Hoàng Kim ngục tù 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời còn chưa sáng, trong không gian tăm tối, Vân Cẩm bị ép phải trải qua khoảnh khắc đau đớn đến tột cùng. Một nụ hôn kết thúc, môi lưỡi đều bị giày vò đến mức máu thấm đẫm. Vân Thận vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm qua đôi môi run rẩy và dính đầy máu của Vân Cẩm. Bàn tay nóng rực của hắn lại lần nữa xoa lên vòng eo mềm mại, chạm vào từng đường cong như muốn khắc sâu vào tâm trí của mình.

"Chưa đủ, ta còn muốn thêm nữa," Vân Thận thì thầm, ánh mắt trần trụi dục vọng nhìn chằm chằm vào Vân Cẩm, thân thể y như dán chặt vào cửa, đôi chân run rẩy vì đau đớn và sợ hãi.

Hậu huyệt của Vân Cẩm nóng rát và đau đớn, từng luồng tinh dịch tràn ra từ bên trong cơ thể y mỗi khi cử động. Vân Thận nhìn thấy chất dịch trắng đục trên mặt đất, nụ cười của hắn càng sâu, ánh mắt càng thêm điên cuồng. Hắn siết chặt vòng eo của Vân Cẩm, kéo mạnh về phía mình.

"Không! Không được, đau quá, không cần, không cần..." Vân Cẩm thét lên, đồng tử co rút, giọng nói run rẩy. Y dùng hết sức đẩy Vân Thận ra, nhưng tất cả chỉ là vô ích. Y bị kéo vào vòng tay mạnh mẽ của  đế vương.

"Hoàng huynh, trời còn chưa sáng, nói cái gì mê sảng vậy?" Vân Thận cười ôn nhu, nhưng trong mắt đầy ái muội đáng sợ. Cánh tay hắn gắt gao siết chặt vòng eo đang giãy giụa của Vân Cẩm, bàn tay nóng rực áp lên má lạnh lẽo. Giọng nói trầm thấp và ôn nhu của hắn truyền vào tai Vân Cẩm như tiếng rắn độc, "Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, ta đã nói rồi, nếu ta chưa hết hứng, hoàng huynh ngươi đừng mong bước ra khỏi cửa điện này nửa bước."

Tiếng kêu sợ hãi của Vân Cẩm vang lên khi hắn bị Vân Thận bế ngang lên, rồi mạnh mẽ quăng ngã lên trường kỷ trước cửa sổ. Bóng ma to lớn của Vân Thận bao phủ lấy hắn, ánh mắt y tràn ngập hoảng sợ và đau đớn.

"Không, không cần..." Nước mắt rơi lã chã trên má, Vân Cẩm lắc đầu, toàn thân run rẩy, cố gắng thu mình lại.

Đế vương tôn quý chậm rãi cởi bỏ quần áo, ánh mắt sắc bén dừng trên người Vân Cẩm, như dã thú nhìn con mồi trong đêm đen. Hắn cúi người lên giường, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Vân Cẩm và cúi người áp xuống.

"A ——!" Vân Cẩm thét lên, tiếng kêu đầy tuyệt vọng và đau đớn vang vọng trong không gian tăm tối.

Tiếng kêu thảm thiết và những lời nghẹn ngào xen lẫn với tiếng thở dốc nặng nề vang vọng trong đêm dài. Một đêm mây mưa cuồn cuộn trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa sổ bắt đầu ló dạng. Trong điện, ngọn nến đã cháy hết, ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên trường kỷ , màn che đỏ rực tung bay trong làn gió sớm. Chiếc giường lớn rung chuyển dữ dội, tiếng rên rỉ yếu ớt bị che lấp bởi tiếng thở dốc thô nặng.

Một bàn tay trắng mảnh dẻ vươn ra từ màn che, năm ngón tay thon dài cào mạnh lên giường, Vân Cẩm nằm bất lực trên giường. Phía sau, cặp mông y không ngừng bị va chạm mạnh mẽ, cơ thể nóng bỏng của Vân Thận không ngừng ra vào. Trên đỉnh đầu, tiếng thở dốc khàn khàn và trầm trọng của đế vương khiến Vân Cẩm sợ hãi.

Thân thể Vân Cẩm rung lên, đôi mắt đen trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi và những chú chim tự do bay lượn. Nước mắt chảy dài trên má, cơ thể mềm nhũn bị Vân Thận kéo ôm vào lòng. Đầu gối y không còn đủ sức để quỳ, một đêm tra tấn làm vòng eo mềm nhũn, toàn thân ngồi trực tiếp trên đùi rắn chắc của đế vương.

Cảnh vật bên ngoài khiến Vân Cẩm cảm thấy như rơi vào địa ngục, y không thể chống cự, đành phải chịu đựng. Y nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, nhưng không thể mang lại bất kỳ sự an ủi nào.

"Hoàng huynh, muốn ngắm nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ sao?" Giọng nói khàn khàn và đầy dục vọng của Vân Thận vang lên bên tai Vân Cẩm. Hắn cười khẽ, cử động mạnh mẽ, bàn tay nóng rực lướt qua ngực Vân Cẩm, chạm vào đầu ngực sưng đỏ. Ngón tay hắn bóp chặt, khiến Vân Cẩm không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ.

"Không...  A..a!"

"Buông ra... Ách, đau quá..."

Cả người Vân Cẩm co rút lại, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Huyệt nhỏ của y gắt gao bám chặt lấy thân thể Vân Thận, khiến cảm giác khoái lạc và đau đớn đan xen. Vân Thận thở dốc nặng nề, bàn tay nắm lấy cổ mảnh dẻ của Vân Cẩm, hàm răng cắn vào bờ vai tròn trịa, gia tăng tốc độ.

Ánh sáng vàng kim chập chờn trước mắt, cơ thể Vân Cẩm phập phồng dữ dội. Lưng y áp chặt vào lồng ngực nóng bỏng của Vân Thận, thân thể hai người quấn lấy nhau, mồ hôi và tóc đan xen. Vân Cẩm thở hổn hển trong đau đớn, cổ bị nắm chặt, đầu bị kéo ngửa ra sau dựa vào bờ vai kiên cố của đế vương.

Một đêm dài đầy tra tấn đã kết thúc, nhưng sự thống khổ vẫn còn đó, hằn sâu trong tâm trí Vân Cẩm.

Tiếng va chạm của thân thể cùng âm thanh chiếc giường lay động khiến đàn chim ngoài cửa sổ giật mình, chúng vỗ cánh bay lên, hòa mình vào ánh sáng mặt trời và bay về phía xa.

Những chiếc lông chim màu vàng nhạt rơi xuống, nhẹ nhàng bay qua khung cửa sổ, lặng lẽ đáp xuống. Trong không gian, tiếng gọi đầy khao khát của Vân Thận vang lên, "Hoàng huynh, hoàng huynh, ách, ha, đều bắn cho ngươi, đều bắn cho ngươi!" Vân Cẩm lắc đầu điên cuồng, hai chân hắn run rẩy, nghẹn ngào trong nỗi đau đớn.

Cơ thể Vân Cẩm bị giam cầm chặt chẽ trong vòng tay của Vân Thận, y cúi đầu vô lực, run rẩy nhận từng dòng tinh dịch đổ vào người. Mái tóc đen như thác nước, đẫm mồ hôi chảy xuống vai, Vân Cẩm khóc thầm, lưng hắn lại bị bao phủ bởi những dấu hôn đỏ rực.

Vân Thận siết chặt bắp đùi Vân Cẩm, thỏa mãn bắn tinh. Cặp mông mềm mại của Vân Cẩm bị đè ép, đế vương thở dốc, hôn lên vai và cổ ái nhân.

"Đủ rồi, tha, tha ta đi..." Vân Cẩm thì thào, giọng nói yếu ớt và sợ hãi, thân thể run rẩy, bắp đùi co rúm. Dòng dịch trắng đục chảy ra từ cơ thể y, đôi mắt mơ màng, giọng nói khàn khàn cầu xin.

"A a! Đừng, đừng di chuyển, bệ hạ, bệ hạ..."  bên trong cơ thể y đau đớn như bị xé rách, Vân Thận chỉ cần cử động nhẹ là khiến Vân Cẩm co giật. Y  rơi lệ, vô lực nằm trong vòng tay cường tráng của đế vương, bị đùa giỡn tùy ý.

Cằm Vân Cẩm bị giữ chặt, gương mặt đẫm nước mắt bị nâng lên, đôi lông mi run rẩy trong sợ hãi. Vân Thận nhìn hắn với ánh mắt đầy chiếm hữu, ngón tay vuốt ve môi Vân Cẩm, ra lệnh, "Mở miệng ra."

Ngón tay Vân Cẩm run rẩy cuộn tròn bên người, vòng eo bị siết chặt đến đau đớn, y run run mở miệng. Ngay lập tức, một chiếc lưỡi nóng bỏng mạnh mẽ cạy ra môi răng y, xâm nhập vào sâu bên trong.

Tiếng hôn môi vang vọng trong không gian, Vân Cẩm thở không nổi, cố gắng tránh né nhưng bị đế vương giữ chặt cằm, ép phải đón nhận nụ hôn sâu. Ánh mắt đầy áp bách của Vân Thận nhìn chằm chằm vào hắn, khiến Vân Cẩm choáng váng và sợ hãi.

Khi Vân Thận cuối cùng cũng buông tha, Vân Cẩm mềm nhũn, dựa vào vai đế vương thở dốc. Vân Thận vuốt ve tóc hắn, hôn lên vành tai, nói bằng giọng ôn nhu, "Hoàng huynh, ta thích ngươi, hãy ở lại bên ta, làm hoàng hậu của ta được không?"

Vân Cẩm toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy lời nói của đế vương thật hoang đường. Y  không thể nào chấp nhận được sự đòi hỏi này, huynh đệ tằng tịu với nhau là nghịch thiên lý, làm sao có thể nghĩ đến việc trở thành hoàng hậu?

"Không, không có khả năng!" Giọng nói khàn khàn và run rẩy của Vân Cẩm vang lên bên tai Vân Thận. Hắn dừng lại, đôi mắt ấm áp dần trở nên lạnh lùng. Vân Thận cười lạnh, nắm chặt tóc Vân Cẩm, kéo đầu y ra khỏi vai mình, rồi thô bạo hôn cắn lên đôi môi đang không ngừng từ chối của hắn.

Một lần nữa, sự kháng cự của Vân Cẩm làm tiêu tan kiên nhẫn của đế vương. Vân Thận nhếch mép cười lạnh, nhéo chặt tóc Vân Cẩm, kéo hắn lại và ép buộc hôn cắn, không ngừng thô bạo chiếm đoạt.

"Ah! Buông ra, á ách! Đau quá..."

Mùi máu nhàn nhạt lan tỏa giữa hai người, Vân Cẩm nhíu mày rơi lệ, môi bị cắn đến chảy máu. Vân Thận hôn cắn điên cuồng như muốn nuốt chửng Vân Cẩm.

Đây không phải là hôn, mà là cắn xé.

Vân Cẩm tay chân nhũn ra, không thể phản kháng. Hai má bị niết khai, đầu lưỡi bị lôi kéo, khô khốc trong cổ họng chỉ phát ra tiếng a a nghẹn ngào.

Vân Thận hung ác mà xâm phạm môi lưỡi y, chờ hôn đủ rồi liền một tay ném y xuống giường, động tác thô bạo như đang vứt bỏ một đồ vật vô dụng.

Vân Cẩm cả người trần truồng nằm trên giường, da thịt trắng nõn phủ đầy dấu vết xanh tím, dục ngân sâu nặng.

Y gắt gao nắm lấy đệm chăn dơ bẩn, muốn cuộn tròn thân thể che giấu, nhưng bị Vân Thận tàn nhẫn ấn xuống, chen giữa hai chân, cưỡi lên người y, lạnh lùng nhìn xuống.

"Nếu huynh không muốn làm Hoàng Hậu, vậy thì," giọng nói lạnh lẽo của đế vương vang lên trên đầu Vân Cẩm. Thanh âm lạnh lẽo đó làm lòng y sợ hãi,  ngón tay gắt gao bám lấy khăn trải giường, muốn kéo thân mình ra khỏi sự chế ngựcủa Vân Thận.

Vân Thận lạnh lùng  nhìn y giãy giụa, bàn tay chạm vào bờ vai tuyệt mĩ, chậm rãi vuốt ve xương sống nhô lên, rồi năm ngón tay chế trụ sau cổ áp xuống, nhấn mặt y vào chăn gấm. Đế vương cúi người, âm lãnh lời nói như rắn độc liếm qua tai, "Vậy làm thì làm nam sủng  của Trẫm đi."

Từ khi lên ngôi, Vân Thận chưa từng tự xưng là "Trẫm" trước mặt Vân Cẩm. Giờ đây, tự xưng như thế, mọi cảm tình và địa vị trong nháy mắt thay đổi hoàn toàn.

Quân thần, quân vi thần cương. Tam cương ngũ thường, như cự thạch trọng áp.

Vân Thận muốn dùng cường quyền áp bách y, dùng luân lý giam cầm vị hoàng huynh này!

"Ngươi muốn cầm tù ta? Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?!" Vân Cẩm không tin nổi mà trừng lớn mắt, thân thể liều mạng giãy giụa. "Không, ta không cần, ta không muốn làm nam sủng, ta không cần..."

"Ngươi là huynh trưởng của ta, Vân Thận, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?!"

Đau lòng, khổ sở, phẫn nộ, ủy khuất, đủ loại cảm xúc đan chéo trong lòng. Hồi nhỏ ở lãnh cung, y vì chiếu cố hai đệ đệ mà chịu khổ. Giờ đây, Vân Thận lại muốn y làm nam sủng? Hắn sao có thể đối xử với y như vậy?

"Vân Cẩm, hoàng quyền dưới có gì không thể?!" Vân Thận lạnh lùng nói. Bàn tay to bóp chặt cổ Vân Cẩm, cảm giác áp bách như núi đè xuống. "Trẫm là quân, ngươi là thần. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Giờ trẫm muốn thị tẩm ngươi, ngươi lại dám nói 'không'?"

"Cẩm Nhi, ta muốn ngươi, ngươi chỉ có thể là của ta." Vân Thận chậm rãi hôn lên khóe môi y, nói nhỏ bên tai, "Hoàng cung này, là ta vì ngươi chuẩn bị, một cái lồng vàng quý giá!"

Sáng sớm hôm sau, Vân Cẩm nằm trên giường, nhàn nhạt ánh dương chiếu qua cửa sổ. Mắt y nhập nhèm vì ánh sáng chói lóa , bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa.

Vân Cẩm chậm rãi đứng dậy, nhưng cổ bị xiềng xích kéo lại. Dây xích bằng vàng dưới ánh mặt trời lóe lên, gắn chặt vào giường.

Tấm chăn gấm rơi xuống, lộ ra thân hình trần truồng phủ đầy dấu vết xanh tím. Vân Cẩm cắn răng, lòng tràn đầy phẫn nộ cùng xấu hổ.

Vân Thận cưỡng ép y làm nam sủng, dùng xiềng xích khóa y như một chó vào giường, ngày đêm cưỡng bách y thừa hoan.

Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng thị vệ nói chuyện. Vân Cẩm ngưng thần lắng nghe, ánh mắt u ám.

"Hôm nay An Vương gia hồi kinh, Vương gia chiến công hiển hách, tối nay có tiệc đón gió tẩy trần. Kinh thành quý nữ đều mong chờ."

Vân An, Vân An,

Vân Cẩm chậm rãi cúi đầu, nghĩ thầm. Nếu có thể gặp Vân An, tham gia cung yến tối nay, liệu có cơ hội thoát khỏi nơi này?

Y  gắt gao nắm lấy chăn, tầm mắt dừng ở cửa điện, lòng suy tư khẩn trương.

Phải làm sao mới có thể tham gia cung yến, làm sao mới có thể gặp Vân An mà không kinh động Vân Thận, sau đó cầu cứu Vân An đưa y ra khỏi hoàng cung?

Nếu Vân An biết những gì y phải trải qua, nhất định sẽ cứu y. Chờ hy thoát khỏi Hoàng Kim ngục tù này, sẽ mang theo Xu Nhi rời xa kinh thành, không bao giờ trở về...

Dễ gì bé ơi:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro