Chương 1762 : Ảnh hậu 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Từ bản chất tới ý thức, Ninh Thư cảm thấy đàn ông không thể nào khống chế được dục vọng của bản thân mình.

Ninh Thư ngồi trên ghế, cẩn thận quan sát thời điểm Việt Ôn Luân đóng cảnh chung với Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi mi thanh mục tú, làm một phi tử chốn hậu cung, có tình cảm với đế vương là chuyện thường tình. Nhưng ở thời điểm đóng phim,Kiều Linh Nhi tựa hồ muốn đem tình ý của chính mình đưa tới Việt Ôn Luân.

Người không biết lại cho là kỹ thuật diễn của Kiều Linh Nhi trâu bò.

Ninh Thư cầm di động điều chỉnh một góc bí mật rồi chụp lại.

Việt Ôn Luân bị một người con gái nhìn với ánh mắt như vậy, vô cùng chân thành, thì trái tim bắt đầu nhảy loạn.

Đặc biệt là người con gái này lớn lên lại còn vô cùng xinh đẹp, liếc mắt đưa tình, là đàn ông đều không có khả năng chịu nổi.

Kiều Linh Nhi trong lòng nở hoa, nghe được hệ thống báo lại là hảo cảm của Việt Ôn Luân đối với cô đã tăng lên 50.

Đồng thời hệ thống còn tuyên bố thêm một cái nhiệm vụ mới, "Khiến cho bạn gái ảnh đế tức giận, để ảnh đế đứng ra che chở cho ký chủ".

Ý tứ chính là làm xấu mặt bạn gái của ảnh đế.

Kiều Linh Nhi tiếp nhận nhiệm vụ, khiến hình tượng Mộ Thư Dao trong lòng ảnh đế sụp đổ, tạo sự đối lập với cô, trong lòng Việt Ôn Luân tự nhiên sẽ hướng về Kiều Linh Nhi.

Tuy rằng Việt Ôn Luân không nói thích cô, nhưng độ hảo cảm là thật, không thể giả bộ.

Hơn nữa Mộ Thư Dao vốn dĩ chính là kẻ xảo trá, ngày thường giả dạng là tiểu thư khuê các, nhưng có thù cũng tất báo. Cao ngạo hơn người.

Sợ hãi bạn trai mình chạy theo người khác, lập tức liền tới thăm ban còn không phải là đến để giám sát.

Mộ Thư Dao có thể có thành tựu như ngày hôm nay, trở thành nữ chính một bộ phim, đều dựa vào ảnh đế Việt Ôn Luân cung cấp tài nguyên.

Kiều Linh Nhi ỷ vào kiếp trước biết một chút kỹ thuật diễn, hơn nữa khí chất linh hoạt, khiến người ta cảm thấy chính là kỹ thuật diễn rất tự nhiên, trời sinh đã như vậy, diễn một lần là qua.

Việt Ôn Luân không nhịn được tán thưởng một câu :"Cô diễn thật sự không tồi".

Kiều Linh Nhi lập tức cười đến cong cong mi mắt, "Cảm ơn, em sẽ tiếp tục nỗ lực".

"Bất quá cô Mộ mới là người lợi hại, cô ấy hiện tại đã là diễn viên chính, còn em chỉ là diễn viên quần chúng". Kiều Linh Nhi có chút mất mát mà nói, ngay sau đó phấn chấn lên :"Bất quá em sẽ nỗ lực, mục tiêu của em là trở thành ảnh hậu, diễn thật nhiều vai, tạo ra thật nhiều nhân vật".

Kiều Linh Nhi linh khí tràn đầy, bởi vì tuổi trẻ, làn da đàn hồi, lấp lánh như ánh sáng trân châu, làm người khác có cảm giác hoa mắt say mê.

Xinh đẹp mỹ lệ lại còn thuần khiết.

Ánh mắt Việt Ôn Luân nhìn Kiều Linh Nhi ngày càng mềm mại.

Kiều Linh Nhi mới tiến vào giới giải trí, trên người không có sự nóng nảy đòi hỏi lợi ích, trong thời gian cùng nhau đóng phim này, Việt Ôn Luân đối với Kiều Linh Nhi ngày càng thưởng thức.

"Chỉ cần trong lòng không có tạp niệm, cô nhất định có thể trở thành ảnh hậu, cô là một diễn viên thiên tài, rất có thiên phú, nhất định cô có thể thành công". Việt Ôn Luân nói một cách ôn nhu.

Trên thực tế, thiên phú này là Kiều Linh Nhi đời trước tôi luyện mà có, sau còn có hệ thống phù trợ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy cô sinh ra để diễn xuất.

Kiều Linh Nhi má lúm đồng tiền, tựa như bởi vì Việt Ôn Luân khích lệ mà tâm như hoa nở.

Việt Ôn Luân nhìn Kiều Linh Nhi mang theo một tia sủng nịnh.

Kiều Linh Nhi nhìn về phía Ninh Thư, đi qua, nhỏ giọng hỏi :"Cô Mộ,có thể cho em chút nước để uống không?".

Ninh Thư đang cúi đầu nhìn di động, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kiều Linh Nhi, tuỳ ý mà nói :"Bên trong túi kia có nước, tự cô qua lấy đi".

Kiều Linh Nhi lập tức nói :"Cảm ơn, cô Mộ, cô thật tốt bụng".

Việt Ôn Luân đã đi tới, Kiều Linh Nhi thuận tay đưa cho Việt Ôn Luân một chai nước,

"Sư phụ mời ngài uống nước". Kiều Linh Nhi nghịch ngợm nói.

Ninh Thư nhướng mày về phía Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi lập tức xua tay, như sợ Ninh Thư hiểu lầm, "Cô không hiểu lầm, ảnh đế chỉ đạo em diễn kịch, bởi vì cảm tạ nên mới gọi một tiếng sư phó".

Kiều Linh Nhi thời điểm xua tay, khiến chai nước văng ra, mắt thấy liền muốn hất lên người Ninh Thư.

Ninh Thư thân thể vừa chuyển, ngón tay khẽ nhúc nhích, nước đều bắn tung toé trên mặt đất, có một ít nước bắn trực tiếp lên người Kiều Linh Nhi.

Tuy rằng vị diện hiện đại áp chế, nhưng Ninh Thư tốt xấu gì cũng là hoá thân của Thuỷ pháp tắc, dùng nước tới đánh với nàng, nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Cô không sao chứ?". Ninh Thư hỏi Kiều Linh Nhi.

Đời người cũng cần áp dụng kỹ thuật diễn, cô diễn thì ta cũng diễn.

Cô muốn đóng vai người vô tội, ta cũng có thể đóng vai người lương thiện. Tới đi.

Kiều Linh Nhi trên tay đều là nước, y phục diễn cũng bị ướt.

"Không có việc gì chứ?". Việt Ôn Luân chạy nhanh đến chỗ Kiều Linh Nhi hỏi, "Nếu là nước nóng, thì đã gặp nguy hiểm rồi".

"Cô không nên gấp gáp, Thư Dao không phải người keo kiệt như vậy đâu, sẽ không hiểu lầm". Ánh mắt Việt Ôn Luân đều đặt trên người của Kiều Linh Nhi.

Ninh Thư : ... ¬‿¬

Ta chính là người keo kiệt đó, không cần phải giới thiệu thêm, cảm ơn.

Việt Ôn Luân đã nói như vậy, đổi lại bất cứ kẻ nào, muốn giận dữ phát hoả thì mi chính là đồ keo kiệt.

Hiện tại tâm của Việt Ôn Luân đều hướng về Kiều Linh Nhi.

Ninh Thư từ trong túi lấy giấy ra đưa cho Kiều Linh Nhi, "Tôi không có hiểu lầm, Ôn Luân anh ấy muốn hướng dẫn cho ai đều có thể."

Kiều Linh Nhi sắc mặt có chút khó coi, miễn cưỡng mà nói :"Cảm ơn cô Mộ, cô thật là một người khoan hồng độ lượng".

"Không phải tôi khoan hồng độ lượng, mà tôi đối với anh ấy có tin tưởng, anh ấy là kiểu người có trách nhiệm, nói hướng dẫn cô thì chính là hướng dẫn cô, chưa kể tôi còn là fan ruột của ảnh đế". Ninh Thư cười tủm tỉm, ghê tởm nói.

Bất quá xác thực cũng khiến Việt Ôn Luân không được tự nhiên, có chút chột dạ.

Hắn đối với Kiều Linh Nhi, thật sự có chút cảm tình.

"Bộ phim của em cũng sắp khởi quay, trở về sắp xếp chuẩn bị cho tốt". Việt Ôn Luân muốn Ninh Thư đi về.

Ninh Thư gật gật đầu, cười nói :"Em về đây, đồ em mang tới anh nhớ phải ăn đó, em xem sắc mặt của anh không tốt lắm, nhớ rõ ăn nhiều trái cây nga".

Sắc mặt Việt Ôn Luân càng lúc càng khó nhìn.

Ninh Thư mang theo túi quay đi, sau đó quay đầu lại nhìn Việt Ôn Luân đang cầm khăn giấy lau vệt nước trên tay cho Kiều Linh Nhi.

Ninh Thư dùng túi che, ấn chụp bằng di động.

Sau đó chậm rì rì mà lái xe về nhà.

Ninh Thư trở lại chung cư, ,ở máy tính lên, Ngẫm lại cái kịch bản mà hệ thống ảnh hậu cho Kiều Linh Nhi 

Kịch bản này là của thế giới khác.

Ninh Thư cũng không tính toán viết ra, mà là đem đại ý viết ra, sau đó tìm một nhà biên kịch nổi tiếng, chuyển phát tới.

Loại chuyện này vẫn nên tìm người chuyên nghiệp làm, đến lúc đó đối đầu, biên kịch chuyên nghiệp PK Kiều Linh Nhi, để xem là ai thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro