Chương 51 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Cuộc nói chuyện với Mục Gia Hùng kéo dài hơn một giờ, Mục Gia Hùng hỏi Mục Thiên Nam rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tự ý muốn lấy muốn bỏ, xoay cả đám trưởng bối quay mòng mòng, hỏi anh đang tính toán gì.

Sau khi khuyên can, dụ dỗ không thành công, Mục Gia Hùng nổi giận, hỏi Mục Thiên Nam có biết chuyến này nếu trở mặt sẽ mất đi đối tượng hợp tác buôn bán lớn như Chu gia hay không, xử lý không tốt e là còn trở thành kẻ thù.

"Sao đó thế nào? Anh trả lời sao?" Nghe Mục Thiên Nam kể lại, Việt Phồn Tinh đưa tới điếu thuốc, hỏi.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với Mục Gia Hùng, anh đến công ty, làm việc cho tới lúc tan ca, sau đó nhận được điện thoại của cậu em trai, bảo có chuyện muốn bàn. Mục Thiên Nam gọi điện thoại báo cho người mảnh mai, yếu ớt đang ở nhà rồi mới tới nơi hẹn – sân thượng công ty Long Tường.

"Tuy là không nhắc tới sự tồn tại của Đan Giai Nguyệt, anh chỉ nói không yêu Chu Uy An, nhưng cũng khó làm người ta tin tưởng. Cho nên, anh chỉ nói một câu xin lỗi, sau đó, anh nhắc lại 'chuyện cũ năm xưa' rồi bỏ đi!"

Advertisement / Quảng cáo

Việt Phồn Tinh đang đưa điếu thuốc đến bên miệng, dừng lại.

"Chuyện cũ năm xưa... à?" Việt Phồn Tinh nheo mắt, "Ui, anh hai, anh đúng thật là tùy hứng nha!"

"Không thể phủ nhận, vì năm đó Chu thị cũng có tham dự vào chuyện này, cho nên anh mới nghĩ tới mối quan hệ giữa anh và Chu Uy An! Cho dù có kết hôn với ai, cũng không thể với cô ta được! Đúng vậy, anh rất tùy hứng! Những gì có liên quan tới mẹ, trước giờ anh đều không buông tay!"

"..." Việt Phồn Tinh không nói gì, đưa bật lửa sang châm điếu thuốc trên tay Mục Thiên Nam.

Mục Thiên Nam hút một hơi.

"Cho nên, em mới cảm thấy vui vì anh đã chấp nhận Đan Giai Nguyệt!" Việt Phồn Tinh nói, "Chỉ có người như thế mới có thể sưởi ấm người không tin vào sự tồn tại của tình yêu như chúng ta, đúng không nào?"

Mục Thiên Nam nhìn Việt Phồn Tinh.

"Đương nhiên, anh ấy rất yêu anh! Đó là vận may của hai người!"

"Vậy, Mục Dã thế nào?" Mục Thiên Nam gạn hỏi một Việt Phồn Tinh đã từng theo đuổi Đan Giai Nguyệt.

"..." Việt Phồn Tinh nhìn Mục Thiên Nam, đáp lại: "Anh hai, em cũng là một người rất bốc đồng, thất thường! Những chuyện có liên quan tới mẹ, em cũng nhất định không buông tay!"

Mục Thiên Nam nheo hai mắt lại.

Mục Dã — Con trai của Mục Gia Hùng.

"Haizz..." Mục Thiên Nam nghiêng đầu đi.

"À, phải rồi, lần này em tới tìm anh là có chuyện muốn nói!" Việt Phồn Tinh chuyển sang chuyện khác.

Mục Thiên Nam nhướn mày.

"Em muốn rời khỏi nơi này!"

Mục Thiên Nam nghe vậy, không hỏi nguyên nhân, chỉ hỏi phương hướng: "Đi đâu?"

Advertisement / Quảng cáo

"Nước ngoài, cũng chưa định là đâu! Giống như anh nói, có lẽ em sẽ mất rất nhiều thời gian mới tìm được niềm vui chân chính của mình! Em muốn đi chu du khắp thế giới rộng lớn này, em muốn tận mắt xem những thứ mà người ta gọi là đẹp có đẹp hay không. Đương nhiên, nếu như em gặp được một nơi nào đó ưng ý, biết đâu chừng em mọc rễ luôn ở đó cũng nên. Cũng có lẽ, em sẽ đến bệnh viện của học trưởng ở Mĩ, xin anh ta cho làm trợ thủ cũng không chừng!"

Hiện tại, Mục Thiên Nam lại phát hiện hai anh em song sinh họ có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng anh cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều.

"Tới nơi, nhớ báo cho anh hay!"

"Đương nhiên!" Đây là thân nhân duy nhất còn lại của Việt Phồn Tinh.

"Còn nữa, phải hạnh phúc!"

"?!" Việt Phồn Tinh trợn tròn mắt, "Ui trời ơi, thật là lợi hại! Không biết Đan Giai Nguyệt sama làm thế nào mà cải tạo anh thành thế này nữa?"

Lúc Việt Phồn Tinh đi, anh ta nghĩ, tình yêu đúng là vĩ đại nha! Đã biến người anh cứng như kim cương ấy trở thành cuộn len mềm mại.

—- Có thể trở thành cuộn len mềm mại thì có gì không tốt?

—- Có thể trở thành viên kim cương cứng rắn cũng được lắm nha?

Người đàn ông cực đoan có hai bộ mặt ấy cười cười, ngồi vào chiếc xe thể thao của mình, biến mất trong thành phố đông người.

Ngay cả chiếc ghế làm việc Mục Gia Hùng cũng ngồi không yên, hiện tại trong đầu ông đều là những gì Mục Thiên Nam đã nói tối đó. Ông đứng dậy, chống tay xuống bàn, mặt nhăn mày nhó.

"Trong lòng cháu luôn có một suy nghĩ, chắc cũng không cần cháu phải nói ra đâu đúng không? Chú ba, nói thật, dã tâm của cháu rất lớn. Nhưng, cháu lại chẳng muốn nuốt hết những thứ thuộc về cháu trên danh nghĩa, thật ra thì đang nằm trong tay chú — Vì cháu ngại nó bẩn! Bao gồm cả Chu thị. Tất nhiên, Chu thị đã từng giúp chú phải không nào? Nếu vậy, cháu sẽ nói rõ cho chú biết, những thứ chú dùng thủ đoạn dơ bẩn có được, cháu vốn chẳng cho vào mắt!"

"Cho nên, cháu sẽ không quan tâm đến sự sống còn của Mục thị!"

"Người chết cũng đã chết rồi, cho nên người sống có vui có buồn thế nào, cũng chẳng liên quan tới họ nữa. Nhưng mà, chú ba à, chú có thể tha thứ cho bản thân chú sao?"

"Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của cháu, chú ba! Chuyện này, mong chú châm chước cho cháu!"

Con báo con ấy đã thức tỉnh rồi.

Mục Gia Hùng ngây người rất lâu.

Advertisement / Quảng cáo

Cuối cùng ông ta gọi điện thoại, nói: "Alo, anh Chu hả? Tôi là Gia Hùng..."

Chiếc điện thoại trên chiếc tủ đầu giường reo lên.

Thật muốn lấy mạng người mà! Đan Giai Nguyệt vỗ vỗ eo mình, than thở! Đau đau đau đau!

Nhích qua một chút, anh đã lấy được điện thoại.

"Alo? Thiên Nam hả?"

"...Đan Giai Nguyệt, chúng ta gặp mặt một chút đi!"

Cho dù đối phương thốt ra một câu không đầu không đuôi, nhưng bởi vì từng là tình địch, nên Đan Giai Nguyệt vẫn lập tức nhận ra được đó là tiếng của ai — Chu Uy An!

Chương 52

Đây là sân thượng của công ty Long Tường. Vào những ngày mùa thu, ánh mặt trời giữa trưa là đẹp nhất.

Việt Phồn Tinh kinh ngạc, nói: "Nói đi, nói đi, một chút là được rồi! Đan Giai Nguyệt sama làm thế nào biến anh thành thế này vậy?"

Mục Thiên Nam dụi tắt điếu thuốc, cười hỏi ngược lại, "Anh thay đổi tới mức phải khoa trương thế à?"

Cơn gió thổi qua làm rối tung mái tóc vàng hoe của Việt Phồn Tinh, đáp: "Không phải! Chỉ là em thấy thích thú thôi! Như vậy tốt lắm!"

Hai anh em nhìn nhau.

Advertisement / Quảng cáo

Cậu em nói với anh hai, "Như vậy thật sự rất tốt!"

Người anh tiếp tục trầm mặc, mỉm cười.

"À, đột nhiên em nhớ tới một chuyện," Việt Phồn Tinh lại châm một điếu khác, ngẩng đầu nhìn trời, "Em nhớ anh từng hỏi em, cùng là đàn ông, cùng có kết cấu thân thể như nhau, thì 'chơi' vui chỗ nào chứ! Em nghĩ là hiện tại anh đã biết rồi phải không nào?"

Điều này làm Mục Thiên Nam nhớ tới người đang nằm ở nhà mình.

"..." Việt Phồn Tinh nhìn thấy ánh sáng lập lòe mang tên 'hạnh phúc' trên gương mặt của người luôn luôn lạnh lùng ấy bèn phán một câu, "Được rồi, em vốn định nói, con đường này không dễ đi đâu, nhưng xem ra là không cần rồi!"

Mục Thiên Nam liếc nhìn người đang nói chuyện.

"Luận thân phận, địa vị mà nói, anh không phải một người bình thường, anh được rất nhiều người chú ý và đồng tính luyến ái lại không được xã hội thừa nhận. Xuất phát từ cái nhìn của một người bên ngoài mà nói..." Bác sĩ tâm lý bắt đầu trưng ra dáng vẻ thuyết giáo, "Anh hai à, em cũng là một đồng chí, anh lại vừa bước vào, mẹ của chúng ta sẽ khóc mất —- Từ nay về sau Việt gia vô hậu rồi nha!'

Nghe vậy, hai hàng chân mày của Mục Thiên Nam nhướn lên.

"Cho nên, em mới bảo là không cần phải nói, vì có nói anh cũng đâu có nghe! Từ đó cho thấy, hai anh em chúng ta đều tùy hứng giống nhau!" Việt đại y sư buông tay, nhún nhún vai.

"Đúng vậy! Đối với những thứ mình muốn vô cùng cố chấp, thậm chí là không tiếc trả bất kỳ giá nào!" Qua một lúc sau, Mục Thiên Nam bỗng thốt ra một câu.

Việt Phồn Tinh cúi đầu nhìn ánh lửa trên điếu thuốc vừa mới châm. Hoàn hồn lại, nói: "Được rồi, chúc anh hạnh phúc!"

Thời gian chia xa đã tới, Việt Phồn Tinh nói 'tạm biệt' xong, xoay người đi.

Nhìn thấy bóng lưng của em trai, Mục Thiên Nam hỏi: "Không muốn xem kết cục của vụ này sao?"

Việt Phồn Tinh không quay đầu lại, phất phất tay, "Không cần! Chắc chắn là sẽ giống như em đoán! Cho dù là không phải, sau khi anh làm xong, không phải cũng sẽ nói cho em biết hay sao? Cứ như vậy đi, tạm biệt!" Lại phất tay mấy cái, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Mục Thiên Nam.

Mục Thiên Nam nhìn tàn thuốc trên tay mình, cười cười, "Thật là, rõ ràng đều phải đi xuống lầu, tại sao lại không nói 'chúng ta cùng nhau đi xuống' chứ?"

—- Có lẽ, là không cùng đường rồi?

Advertisement / Quảng cáo

Nhưng ở trên thế giới này, ai sẽ cùng đường với ai đây?

Dù sao, Mục Thiên Nam cũng chỉ biết tới một người — Đó là người đang ở nhà chờ anh.

Có lẽ anh có lý do, cũng có lòng tin, cho dù tất cả người trên thế giới này đều ruồng bỏ anh, người kia vẫn sẽ ở lại.

Bấy giờ, Đan Giai Nguyệt VS Chu Uy An, khai chiến!.... Ờ, dùng cách trầm mặc... Được rồi, cũng không được kịch liệt cho mấy.

Bạn tuyệt đối không thể từ bề ngoài mà nhìn ra được nét tiều tụy của người phụ nữ này. Nên hiểu rằng, cô ta đang ở trong hoàn cảnh hạnh phúc nhất thì bị người mình yêu đá xuống địa ngục. Nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả 'người chiến thắng'. Cô khách khí, nói với Đan Giai Nguyệt một câu 'Mời ngồi', rồi mỉm cười nhìn nhân viên phục vụ, gọi điểm tâm và cafe. Đến lúc thức ăn đã được mang lên đầy đủ, cô còn nói với Đan Giai Nguyệt, "Nếm thử đi, cafe và bánh ngọt ở đây khá lắm!"

Có thể ăn được mới lạ đấy... Đan Giai Nguyệt nghĩ, hoặc là, tôi sẽ thành thần.

Chắc cô ta đã biết mình là 'kẻ thứ ba' rồi chứ gì? Toát mồ hôi lạnh...

"Cô Chu, xin hỏi cô tìm tôi có việc gì không?" Xin đừng đùa cợt với tôi, tôi sợ nha. Đan Giai Nguyệt nhủ thầm trong bụng.

Chu Uy An hớp một ngụm cafe đang tỏa hương, buông tách xuống, đôi mắt tuyệt đẹp liếc về phía Đan Giai Nguyệt. (Làm Đan Giai Nguyệt hoảng sợ nha...) Cô đang đánh giá đối thủ, lòng cô đang đau buốt, cô không cam lòng, cô hận, nhưng cô chỉ có thể cười.

"Anh đừng khách khí như vậy, anh không phải là bạn của Thiên Nam hay sao? Bạn của Thiên Nam cũng chính là bạn của tôi nha..." Cô mỉm cười, nói: "Chuyện là thế này, hai ngày qua, không biết Thiên Nam tức giận chuyện gì, lại muốn hủy bỏ hôn ước với tôi, tôi hỏi mãi anh ấy cũng không nói nguyên do, cho nên tôi muốn hỏi anh thử xem thế nào! Anh phân tích cho tôi nghe chút đi!"

"Ờ... Ờ... Chuyện này..." Trời ạ, đầu sỏ gây nên mọi chuyện đang ngồi trước mặt cô đấy! Đan Giai Nguyệt rối rắm,"Tôi cũng không rành lắm, chi bằng cô đi nhờ..." Ghê tởm chết đi được....

"Nhưng trong mắt của tôi, anh chính là người thân cận với anh ấy nhất! Nếu như ngay cả anh cũng không biết..." Trông cô ta có vẻ rất đau buồn.

Áy náy, áy náy thật... Đan Giai Nguyệt nhíu mày. Muốn tôi nói thật sao? Nếu như lừa cô ấy như thế thì đúng thật là quá hèn hạ!

"Tôi... không thân với cậu ấy lắm..." Không thể nói, nếu như nói, cô ấy sẽ càng bị tổn thương... Ai có thể chấp nhận được chuyện bạn trai mình bỏ mình là vì đã yêu một người 'đồng tính' chứ?

Tới lúc này, Chu Uy An đã thu lại hết toàn bộ cảm xúc trên mặt.

Đan Giai Nguyệt không dám nhìn cô ta.

Advertisement / Quảng cáo

Cô ta rút một túi hồ sơ ra khỏi chiếc túi đỏ thẫm, đặt lên bàn.

Ý bảo Đan Giai Nguyệt xem.

Đan Giai Nguyệt chần chừ một chút, cầm lên, mở ra xem.

Bên trong có tư liệu của anh, cả một xấp ảnh chụp! —- Đan Giai Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt không chút thay đổi của người phụ nữ đối diện!

"Không thân? Anh Đan, anh không biết là anh nói chuyện rất buồn cười hay sao?" Hai mắt cô ta sáng giống như mũi kiếm, như kim châm.

Chương 53

Sau khi Đan Giai Nguyệt thốt ra bốn chữ 'Dọn ra ngoài ở', Mục Thiên Nam theo bản năng nhíu mày, đáp: "Ừ!" Sau đó, tay trái cầm túi thức ăn, đi khỏi phòng khách nhìn y chang bãi rác, thẳng lên cầu thang.

Đi tới bậc thang thứ ba, anh phát hiện người nọ vẫn chưa chịu lên, anh xoay người lại, nhìn Đan Giai Nguyệt vẫn còn đứng ngây ở đó, "Còn không qua đây!"

Đan Giai Nguyệt nghĩ, tôi cũng đã nói ra một câu kinh người thế rồi, vậy mà cậu còn không chịu ngó tới... Anh chớp chớp mắt, đi theo.

Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam đang cách anh ba bậc thang, nói: "Tôi muốn dọn ra ngoài ở!"

"..." Mục Thiên Nam lại lộ ra vẻ mặt cười nhưng không cười, hỏi: "Nguyên nhân?"

"À... Tâm trạng không tốt..." Thuận miệng nói ra một câu.

"Ngẩng đầu lên!" Mục Thiên Nam ra lênh.

"?" Đan Giai Nguyệt nghe theo.

Ba bậc thang cũng vừa tầm để hai người cao ngang nhau thoải mái thực hiện một cái hôn sâu.

Advertisement / Quảng cáo

Đây đúng thật là một thể nghiệm thoải mái nha! Nhưng, vấn đề là, một người nào đó lại thở không ra hơi. Còn một người khác lại nghĩ, thế này hiệu quả thật.

Mục Thiên Nam nửa đỡ Đan Giai Nguyệt đang đỏ bừng lên, không có chút lạnh lùng nào, thậm chí còn bước tới trước mặt người nọ, hỏi khẽ, "Nguyên nhân?"

Được rồi, phỏng chừng là anh ta đã đoán được Đan Giai Nguyệt không thể cự tuyệt nam sắc tên 'Mục Thiên Nam'.

Màn đêm buông xuống.

Đan Giai Nguyệt thu dọn xong những tàn dư của mớ thực phẩm anh vừa ăn xong, đi tới trước mặt Mục Thiên Nam đang ngồi trước máy tính trong phòng ngủ.

Đan Giai Nguyệt đứng đối diện với người nọ, đưa túi hồ sơ lên.

Mục Thiên Nam rút tờ giấy ra, thấy thú vị. Anh xem xong rồi, đưa trở về cho Đan Giai Nguyệt, lại rút xấp ảnh chụp ra, cong khóe môi lên.

"Buồn cười lắm à?" Đan Giai Nguyệt nhíu mày, bực bội.

"Vì trước đây trông cậu đáng yêu thật!" Người nọ ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng điệu vui vẻ.

"Ờ..." Bị cậu ta nói đáng yêu nha..., "Không phải, đừng nhìn tôi, nhìn xuống phía dưới đi!" Thiếu chút nữa Đan Giai Nguyệt lại bị xỏ mũi dẫn đi.

Có một tấm là cảnh 'chơi đùa với thú cưng' ở trước cửa nhà. Đan Giai Nguyệt ôm Rost bị gửi nuôi hộ trong ba ngày tới Nam đảo, còn Mục Thiên Nam cũng đang cười, nhận lấy túi thức ăn cho cún trong tay Đan Giai Nguyệt.

Nếu chỉ có mỗi tấm này thì có gì để nói (dù sao lúc đó giữa bọn họ vẫn là nam x nam thuần khiết à nha). Thế thì, tấm tiếp theo sẽ càng táo bạo hơn.

Tấm tiếp theo, hai người đang ôm hôn trước cửa sổ —- Nhìn góc độ, ảnh được chụp từ bên ngoài.

"Còn cười nữa không?" Đan Giai Nguyệt tức giận hỏi. Lúc anh nhìn thấy tấm ảnh đó cũng nổi hết da gà, tất nhiên là cũng có căm giận cô gái diễm lệ ngồi trước mặt mình.

Mục Thiên Nam chống cằm, nói: "Nếu như ngay cả tấm này mà cô ta cũng có..." Đan Giai Nguyệt nhìn qua, Mục Thiên Nam đưa tấm ảnh của Rost lên, nói tiếp, "Chứng tỏ, cô ta đã điều tra từ lâu rồi! Theo thời gian mà đoán, ít nhất, cũng trước lúc tôi đến Nam đảo!"

Đi đón Rost, là ngày đầu tiên về đây, khi đó anh vẫn chưa chia tay với Chu Uy An.

Xem ra cô ta cũng không phải người phụ nữ yếu đuối... Mục Thiên Nam nghĩ, nhưng anh cũng không ngờ là cô ta lại làm như vậy. Theo khách quan mà nói, nếu cô ta là nam, e là chiến vô địch thủ trên thương trường rồi.

—- Nhưng, đáng tiếc, đây là tình trường, không phải thương trường.

Ngay khi Mục Thiên Nam thấy chán ghét vì bị điều tra, thì cô ta xem như bị nốc ao hoàn toàn. Ngay cả chút áy náy vì cảm thấy có lỗi cũng chẳng có.

"Nhưng mà, tại sao chứ?"

Mục Thiên Nam ngẩng đầu lên, nhìn Đan Giai Nguyệt, giống như đang khó chịu chuyện gì. Nhưng cuối cùng anh cũng mở miệng, "Cậu cho là sau khi cậu đi khỏi đây, cuộc sống của tôi sẽ không bị cậu quấy nhiễu hay sao?"

"Hử?" Đan Giai Nguyệt khó hiểu.

Mục Thiên Nam thở dài, nếu là trước đây, có đánh chết anh, anh cũng sẽ không tin mình sẽ tự nói ra mấy câu thế này. Anh đứng dậy, bước đến trước mặt Đan Giai Nguyệt.

"Vì tôi nhớ cậu, nên đã có những biểu hiện khác thường, có lẽ vì vậy mà bị cô ta phát hiện!"

—- Rõ ràng chỉ mới ở chung một tuần thôi, đúng không?

Ngây ngẩn nhìn người nọ, Đan Giai Nguyệt nở nụ cười, nụ cười thật ấm áp. Anh không nói gì, cứ nhìn Mục Thiên Nam bằng ánh mắt dịu dàng như thế.

Advertisement / Quảng cáo

Mục Thiên Nam thấy rõ sự cảm động trong mắt đối phương.

"Khụ..." Mục Thiên Nam rút ra khỏi bầu không khí ngọt chết người, tiếp tục chuyển đề tài sang hướng chính, "Sau đó thế nào? Sau khi cô ta cho cậu xem xong, đã xảy ra những chuyện gì?"

Câu đó khiến Đan Giai Nguyệt phục hồi tinh thần lại. Anh theo bản năng nhíu mày, rồi lại giãn ra, giận dữ: "Tuy không phải tạt axit giống như trong phim, nhưng bị hỏi là muốn bao nhiêu tiền nha..."

"Hử?" Đây đúng thật là... Không có sáng tạo tí nào cả. Mục Thiên Nam nghĩ. Hiện tại, anh cũng đã hiểu bạn gái trước đây của mình đang nghĩ gì rồi, cũng vì quá hiểu, cho nên anh mới không có cảm giác yêu — Ngay từ đầu đã là như vậy. Cô ta đã xác định rõ mục tiêu, lại biết buông, nắm đúng mực, yêu một người xem mình là mục tiêu, sao có thể chứ? Tuy nói cô ta sẽ không mắc sai lầm gì phạm vào điều tối kỵ của anh, nhưng, kể từ lúc biết rõ lòng mình với Đan Giai Nguyệt, tim của anh ngày một lệch đi.

"Cậu đáp thế nào?" Mục Thiên Nam ngồi đối diện với Đan Giai Nguyệt, ôm lấy eo người nọ.

"Tôi còn có thể nói gì chứ? Không thể khoe với cô ta rằng cậu yêu tôi, càng không thể kể với là tôi yêu cậu như thế nào, chỉ đành bỏ đi thôi!" Đan Giai Nguyệt nhìn vào trong mắt người nọ, cười khổ, "Không thể tiếp tục làm tổn thương cô ta nữa!"

"Ừm..." Mục Thiên Nam hạ mi, trầm tư một lát, rồi ngước lên, nhìn Đan Giai Nguyệt, "Cô ta bảo cậu rời khỏi tôi, nếu không cô ta sẽ mang đống hồ sơ này ra uy hiếp?"

"Hả..." Đan Giai Nguyệt ngây ra, anh vốn không định nói ra, nào ngờ lại bị người thông minh này đoán được...

"Đúng vậy!" Đan Giai Nguyệt cúi đầu vì nói dối.

Mục Thiên Nam nâng cằm anh lên, buộc người này phải đối diện với mình.

"Tôi đã nói với cậu rồi, áy náy chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại còn ảnh hưởng tới chúng ta, buồn cười lắm đúng không nào!"

Đan Giai Nguyệt hạ mi, không lên tiếng.

"Được rồi..." Mục Thiên Nam không biết phải làm thế nào, người này chẳng những thừa lương thiện, mà đến cả nước mắt cũng như thế, "Cô ta uy hiếp cậu rằng sẽ công khai nội dung trong túi hồ sơ này, cậu đáp lại thế nào?"

Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại làm Đan Giai Nguyệt nổi đóa, anh ưỡn ngực, mặt đỏ bừng, nói: "Đúng vậy, tôi không nên áy náy! Tuy nhiên, cũng không phải giống như tôi đã nghĩ là cô ta chỉ muốn có được cậu, đằng này, cô ta lại muốn cậu mất hết danh dự!"

Đan Giai Nguyệt cố dằn cảm xúc lại, nói tiếp: "Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao cậu lại nói cậu không thích cô ta, đến cả Mục Dã cũng từng nói 'chị ta không tốt'. Ban đầu, tôi còn tưởng cô ta là một cô gái tốt, cô ta muốn kết hôn với cậu, cô ta là một cô gái bất kể trong cuộc sống hay trong công việc đều rất xứng đôi với cậu, mà quan trọng hơn là, cô ta có thể sinh cho cậu những đứa trẻ đáng yêu, còn tôi, chỉ có thể trở thành người tình, thành cộng sự, nhưng mãi mãi cũng không thể... Cho cậu những đứa trẻ đáng yêu đó!"

Trong phút chốc, Mục Thiên Nam mở to mắt ra.

"Nhưng, cô ta không yêu cậu! Bởi vì, để đạt được thứ cô ta muốn, cô ta bất chấp cả việc làm tổn thương tới cậu!"

"Cô ta không biết, thật ra, cậu là một người cần được sưởi ấm!"

"Tôi yêu cậu, còn cô ta lại không yêu cậu, nên tôi cho rằng, tôi mới là người phải ở lại!"

Mục Thiên Nam kinh ngạc, cái gì mà 'người cần được sưởi ấm' chứ? Anh muốn phản bác, nhưng lại không thể không cảm động.

Mục Thiên Nam vỗ lên đầu người đang vô cùng kích động nọ, "Cậu đã nói những câu đó cho cô ta nghe?"

"Ừ! Ai bảo cô ta chọc tôi giận!" Ai đó vẫn còn đang vô cùng căm phẫn.

"Vậy cả nhà biến thành bãi rác là thế nào?"

"Hả?" Mục Thiên Nam đã thành công thay đổi lực chú ý của ai đó, "Cô ta chụp được ảnh chúng ta, cho nên tôi nghĩ, nói không chừng trong nhà cũng bị gắn camera, máy thu âm..."

"Quả nhiên..." Mục Thiên Nam lại vỗ vỗ lên đầu Đan Giai Nguyệt, "Nhưng mà, cứ giao cho tôi đi! Mai tôi sẽ mời nhân viên chuyên nghiệp tới xem!"

"Được!" Đan Giai Nguyệt vẫn chưa tìm được gì đáp.

Advertisement / Quảng cáo

"Giao cho tôi!"

"Giao gì?"

"Tôi nói, giao hết tất cả mọi chuyện lại cho tôi đi!"

"Được!" Đan Giai Nguyệt trịnh trọng gật đầu.

"Vậy tôi có thể làm chuyện gì cho cậu đây?"

"Vấn đề này hỏi rất hay..." Không khí biến đổi, Mục Thiên Nam – người có bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại là con đại dã lang nóng hừng hực nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cậu bé quàng khăn đỏ, "Vậy cậu hãy nói cho tôi biết giá trị của cậu đi..."

Đan Giai Nguyệt ngây ra, đáp lại người đang trêu cợt mình, "Xin hãy dịu dàng một chút, tôi sợ đau lắm!"

Không làm, sẽ không cảm giác đó là sự thật, có được một linh hồn đang sống, cho nên có cùng một người đồng tính cũng không sao cả.

—- Mục Thiên Nam đã hiểu, cho nên lúc còn ở Nam đảo, anh mới đưa ra quyết định đi ngược lại

Chương 54

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei