Chương 1837: Chủ Nhân 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1837:Chủ Nhân 5

Tác giả : Ngận Thị Kiểu Tình

Edit : Dì Joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Ninh Thư đi ngang qua vườn hoa trung tâm, nhìn thấy bên trong có rất nhiều chó, đủ loại, có Bichon Frize, Pomeranian, Chihuahua, Schnauzer,..

Ninh Thư nhìn thấy một con Husky, lúc chạy, lưỡi của nó vắt ra sau, có một loại cảm giác khó tả, đang chạy như điên về phía những con chó khác.

Quả nhiên xứng đáng với danh hiệu chó điên!

Có rất nhiều người nuôi chó, những con chó có công việc như Ninh Thư sau khi cởi bỏ đồng phục mới có thể giống những con chó bình thường, một khi bước vào chế độ làm việc thì phải cố gắng hết sức để hoàn thành công việc.

Phản xạ có điều kiện đã được hình thành.

Đến bến xe buýt, Ninh Thư và Ứng Trì và đang đợi xe, một chiếc xe buýt đi tới, mọi người lên xe, Ứng Trì dắt Ninh Thư đứng dưới gầm xe hỏi tài xế :"Tôi có thể đến đường Châu Sơn được không?"

Tài xế nhìn Ứng Trì đeo kính mát, dắt theo chó, nói :"Không được, phải ngồi xe số 58."

"Cảm ơn anh." Ứng Trì nói lời cảm ơn.

Ninh Thư dẫn Ứng Trì trở lại bến xe buýt, đợi xe buýt số 58.

Trong khoảng thời gian này, lại có thêm hai chiếc xe buýt đi qua, Ứng Trì cứ ôm giỏ trái cây, sợ nếu đặt xuống sẽ không tìm thấy được.

Khi xe buýt số 58 tới, Ninh Thư nhanh chóng đưa Ứng Trì lên xe, vì Ứng Trì không có cách nào thanh toán hoá đơn nên tài xế đã nhận hai đồng xu, cuối cùng bỏ vào hộp thu phí.

Ninh Thư dẫn Ứng Trì đến một chỗ trống, sau đó chính mình chiếm một góc.

Ứng Trì sờ sờ đầu Ninh Thư, Ninh Thư chú ý thấy tay Ứng Trì có chút run rẩy, có lẽ là vì anh ta muốn đi gặp Trần Hồng, chuyện thứ hai là vì đi đến một nơi xa lạ là một khảo nghiệm mới.

Ninh Thư liếm tay anh ta.

Ninh Thư cảm thấy đôi khi cô không thể khống chế được bản năng của mình, cô liếm bàn tay bẩn thỉu như vậy, Ứng Trì đi toilet xong có rửa tay không?

Ứng Trì chăm chú lắng nghe thông báo trên xe buýt, Trần Hồng nói là sẽ dừng năm sáu điểm.

Ứng Trì thầm đếm trong đầu, Ninh Thư nhìn tên các bến trên màn hình LED nhấp nháy, đến địa chỉ nhà của Trần Hồng một cách rất dễ dàng.

Hai chân Ứng Trì run lên một chút, có lẽ là do căng thẳng.

Sau năm sáu trạm dừng, tài xế nói với Ứng Trì :"Chúng ta đã đến đường Châu Sơn, xuống xe đi."

"Ồ, được, cảm ơn anh." Ứng Trì dắt Ninh Thư và xách giỏi trái cây xuống xe.

Thôi, chặng đường dài đã được bước đầu tiên, nhưng tiếp theo chúng ta nên đi đâu?

Không phải ngẫu nhiên mà nhà của Trần Hồng lại ở ngay bến xe, vừa xuống xe đã đến, bây giờ việc cần làm là tìm nhà của Trần Hồng.

Ứng Trì không thể nhìn thấy và không thể tìm thấy nhà của Trần Hồng dựa trên biển báo.

Đi xe buýt không phải là việc khó nhất, việc khó nhất bây giờ là Ứng Trì muốn gọi taxi, nhưng có Ninh Thư, chú chó lông vàng to lớn bên cạnh, mấy chiếc taxi không chiếc nào chịu dừng lại.

Không muốn nhận mối làm ăn này.

Ninh Thư nhìn biển chỉ đường, kéo Ứng Trì đi, Ứng Trì kéo Ninh Thư, "Bối Bối, đừng đi mù quáng, chúng ta sẽ bị lạc."

Ninh Thư gọi Ứng Trì, kéo Ứng Trì đến cổng khu dân cư, dựa theo địa chỉ Trần Hồng đưa, đến dưới tầng sảnh.

Ninh Thư nhìn thấy có người xuống lầu mở cửa ra, vội vàng chạy vào, kéo Ứng Trì lên lầu.

"Bối Bối, đây là nơi nào vậy? Bối Bối.." Ứng Trì ngơ ngác, loạng choạng đi lên lầu.

Ninh Thư nhìn những con số trên tường nhà, nhà của Trần Hồng nằm trong khu dân cư cũ, không có thang máy, phải đi bộ lên.

Đến tầng năm, Ninh Thư dừng lại trước cửa nhà Trần Hồng, chống người lên tường bấm chuông.

Ứng Trì...

Toàn bộ hành trình đều bị Ninh Thư kéo đi, bây giờ lại nhấn chuông cửa, Ứng Trì lo lắng đến mức muốn kéo Ninh Thư chạy trốn.

Nơm nớp lo sợ!

"Là ai đó?" Giọng nói của Trần Hồng từ trong phòng truyền đến.

Ứng Trì vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng, anh đã tìm được nhà của cô, nhưng không hiểu sao bay giờ lại rất căng thẳng.

Trần Hồng hỏi xuyên qua cửa :"Anh là ai? Có chuyện gì không?"

Ứng Trì không nói gì, Ninh Thư liền sủa một tiếng, cào cửa.

Trần Hồng có chút kinh ngạc, sau đó hỏi :"Là Ứng Trì sao?"

"Đúng vậy, là tôi." Ứng Trì lắp bắp trả lời.

Trần Hồng lóng ngóng mở cửa, hỏi :"Sao anh lại đến đây?"

"Tôi đến thăm cô, tay cô đã đỡ hơn chưa?" Ứng Trì hỏi, mặt đỏ bừng, may mắn là cả hai đều không nhìn thấy đối phương, mới không phát hiện đối phương đang quẫn bách.

"Làm sao anh tới được đây?" Trần Hồng kinh ngạc làm sao Ứng Trì lại có thể tìm được nơi này, hắn chưa từng tới đây.

"Cứ đi hồ đồ như vậy thì đã tới rồi." Ứng Trì nói, mặt cũng tỏ vẻ không biết nói sao, Bối Bối thông minh hơn so với anh ta nghĩ nhiều.

"Mời vào." Trần Hồng trên mặt mang theo nụ cười, Ninh Thư vào trong nhà, đưa Ứng Trì tới ghế sofa, Ứng Trì dùng gậy dò thử rồi ngồi xuống.

Ninh Thư ngồi ở bên cạnh ghế sofa, thè lưỡi ra, toàn thân phủ đầy lông, nơi duy nhất có thể tản nhiệt chính là chiếc lưỡi.

"Tôi mang trái cây đến cho cô đây." Ứng Trì đặt giỏ trái cây xuống.

"Cảm ơn!" Trần Hồng mò mẫm lấy cốc nước rót nước cho Ứng Trì, sau đó đặt cốc lên bàn, "Uống chút nước đi."

Ứng Trì đổ mồ hôi đầm đìa, sờ cốc nước, Ninh Thư nhìn về phía cốc nước của Ứng Trì, tôi uống một ngụm được không?

Trần Hồng sờ sờ đầu Ninh Thư, sau đó tìm một cái bát rót nước cho Ninh Thư.

"Để tôi gọi bố mẹ trở về, Anh ăn trưa ở đây nhé?" Trần Hồng lấy điện thoại ra gọi điện cho gia đình cô.

Ứng Trì chợt đứng dậy, vội vàng nói :"Không, tôi chỉ đến đây thăm cô thôi, không cần mời cơm đâu, tôi đi ngay."

Ninh Thư đang uống nước...

Ứng Trì cầm gậy và dẫn Ninh Thư đi, lúc anh ta chuẩn bị rời đi, Ninh Thư nằm ì trên mặt đất, Ứng Trì có kéo mạnh đến đâu cũng không thể di chuyển được.

Ứng Trì lo lắng đến mồ hôi đổ như mưa, "Bối Bối.."

Ninh Thư ngã xuống đất, một con chó săn lông vàng to lớn, Ứng Trì muốn trực tiếp kéo Ninh Thư đi, có chút khó khăn, hơn nữa anh ta còn không thấy.

Trần Hồng có chút thất vọng nói :"Ừm, trên đường đi cẩn thận, mắt tôi không nhìn thấy nên không thể tiễn anh ra ngoài được."

Ninh Thư : Chàng trai trẻ, nếu ngươi cứ như vậy sẽ cô đơn đến ch.ết nha..

"Bối Bối.."Ứng Trì rõ ràng tức giận, đầu đổ mồ hôi. Thứ nhất là do thời tiết nóng nực, thứ hai là vì quá lo lắng và xấu hổ.

Ninh Thư ngồi phịch xuống đất, vòng cổ đem mặt cô siết phồng lên, trên cổ dồn một đống thịt cùng lông.

Ninh Thư :không cách nào tưởng tượng hình ảnh của mình bây giờ..

"Bối Bối hẳn là mệt mỏi, anh vừa mới đến đã đi, để cho Bối Bối nghỉ ngơi một lát, anh cũng nên nghỉ ngơi một lát đi." Trần Hồng nói, sờ cái bát trên mặt đất, rót thêm nước cho Ninh Thư.

Ứng Trì càng xấu hổ nói :"Bối Bối thường không như thế này."

"không sao đâu, nghỉ ngơi một lát hãy đi đi." Trần Hồng không gọi điện cho gia đình nữa, buổi trưa cũng không ở lại ăn cơm, vậy gọi về làm gì.

Ninh Thư dùng lưỡi liếm nước, trong phòng không có người lên tiếng, bầu không khí lại trở nên xấu hổ.

Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh lại.

Trần Hồng tìm chủ đề, "Làm sao anh tìm được tới đây?"

"Tôi bắt xe buýt số 58, sau đó mới tới đây." Ứng Trì thành thật nói, hỏi cái gì cũng trả lời.

"Được rồi, tôi quấy rầy cô lâu như vậy, cũng nên rời đi rồi, cô dưỡng thương cho thật tốt." Ứng Trì nói xong lại bắt đầu kéo Ninh Thư.

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro