EP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau (Chủ nhật) 

- Tôi thật không hiểu người lớn nghĩ gì, ép hôn thì cũng phải từ từ như trong phim thôi chứ, đùng một cái vừa mới gặp nhau hôm qua hôm nay đã phải kết hôn. Mà đâu phải gặp mặt lần đầu đã có giao tình gì đâu?-Hắn nhăn nhó nói 

- Anh cũng biết xem phim nữa sao? Tôi nghĩ kẻ độc ác như anh có xem cũng không hiểu được thế nào là tình cảm-Cậu mỉa mai 

- Cậu...không vì ông tôi dùng gia pháp để đe dọa thì dù có cắn rau cắn cỏ tôi cũng tuyệt đối không đính hôn với tôi chứ nói gì tới kết hôn 

- Anh... 

- Jihoon con mau lại đây chuẩn bị làm lễ-Ba cậu gọi cắt ngang cơn giận 

- Dạ con biết rồi-Cậu ngoan ngãn đáp lời ba rồi quay sang hắn- Đợi đó 

Trước mặt hàn vạn quan khách, cậu và hắn tỏ ra ân ái, vẻ mặt rất ư là tự nhiên trái ngược hoàn toàn với tâm ý bên trong. 

Dắt cậu đi trên thảm đỏ, ba cậu khẽ nói đủ để cả hai nghe 

- Vào nhà Daniel, con nhớ phải giữ gìn lễ giáo, đoan trang, hiền thục nhớ chưa 

- Dạ 

- Con phải nhất nhất nghe lời Daniel, thuận theo ý thằng bé, nó nói gì cũng phải nén nhịn, chịu đựng cho đến khi gia đình ta trở về quy cũ 

- Sao con phải nhượng bộ hắn ta chứ? 

- Chỉ 1 năm là cùng, ta cũng biết thằng nhóc đó vốn dĩ ngang tàng, kiêu ngạo không lí nào Park Thiện Đông ta lại gả hoàng tử cho 1 kẻ như hắn. Sau khi Park Đông ổn định ba sẽ cho người đón con về dù phải đắc tội với nhà Kang Nhật

- Sao ba lại có thể nghĩ ra kế hoạch đó được chứ? Như vậy là... 

- Ta biết nhưng không còn cách nào khác 

- Ba... 

- Yên nào 

Chủ tịch Park trao tay cậu cho hắn. Dịu dàng dắt cậu lên bục, hắn hoàn toàn thoát khỏi cái vẻ xấc láo của mình và bọc ngoài bằng lớp vỏ thư sinh, điềm đạm đến cậu cũng phải bất ngờ 

- Kang Daniel! Con có đồng ý lấy Park Jihoon làm vợ, hết lòng yêu thương, tôn trọng, bảo vệ, không để bất cứ tổn thương nào cho cậu ấy luôn ở bên dẫu có bệnh tật, ốm đau, giàu nghèo 

- Con đồng ý-Theo kịch bản hắn nhanh chóng trả lời 

- Còn con, Park Jihoon! Con có đồng ý lấy Kang Daniel làm chồn.... 

Vị cha sứ đã nói hết, nhưng cậu vẫn nắm lấy tay hắn sững sờ, đứng như trời trồng, đầu vang lên những câu nói tàn nhẫn của ba cậu. 

- Này...-Hắn khẽ nói, tay lay lay cậu  

- Con...con...đồng ý Hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm rồi quay ra cùng cậu  trao nhẫn. Nhẹ nhàng rút chiếc nhẫn kim cương độc nhất vô nhị ra khỏi hộp lụa, hắn dịu dàng đeo vào tay cậu 

Cậu khẽ co ngón tay lại nhìn hắn nhăn nhó. Ngẩn khuôn mặt baby lên nhìn, hắn cười âu yếm rồi tiếp tục làm cho xong phận sự. 

Không còn nụ cười kiêu hãnh như khi cùng ba cậu đi trên thảm đỏ, cậu nhìn hắn tuyệt vọng, tay vẫn đeo chiếc nhẫn quý giá cho gã chồng ngốc 

Lễ cưới kết thúc, hắn và cậu đi nghĩ tuần trăng mật cùng chiếc Zonde Cinque yêu thương của hắn. Cả hai đều diễn rất tốt ngoài sự cố nho nhỏ trong lúc trao nhẫn thì mọi chuyện đều suôn sẻ. Trên xe cậu tỏ ra khá lơ đãng dẫu hắn khiêu chiến cũng không nói gì 

KÍT....-Hắn đột ngột phanh gấp làm cậu giật mình mà hoàn hồn 

- Anh làm cái trò gì vậy? Điên hả? 

- Xuống xe-Hắn lạnh lùng nói 

- Sao tôi phải xuống? 

- Nhanh lên 

Theo lời ba cậu dặn, bước xuống cậu nhìn hắn thắc mắc. Trái lại hắn nghĩ cậu sẽ gây chiến với hắn, một mực không chịu xuống xe nhưng thật bất ngờ khi cậu lại hành sử như vậy, thật không giống cậu mà hắn biết hôm qua. Giận dữ, hắn phóng xe về trước, để cậu lững thững cữi xe \\\"hăng cải\\\" về khách sạn 

Về tới khu nghĩ mát, hắn cùng vài cô \\\"chân dài\\\" chơi đùa ngoài biển chủ ý chọc tức cậu thế nhưng đợi đến 6h chiều vẫn chẳng thấy bóng cậu lết về lằm hắn rất đỗi bực mình. Trời sẩm tối, đổ mưa lớn bất chợt ngoài dự báo thời tiết. 

- \\\"Chỗ đó cách khách sạn này khoảng 10km chứ mấy, 6 tiếng không đủ để cậu ta về đến nơi sao. 1h trước mưa rất lớn. Cậu ta không xảy ra chuyện gì chứ?\\\" Tránh ra...-Nghĩ rồi hắn đứng phắt dậy, lái xe ra ngoài tìm cậu

Vừa định xuống nhà xe thì hắn bắt gặp cậu đang mệt mỏi nhếch từng bước về đến cổng. Nỗi ân hận dâng lên khi thấy cậu ngồi phịch lên thành của đài phun nước yếu ớt lau đưa khăn tay lau những giọt mồ hôi đẫm trên trán. 

- Cậu bò bằng gì mà đến bây giờ mới mò mặt về? Tôi đợi cậu suốt mấy tiếng đồng hồ đó, biết chưa hả? Chân cậu
sắp gãy chưa để tôi còn đi đưa vào bệnh viện nếu không nhà cậu
lại trách tôi không chăm sóc tốt cho vợ 

- Vợ ư? Tôi hỏi anh có người chồng nào nhẫn tâm bỏ vợ mình lang thang trên đường vắng không bóng xe cộ không? Anh là chồng cái kiểu...-Cậu  loạng choạng đứng dậy hét vào mặt hắn rồi ngất lịm đi do quá mệt và phải dầm mưa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nielwink