1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người luôn bảo chúng mình hạnh phúc. Nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là nhìn từ lớp bọc hạnh phúc giả tạo lại cứng rắn được phô trương mà hết lòng ngợi khen. Hạnh phúc ư? Em vẫn chưa cảm nhận được chút hạnh phúc nào từ màn kịch này cả. Thật khó hiểu nhỉ? Chả lí nào một màn kịch dẫn người xem vào sự ảo tưởng của màu hạnh phúc lại không bị ai nhìn ra cả.

Cho đến khi nó được phơi bày, em phải diễn vở kịch này đến khi nào đây? Cho đến khi cả tâm hồn lẫn thể xác bị vở kịch kia ăn mòn theo năm tháng ư? Em đang tự hỏi chính bản thân mình đấy. Rốt cuộc em đang cố gắng diễn trọn vẹn vở kịch này vì gì đây? Vì tình yêu em dành cho chú chăng? Ừm. Có lẽ thôi nhỉ? Có lẽ là do tình yêu của em dành cho chú. Cũng có lẽ là cả vì tình yêu trong quá khứ mà chú dành cho em nữa.

Sống mãi trong cái bóng của quá khứ, của kỉ niệm. Đến cả những người không quen biết nghe đến cũng phát ngán về kiểu cách này. Vậy mà em vẫn đâm đầu vào. Người ta nói cuộc tình mà chỉ xuất phát từ một phía thì đâu được coi là một cuộc tình. Nhưng vì yêu chú, yêu rất nhiều nên em vẫn cố níu giữ cuộc tình không mảnh hi vọng này. Em làm vậy có đau không? Đau chứ! Đau như muốn chết đi nhưng vẫn âm thầm chịu đựng. Hành hạ trái tim đã mệt mỏi sau những cơn đau quặn thắt gần như bị bóp nghẹt nhưng vẫn gắng gượng nói chẳng sao.

Tất cả là vì yêu chú. Vì yêu chú mà bị chính cái tình yêu này che mờ đi lý trí. Che mờ đi tương lai của chính mình. Sau bao lâu vì sự cố chấp mà bị cuộc tình này gặm nhấm. Cuối cùng cũng chỉ đành làm quen với nỗi đau như giết chết bản thân này.

Dù đau cũng sẽ thành không đau nữa! Dù mệt mỏi cũng sẽ trở thành không mệt mỏi nữa. Sau cùng vẫn sẽ là cười cho qua như chẳng có khúc mắc gì. Cũng chỉ xin lấy nỗi buồn để thả vào mây trời, lấy cuộc vui để giả vờ phô trương.
_ Lời nói của kẻ gánh đau thương _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro