ, ra ngoài đi, trùm kín sẽ ngộp thở."

"Ô ô ~~~~(>_<)~~~~ Không muốn, em rất chấu (xấu), mẹ làm tóc em mất hết rồi, giận giận ..."

"Chỗ nào xấu, không xấu nha..."

Seongwu cái đầu nhỏ chui ra khỏi chăn nhìn Daniel, bé cứ nói mình xấu ngược lại làm Daniel cảm thấy có chút kì quái, đầu trọc thì sao, Mèo nhỏ đầu trọc cũng nhìn rất đẹp a. Daniel nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhóc: "Mèo nhỏ đừng sợ, tóc rất nhanh sẽ mọc ra."

"Danik ca ca..."

Seongwu ngồi dậy sau đó ôm lấy thân thể mập mạp của Daniel, Daniel nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nhóc dỗ dành: "Mèo nhỏ không khóc, ngoan."

"Ưm... Chúng ta cùng chơi đồ chơi đi..."

Đợi đến Daniel đi về rồi, Ong mama mới yên lòng, bởi vì Seongwu lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, còn lại nũng nịu mẹ như bình thường không có gì xảy ra nữa, cũng không biết Daniel cho bé tiên đan diệu dược đặc biệt gì, mình dỗ một ngày đều không chịu, quả nhiên vẫn là trẻ con với trẻ con đi.

Ngày thứ hai lúc đi học Seongwu vẫn có chút khó chịu, mẹ đội cho bé một cái mũ ngư dân, bé đứng trước gương nhìn nhìn, mình đội mũ dáng vẻ cũng rất đáng yêu a, sau đó hài lòng ra cửa. Daniel đã sớm chờ bé dưới lầu, hôm nay lại có thể cùng Mèo nhỏ đi học rồi.

Hai người đến nhà trẻ, Seongwu vẫn một mực đội mũ không chịu tháo xuống, có bạn nhỏ tinh nghịch kéo kéo mũ Seongwu, Seongwu liền dùng tay nhỏ ôm đầu. Nhưng Seongwu chỉ có một mình không chú ý vẫn là mấy nhóc tinh nghịch khác cùng tới kéo mũ của bé rơi ra, lộ ra cái đầu trọc, mặt Seongwu liền đỏ lên. Các bạn trong lớp bắt đầu cười ha hả

Ha ha ha, Seongwu đầu trọc! Ha ha ha ha!

Seongwu tay nhỏ che lấy đầu sau đó cũng la hét ầm ĩ: "Không được cười! Không được cười! Đáng ghét... Ô ô ~~~~(>_<)~~~~"

Seongwu khóc rống lên, Daniel chen vào giữa những tiếng cười nhạo: "Phải vào lớp rồi còn đứng đây, cười đùa người khác một lát cô giáo liền đem đầu các người cạo trọc!"

Daniel mới không có chú ý một chút Seongwu liền bị chọc khóc, sau khi dọn dẹp được bọn kia, Daniel giúp bé nhặt mũ lên. Còn nhẹ nhàng đội lên cho bé.

"Mèo nhỏ không khóc, không khóc."

"Em rất xấu...rất xấu mà, ~~~~(>_<)~~~~"

"Không xấu, đừng khóc... Ngoan."

Daniel đưa tay nhỏ lau sạch nước mắt cho Seongwu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà vừa mới tức đỏ bừng, lông mày nhỏ đẹp mắt đều vặn đến cùng một hàng. Cô giáo đi vào phòng học nhìn thấy Seongwu đang khóc thì tới dỗ bé, còn hỏi Daniel

"Daniel, Seongwu tại sao khóc?"

"Các bạn trêu chọc còn cười Mèo nhỏ, Mèo nhỏ liền tức giận."

Cô giáo đem Seongwu ôm vào trong ngực dỗ dành, Seongwu ghé vào bờ vai cô giáo khóc, cô giáo nghiêm khắc nói với các bạn khác không nên trêu chọc người bị bệnh, bị bệnh đã rất đáng thương, lại chế giễu họ là rất không có lễ phép, còn rất quá đáng. Cô giáo dỗ Seongwu một lúc sau lại đem nhóc buông xuống, Seongwu trở lại chỗ ngồi, mặc dù không khóc nữa nhưng thân thể co lại, sau đó bé liền cả ngày không tháo mũ, ngủ trưa cũng đội mũ không chịu buông.

Ngày thứ hai bé vẫn là đội mũ đi ra ngoài, thế nhưng lúc xuống đến dưới lầu liền có một màn khiến bé kinh ngạc, Danik ca ca của bé cũng cạo đầu trọc, nhưng là cùng bé khác biệt chính là, Daniel vẫn là tự tin giống như bình thường, không có bởi vì đầu trọc mà có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Seongwu mở to mắt nhìn Daniel, còn duỗi tay nhỏ ra sờ lên đầu Daniel: "Danik ca ca, tóc của anh đâu rồi?"

"Cắt rồi, thế này cho mát."

Daniel dáng vẻ vẫn hoàn toàn tự tin như trước đây, còn lắc lắc đầu trọc của mình, Kang mama ở bên cạnh nói: "Daniel hôm qua trở về liền la hét muốn cạo đầu, nhưng mà bây giờ cũng không phải là mùa hè đâu... là muốn giống con đó."

Seongwu trong lòng rất cảm kích cũng rất vui vẻ, đối với trẻ con mà nói đẹp xấu chỉ là bản thân tự phán đoán, nhưng đại đa số các bé đều là sợ biến thành khác biệt, hiện tại có Daniel giống bé, bé rất cảm kích Daniel, cũng nhờ đó mà thật an tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro