NINH NINH CỦA TÔI - CHAP 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sân bay ba giờ sáng, cô gái mặc bộ đồ thể thao màu trắng nhìn đồng hồ rồi vội vã bước về phía cửa ra:

- Kim Linh, báo tài xế tới phòng chế tác.

- Cô chủ, cô có chỉ thị gì tôi sẽ trực tiếp chuyển xuống xưởng. Đã mấy ngày không chợp mắt, tôi nghĩ cô nên quay về nghỉ ngơi trước đã.

- Em có việc quan trọng cần tự tay thực hiện.

Nói xong, cô gái mặc đồ thể thao quay lại nháy mắt cười tinh nghịch rồi nhanh chóng bước vào xe. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh trên đại lộ rộng lớn trong bầu trời đêm tĩnh lặng và yên ả.

- Chị Linh, sáng mai chuyển bản thảo này xuống phòng thiết kế. Em muốn được thấy thiết kế 3D* trong vòng năm ngày.

- Đã rõ. Tối nay là lễ khai mạc, hay là chúng ta quay về trang viên chuẩn bị trước, việc ở phòng chế tác chuyển sang ngày mai?

- Không, việc này rất quan trọng, em sẽ cân đối thời gian.

- Cô chủ à, Ninh Bích à, tiểu tổ tông của tôi, biết nghe lời đi.

- Chị à, em buồn ngủ quá, chị cho em mượn vai chút nào, khi nào đến nơi gọi em nhé.

Kim Linh thở dài bất lực, cô chủ nhỏ của cô, một khi đã kiên định thì không ai khuyên nổi. Thôi vậy, còn hơn một tiếng nữa mới đến phòng chế tác, để cô chủ ngủ thêm chút nữa. Chuyến khảo sát này của Ninh gia kéo dài hơn nửa tháng, những ngày cuối cô chủ vừa phải hoàn thiện báo cáo khảo sát, vừa phải hoàn bộ sưu tập mùa thu đã thiếu ngủ nhiều ngày rồi.

Một giờ sau. Tập đoàn trang sức NJ.

Ninh Bích lấy tay dụi đôi mắt ngái ngủ, cô vươn tay đón lấy chai nước khoàng Kim Linh đưa tới, thuận miệng uống một hơi thật dài sau đó lấy tay vô vỗ mặt vài lần. Đến nơi rồi, để kịp thời gian biểu buổi tối, cô chỉ có tám giờ thực hiện công việc. Ninh Bích quay lại nói với Kim Linh:

- Chị cứ quay về nghỉ ngơi trước, xong việc em sẽ gọi.

Sau đó cô mở cửa xe bước xuống, hít một hơi, không khí trong lành buổi sáng sớm làm cô thanh tỉnh. Cô vươn vai rồi nhanh chóng tiến vào.

Xưởng chế tác nằm ở ba tầng hầm phía dưới khu phức hợp văn phòng – giải trí của Ninh gia. Phòng chế tác nằm ở trung tâm của xưởng, đây là nơi dành riêng cho nghệ nhân chế tạo các sản phẩm có giá trị thương phẩm cao. Sau khi thực hiện các thủ tục kiểm soát an ninh, Ninh Bích bước đến bàn làm việc, lấy trong túi xách hai chiếc hộp nhỏ màu đen và bắt đầu phác thảo bản thiết kế.

Ba mươi phút sau, bản thiết kế đã hoàn thành. Ninh Bích vui vẻ cầm bản thiết kế lên ngắm nhìn chăm chú. Thiết kế này cô đã ấp ủ hơn hai năm nhưng chưa có dịp thực hiện vì chưa tìm được nguyên liệu ưng ý. Chuyến đi lần này, thật là thu được thành quả mĩ mãn ngoài sức mong đợi.

Trên bản thiết kế là một cặp nhẫn vô cùng tinh tế, điểm nhấn của mỗi chiếc nhẫn là viên đã đã quý có kết cấu vô cùng đặc biệt, ở giữa mỗi viên đá là một đóa sen trắng tinh khiết. Linh Bích đặt tên loại đá này là "Lotus Ice"**.

Sau đó tới công đoạn chế tác, phần lớn thời gian ở công ty cô thường làm việc ở phòng thiết kế nên ít ai ngờ cô gái mới chỉ hai mươi tuổi lại có tay nghề chế tạo trang sức tinh sảo đến thế. Ninh Bích cẩn thận đưa miếng bạch kim vào máy in lazer, một bức thư được in ở mặt trong vòng ống nhẫn, sau khi cô gia công xong, sẽ không có ai phát hiện ra. Có những thứ ngay khi bắt đầu đã là sai lầm, cô biết, nhưng hãy để cô sai lầm thêm một chút để rồi cũng chính cô tự chôn vùi nó.

Điền trang Ninh Gia ba giờ chiều. Một chàng trai mặt vest đen, gương mặt khôi ngô, tiến đến mở cửa xe:

- Chào mừng cô chủ trở về, ông chủ đang đợi cô.

Ninh Bích mang đôi mắt gấu trúc đầy mệt mỏi bước xuống xe, việc chế tác mất nhiều thời gian hơn cô dự tính. Tuy nhiên được trở về nhà làm tinh thần của cô phấn chấn lên đôi chút:

- Hai tuần không gặp anh lại đẹp trai thêm rồi, Lý Dũng.

Gương mặt của chàng trai mặc vest thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cô chủ về, những này tháng bình yên ít ỏi của đám hạ nhân đã kết thúc rồi.

- Tôi đã sai người chuẩn bị bữa ăn nhẹ, sau khi gặp ông chủ cô cô thể dùng bữa và nghỉ ngơi.

Ninh Bích khẽ lắc đầu: "Quả là đại quản gia, dù cho cô ra sức trêu trọc hơn chục năm mặt cũng không hề biến sắc".

Khu nhà phía đông, bầu không khí yên tĩnh, mỗi người hầu tại đây đều đang làm việc rất chăm chỉ nhưng ai cũng phải hết sức chú ý không gây ra tiếng động, ông chủ khi làm việc rất ghét tiếng ồn, chỉ cần sảy chân hay lỡ miệng là có thể bị sa thải hoặc chuyển xuống bộ phận khác.

Trong thư phòng, một người đàn ông phong thái điềm đạm đang chăm chú làm việc với các số liệu trên máy tính. Gương mặt thư sinh, gọng kính bạc, chiếc áo sơ mi đen xắn tay gọn gàng, vẻ hào quang phát ra từ người đó thu hút đến mức người bên cạnh không biết đã ngẩn ngơ ngắm nhìn trong bao lâu. Trán người đó thi thoảng sẽ khẽ nhăn lại, cả người thoáng lộ chút mệt mỏi làm Ninh Bích khẽ mím môi.

Hít một hơi thật sâu, lấy lại gương mặt tươi cười tràn đầu sức sống, cô tiến vào.

- Ninh Bách con đã về.

Người đàn ông dời sự chú ý sang cô gái nhỏ, chuyến khảo sát này vất vả như thế nào anh đều biết, cô gái nhỏ của anh vậy mà có đôi chút gầy đi, quầng thâm mắt lộ rõ, bộ quần áo thể thao màu trắng không biết vì sao đã trở nên có đôi chút lấm lem. Anh đứng dậy, tiến đến gần xoa đầu cô.

- Chuyến bay hạ cánh vào sáng sớm, sao giờ này mới về.

Ninh Bích né đầu thoát ra, cô lấy trong túi xách một chiếc hộp màu đen đặt vào tay anh. Gương mặt lộ rõ sự phấn khích:

- Con có quà cho người, con đã làm nó từ sáng đến giờ.

Bên trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn, là người trong nghề, anh nhận ra kĩ thuật chế tác của chiêc nhẫn vô cùng tốt, nhưng điều làm anh chú ý hơn cả là viên đá gắn ở mặt ngoài.

- Lotus Ice**?

Ninh Bích nhanh chóng gập đầu.

- Độ tinh khiết và số cánh hoa cao gấp mấy lần viên chúng ta trưng bày tại cửa hàng chính, kèm theo thiết kế độc nhất vô nhị của con, người thích chứ?

Cô gái nhỏ với đôi mắt sáng lấp lánh ngẩng lên mong chờ câu trả lời. Ninh Bách khẽ mỉm cười:

- Ta rất thích. Con cũng có quà.

Anh cần chiếc hộp màu trắng phía trên bàn làm việc đưa cho cô. Bên trong là một bộ đầm trắng cổ vuông, phần tay áo là điểm nhấn được thiết kế rập cầu kì, phần tà váy xẻ cao hút mắt.

- Con vẫn nhớ lịch trình tối nay chứ?

Ninh Bích ngắm chiếc váy một cách thích thú, người đó chính là như vậy, luôn dành cho cô những sự yêu thương tốt đẹp nhất. Trái tim của cô lỡ lệch một nhịp.

- Con nhớ ... nhớ mà.

Một câu trả lời hơi lắp bắt. Cô cố gắng xoa dịu nó bằng một nụ cười gượng.

Ọc ...ọc ... chiếc bụng rỗng của Ninh Bích đã đến lúc biểu tình. Ninh Bách hơi nhăn mặt:

- Nhóc con, lại quên ăn? Mau đi ăn, sau đó dành thời gian nghỉ ngơi, ta không muốn tối nay thấy gương mặt thiếu cơm này.

- Đã rõ - Ninh Bích giơ tay lên trán chào kiểu quân đội rồi nhanh chóng chạy mất.

Ninh Bách nhìn theo bóng dáng của cô, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay. Nhiều người nghĩ, tài sản lớn nhất của Ninh Gia là đá quý, hoàng kim, nhưng thật ra, cô gái nhỏ này mới chính là báu vật.

* 3D: hình ảnh 3 chiều

**Lotus Ice - Bông sen băng: tên loại kim cương cực hiếm được Ninh Gia tìm ra và đặt tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro