EP 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày mới với cậu thật nặng nề. Thức dậy, vẫn cái gối ôm chắn giữa 2 đứa nhưng hắn thì đã đi đâu đó lâu rồi. 

Cậu làm một vài thủ tục nhập cư vào thế giới ánh sáng ( rửa mặt, đánh răng, chải tóc...) rồi đến phòng ăn bắt đầu bữa sáng 

- Jihoon! chào buổi sáng, tôi đang định đi ăn, cậu cũng đi cùng chứ. - giọng Kuan Lin vang lên ngay khi nó vừa bước ra khỏi cửa phòng. 

Ngoảnh mặt lại nhìn, cậu nở một nụ cười dịu dàng với anh 

- Tại sao không nhỉ - Cậu rảo bước nhanh hơn lại bên anh 

Hai người cười nói vui vẻ làm cậu quên đi cái cảm giác lạc lỏng lúc bên hắn. 

- Daniel! 

Cậu nhìn theo ánh mắt của anh và bắt gặp hắn đang đứng trước mặt nhìn chăm chăm vào cậu. Bất giác cậu buông tay mình ra khỏi tay anh chạy vội đến cạnh hắn giải thích 

- Anh hiểu lầm rồi, thật ra... 

- Tôi có hiểu lầm gì đâu, tôi ăn rồi, cậu cũng đi đi - hắn nói toàn những câu cụt ngủn rồi tiếp túc lướt qua cậu. 

Khí lạnh bao trùm khắp người hắn làm toàn thân cậu đóng băng khi hắn hất nhẹ vai cậu, đi qua khiến cậu không thể cử động được dù sâu thẳm trong vô thức cậu muốn kéo hắn lại và nói rằng Kuan Lin và cậu không có gì. 

Sững người một hồi lâu cậu chợt nhận ra rằng vốn dĩ cậu và hắn mới thực sự không có gì. Cuộc hôn nhân chính trị này đang làm cậu nhầm tưởng. Cậu  đang quá tin vào phim ảnh mà quên đi thực tại. 

- \\\"không phải giải thích, mình không sai và cũng không là gì với hắn, muốn nghĩ sao thì nghĩ\\\" 

- Jihoon! Cậu ổn chứ? - Kuan Lin đến bên đặt nhẹ tay lên vai cậu ân cần hỏi 

- Tôi có làm sao đâu, đi ăn thôi bụng tôi đang kêu lên đây nè. - Cậu quay lại nhìn anh cười rồi cố tỏ ra không có chuyện gì trước mặt anh. 

Bữa sáng kết thúc, cậu cùng anh rảo bước trên bờ biển và nói một vài chuyện như những người bạn bình thường. 

- Jihoon, tối nay, dạ tiệc sẽ tổ chức ở du thuyền trên biển đó. 

- Thật sao 

- Nhưng chỉ dành cho những cặp đôi thôi 

Kuan Lin nói đến đây làm nó thoáng nghĩ về hắn nhưng chợt vụt tắt khi nó vô tình bắt gặp hắn cùng một vài cô gái ăn mặc sexy vui đùa . Thật ra, hắn như vậy đã không còn lạ gì với cậu nữa. Với thói đào hoa, nhăng nhít cùng với cái vẻ playboy và túi tiền luôn đầy ắp kia thì thiếu gì những cô ả sexy bám theo hắn. 

Chỉ có điều, dù biết truớc nhưng trái tim cậu vẫn nhói lên khi thấy hắn như vậy. 

- Này,Jihoon! cậu không ngại khi tôi mời cậu dự buổi tiệc tối nay chứ 

- Tôi đồng ý, sao cũng được - Cậu vừa nhìn hắn chăm chăm vừa nói. 

Cậu đã không nhận ra rằng biểu hiện của hắn chính là cảm xúc của cậu. Cách hắn hành sử như vậy truớc mặt cậu đã trở thành động lực cho những quyết định trong cuộc sống của cậu. 

Cả ngày hôm đó, cậu không gặp hắn nhiều, mãi cho đến khi cậu quay về phòng thay quần áo dạ tiệc. 

Hắn như biết trước mọi thức, ngồi đợi cậu rất lâu trong phòng để chờ một lời mời từ cậu về buổi tiệc. 

- Tối nay, anh sẽ đi cùng ai? 

- Cậu có quan tâm không? 

- Tôi đang hỏi thừa phải không? Biết bao cô gái đang chờ đợi anh ngoài kia chứ, phải vậy không? 

- Cậu đừng tỏ ra rằng mình rất hiểu tôi. Tính đến giờ phút này thì tôi và cậu chỉ mới cưới nhau được gần 3 ngày thôi. - Hắn vừa nói vừa tiến gần lại chỗ cậu dồn cậu vào sát tường, một tay áp vào tường, kề sát tai cậu, hắn nói nhỏ- Hãy làm gì cho xứng với những đồng tiền ông tôi dành cho nhà cậu. 

Nói rồi hắn lại lạnh lùng quay đi nhưng lần này, cậu tuyệt đối không thể đứng yên chịu lép vế 

- Tôi lấy anh đúng là vì tài chính của Park Đông nhưng đây thật sự là một cuộc hôn nhân, hãy tôn trọng tôi như tôi tôn trọng anh vì...tôi đang là vợ của anh. 

Cậu lướt qua hắn bằng tất cả sự kiêu hãnh của chính mình khiến sự ngang tàng, bướng bỉnh kia chợt chôn chân xuống đất. 

Tại dạ tiệc cậu và hắn đang xem nhau như vô hình nhưng chính họ cũng không biết trong tim mình có nghĩ về nhau không. Bên cạnh Đình Nhân nhưng đôi lúc mắt cậu khẽ đảo sang hướng hắn. Còn với hắn dù không nhìn cậu nhưng những gì hắn đang làm đều là để khích cậu. 

- Kuan Lin! - hắn gọi 

- Jihoon, mình qua đó đi - vừa nói, anh vừa kéo cậu lại chỗ hắn 

- \\\"Gã này định dở trò gì nữa đây chứ?\\\" 

Hắn đững trên boong thuyền, xung quanh toàn con gái, nếu không phải hắn gọi lại thì hiển nhiên cậu chẳng dễ gì tiếp cận được. 

- Cậu đi cùng Kuan Lin sao? 

- Bữa tiệc chỉ dành cho các cặp đôi thôi nhưng hình như với anh thì không phải \\\"rõ ràng đã biết mà còn bày đặt hỏi\\\" 

- Tôi chỉ đi cùng với ... nhưng cậu ấy lại đi cùng người khác vì thế định bỏ về vì lẻ loi nhưng thật không ngờ có quá nhiều mỹ nhân cần tôi đến thế - hắn nghênh ngang, hách dịch 

CHÁT 

- Bẩn thỉu, đừng có cố hạ thấp danh dự của tôi bằng cái giọng nói kiêu ngạo đó - cậu đưa tay tát thẳng vào mặt hắn 

-Park Jihoon! - hắn thét lên khiến quan khách trên thuyền giật mình, hướng mọi mắt nhìn về phía hắn, ngừng mọi hoạt động lại. 

Hắn bóp bể li rượu trên tay, thả những mảnh vở leng keng xuống sàn, tay hắn nhỏ từng giọt máu đỏ lạnh lẽo. Đưa tay lên cổ cậu hắn dí cậu về phía thành lang cang như thể chuẩn bị ném cậu xuống biển 

BẶT 

Kuan Lin giữ tay hắn lại. Một cái vung tay từ hắn làm anh loạng choạng rồi ngã xuống sàn đủ để thấy hắn điên tiết biết bao. 

- Giết chết tôi đi, giết đi, tôi sẽ thoát khỏi anh. 

Xoạt 

Trong phút chốc không ai có thể lường truớc được hắn bất ngờ nới lỏng tay ra khi thấy đôi mắt nhạt nhèo nước mắt của cậu

- \\\" tôi sẽ thoát khỏi anh\\\" \\\"tôi đã thoát khỏi anh\\\"...câu nói của cậu vang vang trong đầu hắn 

A......a......a.....a...... 

Hắn gào lên rồi đẩy phăng cậu xuống biển. 

-Jihoon không có biết bơi đâu - Kuan Lin hét lên rồi vội vã đứng phắt dậy tìm phao 

Hắn nhìn xuống biển nhận ra cậu đang vùng vẫy một cách bất lực, hắn đâu biết cậu không bơi được. Rồi những tia hi vọng vụt tắt, cậu chìm nghỉm và thậm chí đến phao cậu cũng không với lấy được 

Tõm 

Hắn nhào xuống biển, nước mặt tạt vào mắt hắn cay, rát nhưng hắn vẫn phải mở to mắt, tay quờ quàng tìm cậu. 

Mãi cho đến khi hắn nắm lấy được tay cậu thì toàn thân cậu đã lạnh như nước biển về đêm, mắt cậu nhắm nghiền, mái tóc cùng chiếc áo hồng và chiếc quần đen xõa theo dòng nước, cậu bất động, không châm biếm hắn, không nhìn hắn bằng đôi mắt thất vọng, cậu đang bất động. 

Hắn bơi lại, vô thức ôm lấy cậu rồi khẽ hôn lên đôi môi đang lạnh băng của cậu. Chính hắn cũng giật mình khi nội tâm nhận ra nhưng bộ não hắn lại tiếp nhận một thông tin ngược lại. 

Kéo cậu nổi lên mặt nước, hắn cõng cậu lên thuyền qua thang dây, mọi người vây quanh lấy cậu. 

Cậu duờng như không còn dấu hiệu của sự sống. Trái tim đã ngừng đập vì bị nước biển đóng băng hay vì hắn, hơi thở từ yếu dần trở thành ngừng hẳn dù hắn đang cố làm nhưng việc mà có thể đem lại hơi thở cho cậu. 

Nhưng... 

Chẳng có động tĩnh gì mới cả, đã có một vài khuôn mặt đau thương quay đi,Kuan Lin cũng chỉ đứng sững nhìn cậu nằm im, một vài vị khách Tây thì phát biểu toàn những lời bi quan 

- CÁC NGƯỜI IM HẾT ĐI - hắn gào lên rồi kề môi mình lên môi cậu thực hiện giải pháp cuối. 

Sâu thẳm trong tâm trí tưởng đã chết đi của cậu chợt dấy lên cái cảm giác mà cái hôm cậu bị hắn vứt trên đường cao tốc đã cảm nhận được chính là cái cảm giác đó- ấm áp. 

Mỗi khi cậu bị hắn bắt nạt, cái cảm giác ấy chợt dội về từ một người dấu mặt đang âm thầm giúp đỡ cậu. 

- Kuan Lin...ặc...ặc... 

Những nỗ lực của hắn đã được đáp trả lại bằng sự sống của cậu nhưng rồi khi vừa tỉnh, dấu hiệu đầu tiên từ cậu là gọi tên Kuan Lin. Chưa kịp để cậu nhận ra hắn là người cứu cậu, hắn đã lạnh lùng rời khỏi buổi tiệc thật nhanh. 

Cậu hoảng loạn mở toang mắt thì bắt gặp mình đang nằm trong vòng tay của Kuan Lin. Mỉm cười cậu ôm chầm lấy anh 

- Đúng là anh thật rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nielwink