Chương 1818: Thiên Kiếp 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1818:Thiên Kiếp 22

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Diệp Hoà Ngọc cảm thấy sư phụ của hắn dường như rất nhiều tâm sự.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Hoà Ngọc hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư tuỳ tý buông tay nói :"Cũng không có chuyện gì lớn, người tu hành giữa trời và đất có thể mơ hồ cảm nhận được một số chuyện, có thể đại khái cảm giác được tông môn sắp xảy ra chuyện gì đó."

"Có phải bí cảnh các sư huynh sư tỷ tiến vào xảy ra vấn đề?" Diệp Hoà Ngọc suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Con nghe nói bí cảnh cùng được coi như căn cơ của tông môn, nếu xảy ra chuyện gì, hậu quả có chút nghiêm trọng."

"Chính là như vây."Ninh Thư đặt ta lên đầu gối, đầu ngón tay gõ gõ.

"Tu luyện cho tốt, nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ dàng ứng phó." Ninh Thư để cho Diệp Hoà Ngọc đi tu luyện, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra biến cố gì, hy vọng là hắn sẽ không sao.

Diệp Hoà Ngọc chắp tay, đi ra khỏi phòng.

Ninh Thư suy nghĩ một chút, liền bay tới đại điện tìm chưởng môn, hỏi một chút tình hình của bí cảnh.

"Ta đã phái người canh giữ ở lối vào bí cảnh, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, Tử Sa Đảo nhiều năm như vậy cũng không thể nắm giữ bí cảnh, huống chi cô ta mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, nói đoạt liền đoạt sao?" Nói cho cùng, chưởng môn đối với thực lực của Dịch Ưu Toàn không có một cái thể nghiệm cùng cảm thụ, dẫu sao thì hai người cũng chưa từng giao thủ qua.

Ninh Thư chỉ nói :"Ta thời khắc đều chú ý tới tên đệ tử này, lần trước ta phát thông báo cho tông môn, ta chắc chắn rằng núi Kiếm Đoạn Phong đã có người lấy đi, vô số thần khí trên người cô ta đều là thần khí viễn cổ do đại năng luyện chế, không nên coi thường cô ta, ta ở trong tay cô ta không qua nổi mười chiêu."

"Cô ta có một cái tiên phủ có thể đem ngọn núi lớn thu vào, huống chi chỉ là một cái bí cảnh."

Trong bí cảnh có một cái ngọc bài, khống chế được ngọn bài, thì chẳng khác nào khống chế toàn bộ bí cảnh, lúc nào muốn vào thì vào, muốn ra liền ra, muốn ra tay với bất kỳ ai ở trong bí cảnh đều dễ như trở bàn tay.

Nhưng Tử Sa Đảo nhiều năm như vậy vẫn không thể nắm giữ được thứ này, chỉ có người tu vi dưới Kim Đan mới có thể tiến vào.

Vượt qua tu vi này sẽ bị kết giới đẩy ra, vì vậy tông môn chỉ có thể dựa vào các tu sĩ Trúc Cơ để tìm ngọc bài về, nhưng bí cảnh nguy hiểm trùng trùng, muốn tìm được ngọc bài, hơn nữa dựa vào đệ tử Trúc Cơ kỳ, căn bản là không thể.

Nhưng nếu là Dịch Ưu Toàn thì có thể.

"Tóm lại là chưởng môn nên chú ý tới cô ta nhiều hơn." Ninh Thư bay vòng quanh đảo, trên Tử Sa Đảo có một pháp trận bảo hộ tông môn, với trận pháp do cô sắp xếp, hy vọng có thể ngăn cản được Dịch Ưu Toàn.

Lúc họ trở về Lan Uyển Đình, Diệp Hoà Ngọc đang đợi Ninh Thư ở của phòng, hắn nhìn thấy Ninh Thư đáp xuống đất, trong tay ôm một vật không lông :"Sư phụ, trứng nở rồi, nở ra một con gà con."

Ninh Thư nhìn con chim trong tay, nó không có lông, xấu xí, há miệng kêu đòi ăn.

Thanh âm cũng khá thanh thuý, Ninh Thư gật đầu một cái, "Đút cho nó ít linh quả, nếu không có chuyện gì thì cho nó một ít linh lực."

"Đệ tử biết, sư phụ, có chuyện gì không, sắc mặt người không tốt?" Diệp Hoà Ngọc hỏi.

"Phụ nữ ấy mà, mỗi tháng luôn có ba mươi mấy ngày nhìn cái gì cũng không vừa mắt."

Diệp Hoà Ngọc....

Diệp Hoà Ngọc ôm con chim trong tay, dứt khoác lăn đi.

Ninh Thư trở về phòng chậm rãi tu luyện, đệ tử tiến vào bí cảnh một tháng, có được rất ít cơ hội, nhưng không ít đệ tử cũng sẽ lột xá.c.

Ở trong giai đoạn này, Ninh Thư hy vọng thực lực của mình có thể lên cao một chút, đến lúc đối phó với Dịch Ưu Toàn có thêm chút lực.

Chớp mắt một thoáng trôi qua, Ninh Thư cùng tất cả các trưởng lão đứng sau lưng chưởng môn, chờ đợi bí cảnh mở ra.

Tuy nhiên, chờ đợi hồi lâu, bí cảnh dần dần mở ra, chỉ còn lại mười mấy đệ tử.

Chưởng môn trợn mắt há hốc mồm, phía sau, các trưởng lão đang tìm kiếm đệ tử của mình.

Đi vào năm mươi người, chỉ có mười mấy người ra, những người khác đâu?

Những đệ tử này vừa trở ra, những người nhút nhát hơn đã bật khóc.

Kỳ Thừa nhìn thấy Dịch Ưu Toàn trở lại, thở phào nhẹ nhõm hỏi :"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bí cảnh chấn động, không ít người đều đã ch.ết hết." Dịch Ưu Toàn nói.

Trong lòng chưởng môn đang rỉ má.u, trước kia lúc tiến vào bí cảnh, chưa bao giờ có chuyện nhiều đệ tử ch.ết như vậy, bọn họ cũng không biết trong bí cảnh xảy ra chuyện gì.

Chưởng môn không khỏi nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư hỏi Dịch Ưu Toàn :"Bí cảnh xảy ra biến cố gì?"

Dịch Ưu Toàn :"Ta cũng không biết, thời điểm ta mơ mơ màng màng đã bị dịch chuyển ra khỏi bí cảnh."

Dịch Ưu Toàn dĩ nhiên sẽ không nói, cô ta đã cầm ngọc bài.

Hơn nữa cái ngọc bài này là cô ta cực khổ mới lấy được.

"Chưởng môn, ta cảm thấy chuyện này nên báo cho Thái Thượng trưởng lão xuất quan." Ninh Thư hướng chưởng môn nói :"Hơn năm mươi đệ tử bây giờ chỉ còn mười mấy người, bọn họ đều là những đệ tử tiềm năng của tông môn."

Kỳ Thừa cau mày nói :"Chuyện này không đến mức phải báo cho Thái Thượng trưởng lão đi."

Kỳ Thừa thực sự nghi ngờ Ninh Thư muốn kéo Thái Thượng trưởng lão ra ngoài để trả thù riêng cho mình, bởi vì Thái Thượng trưởng lão họ Giáng, cùng một nhà, mặc dù là gia tộc xa nhưng cũng có chút quan hệ.

"Chuyện này còn không nghiêm trọng?" Ninh Thư nhìn Kỳ Thừa, "Chẳng lẽ trong lòng Kỳ trưởng lão chuyện ch.ết ba mươi mấy đệ tử không là gì?"

Kỳ Thừa nhìn Ninh Thư một cái, "Ta cũng không có ý này, là ngươi muốn vặn vẹo ý của ta. Có một số người trong lòng còn không biết suy nghĩ như thế nào kìa."

"Cái gì nghĩ như thế nào. Ngươi muốn biểu đạt cái gì thì trực tiếp nói." Ninh Thư bật cười một tiếng, "Cảm thấy việc ta đem Thái Thượng trưởng lão gọi ra là việc công báo thù riêng sao, nếu Thái Thượng trưởng lão là người như vậy, hắn có thể trở thành Thái Thượng trưởng lão của tông môn sao?"

"Có những người thân sống ở tông môn nhưng không bao giờ để tông môn trong lòng." Ninh Thư nhìn Kỳ Thừa, ta là nói ngươi, nói ngươi, nói ngươi đó, chưa bao giờ để tông môn vào mắt.

Đồ thứ ăn cháo đá bát.

Dịch Ưu Toàn nhìn Ninh Thư cùng sư phụ của mình nổi lên mâu thuẫn, muốn rút kiếm ra trực tiếp ch.ém ch.ết Ninh Thư.

"Sư phụ, là cô ta lấy đi ngọc bài của bí cảnh, linh hồn của sư huynh cũng bị ngọc bài hút đi." Một đệ tử nước mắt lưng tròng chỉ vào Dịch Ưu Toàn.

Đệ tử này vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh nhìn Dịch Ưu Toàn.

Sắc mặt Dịch Ưu Toàn trở nên rất khó coi, nhìn đệ tử tố cáo mình tràn đầy chán ghét, "Bớt nói hươu nói vượn, ngươi có chứng cứ gì nói ta cầm ngọc bài?"

"Chính là ngươi cầm, ở trong bí cảnh, Hồ sư huynh truyền tin tức cho ta, để ta đến một động phủ, nói là có thể ngọc bài xuất hiện ở đó, muốn ta đến hỗ trợ, nhưng thời điểm ta chạy đến, những người đó đều ch.ết hết, ta tránh ở một bên, thấy ngươi cầm ngọc bài đi." Đệ tử mặc dù sợ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, nhưng không giống đang nói láo.

Chưởng môn và các trưởng lão cũng nhìn Dịch Ưu Toàn, ngay cả Kỳ Thừa cũng hướng Dịch Ưu Toàn hỏi :"Thật sự đã lấy được ngọc bài rồi?"

Dịch Ưu Toàn....

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro