Gặp nhau là duyên số VXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Bước đều, bước đều..."- Anh tù điên bỗng từ phía sau, vừa hô vừa giậm chân đi đều, cười nhăn nhở bước thẳng đến trước mặt Một Điếu. Anh giơ tay xòe cả năm ngón đưa lên vành mũ các tông hình nón, chào và nói thứ tiếng Tây hổ lốn quen thuộc của anh:

" Chào ông quan hai. Chính moa ăn trộm con gà mái. Moa đói cái bụng."- Anh làm động tác vồ gà-" Moa thịt, moa đớp. Xin lỗi ông."

Một điếu chỉ cây roi vào mặt anh tù điên, gầm rú:

" Chính mày ăn trộm con gà?"

" Còn ai vô đó nữa?"

Một Điếu vung roi quật tới tấp lên người anh điên. Anh nhảy như con choi choi, miệng la bai bải:

" Xin lỗi ông...Xin lỗi ông trưởng ngục."

Anh bất thần ngã lăn ra đất, rồi lăn tròn như con quay, la hét chuyển cả nhà lao:

" Ôi làng nước ơi cứu tôi với. Cứu tôi với...Cứu tôi với. Một Điếu đánh tôi.Một Điếu giết tôi."

Hết la hét anh lại cười sằng sặc, điên không chịu được. Tình huống quá bất ngờ làm Chi Lợi chỉ còn biết đứng há hốc mồm mà nhìn.
Ngoài cổng lao có tiếng xe phanh rít. Tiếng viên quản phó đề lao gọi chõ vào rất to.

" Pốt Tù mô? Ra."

Chi Lợi đáp như trong mơ:

" Có ạ."

Nó chụp vội lấy tay Nghệ Trác và Trí Mẫn chạy ra cổng lao. Chi Lợi mừng đến suýt khóc khi thấy trên xe jeep không có viên đội văn phòng. Nếu có viên đội, việc thay hai tù mới chưa chắc hắn đã bằng lòng ngay. Nó biết hắn rất cẩn thận và khó tính, không thích ai làm trái ý hắn. Còn đối với thằng lính gác thì sẽ dễ dàng hơn. Với hắn tù nào chẳng là tù.

Chi Lợi chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc xe vì nó không dám quay lại đằng sau. Suốt cả đêm hôm qua nó đã thao thức nghĩ cách giúp Mẫn Đình có thể đi cùng nhưng không tài nào nghĩ nổi. Hết cách rồi một trong bốn đứa phải ở lại.

Tên lính hỏi Chi Lợi:

" Hai tên tù kia đâu?"

" Ốm nặng phải đi nhà thương."

" Hai đứa này có tốt không?"- Hắn chỉ Trí Mẫn và Nghệ Trác.

" Tốt, rất tốt."

" Mày bảo đảm chứ?"

" Tôi xin lấy đầu tôi để bảo đảm."

Hắn nhún vai, chỉ tay vào đám tù con nít trước cửa nhà lao nói:

" Tao cóc cần. Mày chạy vào gọi thêm một đứa nữa lên xe. Tao không chắc ba đứa mày có thể hoàn thành hết việc trong sở..."

Chi Lợi nghe thấy lời hắn nói mà vui như bắt được vàng. Nó quay đầu chạy vào cửa nhà lao nắm tay Mẫn Đình kéo luôn con bé lên xe như sợ nếu chậm chân một vài giây hắn sẽ đổi ý. Chi Lợi vui trong lòng nhưng nhìn xem kìa, con Trí Mẫn còn vui hơn nó.

Chiếc xe dần dần tiến xa khỏi cổng nhà lao trong tâm trạng phấn khởi của bốn đứa trẻ. Khi chiếc xe quặt sang phải, chạy dọc theo đại lộ xanh rợn bóng cây, gió ẩm ướt từ mặt sông thổi tạt vào mặt, Chi Lợi mới dần dần tĩnh trí lại. Nhưng đầu óc nó vẫn còn choáng váng, bàng hoàng như vừa bừng tỉnh một cơn ác mộng. Trí Mẫn ngồi sát vào Mẫn Đình, một tay nó đặt lên vai Chi Lợi nói giọng run run:

" Bữa ni không có anh tù điên thì không biết sẽ ra sao hè?"

" Chết cả bọn chứ còn sao nữa."

Nghệ Trác cũng thì thào nhắc lại điều vẫn ám ảnh đầu óc nó từ lâu:

" Anh tù điên ni lạ lắm. Em nghi là anh nớ không điên."

_________________________

Điều Chi Lợi lo lắng không phải không có căn cứ. Bốn đứa vừa bước xuống xe, đi vào đến sân, viên đội văn phòng đã bước ra, cau mặt lại hỏi:

" Hai thằng tù kia đâu?"

" Thưa ông đội, họ bị ốm nặng, mắc phải bệnh truyền nhiễm."

" Sao không thay bằng hai tên tù lớn?"

Hắn hỏi tên lính gác, giọng gần như gắt. Tên lính gác luống cuống nhìn Chi Lợi. Chi Lợi nói ngay:

" Thưa ông đội, ở nhà lao không còn một người tù lớn tuổi nào. Hôm nay có nhiều sở mới đến lấy tù đi làm cỏ vê. Họ phải lấy cả tù con nít. Ba đứa này tuy nhỏ nhưng làm việc siêng năng và hiền lành. Tôi biết rõ chúng."

Viên đội nhún vai, đi vào phòng làm việc.
Chi Lợi lập tức lên giọng khá hách dịch sai bảo Nghệ Trác, Mẫn Đình và Trí Mẫn:

" Ê, hai con này vào lấy đôi thùng ra sông gánh nước, đổ đầy vào hai bể. Còn con này..."- Chi Lợi chỉ Nghệ Trác - " lấy chổi quét sân. Phải làm việc cho chăm chỉ vào. Các quan lớn ở đây là rất ghét bọn lười biếng."

Mẫn Đình và Trí Mẫn răm rắp sợ sệt nghe theo Chi Lợi điều khiển. Nghệ Trác chăm chú quét sân, nhặt từng chiếc lá rụng. Mẫn Đình múc từng gáo nước vào thùng còn Trí Mẫn đặt đòn gánh lên vai là chạy huỳnh huỵch. Viên đội văn phòng đứng trước hành lang, quan sát chúng làm việc. Chi Lợi liếc mắt thấy hắn có vẻ hài lòng. Nó mừng thầm: " Ổn rồi."

Chi Lợi quét dọn, lau sàn nhà còn kỹ hơn cả mọi ngày. Xong ở phòng làm việc của viên đội, nó xách 1 xô nước sạch, giẻ lau, sang phòng của quai hai giám đốc sở, gõ cửa xin phép được vào làm vệ sinh. Quan hai I tai ngồi trước bàn, ngẩng bộ mặt ông giáo làng lên nhìn Chi Lợi, gật đầu rồi cúi xuống viết tiếp cái gì đó.

Con nhện vàng canh kho vũ khí vẫn có mặt ở vị trí, bò đi bò lại tuần tiễu một cách chuyên cần trên sợi tơ ánh bạc găng từ chuôi khẩu súng lục đến nóc tủ. Tim Chi Lợi đập rộn lên, nhưng nó phải cố hết sức để không nhìn con nhện lâu hơn nữa. Nó thầm nói :" Tao cảm ơn mi lắm đó nhện ơi."-Và hết sức bất ngờ Chi Lợi bật nhớ một câu học thuộc lòng trong sách Quốc văn giáo khoa thư lớp ba: " Buồn trông con nhện giăng tơ. Nhện ơi, nhện hỡi, nhện chờ mối ai...?"-Vừa cắm cúi lau sàn nhà, nó vừa thì thào: " Nhện chờ mối tui. Nhện chờ mối tui đó hi hi..."-Nó tưởng tượng khi cái lòng súng nước thép xanh biếc kia chạm vào bụng mình.

Lau xong sàn nhà, nó mở rộng các cánh cửa kính, cửa chớp, nó trèo đứng lên bậu cửa lau chùi hai khuôn cửa mở ra vườn. Vừa lau, nó vừa đưa mắt ước lượng chiều cao từ bậu cửa đến đất vườn. Lúc đóng lại những cánh cửa
của khuôn cửa sổ gần bàn làm việc của viên quan hai, nó vặn quả bàng sắt khá mạnh để đóng chốt sắt kêu phập vào lỗ chốt cửa, cốt cho I tai đang ngồi làm việc cũng nghe tiếng. Hai cánh cửa chớp ở khuôn cửa cuối gian phòng lúc đóng, nó cũng vặn quả bàng sắt khá mạnh nhưng không cho chốt sắt chui vào lỗ chốt. Đứng ngoài vườn, có thể ẩy nhẹ cũng mở ra được.

Đóng đến hai cánh cửa kính nó cũng định làm như vậy, nhưng kinh nghiệm chiến sĩ trinh sát mách bảo:" Không nên."-Và Chi Lợi đã vặn cho hai gióng sắt chui vào lỗ chốt. Nó phải đề phòng sau khi nó ra khỏi phòng, tên quan hai cáo già với tính thận trọng cố hữu, có thể đến kiểm tra lại. Nhưng có điều khác với những buổi làm vệ sinh trước, nó cố ý để quên lại tấm giẻ lau sàn nhà dưới chân bậu cửa sổ. Chi Lợi nắm chắc quy luật. Cứ khoảng mười giờ sáng, tên I tai có thói quen trở về buồng ở, uống một tách cà phê sữa mà mụ vợ hắn pha sẵn. Gian phòng thường để trống khoảng mười lắm phút.

Khoảng chín giờ rưỡi, tên lính gác cho bốn đứa nghỉ giải lao. Chúng ngồi tụm đầu dưới bóng mát cây vông đồng cổ thụ trước sân. Tên lính gác ngồi dưới gốc cây phượng cách bốn đứa chừng chục bước chân. Khẩu tiểu liên mát gác ngang trên đùi, hắn châm điếu thuốc Gô loa rít khói, mắt mơ màng nhìn ra cổng, nhìn dãy quán rượu bên kia đường.
Nghệ Trác lào thào hỏi:

" Chị sửa soạn xong cả chưa?"

" Cũng tàm tạm..."

Chi Lợi gạt mồ hôi trán trả lời.
Trí Mẫn trống ngực đập thình thịch hỏi:

" Mấy giờ thì bắt đầu?"

" Mười một giờ rưỡi. Sở tan giờ làm việc, bọn chúng đều ngủ trưa. Một giờ rưỡi chúng mở cửa."

" Thằng nớ thì làm sao ạ?"- Mẫn Đình hất đầu về phía tên gác.

" Có trưa hắn dựa gốc cây ngủ gà ngủ gật, Có trưa hắn mò qua dãy quán bên tê đường nhậu nhẹt."

" Lọt qua hắn có dễ không ạ?"

" Cũng không dễ. Tốt nhất là phải làm cho hắn ngủ thật say."

" Làm cách gì hả chị?"

" Phải cho hắn một liều thuốc ngủ. Thuốc ngủ có sẵn đây rồi."- Chi Lợi vỗ lưng quần- "Nhưng phải hoà vào nước hoặc rượu để mời hắn. Có rượu thì tốt nhất. Sợ nước hắn không uống. Hắn là con sâu rượu mà... Này Trí Mẫn, cậu có thể đánh xoáy một chai rượu bày trên bàn mấy cái quán ngoài kia không? Nghe cậu là bậc tài danh trong nghề này."

" Dễ ợt."-Trí Mẫn hăm hở đáp. Nó nheo mắt nhìn ra dãy quán, trong óc phát nhanh kế hoạch đánh cắp chai rượu. Nó nói:

" Nếu có một hai đồng bạc thì chắc ăn trăm phần trăm. Lúc gánh nước qua đó mình sẽ xin thằng gác cho ghé vô quán mua điếu thuốc hút. Phải có cớ để đến gần bàn để rượu.

" Nghệ Trác, em đưa cho chị Trí Mẫn hai đồng bạc còn lại."

Nghệ Trác móc túi đưa cho Trí Mẫn tờ giấy bạc hai đồng và nhìn tờ bạc với cặp mắt tiếc rẻ. Trí Mẫn khẽ bợp tai Nghệ Trác, cười:

" Ngó con mắt em mà chị cũng rầu thúi ruột. Có ngày sẽ đền lại cho em hai lượng vàng."

Trí Mẫn vo tròn tờ giấy bạc nhét vào lỗ tai.

" Chị để thế lỡ rớt mất thì làm sao?"- Mẫn Đình nhìn Trí Mẫn, lo lắng hỏi.

" Em cạy cũng không ra mô. Có lần chị nhét vô đó đôi bông tai vàng đánh cắp được của một mụ ở chợ Đông Ba, nhảy xuống sông đào tẩu. Bơi qua sông mà đôi bông tai vẫn còn nguyên."

" Thế thì chị tài bằng Một Điếu. Thằng cha đó chửi, nói tha hồ mà cái ống điếu vẫn không rớt khỏi miệng. Tài thiệt."- Nghệ Trác tấm tắc khen.

..................

Hết giờ giải lao. Thằng lính gác xách súng dẫn Trí Mẫn, Mẫn Đình và Nghệ Trác ra bến sông gánh nước. Chi Lợi chuẩn bị vào bày bàn ăn cho tụi Tây ăn trưa. Viên quan hai I tai đi ra khỏi phòng làm việc khép cửa lại đằng sau lưng. Hắn về buồng ở, uống cốc cà phê sữa thường lệ. Chi Lợi xách xô nước đi ngay đến buồng hắn. Nó đặt cái xô trước cửa, mở nhẹ cánh cửa đi vào phòng. Thật nhẹ nhàng, nó xoay quả bàng sắt, mở chốt cửa kính cuối gian phòng, rồi nhặt cái giẻ lau đi ra khỏi phòng. Nó đã tính kỹ, nếu bất ngờ chạm trán viên quan hai, hoặc một tên Tây khác, hỏi: " Mày vào phòng làm gì?"-nó sẽ đưa cái giẻ lau nhà ra nói: "Tui vào lấy cái giẻ lau nhà lỡ bỏ quên."

Trí mẫn, Mẫn Đình và Nghệ Trác đã gánh được gánh nước thứ hai. Chi Lợi xách cái xô ra bể vờ múc một xô nước giặt giẻ lau, cốt là để đón Trí Mẫn.

" Được chưa?"- Chi Lợi bồn chồn hỏi, mắt chằm chằm nhìn vào bụng áo Trí Mẫn vì đoán rằng nó dắt chai rượu lấy cắp vào cạp quần trước bụng.

Nhưng thấy phần thân áo Trí Mẫn vẫn sát vào bụng, không thấy có dấu hiệu gì. Chi Lợi hơi tái mặt, hỏi nhỏ:

" Lấy được chưa? Không thấy giấu trong bụng áo."

" Dễ ợt...Giấu vô bụng áo? Cậu bị ngu à?"-Trí Mẫn bắt chước dùng giọng Chi Lợi từng mắng nó.

Nó đặt hai thùng nước xuống khỏi vai, nói như ra lệnh:

" Để cái xô sát thùng nước kia."- Nó chỉ thùng nước trước mặt.

Trên mặt thùng, có thả mấy ngọn lá bàng cho nước khỏi chao. Nó cúi thọc tay xuống đáy thùng lôi lên một chai rượu màu xanh có nút vàng chóe bỏ nhanh vào cái xô của Chi Lợi. Chi Lợi vội ném luôn cái giẻ lau, phủ lên chai rượu. Trí Mẫn làm bộ vớt mấy ngọn lá bàng vứt đi, rồi bưng thùng nước đổ vào bể.

Chi Lợi đứng lặng một giây nhìn Trí Mẫn và lúc ấy nó thấy gương mặt vốn xấc xược, ngang tàng, anh chị của Trí Mẫn sao trở nên dễ thương vô cùng. Bụng nó tràn đầy khâm phục: "Chao..Nó nghĩ ra cái cách giấu chai rượu vào đáy thùng nước, trên mặt để mấy ngọn lá bàng nguỵ trang thì thiệt thông minh vô cùng. Đúng là trí lực của một tay trộm cắp tài danh." Chi Lợi bật cười:

" Chịu tài đại ca."

" Mệ mà gánh nước chừng một tháng thì mụ đó sập tiệm cái rầm."

Chi Lợi, Mẫn Đình và Nghệ Trác phải chịu là Trí Mẫn giả giọng các mệ không thể chê được.

__________________________

Buổi trưa tháng sáu năm đó, thành phố Huế, con sông Hương ngập chìm trong ánh nắng chói gắt, màu hoa phượng đỏ và tiếng ve sầu.
Chi Lợi, Nghệ Trác, Mẫn Đình và Trí Mẫn bày bữa ăn trưa của chúng dưới gốc cây vông đồng cổ thụ. Một bữa ăn khá thịnh soạn đối với bốn đứa tù nhân. Theo lệnh của tên quan hai giám đốc sở bọn nhà bếp cho bốn đứa ba ổ bánh mì, nửa lon thịt bò hộp, một hộp cá. Tất cả được bày lên mảnh vải bạt đặt trên cỏ. Nhìn bữa ăn, Chi Lợi rùng mình. Nó nói với ba đứa còn lại:

" Tụi hắn cho bốn đứa mình ăn bữa ăn cuối cùng đây."

" Các bậc đại ca dao búa của tớ thường kể. Mấy người tù tử hình trước khi đưa đi bắn, Tây thường cho ăn một bữa thiệt ngon. E cũng như ri đây."

" Nhưng trường hợp bốn đứa tù mình bữa ni thì chưa biết ai bắn ai?"- Chi Lợi bẻ một miếng bánh mì nhai để nén hồi hộp-" Trước mặt bốn đứa mình còn một tiếng đồng hồ nữa đây."

Trước đó hai mươi phút, Chi Lợi gặp thằng lính gác.

" Anh Rô ben ạ. Trưa nay, bốn chúng tôi có mòn quà biếu anh."

Chi Lợi lôi trong xô có phủ cái tải ướt, cái chai rượu Trí Mẫn vừa đánh xoáy đưa cho hắn.

" Ồ vang trắng?"- Thằng lính gác nhìn nhãn hiệu reo lên. - " Làm sao chúng mày lại có?"

" Những người tù làm bên sở Coop cho chúng tôi. Chúng tôi tưởng nước ngọt mở ra định uống."- Chi Lợi giải thích việc cái nút chai đã mở để hòa vào hai mươi viên thuốc ngủ được tán nhỏ- " Nhưng té ra rượu. Thứ nước này chắc anh thích. Chúng em thì xin hàng."- Nó đưa cao hai tay làm bộ điệu đầu hàng và nháy mắt cười.

Tên lính gác cầm chai rượu ngắm nghía, cười khắc khắc. Hắn xoa đầu cả bốn đứa.

" Bé con tốt lắm. Bé con ngốc lắm. Rượu vang hảo hạng mà không biết uống."

Hắn mở nút chai, ngửa cổ tu một hơi gần hết nửa chai. Hắn khà một tiếng khoái trá, trở sống tay chùi miệng, đầu lắc lư lắc lư. Hắn đút chai rượu vào túi quần bắt gà, lại xoa đầu bốn đứa cười nói:

" Cám ơn. Rất cám ơn."

Và lúc này hắn đang ngồi dựa lưng vào gốc cây, khẩu súng gác ngang đùi, tu nốt hơn nửa chai rượu còn lại. Ba đứa miệng tuy nhai bánh, nhưng mắt đều nhìn hết về phía tên lính gác, chờ đợi phép màu sắp xảy ra.

Chi Lợi vụt nhớ đến một cảnh trong truyện Thủy Hử mà nó đọc ngày còn đi học. Một du khách vào một hắc điếm bên đường, gọi rượu thịt. Chủ hắc điếm là một mụ đàn bà có nhan sắc toe toét cười, rót rượu ra bát lớn mời khách. Sau đó mụ lui vào sau rèm, nhìn ra theo dõi khách ăn, uống. Khách nốc cạn đến bát rượu thứ ba mụ ta liền vỗ tay hô: " Ngã này, Ngã này." Quả nhiên khách ăn ngã lăn ra đất, vì rượu có hòa thuốc mê. Chi Lợi lúc này cũng muốn vỗ tay kêu: " Ngã này...Ngã này."
Nhưng thằng lính gác không ngã mà chỉ dựa lưng vào gốc cây, miệng há ra, mắt lơ mơ nửa nhắm nửa mở và bắt đầu ngáy.

Nghệ Trác, Mẫn Đình và Trí Mẫn đứng bật dậy, nhưng Chi Lợi níu tay chúng ngồi xuống-" Chờ thêm mười phút nữa cho thật ăn chắc."- Chi Lợi nói giọng trở nên bình tĩnh khác thường:

" Trí Mẫn với Mẫn Đình ạ lúc đó tùy hai cậu, muốn đi đâu thì đi. Còn Nghệ Trác, em đứng chờ chị ở đây. Rổ và mủng kẹo gừng chị đã đem ra giấu ở dưới đống lá rụng cạnh gốc cây me kia. Hễ ngó thấy chị ló ra ở góc sau nhà kia, thì em đến lấy rổ mủng đeo vô và đàng hoàng đi ra phía cổng trước. Đến chỗ góc đường cuối dãy quán, em đứng lại giả đi vệ sinh, chờ chị. Nhớ đi theo đường chợ Cống, qua đường lớn, rẽ ra đường Đàng Ngang, đứng chỗ nhà Nông khố Ngân hàng cũ. Em nhớ chưa?"

Nghệ Trác gật đầu, nhìn Chi Lợi chăm chăm.

" Thôi đi được rồi."- Chi Lợi đứng dậy và Trí Mẫn, Mẫn Đình cũng đứng bật dậy theo.Trí Mẫn tái mặt hỏi:

" Cậu còn đi mô nữa?"

" Tớ còn phải trèo vô buồng thằng quan hai lấy khẩu súng và bốn băng đạn."

" Có gay lắm không?"

" Gay."

" Thôi bỏ đi chị."- Mẫn Đình nói gần như khóc.

" Tớ có thể giúp được cậu không?"- Trí Mẫn hỏi chen vào.

Chi Lợi lắc đầu:

" Hai đứa càng dễ lộ. Cảm ơn cậu. Cậu cùng em Mẫn Đình đi đi."

Trí Mẫn vẫn đứng tần ngần:

" Hay thôi, cậu bỏ quách cho rồi..."

" Chết cũng không bỏ được. Cậu chưa hiểu hết giá của một khẩu súng đối với Vệ Quốc Đoàn mô."

Chi Lợi nắm tay Trí Mẫn và Mẫn Đình, nói giọng rưng rưng:

" Hai cậu đi may mắn nghe? Biết mô có lúc mình lại gặp nhau. Rồi có lúc, bọn cậu nhớ lại tất cả những chuyện ni và hai cậu sẽ hiểu mình."

Trí Mẫn nói, miệng gần như mếu:

" Đập nhau bể đầu bể óc rồi mới hiểu nhau. Tức cười gớm."

_________________________

Cả khu công sở Post lúc này chìm sâu trong yên ắng. Cửa lớn, cửa sổ các gian phòng đều đóng kín như lịm trong màu nắng trưa chói gắt. Tiếng ve kêu inh ỏi cả khu vườn hoang mọc lút cỏ dại. Tiếng ngáy của tên lính gác vẳng lại mỗi lúc một to như muốn thi giọng cùng tiếng ve.
Chi Lợi hai tay ôm quần đi như chạy băng qua khu vườn, vòng ra phía sau nhà, có lối rẽ đến dãy nhà xí. Nó đã suy tính hết, nếu bất ngờ chạm trán với thằng Tây nào đó, hắn hỏi, nó sẽ chỉ dãy nhà xí trả lời: " Tui đi ẻ."

Trí Mẫn nắm tay Mẫn Đình đứng sững nhìn theo Chi Lợi cho đến lúc bóng nó mất hút sau gờ tường đầu hồi dãy nhà. Tự nhiên nó muốn chạy theo, muốn được liều mạng để giúp đỡ, để chia sẻ hiểm nguy, và nếu cần được cùng chết với cái con mới cách chưa lâu đã đập lộn nhau với mình bể đầu bể óc.

Một niềm cảm phục lớn lao bỗng từ đâu không biết, dâng lên làm choáng ngợp trái tim và đầu óc thô thiển của tay anh chị vị thành niên mà niềm mơ ước độc nhất là trở nên lẫy lừng trong làng dao búa. Đôi môi xấc xược, kiêu bạc của Trí Mẫn bỗng run run, bật lên tiếng kêu:

" Ui chao...Vệ Quốc Đoàn là thế đó."

_______________________________

23:45/9/1/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro