Chap 8 : Cô ấy không hiểu nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ây da, đâu quá "

Phương Tiểu Quỳ ăn nói cẳng bậy làm cho Vân Niệm cốc đầu cô không thương tiếc

" Biết đau rồi hả về sau thử ăn nói bậy bạ nữa xem " Vân Niệm liếc cô ấy phát rồi mới mở cửa phòng bệnh bước vào

Bạch Cầm vẫn còn đang ngủ, trên bên có rất nhiều trái cây.

" Sao cậu lại mang nhiều hoa quả lên quá vậy, lần trước mang đến vẫn chưa ăn hết đấy " Vân Niệm đặt giỏ đồ xuống rồi xếp trái cây lại

Phương Tiểu Quỳ lấy cái ghế ngồi xuống rồi nói một cách dõng dạc " nhà tớ mở cửa hàng trái cây mà, cũng đâu mất gì mọi người cứ ăn thoải mái đi "

" Nhưng đó là tiền ba mẹ cậu cực khổ kím được, không được lãng phí, chốc nữa tớ sẽ gửi lại tiền cho cậu "

Phương Tiểu Quỳ đứng lên đầy sự bất mãn " Vân Niệm cậu là ý gì đây, cậu là ý gì đây, cậu xem thường tớ à? "

Vân Niệm vội vàng bước lên phía trước vội vàng lấy tay che miệng cô ấy lại " nhỏ tiếng một chút, không thấy mẹ tớ đang ngủ hả ? "

Phương Tiểu Quỳ bĩu môi, không vui

Vân Niệm liền an ủi cô ấy " cậu biết tớ không có ý gì đâu mà, chỉ là tớ cảm thấy kím tiền rất khó khăn, thêm nữa những năm gần đây đều là cậu đang giúp đỡ cho tớ..."

" Ê !dừng lại cho một ánh mắt tự lãnh ngộ nha " Phương Tiểu Quỳ trợn ngược tròng mắt lên ngăn chặn những lòi tình cảm sến sẩm ấy

Vân Niệm bất đắc dĩ, thôi kệ bữa nào cô mua một ít đồ qua biếu ba mẹ cô ấy cũng được

" Ê, câu ra ngoài này một chút, tớ có chuyện cần nói với cậu " Phương Tiểu Quỳ nhìn thấy trong phòng có người không tiện nói chuyện

Vân Niệm nhìn cô đầy dấu chấm hỏi.

" Ê, cậu ra đây đi "

Vừa dứt lời, cô ấy nắm lấy tay cô đẩy cửa bước ra ngoài

" Sao thế ? "

Phương Tiểu Quỳ kéo tay cô đến bên cửa sổ và hỏi " Cô ta kết hôn rồi, cậu biết không "

" Ừm "

" Cậu biết hả?!? "

Vân Niệm nhìn cô ấy bất ngờ đến thế bất giác bật cười " Tỷ phú của Nam Thành đính hôn, muốn không biết cũng là rất khó nhỉ ?"

" Cũng đúng... " Phương Tiểu Quỳ cau mày đột nhiên hỏi " Bọn họ sẽ mời cậu chứ "

Vân Niệm nhún vai hỏi ngược lại " cậu cảm thấy thế nào ?!? "

Phương Tiểu Quỳ bĩu môi hô lớn '' cô ta dựa vào đâu mà sống của sống giàu sang sung túc như thế chứ, còn cậu thì sống.... "

" Tiểu Quỳ " Vân Niệm gắt lời " Cậu không cần phải cảm thấy bất công cho tớ,vì tớ không hề cảm thấy  bản thân mình có cuộc sống khó khăn ''

Phương Tiểu Quỳ cắn nhẹ môi, cô biết đối với Vân Niệm mà nói chỉ cần dì Bạch Cầm sống vui vẻ khỏe mạnh đã là niềm hạnh phúc lớn lao của cô ấy rồi

" À đúng rồi khi tớ nãy đi qua phòng phí tớ nghe nói cậu đã đóng đủ viện phí rồi, tiền đâu mà cậu đóng viện phí vậy ?!? " 

Vân Niệm sững sờ giọng nói lạnh nhạt " Hôm qua tớ có hỏi ông ta mượn tiền "

" Hả? cậu không phải nói là ông ta không cho cậu qua đó nữa mà? " Tiểu Quỳ lập tức lo lắng '' Ông ta có làm khó dễ vì cậu không?"

Trái tim Vân Niệm bóp chặt lại

" Đừng bao giờ đến đây nữa tao không muốn thấy bản mặt của mày "

" Cũng đã ly dị rồi vậy thì sống chết của nó liên quan gì đến tao "

" Nghe nói tình trạng của mẹ mày không được tốt, tiền cũng sắp dùng cạn kiệt rồi đúng không? 200 ngàn này giúp chị gái mày một lần đi "

" Cầm lấy tiền này cút về Đông Thành đi "

Đôi tay Vân Niệm bất giác siết chặt

Cô không thể hiểu được cái người mình gọi là Ba tại sao lại thù ghét cô đến thế ?

" Niệm Niệm......Niệm Niệm... '' Phương Tiểu Quỳ thấy sác mặt cô đột nhiên biến sắc liền gọi tên cô

Vân Niệm bình tâm trở lại cô nhìn Tiểu Quỳ hỏi " sao thế ?!? "

" Cậu không sao chứ " Tiểu Quỳ cau mày lo lắng hỏi thăm

" Không sao " cô cho cô ấy một khuôn mặt cười thật tươi để cô ấy không còn lo lắng ''

" Cậu có gì khó khăn cứ nói với tớ, tớ giúp được nhất định sẽ giúp, à , đúng rồi tuần sau dì làm phẫu thuật rồi phải không "

Vân Niệm gật đầu " Ừ, tớ đợi thời khắc này lâu rồi "

Tiểu Quỳ vội vàng lấy tay cô ăn ủi " Người tốt nhất định sẽ có trời cao phù hộ, chắc chắn tai qua nạn khỏi, ngày mà dì làm phẫu thuật tớ sẽ ở bên cậu "

" Ừ " Vân Niệm liền ôm lấy cô vùi mặt vào vai cô

Cô thật sự rất mệt mỏi !!!

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro