OMG! My table mate is a potman

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Happy White Valentine!!!

1.

Ai có thể nghĩ ra, tôi đây Hỗn Thế Ma Vương Khương Nghĩa Kiện thế mà không giải quyết được tên bạn cùng bàn mới tới này, tên là Phác Chí Huấn.

Tiểu tử này thật sự là quá phách lối, tỉ như mỗi lần giao tiết tôi mà ra ngoài đi nhà xí, cậu ta lại nằm dài lên bàn chiếm hết chỗ của tôi, tỉ như cậu ta mỗi lần ăn xong đồ ăn vặt, giấy gói bánh không vứt đi mà lại luôn nhét vào trong sách của tôi, làm sách của tôi khi mở ra toàn là vụn bánh của cậu ta để lại.

Tôi là muốn mắng cậu ta, thế nhưng là, cứ mỗi lần bốn mắt nhìn nhau,tôi luôn là người chịu thua trước. Thật không còn cách nào, tiểu tử này dáng dấp thật sự là quá dễ nhìn, nhất là đôi mắt, nhu nhu nhược nhược nhìn chằm chằm tôi. Nó làm tôi có suy nghĩ nếu cậu ta nói muốn tôi đi hái sao trên trời, tôi cũng sẽ không ngại mà đi hái xuống.

Chính là người như thế, lại bị tôi nắm được thóp rồi.


2.

Anh họ tôi, Doãn Trí Thánh, là lưu manh số một số hai trong thành phố, mà hắn có một sở thích chính là mang tôi đi uống rượu. Khi hắn còn nhỏ cha mẹ đã li dị, không ai muốn nuôi hắn, chỉ còn có mẹ tôi, tức dì Hai hắn, nuôi dưỡng hắn lớn lên. Mẹ tôi là một giáo viên, mà giáo viên ghét nhất chính là những đứa không chịu khó học tập, nên bởi vì khi còn nhỏ hắn suốt ngày trốn học mà đánh hắn không ít. Cho nên hiện tại, hắn mang tôi ra vào những nơi cấm trẻ vị thành niên này, giống như có ý tứ muốn trả thù mẹ tôi ——Dì nhìn tôi không nghe lời dì, hiện tại không phải cũng vẫn rất tốt sao

Ngày đó Doãn Trí Thánh mang tôi theo đến KTV, đi vào đã nhìn thấy mấy huynh đệ của hắn bên cạnh toàn là mỹ nữ, từng cái bầu ngực trắng bóng lộ gần ra trong không khí làm tôi choáng váng. Tôi nói "Anh họ, em cùng nữ nhân uống rượu không trôi", hắn đành đáp "vậy thế này đi, anh đi bảo đàn em gọi vài đứa khác đến".

Tôi ngay lại lúc đó trông thấy Phác Chí Huấn.

Tôi lúc ấy cho là mình bị mù, không rời mắt nhìn chằm chằm cậu. Anh tôi ở bên cạnh nhìn một cái rồi cười, hắn nói "không nghĩ tới em trai anh thật có mắt nhìn a, liền để anh gọi riêng cho hai người một phòng đơn".

Ai đoán được lúc tôi bước vào phòng, chưa kịp làm gì, Phác Chí Huấn đã lên tiếng trước, "Khương Nghĩa Kiện, không nhìn ra cậu thế mà cũng thật đục a, thế mà còn tới loại địa phương này".

Tôi đơn giản bị câu này châm lửa "vậy ngươi Phác Chí Huấn a, tôi cũng cho rằng cậu cũng là người trong sạch, ai có thể nghĩ tới lại là loại mặt hàng này".

Còn nói thêm "Phác Chí Huấn, làm khách ít nhất cũng trong sạch hơn nhân viên ở loại địa phương này nhiều đúng không?"

Phác Chí Huấn trừng mắt giống như con thỏ muốn cắn người, "Khương Nghĩa Kiện, cậu đừng không biết để mặt mũi". Tôi lại càng tức giận hơn,"tôi mặt mũi thế nào cũng không phải là mặt hàng để vạn người cưỡi lên!"

3.

Thừa dịp Phác Chí Huấn không phản bác được, tôi nhắn tin cho anh tôi, bảo "em có thể ngủ với hắn không?".

Tin nhắn tới rất nhanh "cứ thoải mái, xong việc cứ tính tiền vào tên của anh".

Tôi để điện thoại xuống, kéo bả vai Phác Chí Huấn bắt đầu hôn cậu ta. Cậu phản kháng, cắn mạnh vào môi tôi, tôi cũng mặc kệ cơn đau, đem đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng cậu, thành công đoạt đất, mãi cho đến khi tôi cảm giác thực sự thở không ra hơi nữa mới buông ra.

Cậu ta lau lau miệng, "Khương Nghĩa Kiện, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có làm loại tiếp khách này".

"Hôm nay cậu không muốn làm cũng phải làm, nếu không ngày mai tôi liền đăng bảng tin, phát radio tung hô cho cả trường biết rằng Phác Chí huân cậu là trai tiếp rượu, nếu cậu không tin liền thử đi".

Cậu vẫn quật cường nói "Dù sao tôi ở trường học chẳng thân quen với ai, cậu nghĩ tôi quan tâm sao".

"Anh tôi có thể làm cậu bị đuổi ngay bây giờ, thậm chí về sau, dù là cậu bưng cái chén bể ra ngoài xin cơm, đàn em của hắn cũng có thể đạp luôn cái chén của cậu, còn nghĩ tới đi học? Cậu đi mà nằm mơ".

Kỳ thật vừa dứt câu tôi liền hối hận. Tôi không muốn làm một tên hỗn đản chỉ biết ỷ thế hiếp người, thế nhưng tôi thật muốn dạy dỗ Phác Chí Huấn một lần.

Khả năng câu nói này thật sự có trọng lượng, Phác Chí Huấn không có đáp trả. Tôi lúc ấy cũng thật là tinh trùng thượng não đem cậu đè xuống ghế salon, bắt đầu cởi quần áo cậu. Tôi cái gì tiền hí cũng không có, trực tiếp cắm vào. Tôi có thể nhìn ra Phác Chí Huấn rất đau, nhưng lại chịu đựng không lên tiếng, giống như nếu kêu lên thì liền thua, bởi vì tay cậu một mực nắm thật chặt vào da ghế. Không đành lòng, tôi nắm lấy tay cậu mười ngón đan xen, động tác dưới thân cũng càng lúc càng nhanh.

Phác Chí Huấn thật sự là quá mê người, cả dáng vẻ nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố chịu đựng cũng thật mê người.

Cuối cùng tôi bắn đầy cả người cậu, ghé vào trên người cậu nói rằng "ngày mai ở trường học, cậu vẫn là, tiếp tục khi dễ tôi đi".

Cậu không nói chuyện, tôi cũng không đoán được cậu đang suy nghĩ gì.

4.

Ngày hôm sau tôi liền đến trường thật sớm, thậm chí còn mang theo cháo cho Phác Chí Huấn, ai biết rằng đợi cả ngày cậu cũng không đến trường. Một ngày hôm đó đầu óc tôi cũng như chén cháo đó, đồng dạng nát nhừ. Không biết cậu bị bệnh hay là xảy ra chuyện, hoặc là bởi vì tôi ngày hôm qua quá mạnh bạo, tóm lại, tôi lén tới văn phòng chủ nhiệm lớp nhìn lén địa chỉ nhà cậu. Thật vất vả chờ đợi đến tan học, chuông vừa reo tôi liền chạy như bay đến nhà cậu

Nơi ở của cậu giống như khu tập thể hồi thập niên 90 vậy. Bước đi trên hành lang, Khương Nghĩa Kiện có thể nghe được các loại âm thanh chửi rủa, như tạp chủng, tiện hóa, biến đi. Tôi cầu nguyện nhanh đến được nhà của Chí Huấn, kết quả càng gần đến tầng nhà cậu âm thanh càng rõ ràng.

Thấy được Phác Chí Huấn đang ngồi xổm ở trước cửa, tôi tiến đến ôm lấy cậu, nhẹ nhàng bảo " đi theo tôi đi, anh tôi sẽ có nơi ở cho em". Nhưng cậu ngẩng đầu lên nói "tôi không đi được, mẹ tôi không thể không có người trông, cho dù nàng điên rồi tôi cũng phải chiếu cố nàng".

Lần đầu tiên tôi trông thấy Phác Chí Huấn khóc, những hàng nước mắt chảy dài cả khuôn mặt xinh đẹp, giống như một đóa hoa đẹp bị nước mưa dội qua.

Tôi nói với cậu," Phác Chí Huấn, nếu em cứ thế này, kẻ điên tiếp theo chính là tôi đấy, em cũng phải tới chiếu cố tôi đi, em không có quyền để tôi vì em lo lắng như vậy".

Phác Chí Huấn đáp," Cậu như thế lưu manh a, tôi có thể bắt cậu đừng lo lắng sao".

Tôi nói, "Ừ, em không bắt được tôi đâu", sau đó ôm ngang Phác Chí Huấn lên. Cậu như thế mà không có phản kháng, thậm chí chôn đầu trong ngực tôi. Cách lớp quần áo, tôi vẫn có thể cảm nhận được tóc cậu mềm mềm mại mại cọ vào, thật giống như, tôi hiện tại đang ôm một con thỏ, một con thỏ không có nhà để về.

Tôi cúi đầu xuống thì thầm bên tai cậu,"Thỏ con nhỏ, chúng ta về nhà thôi".

end.



Thực sự thì mình định là đăng từ hôm qua làm quà valentine cho các bạn, nhưng  mà loay hoay bài tập kiểu gì cuối cùng lại quên đăng mất. Coi như đây là quà muộn của mình nha.

Đây là fic thứ hai mình edit, mong các cậu thích nó <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro