1981-2000

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1981: Xông Vào Hang Hổ

Lục Đình Kiêu nghe vậy, vẻ mặt liền hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tính cách của Hàn Kiêu này nhìn có vẻ như thể là một kẻ không am hiểu chuyện đời, nhưng anh lại có cảm giác rằng người này không hề đơn giản như những gì anh ta thể hiện. Mỗi một việc mà anh ta làm, nhìn trông có vẻ kì quái hoang đường nhưng thực ra đều có ẩn ý riêng của anh ta. Tuy rằng đoán không ra ý đồ của đối phương, nhưng mà có thể xác định được đối phương không phải là địch.

Một bên khác, Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang vui sướng chơi với hổ trắng, hai người đút từng miếng một cho nó ăn.

Sau khi đã ăn uống no say, hổ trắng nằm ườn ra mặt đất, ưỡn cái bụng ra để Tiểu Bảo mặc sức cọ tới cọ lui trên đó.

Ninh Tịch thấy vậy thì thấy moe chết đi được ý.

"Lại đây ăn cơm nào." Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ đang nằm bò trên mặt đất chơi đến vui sướng.

Có thể cân nhắc đến việc cho hai người này nuôi thú cưng được rồi nhỉ?

"Dạ! Đến đây ạ!"

Ninh Tịch thế mới lưu luyến không rời, thôi không nhìn con hổ trắng đó nữa mà đi ăn cơm. Nhưng đúng lúc này, chú hổ trắng lại bật người dậy ngay lập tức, đôi mắt của nó sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cửa, hơn nữa trong họng cũng phát ra những tiếng gầm gừ như thể đang cảnh cáo.

"Pằng!!!"

Một âm thanh đanh gọn vang lên, cửa nhà lập tức bị phá tan.

Hai người đàn ông che mặt mặc một bộ đồ đen bó sát người chớp mắt đã lao vào trong.

"Đi theo chúng tôi..."

Trong đó, có một người còn chưa nói hết câu thì đột nhiên liếc thấy con hổ trắng Bangladesh to vĩ đại đứng chình ình bên cạnh Ninh Tịch.

Với sự chuyên nghiệp và kiến thức của gã ta cũng đủ để biết sinh vật trước mặt này có nghĩa là gì. Đây không phải là con hổ trắng bình thường trong sở thú đâu!

Người đàn ông đó ngây ra mất khoảng tầm ba giây.

"Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm nhà!" Gã ta phản ứng khá nhanh, kéo nốt tên còn lại định chạy.

Nhưng mà, hổ trắng đã gầm lên một tiếng vang trời rồi như mũi tên lao ra khỏi cung, phi đến chắn ngay trước cửa.

Tiếng gầm này ngay cả đến Ninh Tịch cũng phải khẽ run rẩy, hoảng hốt cả người, phải biết rằng ngoài thiên nhiên hoang dã, một tiếng gầm của của hổ là có thể khiến trời đất rung chuyển, chứ đừng nói đến chuyện cảm nhận tiếng gầm của hổ ở khoảng cách gần thế này.

Còn về phần gã áo đen kia sau khi phải hứng chịu tiếng hổ gầm, cả người lảo đảo, tí nữa thì mềm nhũn ngã lăn ra đất. Mắt thấy con hổ không nhào lên ngay lập tức thì hai gã lập tức vội vã chạy chối chết.

Rất nhanh chóng sau đó, hai thuộc hạ của Lục Đình Kiêu thở hồng hộc chạy vào: "Boss! Ngài không sao chứ!"

Một người nhìn thấy con hổ trắng ở cửa thì sợ đến mức giật bắn: "Đây... đây là..."

"Chuyện này là sao?" Lục Đình Kiêu trầm giọng hỏi.

"Có kẻ đột nhập... nhưng đối phương rõ ràng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, lúc chúng tôi phát hiện ra thì bọn họ đã lẻn được vào đến đây rồi ạ!" Vẻ mặt của anh thuộc hạ đầy tự trách.

Lục Đình Kiêu hơi cau mày, thị trấn Lộc dù sao cũng là khu dân cư, anh không thể phòng thủ đến mức quá nghiêm ngặt được. Mà kể cả có phòng thủ nghiêm ngặt hơn đi chăng nữa thì chỉ cần người của đối phương phái đến có đẳng cấp cao hơn thì nhất định sẽ có khả năng vòng phòng thủ bị đột phá.

Vòng phòng thủ xung quanh đây anh đã làm đến hết mức rồi nhưng có thể thấy rằng đẳng cấp của hai người vừa rồi ít nhất cũng hạng A.

Thế lực có thể mời được lính đánh thuê hạng A... này đã không cần phải đoán nhiều nữa.

Nhìn thấy hổ trắng đang đảo vòng quanh hai bạn thuộc hạ của Lục Đình Kiêu thì Ninh Tịch vội vàng ra dắt nó về: "Bé yêu, quay lại đây nào! Bọn họ không phải là kẻ địch!"

"Đại Bạch, đến đây nào!" Tiểu Bảo vẫy tay với con hổ trắng.

Dường như nghe hiểu lời Ninh Tịch và Tiểu Bảo nói, hổ trắng vung vẩy cái đuôi, đi về phía Tiểu Bảo đang cầm tảng thịt bò trong tay.

Ninh Tịch nhìn ra ngoài cửa, chân mày cô khẽ nhíu lại.

Khoảng thời gian này dường như không được yên ổn...

Lần trước cô cũng gặp phải một lần bị bám đuôi theo dõi cuối cùng bị Hàn Kiêu giải quyết.

-----O-----

Chương 1982: Lừa Đại Thần Làm Vệ Sĩ

Chuyện bị theo đuôi trước đó, Ninh Tịch sợ Lục Đình Kiêu lo lắng cho nên không nói với anh. Tối ngày hôm nay, lại còn có người xâm nhập vào thị trấn Lộc, xông thẳng vào nhà hoa. Lần này, may mà có chú hổ của Hàn Kiêu ở đây, bằng không cho dù cô và Lục Đình Kiêu có đối phó được với hai người đó đi nữa, nhưng mà... Hôm nay Tiểu Bảo lại cũng ở đây, nhỡ đâu xảy ra sai sót gì, cho dù là nhỏ đi chăng nữa cô cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Trước mắt có hổ trắng ở đây, chắc tạm thời không có vấn đề gì.

"Đừng lo lắng, anh đã bảo Đường Lãng đến đây rồi, mấy ngày này em tốt nhất đừng ra khỏi nhà." Lục Đình Kiêu lên tiếng.

Ninh Tịch gật đầu: "Vâng, chúng ta đưa Tiểu Bảo về nhà chính trước đã! Còn cả anh nữa... cũng phải thật cẩn thận đấy!"

Mục đích của đối phương rõ ràng là cô, đương nhiên có khả năng lần này ngay cả Lục Đình Kiêu cũng là mục tiêu của chúng.

"Ừ."

... Hai ngày yên ổn trôi qua, dường như đối phương không có dự định đánh lén lần nữa, có lẽ đang chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo. Nhưng Hàn Kiêu lại không mời mà tự đến.

Hổ trắng sau khi nhìn thấy Hàn Kiêu thì cực kỳ kích động, trực tiếp bổ nhào về phía Hàn Kiêu.

"Ồ, ăn uống khá đó nha ~" Thấy Bạch Hổ khỏe khoắn hiếu động, Hàn Kiêu cười nói.

"Đương nhiên, cũng không xem là ai chăm, không bằng tặng luôn cho tôi đi, tôi nuôi cho, đỡ phải rơi vào cảnh ăn gió uống sương với anh!" Ninh Tịch càng nhìn càng không nỡ.

"Thế thì không được." Hàn Kiêu lắc đầu.

Ninh Tịch cũng chỉ nói đùa thôi, vì biết chắc là Hàn Kiêu nhất định sẽ không đồng ý.

"Hì hì, Đại thần ~~" Đột nhiên Ninh Tịch tóm chặt Hàn Kiêu lại.

"Làm gì thế? Muốn mời tôi ăn cơm à?" Hàn Kiêu đưa mắt lườm cô một cái.

Ninh Tịch nhất thời câm nín, có thể đừng có hở ra một cái là chỉ biết ăn thôi được hay không? Rất ảnh hưởng đến hình tượng sáng chói của anh đấy!

"Là thế này, tôi bị lũ sát thủ ngắm rồi, tối mấy hôm trước còn có người xâm nhập vào đây đánh lén cơ... Đại thần, cầu được bảo vệ, xin cho ôm đùi ~" Hai mắt Ninh Tịch sáng như sao.

"Không được, tôi còn có việc." Hàn Kiêu dứt khoát từ chối.

"Là việc gấp sao?" Ninh Tịch nghĩ nếu như anh ta khó xử thì đương nhiên cô cũng sẽ không ép.

"KFC ra món mới, tôi phải đi xếp hàng." Hàn Kiêu vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Cái đệt... Đại thần à, anh đừng đùa tôi nữa được không? Hơn nữa, anh làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ?" Gương mặt Ninh Tịch đầy vẻ lên án.

"Nói mà không giữ lời?" Hàn Kiêu không hiểu.

Ninh Tịch tìm tìm, lôi ra cái còi lúc đầu Hàn Kiêu đưa cho cô: "Có phải lúc đó anh từng nói rằng, đồng ý với tôi một chuyện, coi như anh trả nợ nhân tình cho tôi, sau đó còn đưa cho tôi cái còi này, đúng không?"

May là cái còi này vẫn còn ở đây, sau lúc đó thì Lục Đình Kiêu đã nhặt nó lại cho cô.

"Nợ nhân tình không phải đã trả rồi còn gì? Lần trước tôi đã cứu cô rồi mà!"

Hàn Kiêu nói.

"Không đúng." Ninh Tịch quả quyết lắc đầu: "Lần trước có phải tôi thổi cái còi này đâu."

"Không phải cô thổi thì đã làm sao, tôi thật sự đã cứu cô rồi mà." Biểu cảm của Hàn Kiêu rất đương nhiên.

"Có phải tôi bảo anh cứu không?" Ninh Tịch hỏi ngược lại.

Hàn Kiêu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc sau đó trả lời: "Không phải."

"Nếu như đã không phải là tôi thổi cái còi, cũng chẳng phải là tôi bảo anh cứu tôi... Vậy thì phần ân tình này làm sao có thể coi như là đã trả rồi... Đại thần à, anh nói xem có đúng thế không?" Ninh Tịch cười hì hì nói, biểu cảm trên gương mặt lại càng tỏ ra vẻ đương nhiên là như thế.

"Đúng..." Hàn Kiêu theo bản năng trả lời.

"Đại thần, tôi biết anh là người phân rõ phải trái nhất mà!" Ninh Tịch ngoắt cái đã khen Hàn Kiêu lên tận trời.

Nếu như có thể để Hàn Kiêu ở bên này trấn giữ, cô còn sợ sát thủ cái gì nữa!

Thế cho nên cho dù nói cái gì cũng phải lừa được Đại thần sang đây!

Hàn Kiêu vốn định cãi nhưng chẳng biết cãi cái gì, Ninh Tịch nói không sai chút nào, không phải cô ấy thổi cái còi đó cũng không phải cô ấy bảo anh đến đó cứu người... "Sao cứ có cảm giác nó sai sai thế nào ấy nhỉ..." Hàn Kiêu ngẩn ra nhìn cô nhóc đối diện.

Ninh Tịch: "Thế thì tôi bảo người đi xếp hàng mua đồ hộ anh nhé, nửa tiếng nữa sẽ mang đến đây cho anh!"

Hàn Kiêu: "Ok!"

-----O-----

Chương 1983: Chơi Cùng Đại Thần

Cùng lúc này, Đường Lãng mặc một cái áo sơ mi hoa lá cành, chân xỏ dép lê, lết đến căn nhà hoa.

"Boss, anh tìm tôi có chuyện gì thế?" Đường Lãng vừa mới bước vào cửa liền mở miệng hỏi luôn.

Ninh Tịch ngó ra, nhìn về phía cửa một cái: "Nhị sư huynh, huynh đến rồi à, vốn dĩ là có chuyện... nhưng mà bây giờ thì hết rồi."

"SO ~ rốt cuộc là có chuyện gì?" Đường Lãng cạn lời, xa xôi mịt mùng như thế mà gọi anh ta chạy vội đến đây, đùa nhau à!

"Dạo này không được yên ổn, tối mấy hôm trước có sát thủ xông đến, vốn dĩ gọi huynh đến để trấn giữ." Ninh Tịch giải thích nói.

"Sát thủ..." Khóe mắt Đường Lãng liếc một cái liền thấy Hàn Kiêu đang ở cách đó không xa.

Ngay lập tức trái tim nhỏ bé của anh ta run bắn lên: "Móa móa móa móa! Sao con hàng này lại ở đây thế? Cái tên sát thủ gì gì đó chắc không phải là cái con hàng này đấy chứ!"

Ninh Tịch lườm anh ta một cái: "Đại thần là do muội mời đến để trấn giữ đấy có biết không?"

Nghe thế, Đường Lãng mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu cái gã này mà là sát thủ thật chỉ sợ chẳng mấy ai có thể thoát được, sự tồn tại của tên này quả thật như BUG trong game ấy.

"Nếu đã có người trấn giữ rồi còn tìm huynh làm cái gì!" Đường Lãng thực sự câm nín, trời nóng như thế này anh chỉ muốn về nhà ăn dưa hấu!

"Này thằng nhóc, qua đây chơi với tôi." Đột nhiên Hàn Kiêu vươn người ra, ngoắc ngoắc tay với Đường Lãng.

Nghe thế Ninh Tịch lập tức nịnh nọt cười một tiếng: "Gọi huynh đến đây đương nhiên là có việc rồi, Nhị sư huynh, huynh mau đi chơi với Đại thần đi kìa!"

"Cái đệt!!! Ninh Tiểu Tịch! Con nhóc nhà cô lại bán tôi nữa phải không! Tôi không đánh đâu!" Đường Lãng kiên quyết lắc đầu.

Đừng đùa quá trớn thế chứ! Cái gã này, cả anh và Đường Dạ liên thủ đều không tiếp cận được hắn ta, đánh nhau với hắn ta á, anh không thèm đòn đến vậy đâu!

"Ha... nhóc con, cậu không đến thì tôi sẽ đập chết cậu đấy." Hàn Kiêu nhàm chán nói.

Đường Lãng tỏ vẻ có đánh chết anh ta thì anh ta cũng sẽ không đánh đâu.

"Đến đây nào, nếu như không được thật... thì tôi dùng một ngón tay đánh với cậu thôi vậy." Hàn Kiêu cười cười nheo mắt nói.

"Anh nói cái gì?" Đột nhiên hai mắt của Đường Lãng lóe lên.

Fuck! Hơi bị quá đáng rồi đấy! Một ngón tay? Khinh con nhà người ta vừa vừa thôi chứ!

"Tôi nói là, tôi dùng một ngón tay để đánh với cậu." Hàn Kiêu giơ một ngón tay ra.

"Nhị sư huynh, không lẽ ngay cả một ngón tay của Đại thần, huynh cũng không đánh nổi đấy chứ?" Ninh Tịch ngồi bên cạnh than thở một tiếng.

"Đùa cái gì thế!" Đường Lãng tức muốn nổ phổi: "Được, là anh nói đấy nhé, một ngón tay! Nếu như ngay cả một ngón tay mà tôi cũng không đánh lại anh, tôi gọi anh là ông nội!"

Nói xong, Đường Lãng tung người lên, trong nháy mắt đã lao về phía Hàn Kiêu.

Lúc này, Hàn Kiêu vẫn đứng tại chỗ cũ không thèm động đậy, tay trái lật ra đằng sau, chỉ giơ ra đúng một ngón tay.

Khi Đường Lãng chỉ còn cách Hàn Kiêu chưa đầy nửa mét, trong mắt Hàn Kiêu lóe lên một tia sáng, ngay lập tức ngón tay điểm vào không trung.

Soạt!!!

Trong căn nhà hoa liền vang lên những tiếng rít xé gió.

Ngón tay đó của Hàn Kiêu lướt trong không khí, mang theo kình phong quét đến.

Ngón tay còn chưa đến nơi, luồng kình kinh người kia đã đến trước.

Tốc độ của ngón tay Hàn Kiêu nhanh vô cùng, không chỉ là Ninh Tịch không nhìn rõ mà đến cả Đường Lãng cũng không nhìn ra.

Chỉ trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, ngón tay đó với thế dễ như bỡn điểm đúng vào bụng Đường Lãng.

"Bụp" một tiếng.

Đường Lãng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một ngón tay của Hàn Kiêu ấn trên mặt đất.

Vẻ mặt Đường Lãng đầy hốt hoảng, nhìn chằm chằm dáng vẻ nhàn nhã của Hàn Kiêu, trên mặt tràn ngập biểu cảm không thể tin được.

Người đàn ông lười biếng trước mặt này, căn bản chỉ tùy ý điểm một cái thế mà đã khiến anh ta không cách nào phản kháng lại được... Thật khó mà tưởng tượng nếu như người đàn ông này mà dùng hết sức, có khi nào anh ta sẽ bị một ngón tay này dí cho một phát là chết tươi luôn?

Đường Lãng trên phương diện võ học cũng được coi như là vô cùng có thiên phú nên cực kỳ tự phụ, nhưng núi cao thì còn có núi khác cao hơn, thật đúng là không phục không được.

Trong bụng Đường Lãng đang tự an ủi mình, anh ta là con người bình thường làm sao mà có thể so được với quái vật đây!

-----O-----

Chương 1984: Giết Chết Chỉ Trong Một Giây

"Tôi thua rồi..." Đường Lãng thở dài một tiếng, con người thì làm sao có thể đánh lại quái vật được!

"Haizz, đúng là chán chết, làm trận nữa nào." Hàn Kiêu lại một lần nữa ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Lãng.

Đường Lãng lập tức lộn người đứng dậy chắp tay trước Hàn Kiêu: "Ông nội, con không chơi nữa đâu ạ."

Dường như Hàn Kiêu cũng cảm thấy chán, ánh mắt anh ta chuyển sang Ninh Tịch: "Cô muốn làm một trận không?"

Ninh Tịch lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Đại thần, như anh đã nói đấy thôi, tôi chính là một con gà bệnh tật, xin hãy bỏ qua cho tôi đi!"

"Thôi được rồi." Hàn Kiêu ngồi về ghế sofa, mở tivi lên xem hoạt hình.

Đúng thế, là phim hoạt hình... Lục Đình Kiêu tan làm về nhà nhìn thấy Hàn Kiêu cũng có mặt ở đây liền cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ninh Tịch đắc ý lén lút kéo Lục Đình Kiêu sang một bên, kể cho anh nghe mình đã lừa Hàn Kiêu tới đây như thế nào.

Lục Đình Kiêu nghe xong thật sự là dở khóc dở cười nhìn người đàn ông trông có vẻ vô lo vô nghĩ trên ghế kia.

Và anh cũng càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình, e là Hàn Kiêu đã sớm biết có thể sẽ xảy ra chuyện, chuyện con hổ hôm đó cũng là do anh ta cố ý đưa tới.

... Đêm khuya, bên ngoài căn nhà hoa có những động tĩnh khác thường.

Trong phòng khách rất tối, Đường Lãng ngồi xem hoạt hình với Hàn Kiêu cả một ngày trời, cả hai đều xem vô cùng say sưa.

"Ông nội, có người đến kìa." Đột nhiên đôi mắt Đường Lãng lóe lên sự lạnh lẽo, nhìn ra phía cửa.

Bây giờ người này đã gọi "ông nội" đến mức trơn tru ngọt xớt mà chẳng có tí trở ngại tâm lý nào.

"Thế mà cậu còn không ra mở cửa à?" Hàn Kiêu nói.

"Vâng ạ!" Đường Lãng đứng dậy, chạy bước nhỏ ra ngoài mở cửa.

"Ồ, hoan nghênh đến chơi." Đường Lãng cười nói với mấy gã mặc vest tay cầm súng đứng ở ngoài cửa.

Thấy vậy, mấy tên sát thủ lập tức đều ngẩn ra, kẻ dẫn đầu nhíu mày, giơ súng lên về phía Đường Lãng.

Phản ứng của Đường Lãng cũng vô cùng nhanh, cùng lúc gã đàn ông đó giơ tay lên đã sải bước chạy đi, né ra.

"Ông nội, có người không nể mặt ông này!" Đường Lãng gào lên thật to với Hàn Kiêu đang ngồi trên sofa.

Cơ mà vừa mới dứt lời nhìn lại thì phát hiện Hàn Kiêu đã chạy đâu mất từ lúc nào rồi.

"Đệt, cái tốc độ quỷ quái gì thế này..." Đường Lãng nhìn chằm chằm vào Hàn Kiêu đang đứng trước cửa, không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Cái thứ đồ chơi này giết chết được người à?" Hàn Kiêu đứng trước mặt mấy tên đó nhìn chằm chằm vào cái họng súng đen ngòm.

"Muốn chết hả thằng kia!" Trong mắt kẻ cầm súng lóe lên sự lạnh lẽo, giương họng súng về phía Hàn Kiêu kéo cò súng.

"Pằng!"

Một tiếng vang lớn quanh quẩn trong căn nhà hoa.

"Cái gì..."

Mấy gã sát thủ quay ra nhìn nhau, bọn chúng chỉ nhìn thấy người đàn ông mang dáng vẻ biếng nhác đó, giơ một ngón tay ra điểm một cái thế là đã khiến họng súng quay ngang sang một bên khác.

Phát súng của gã đó không đánh chết Hàn Kiêu mà ngược lại giết chết mất một tên đồng bọn đứng đằng trước.

"Trẻ con thì đừng có nghịch súng, nhìn đi này, xảy ra chuyện rồi đấy." Hàn Kiêu lắc đầu.

Anh vừa mới mở miệng thì mấy kẻ khác cũng đồng loạt rút súng ra.

"Đưa tôi mượn xem nào." Hàn Kiêu cướp lấy súng của một trong số những tên sát thủ đó.

"Pằng!"

Hàn Kiêu chớp mắt một cái đã bóp cò, bắn vài phát liên tiếp.

Mà mỗi một phát súng đều bắn vào đùi của mấy tên sát thủ...

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm khuya.

"Thật ngại quá... bắn trật rồi, rồi bắn lại nhé!"

Hàn Kiêu giơ súng lên, nhắm vào mấy cái đầu mà bóp cò.

"Pằng!"

"Pằng!"

"Pằng!"

... Sau mấy tiếng súng, đầu của mấy gã sát thủ đã bị bắn thủng sọ, chết thảm ngay tại chỗ.

"Lần này bắn mới chuẩn này." Hàn Kiêu liếc nhìn mấy cái xác trên mặt đất, rồi tiện tay quẳng luôn cái súng ra ngoài cửa.

"Chướng mắt quá, dọn dẹp đi." Hàn Kiêu lại quay về với cái sofa, xé gói khoai tây chiên ra tiếp tục xem hoạt hình tiếp.

"Vâng ạ, ông nội nói gì, con nghe ông tất ~" Đường Lãng nhanh tay nhanh chân kéo mấy cái xác ra ngoài.

-----O-----

Chương 1985: Chân Không Thiếu Đồ Trang Sức

Mấy tay sát thủ mà Kiều Dịch phái ra, mấy ngày hôm nay cũng đã đi được mấy nhóm. Nhưng mà... hễ cứ đến thị trấn Lộc rồi liền không có bất kỳ tin tức gì, như thể bốc hơi giữa nhân gian luôn rồi.

"Chú Kiều, xem ra bên Lục gia có đề phòng, mấy đợt sát thủ phái đi trước đó cũng chỉ có hai người trốn được về, nói rằng ở thị trấn Lộc có một con hổ trắng." Phong Tấn trầm ngâm nói.

"Hổ trắng?" Vẻ mặt Kiều Dịch đầy nghi hoặc, có lẽ nào mấy đợt sát thủ trước đều bị con hổ trắng này xử lý hết?

"Chú Kiều, tôi cho rằng, có thể để thế lực của bên ông trùm châu Âu hành động rồi." Phong Tấn nói.

Nghe thế, Kiều Dịch liền lắc đầu, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt thế này đều không làm tốt, thậm chí còn cần đến thế lực bên phía ông trùm châu Âu điều động tới, chỉ sợ thế này có chút không quá thỏa đáng.

"Lại điều thêm mấy tay sát thủ nữa đến thị trấn Lộc." Trong mắt Kiều Dịch lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Nếu như lần này vẫn không được, vậy thì đích thân ông ta phải ra mặt rồi, cho dù là thế nào, cũng phải xử lý sạch đám người Lục Đình Kiêu!

... Mấy ngày hôm nay, Hàn Kiêu ở lại thị trấn Lộc để trấn giữ thế nên tất cả các sát thủ đều bị anh ta nhẹ nhàng giải quyết hết.

Mỗi ngày, Đường Lãng đều chỉ ngồi trên sofa ăn dưa hấu, nhìn đám sát thủ không biết sống chết kia lao đầu đến nạp mạng, sau đó đứng dậy làm công tác dọn dẹp, cũng thoải mái muốn chết.

"Này nhóc, ra đây chơi!"

Hàn Kiêu ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng nhìn chằm chằm vào Đường Lãng đang ăn dưa hấu nói.

"Ông nội, đừng đùa nữa, ông ăn dưa hấu không?" Đường Lãng đầy nịnh nọt đưa cho Hàn Kiêu một miếng dưa.

"Ăn." Hàn Kiêu gật đầu, nhận lấy miếng dưa Đường Lãng đưa đến gặm sạch.

Từ lần trước trở đi, Đường Lãng không chịu "luyện tập" với Hàn Kiêu nữa.

Anh ta chỉ là một con người thôi làm sao có thể chịu được nửa chiêu dưới tay quái vật này chứ, tự chuốc khổ vào thân ấy à, làm một lần là đủ rồi, đứa nào muốn thử lần thứ hai thì đó chính là thằng ngu.

"Có người đột phá vòng phòng thủ của thị trấn Lộc..." Nửa đêm nửa hôm, Ninh Tịch xuất hiện dưới phòng khách lên tiếng nhắc nhở.

"Ông nội, lại có người không nể mặt ông kìa, rõ ràng biết có ông ở đây trấn giữ thế mà cứ hai ba hôm lại chạy đến đây gây sự, con không hiểu bọn họ nghĩ thế nào nữa, nếu như có người không nể mặt con như thế, con nhất định sẽ xé xác hắn thành tám mảnh." Đường lãng nhìn Hàn Kiêu, cười cười nói.

Hàn Kiêu vắt chân chữ ngũ ngồi rung đùi, dường như không nghe thấy lời của Đường Lãng.

Nửa phút sau, Hàn Kiêu lại cầm lên một miếng dưa hấu nữa, vừa gặm vừa nói: "Hai người ra ngoài cho mát đi!"

"Trong phòng có điều hòa, còn mát hơn bên ngoài." Đường Lãng vô thức nói.

Cơ mà, vừa mới dứt lời, vẻ mặt của anh thoáng cái đã thay đổi.

Lần này chỉ sợ có không ít sát thủ đến, đợi lát nữa nếu như xảy ra đấu súng vậy thì đúng là nghiêm trọng.

Anh ta và Ninh Tịch lại không phải quái vật đó, nhớ đâu ăn đạn thì đúng là xong phim.

"Ông nội nói đúng lắm, bên ngoài vẫn mát hơn..." Đường Lãng lập tức kéo Ninh Tịch chạy khỏi căn nhà hoa.

... Một tiếng đồng hồ sau, quả nhiên trong căn nhà hoa vang lên tiếng súng ầm ầm.

Lại thêm 15 phút nữa trôi qua, đợi sau khi tiếng súng hoàn toàn biến mất, Ninh Tịch và Đường Lãng mới quay về.

Hàn Kiêu vẫn nằm trên sofa gặm dưa hấu như cũ, còn phòng khách từ trong ra ngoài lại toàn là thi thể... Đường Lãng xuất hiện, Hàn Kiêu đưa mắt nhìn anh ta một cái.

"Dạ, con biết rồi ạ..." Đường Lãng nịnh nọt cười, giống như một con ong chăm chỉ kéo hết mấy cái xác ra khỏi căn nhà hoa, thuận tiện lau chùi sạch sẽ.

"Đại thần, xin được ôm đùi ~" Ninh Tịch hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hàn Kiêu.

"Trên chân tôi không có thiếu đồ trang sức." Hàn Kiêu phũ phàng nói.

"Tôi bảo này, lúc nào thì tôi mới có thể đi được đây?" Không đợi Ninh Tịch trả lời, Hàn Kiêu đã quăng miếng vỏ dưa hấu vào trong thùng rác, nhìn Ninh Tịch hỏi.

Vẻ mặt Ninh Tịch tràn đầy ý cười sâu xa, nhìn chằm chằm Hàn Kiêu, đã đến đây rồi, còn muốn chạy sao, không dễ thế đâu nha!

"Đợi đến khi nào không có tên sát thủ nào dám đến đây nữa..." Ninh Tịch cười hì hì nói.

Hàn Kiêu lại thở dài một tiếng, trong lòng đầy oán hận, anh ta cuối cùng lại trở thành bảo mẫu. Thôi vì nể mặt đồ ăn ở bên này ngon đấy!

-----O-----

Chương 1986: Đại Sư Huynh Mọc Sừng Rồi!

Hàn Kiêu mấy lần định đi nhưng mà đều bị Ninh Tịch dùng thức ăn ngon kịp thời giữ lại.

Đối với Ninh Tịch mà nói, vị Đại thần này thì chỉ cần dùng mấy bữa ăn ngon là có thể xử lý được. Nếu như ngại phiền phức, gọi mấy phần suất ăn gia đình của KFC là tiết kiệm được luôn cả công xuống bếp nấu nướng.

...

"Bé ơi, bé cưng ơi ~"

Ngày hôm sau Ninh Tịch tay cầm miếng thịt bò Mỹ, vẫy vẫy trước mặt hổ trắng trong phòng khách.

Hổ trắng thấy thế liền đứng dậy luôn, hăng hái vẫy cái cái đuôi trắng to đùng đi về phía Ninh Tịch.

"Bắt tay nào ~" Ninh Tịch dụ dỗ nói.

Con hổ trắng nghiêng đầu, nghệt mặt nhìn chằm chằm Ninh Tịch.

"Cái này không tệ đâu!"

Ninh Tịch đang chuẩn bị cho hổ ăn thì đột nhiên Hàn Kiêu xuất hiện ngay bên cạnh cô cướp lấy mấy túi thịt bò Mỹ trên tay cô.

"Đại thần... đây là thức ăn của hổ trắng mà... còn sống đấy!" Ninh Tịch dở khóc dở cười nói.

"Nhóc con."

Hàn Kiêu phất tay quăng túi thịt bò cho Đường Lãng đang ở cách đó không xa.

"Vâng ạ, ông nội chờ tý!" Đường Lãng hớn hở chạy vào phòng bếp, nhanh tay nhanh chân rán thịt bò.

"Hai người..." Ninh Tịch nhìn Hàn Kiêu, rồi lại quay ra nhìn Đường Lãng Hai cái tên này, đúng là cấu kết với nhau làm chuyện xấu mà!

Đặc biệt là Đường Lãng, cmn chứ, thế mà huynh ấy lại xuống bếp tự tay nấu nướng cho Hàn Kiêu cơ đấy... xuống bếp đấy!

Đột nhiên cô có cảm giác Đại sư huynh nhà mình bị cắm sừng...

"Khó ăn chết được." Hàn Kiêu ăn một miếng lập tức mất hết cả hứng thú.

Đúng lúc này hổ trắng đi đến trước mặt Hàn Kiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trong tay Hàn Kiêu.

Thấy thế Hàn Kiêu liền quẳng luôn miếng thịt bò xuống đất, hổ trắng liền vung vẩy cái đuôi, một miếng nuốt chửng cả tảng thịt bò.

Nhưng mà... chỉ trong vòng có hai tích tắc mà miếng thịt bò lại được hổ trắng nôn ra nguyên xi.

"Không đến nỗi nào mà..." Đường Lãng cởi tạp dề ra, vẻ mặt có hơi xấu hổ.

Ninh Tịch: "..."

...

Cùng lúc đó, trong thị trấn Lộc.

Một ông lão người châu Âu chống gậy batoong nhìn về phía người đàn ông trung niên da đen phía sau, bình tĩnh hỏi: "Yorick, có thuận lợi không?"

Gã da đen vẻ mặt không biểu cảm nói: "Một lũ vô dụng mà thôi, xem ra những người bảo vệ ở nơi này cực kỳ bình thường."

"Đừng có sơ ý, bên trên thế nhưng lại để chúng ta hành động, chỉ sợ không phải đơn giản." Ông già da trắng kia nói.

Hai người này đều là sát thủ trên bảng Paroda, thứ hạng cũng nằm trong top đầu.

"Đám người mà Kiều Dịch phái đi đều là một đám rác rưởi." Người đàn ông da đen được gọi là Yorick ấy dùng khăn giấy lau lau vết máu trên tay.

"Nếu như thế lực của ông trùm không muốn chiếm lấy châu Á thì làm sao có thể để mắt đến gã giật dây - Kiều Dịch này, ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không làm xong, còn phải để chúng ta ra tay, thật đúng là buồn cười." Yorick ngồi xổm xuống, lại lau lau bụi bẩn bám trên giày.

"Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nhiệm vụ được phía trên giao xuống, không thể thất bại được." Ông già da trắng cười khẽ, đi về phía căn nhà hoa.

...

Khoảng chừng nửa tiếng sau, trước cửa của căn nhà hoa, Yorick lôi một khẩu súng tiểu liên ra.

"Yorick, đừng thô lỗ như thế chứ, chúng ta đến hỏi thăm cơ mà." Ông lão da trắng nói.

Yorick nhún vai, lại cất khẩu tiểu liên vào.

"Xin hỏi có ai ở nhà không?" Ông lão da trắng gõ cửa cực kỳ lịch sự.

Rất nhanh chóng, Ninh Tịch đi ra mở cửa, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ông lão vẻ mặt hiền hòa trước mắt.

"Xin chào, xin được lượng thứ vì mạo muội đến đây quấy rầy." Ông già da trắng đó nhìn Ninh Tịch cười khẽ.

"Ông là?" Ninh Tịch hỏi.

"Làm gì đấy?" Đường Lãng cầm nửa miếng dưa hấu trong tay đi đến.

"Xin chào các vị, cho tôi hỏi cô đây là cô Ninh Tịch đúng không?" Ông già kia cười nói.

"Tôi là Ninh Tịch." Ninh Tịch nói.

"Chào cô, Ninh Tịch... cô còn di ngôn gì muốn để lại không?"

Nói rồi, ông ta rút từ trong người ra một con dao phẫu thuật, nét cười hiền hòa trên mặt lại càng sâu hơn.

-----O-----

Chương 1987: Có Thể Để Cho Người Ta Một Chút Mặt Mũi Được Không?

Thấy ông già trước mặt đột nhiên rút ra một con dao phẫu thuật sắc bén sáng lóa thì Ninh Tịch theo bản năng vô thức lùi về phía sau.

Dù có phản ứng chậm đến mấy đi chăng nữa, giờ phút này cũng đã nhận ra, lão da trắng và gã da đen trước mặt này đều là sát thủ.

"Ông là... gã Bác Sĩ Tử Vong đứng thứ 10 trên bảng sát thủ Paroda??" Đường Lãng đột nhiên nhíu mày.

"Cậu nhóc, cậu biết tôi sao." Bác Sĩ Tử Vong cười hỏi.

Thấy ông ta thừa nhận thân phận mình, Đường Lãng lại như hít phải một hơi lạnh.

Bác Sĩ Tử Vong là biệt hiệu của lão già này, tên tuổi của ông ta vô cùng có uy lực ở thế giới ngầm Âu - Mỹ. Khi còn trẻ, ông ta là một vị bác sỹ ngoại khoa vô cùng có danh tiếng. Sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, ông ta đã dùng chính dao mổ của mình cắt đứt đầu con gái và vợ mình, là một gã biến thái vô cùng.

Từ đó về sau ông ta trở thành một tay sát thủ, danh hiệu mà người bên ngoài tặng cho ông ta chính là Bác Sĩ Tử Vong.

Trái tim của Đường Lãng run lên, nếu như lão già này là Bác Sĩ Tử Vong vậy thì người đàn ông da đen bên cạnh ông ta là cộng sự của ông ta, kẻ đứng thứ 7 trên bảng sát thủ Paroda "Tên mổ bụng có tật thích sạch sẽ."

Nhân vật có thể sai hai kẻ trong top mười bảng xếp hạng Paroda đến Trung Quốc để ám sát, e rằng chỉ có thế lực của ông trùm châu Âu mà thôi...

"Hai vị, xin hỏi còn di ngôn gì không, nếu như không có thì chúng ta có thể bắt đầu được rồi." Bác Sĩ Tử Vong cười nói.

Đúng lúc này, Đường Lãng hét lên thật to nói: "Ông nội ơi! Có người lại không nể mặt ông nữa rồi này!"

Hàn Kiêu tay cầm một cái đùi gà, mồm toàn dầu mỡ, chân đang xỏ dép lê của Ninh Tịch, vừa ăn vừa đi ra.

"Lão già, có ngon thì đứng chạy, ông nội tôi đến rồi đấy, lão cứ chờ mà xem."Thấy Hàn Kiêu lê dép đi ra ngoài, vẻ nghiêm trọng trên gương mặt của Đường Lãng cuối cùng cũng biến mất, bắt đầu gặm tiếp nửa miếng dưa còn lại.

"Ai đấy!" Hàn Kiêu đi đến bên cạnh Ninh Tịch.

"Chính là cái lão đen sì này này, còn cả lão già trắng trắng này nữa!" Đường Lãng vừa ăn dưa hấu vừa chỉ chỉ vào Bác Sĩ Tử Vong và cộng sự của ông ta - Yorick.

"Các người là ai nào?" Hàn Kiêu cướp miếng dưa từ trong tay Đường Lãng, vừa ăn vừa hỏi.

Nhìn thấy hai tên quần chúng vừa xem kịch vừa gặm dưa này, Ninh Tịch quả thật không còn gì để nói.

Má nó chứ, đây là sát thủ top 10 của bảng Paroda đấy, dù gì thì các anh cũng phải để cho người ta một ít thể diện chứ!

Sau khi nhìn thấy Hàn Kiêu ra mặt, vẻ điên cuồng ánh lên trong đôi mắt bệnh hoạn của lão già da trắng thoáng cái đã biến mất.

Đặc biệt là Yorick, vội vàng cất khẩu tiểu liên đi, trên gương mặt lạnh băng bỗng nhiên hiện lên nụ cười như thể đang lấy lòng: "Ôi, là Kiêu gia đó à, thế nào mà lại là ngài nha!"

Trán Yorick rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, mẹ... mẹ nó chứ, đám bên trên đang đùa quá trớn rồi đấy? Không có ai nói với các người rằng, cái gã Hàn Kiêu biến thái này cũng đang ở đây à???

"Các người là ai?" Hàn Kiêu vừa ăn dưa vừa hỏi.

"Kiêu gia, ngài xem trí nhớ của ngài kìa... Tôi là Yorick..." Yorick vội vàng cười cầu hòa nói.

"Ồ." Hàn Kiêu nghĩ nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra.

"Trước đây tôi không có mắt đắc tội với ngài, ngài đại nhân đại lượng, đánh gãy một cái chân của tôi sau đó tôi được bạn tôi chữa khỏi rồi." Yorick nhìn lão già da trắng bên cạnh nói.

Đại khái là hai năm trước, gã ta và Bác Sĩ Tử Vong nhận một nhiệm vụ ám sát, giữa đường gặp phải Hàn Kiêu.

Kết quả là suýt nữa thì bị Hàn Kiêu đập cho nhừ tử...

Yorick bị đánh gãy một chân, sau đó được Bác Sĩ Tử Vong nối xương lại cho.

"Ông cầm dao phẫu thuật chỉ vào tôi là có ý gì đây?" Hàn Kiêu nhìn về phía Bác Sĩ Tử Vong.

"Ồ... tôi... tôi..." Lão già kia lập tức run bắn lên, sau đó lập tức dùng con dao khua khua dưới cằm mình một cái: " Kiêu gia đừng hiểu lầm, tôi chỉ cạo râu thôi..."

-----O-----

Chương 1988: Cướp Tiền

"Tôi cạo râu thôi, mấy ngày rồi tôi không cạo, thật khó chịu quá..." Ông ta lắc lắc đầu, con dao phẫu thuật kia sắc bén quẹt qua quẹt lại dưới cằm.

"Cằm ông chảy máu kìa." Đường Lãng vừa gặm dưa vừa chớp chớp mắt nói.

"Ồ... không sao, không sao, chuyện nhỏ ấy mà!" Ông ta đưa tay lên dùng tay áo quệt quệt vết máu đi.

"Có cần tôi giúp ông cạo không?" Hàn Kiêu hỏi.

"Không không không..." Lão già lắc đầu nguầy nguậy.

"Đừng khách sáo." Hàn Kiêu quăng cái vỏ dưa đi, cái vỏ dưa đập thẳng vào mặt Yorick.

Thấy Yorick vẫn đang đần ra, Hàn Kiêu nhíu mày hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?"

"Hết... hết rồi ạ, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu ạ, không biết vỏ dưa từ đâu bay đến, chuyện nhỏ ấy mà..." Yorick nói.

Hàn Kiêu nhún vai, cầm lấy con dao phẫu thuật từ tay của lão già da trắng.

"Đứng yên đừng động đậy nhé, nếu không là cứa vào cổ đó.." Hàn Kiêu nói xong, quả thật bắt đầu cạo râu cho Bác Sỹ Tử Vong.

Cạo xong râu rồi nhưng Hàn Kiêu vẫn không dừng lại mà tiện tay cạo hết tóc của lão ta, cạo thành trọc luôn.

"Ông nội, sao ông cạo luôn cả lông mày của lão ta đi thế?" Đường Lãng hỏi.

"Để thế cho mát mà!" Hàn Kiêu đáp.

"Mát mẻ hơn không?" Sau đó Hàn Kiêu quay sang hỏi lão già.

"Mát! Mát lắm! Thật sự rất mát!" Bác Sỹ Tử Vong gật đầu lia lịa, chỉ sợ nói nhầm một chữ thôi là đắc tội với cái gã biến thái này rồi.

Nghe thế Hàn Kiêu mới hài lòng, cầm đao phẫu thuật trong tay đi đến bên cạnh Yorick không nói câu nào mà đem đám râu rậm, lông mày và tóc của Yorick cũng bị cạo cho bằng sạch.

"Mát không?" Hàn Kiêu nhìn Yorick, cười cười hỏi.

"Mát lắm ạ! Làm phiền Kiêu Gia rồi ạ, tôi đã muốn cạo hết từ lâu rồi, thật thoải mái." Trên gương mặt Yorick tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng.

"Cám ơn, mỗi người 500 USD." Hàn Kiêu giơ tay ra.

Yorick và Bác Sỹ Tử Vong sực tỉnh lại vội vàng lục tung mọi thứ trên người lên.

"Kiêu gia, tôi không mang theo tiền, chỉ có 300 thôi..."

"Tôi chỉ có 400..."

Yorick và Bác Sỹ Tử Vong lấy hết toàn bộ số tiền trong người mang theo đưa cho Hàn Kiêu.

"Anh nợ tôi một trăm, ông nợ tôi hai trăm.." Hàn Kiêu tính tính một hồi rồi nói.

"Thế này đi, chúng ta cứ tính theo lãi suất của ngân hàng Trung Quốc thôi, đến lúc đó đừng quên trả tiền cho tôi." Hàn Kiêu cầm 700 USD nhét vào túi quần.

"Vâng vâng vâng... Kiêu gia, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé, đợi sau này sẽ đến trả tiền cho ngài.."

Yorick kéo Bác Sỹ Tử Vong vẫn còn ngây ra tại chỗ biến lẹ, chỉ hận bố mẹ mình sinh ra không có thêm mấy cái chân nữa, gần như là vừa chạy vừa lăn ra khỏi khu vực căn nhà hoa.

...

"Này nhóc, đi mua thêm mấy quả dưa, với thịt nữa về đây." Hàn Kiêu quẳng 700 USD cho Đường Lãng.

"Vâng ạ." Đường Lãng gật đầu nói.

Ninh Tịch đứng bên cạnh đã hoàn toàn bái phục rồi, muốn quỳ xuống bái phục luôn ấy.

Cạo sạch tóc tai, lông mày, râu của hai gã sát thủ xếp hạng top 10 trên bảng sát thủ Paroda, lại còn bắt người ta móc túi ra trả 700 đô nữa chứ.

Xong... lại bảo Đường Lãng đi mua dưa hấu với cả thịt... 700 USD đấy, bà nó chứ, mua bao nhiêu dưa hấu với thịt cho hết từng ấy tiền!!!

Ninh Tịch coi như mở rộng tầm mắt, Hàn Kiêu này thật sự là cái tên ngốc chả biết gì về cơm áo gạo tiền hết...

"Ông nội, tại sao ông lại để bọn chúng chạy mất thế? Sao không giết luôn cho đỡ phải đi hại người khác!" Đường Lãng cầm tiền nhét vào túi, nhìn chằm chằm Hàn Kiêu cười nói.

"Giết?" Hàn Kiêu ngẩn ra, tư dưng ù ù cạc cạc nhìn Đường Lãng đầy khó hiểu: "Bọn họ là ai?"

Nghe thế, Đường Lãng và Ninh Tịch suýt nữa thì hộc máu mồm.

Làm trò cả nửa ngày, cạo sạch bạc lông tóc con nhà người ta, còn ép người ta trả 700 đô nữa... Kết quả, con hàng thế nhưng lại chẳng biết bọn họ là ai, đến để làm gì...

Đột nhiên Ninh Tịch cảm thấy đau lòng thay cho hai gã sát thủ kia, thật đúng là chẳng dễ dàng gì!

-----O-----

Chương 1989: Đây Đơn Giản Chính Là Kì Tích Của Thần

Kiều Dịch lúc này đang nghe giọng nói đang phát điên ở đầu dây bên kia.

"Mẹ cái thằng khốn kiếp này! Lẽ nào mày không biết ai đang ở thị trấn Lộc? Dám tùy tiện bảo cấp trên ra nhiệm vụ cho chúng tao hả?" Yorick tức phát điên.

"Ông đâu không muốn phí lời với mày nữa, mau bảo người mang 300 USD đên đây, nếu như xảy ra chuyện gì thì mày cứ đợi chết đi!" Yorick nói xong liền cúp máy luôn.

Kiều Dịch nghe xong hoàn toàn ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta cẳn bản là không biết Yorick đang nói đến chuyện gì. Lại còn 300 USD là chuyện gì nữa? Huồng hồ nhiệm vụ là từ bên ông trùm giao cho bọn họ, liên quan gì đến ông ta?

Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa, Kiều Dịch cũng không phải thằng ngu, ngay đến cả Bác Sĩ Tử Vong và Yorick cũng không xử lý nổi, sợ là bên Lục Đình Kiêu thực sự mời được cao thủ đến trấn giữ.

"Chẳng lẽ... phải dùng đến kẻ đó?" Phong Tấn nhíu mày.

Kiều Dịch cũng rơi vào trầm ngâm, người mà Phong Tấn nói đến chẳng có danh tiếng gì, nhưng mà hắn ta lại là sát thủ mạnh nhất của ông trùm châu Âu. Nói là số 1 cũng không thái quá.

Trong tình thế bất đắc dĩ, Kiều Dịch chỉ có thể lại liên lạc với thế lực của ông trùm châu Âu lần nữa, nhờ bọn họ phái ra sát thủ mạnh hơn nữa.

"Kiều Dịch, ông nói thế là muốn chúng tôi điều động Tiêu Chiến?" Một giọng nói trầm trầm vang lên từ đầu dây bên kia.

"Nếu như Tiêu Chiến đồng ý xuất thủ... thì tất cả đều không thành vấn đề."

Kiều Dịch cười nói.

"Vậy thì ông phải biết, Tiêu Chiến lần trước đi ám sát Hàn Kiêu, bị thương không hề nhẹ, giờ vẫn đang còn dưỡng bệnh đấy."

"Hàn Kiêu!"

Nghe được cái tên Hàn Kiêu này, Kiều Dịch thoáng cái liền ngẩn ra. Tuy rằng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Kiêu, nhưng danh tiếng to lớn của Hàn Kiêu lại như sấm bên tai.

Năm đó, con gái út của ông trùm châu Âu vốn dĩ định lấy Hàn Kiêu.

Nhưng, Hàn Kiêu người ta căn bản là không thèm, cuối cùng trở mặt với ông trùm.

Thế lực của ông trùm châu Âu bao nhiêu năm nay liên tục điều động một lượng lớn các sát thủ hàng đầu để giết Hàn Kiêu, kết quả là chẳng có lấy một kẻ có thể sống sót trở về.

Đối với tên tuổi Hàn Kiêu, Kiều Dịch cũng biết đôi chút. Nghe nói đó là thiên tài của một gia tộc lánh đời nào đấy, thực lực vô cùng mạnh, đã vượt qua giới hạn mà thế tục có thể hiểu được.

"Tiêu Chiến... vẫn còn sống sao?" Kiều Dịch vô thức hỏi một câu, trong đầu ông ta, Hàn Kiêu và hai chữ "vô địch" dường như là ngang nhau.

E là chỉ có Tần Vấn Thiên trong truyền thuyết mới có thể đánh ngang tay với Hàn Kiêu. Những nhân vật giống như bọn họ đã sớm trở thành cấp bậc truyền thuyết rồi, Tiêu Chiến có lợi hại đến mấy cũng chỉ là đẳng cấp của nơi thế gian phàm tục mà thôi.

"Hừm, suýt chút nữa thì mất mạng! Đáng tiếc..." Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng thở dài.

Cách thức ám sát của Tiêu Chiến có thể tính là số một trên thế giới, cho dù là Hàn Kiêu thì cũng suýt nữa đã trúng chiêu.

"Tiêu Chiến quả thật rất lợi hại." Kiều Dịch không khỏi thở dài, chỉ một chút nữa thôi là có thể ám sát được Hàn Kiêu, đây quả thật là kì tích của thần rồi.

Cho dù là bại nhưng ít nhất cũng khiến cho Hàn Kiêu bị thương.

"Ha... Kiều Dịch, tôi nói ông nghe, Yorick có gọi điện về, ông có biết ai đang trấn giữ ở nhà họ Lục không?" Đầu bên kia lên tiếng.

"Là ai?" Kiều Dịch vội vàng truy hỏi.

"Hàn Kiêu."

"Cái gì???" Kiều Dịch sợ hãi hít một hơi lạnh, người ở thị trấn Lộc thế nhưng lại là Hàn Kiêu? Chuyện này sao có thể xảy ra!

Hàn Kiêu với Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch có quan hệ gì? Làm sao có thể ở thị trấn Lộc ra mặt cho Ninh Tịch được? Từ trước đến giờ Kiều Dịch chưa bao giờ biết chuyện Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch lại quen biết Hàn Kiêu.

"Được rồi, có là sát thủ lợi hại đến mấy thì cũng vô dụng thôi, ông phải biết là ngay đến sát thủ số 1 của bảng Paroda - Lý Tùy Phong cũng dễ dàng bị Hàn kiêu xử gọn, khó trách bọn Yorick lại hận ông đến thế, lần này đành để Tiêu Chiến đi vậy!"

Nói rồi cũng không cho Kiều Dịch có cơ hội nói tiếp nữa, cúp điện thoại luôn.

-----O-----

Chương 1990: Cái Gã Sát Thủ Này Không Đơn Giản

Thị trấn Lộc.

Đêm đã khuya, trời có sao nhưng không trăng.

Trên sofa, Ninh Tịch đắp chăn, dựa vào lòng Lục Đình Kiêu, tay cầm máy chơi game, chơi với Đường Lãng.

Hàn Kiêu thì ngồi bên cạnh con hổ của mình gặm dưa, còn hổ trắng nằm bên chân anh ta đang lim dim chợp mắt.

Mấy ngày hôm nay, bọn họ vốn dĩ phải căng thẳng đón hết đợt sát thủ này đến đợt sát thủ khác tập kích, kết quả... thế mà lại biến thành kỳ nghỉ dưỡng của bọn họ.

Cô lãng phí bao nhiêu ngày để làm tổ trong nhà sống một cuộc sống ngọt ngào, thật đúng là quá thoải mái.

Hàn Kiêu ăn dưa xong quẳng vỏ dưa vào thùng rác, nhìn ba người đang ngồi trên sofa, sau đó anh ta đứng dậy, đi lên phía trước tắt luôn máy chơi game đi.

"Ông nội, làm gì thế, con sắp đánh chết được Đường Tiểu Tịch rồi này!"

Đường Lãng oán giận nói.

Ninh Tịch cạn lời: "Huynh nằm mơ đấy à! Rõ ràng là Đại thần đang cứu huynh đấy!"

"Lên đi ngủ đi, đóng chặt cửa phòng vào." Hàn Kiêu nói.

Nghe thế Đường Lãng ngẩn ra, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu thì quay ra nhìn nhau, vẻ mặt như đang suy nghĩ cái gì đó.

Mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên nghe Hàn Kiêu nói như thế, e là sát thủ tối hôm nay không hề đơn giản?

"Lên gác đi ngủ thôi!"

Đường Lãng ngược lại chẳng hề lo lắng tí nào, anh ta vô cùng tin tưởng vào cái sự biến thái của ai đó, cứ thế xỏ dép lê đi chạy tung tăng lên phòng ngủ.

Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, Lục Đình Kiêu cũng cho cô một ánh mắt an ủi, dắt tay cô đi lên gác.

Hàn Kiêu chưa bao giờ nói một câu vô nghĩa nào, nếu như anh ta đã bảo bọn họ đi ngủ, vậy bọn họ cứ phối hợp là được.

Đợi khi mấy người họ lên gác hết rồi, sau khi tắt hết đèn phòng khách, Hàn Kiêu nằm xuống sofa.

....

Đêm khuya tĩnh lặng, mãi cho đến nửa đêm về sáng.

Một người đàn ông gầy gò, xuất hiện trong căn nhà hoa như thể một con quỷ. Cửa nhà đóng chặt, không ai biết người đàn ông này đến đây từ lúc nào, cứ như là gã đàn ông gầy gò này đã sớm giấu mình trốn trong căn nhà này từ lâu rồi.

"Hàn Kiêu, lần trước mày may mắn, đêm nay mày phải chết." Gã đàn ông gầy gò lầm bầm những lời giấu sâu trong đáy lòng, trong đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào.

Anh ta rút một con dao ngắn từ trong người ra, đi đến trước sofa nhìn chằm chằm vào Hàn Kiêu đang ngủ say.

Trước đây gã đã từng đến Trung Quốc để ám sát Hàn Kiêu, suýt nữa thì giết được. Tối nay cho dù có thế nào Hàn Kiêu cũng phải chết dưới tay gã.

Con dao ánh lên vẻ lạnh lẽo...

Soạt!!!

Gần như không hề có bất kỳ do dự nào, con dao đó đâm thẳng vào tim của Hàn Kiêu.

Cùng lúc đó, đôi mắt của Hàn Kiêu đột ngột mở ra, tay phải khẽ vung lên.

"Bốp!!!" Hàn Kiêu túm chặt lấy cổ tay của gã đàn ông gầy gò.

"Cái gì?" Thấy thế gã đàn ông kia sửng sốt ngây ra tại chỗ, gương mặt ngập tràn vẻ không thể tin được.

"Tiêu Chiến, muộn như thế này rồi còn tìm tôi có chuyện gì?" Hàn Kiêu không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào gã ta.

"Không thể nào! Làm sao mày có thể phát hiện ra tao được?" Vẻ mặt Tiêu Chiến không thể tin nổi.

"À ~ Cậu cho là tôi thả đám Yorick đi là vì sao nào?" Hàn Kiêu nhếch mép.

Sau khi Yorick và Bác Sĩ Tử Vong rời khỏi đây, chắc chắn sẽ báo tin anh đang ở thị trấn Lộc với ông trùm châu Âu. Biết mình đang ở thị trấn Lộc, ông trùm chắc chắn sẽ cử Tiêu Chiến đến để ám sát mình. Lần trước bị cái thằng này cho một vố, anh ta muốn tóm nó lâu lắm rồi!

"Tiêu Chiến, bản lĩnh ám sát của cậu quả thật cũng coi như là không tồi, nhưng mà cho dù có là sư phụ của cậu nhìn thấy tôi cũng phải khách khí ngoan ngoãn nhưng mà cậu ấy à... bướng bỉnh thật đấy!"

Tay phải của Hàn Kiêu dùng sức túm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chiến, chớp mắt đã quăng thẳng gã ta ra ngoài.

"Rầm!" Một tiếng động khủng khiếp vang lên trong căn nhà hoa.

-----O-----

Chương 1991: Các Người Ác Ôn Quá!

Âm thanh lớn vang lên, bỗng làm kinh động tới ba người trên lầu, vì vậy bọn họ vội từ trong các phòng ngủ chạy ra, nhìn xuống phòng khách.

Xoẹt!

Đúng lúc Tiêu Chiến bị ném ra ngoài, hai chân gã ta đạp một cái lên tường bắn trở lại, gã vẫn chưa chịu từ bỏ, con dao găm trong tay gã đâm về hướng tim của Hàn Kiêu.

Lúc này, Hàn Kiêu khẽ búng một cái vào cổ tay phải của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức kêu thảm một tiếng, con dao găm tuột khỏi tay gã văng ra xa.

"Tiêu Chiến, lần trước cậu giở trò với tôi, để xem lần này tôi có đánh chết cậu không!" Hàn Kiêu giật nhếch lên một nụ cười tà mị.

Thoắt cái, anh đã tóm chặt lấy cổ Tiêu Chiến, nhưng mà... vào thời điểm cấp bách thế này, Hàn Kiêu lại nghiêng đầu quay ra nhìn ba người ở cầu thang hỏi: "Xử thằng này thế nào?"

"Ông nội, đánh chết thằng nhãi đó đi!" Đường Lãng la lớn.

Ninh Tịch chớp mắt: "Úi, tôi không phản đối."

Lục Đình Kiêu cũng lập tức "vợ nói gì thì chồng phụ họa theo": "Đồng ý."

Hàn Kiêu sững ra nhìn ba người kia với ánh mắt kì dị: "Mấy người các người... sao mà ác quá vậy? Động cái là muốn giết người! Có khi nào, hôm nào đấy sát tâm nổi lên rồi giết luôn cả tôi không?"

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng.

Cổ của Tiêu Chiến đã bị Hàn Kiêu bóp nát.

Hàn Kiêu lập tức giật nảy mình, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến đã há mồm thè lưỡi, lại nhìn ba người trên lầu kinh ngạc nói: "Sao lại chết rồi, các người giết à?"

Trên lầu: "..."

Đường Lãng giật giật khóe miệng: "Ông nội ơi, là ông giết mà..."

"Tôi giết á? Cậu chắc chứ?" Hàn Kiêu hỏi lại.

Đường Lãng hắc tuyến đầy đầu: "Nếu con không nhìn nhầm... thì chính là ông nội giết đấy..."

Ninh Tịch: "Tôi chắc chắn là anh giết đấy, anh bẻ gãy cổ người ta thế kia mà, ác quá thể đáng... không ngờ anh lại là một Đại thần như vậy, tôi đã nhìn nhầm người rồi!"

Lục Đình Kiêu: "Chắc là... anh giết đấy."

"Ớ... hình như là tôi bị trượt tay, không phải cố ý đâu! Xin lỗi!" Hàn Kiêu nhìn Tiêu Chiến đã bị mình bóp chết nói.

Đường Lãng: "..."

Ninh Tịch: "..."

Lục Đình Kiêu: "..."

Ninh Tịch trợn trắng mắt nhìn Hàn Kiêu một cái.

Mặt dày thì cô thấy nhiều rồi nhưng chưa từng thấy tên nào không biết xấu hổ như Hàn Kiêu. Rõ ràng là ghim thù từ lần trước, cố tình bóp chết cái gã gầy gò kia, thế mà giờ còn vờ vịt vô tội.

Vô liêm sỉ nhất là, tên này tự giết người rồi còn không thừa nhận, muốn chụp mũ bọn họ, nói người là do họ giết nữa chứ.

Bọn họ đứng trên lầu, giết người kiểu quái gì được, dùng "niềm tin và sức mạnh" chắc?

"Đại thần thật vô liêm sỉ, các anh có thấy vậy không?" Ninh Tịch cười cười, nhìn Đường Lãng và Lục Đình Kiêu.

Đường Lãng: "Sư muội, muội hỗn quá đấy, không được nói ông nội huynh như vậy, cẩn thận huynh lật mặt với muội đấy ~ Ông nội tuy vô liêm sỉ thật, nhưng người vô liêm sỉ thiên hạ này nhiều lắm... ông nội huynh chẳng cần chứng minh cũng đã là vô địch rồi!"

Lục Đình Kiêu: "Cũng tàm tạm."

"Tôi đi ăn dưa hấu đây!" Hàn Kiêu không để ý mấy người kia xỏ xiên mình, phệt mông xuống sofa.

"Ông nội, con hiểu mà!" Đường Lãng lập tức phi vào phòng khách, lấy dưa hấu đã được để lạnh trong tủ ra đưa cho Hàn Kiêu, sau đó lôi xác Tiêu Chiến đi một cách thuần thục.

"Đại thần, hôm nay anh cố tình thả cái tên Yorick và bác sĩ gì đó kia đi để dụ hết cái đám ám sát anh ra đúng không!" Ninh Tịch hỏi.

"Yorick..." Hàn Kiêu ngơ ngác nhìn Ninh Tịch: "Là ai cơ..."

Ninh Tịch: "..."

-----O-----

Chương 1992: Ăn Khuya Đã Rồi Hãy Đi?

Hàn Kiêu ngáp một cái, rồi lại chỉ vào trong phòng ngủ.

Hổ trắng thong dong đi từ trong phòng ra, bước tới bên cạnh Hàn Kiêu.

"Đi đây." Hàn Kiêu vừa đi vừa vẫy tay với ba người.

Ninh Tịch ngẩn ra: "Ớ! Đại thần phải đi rồi à?"

"Chẳng phải nói chỉ cần không có sát thủ nào dám đến nữa thì tôi có thể đi rồi sao?" Hàn Kiêu trưng ra vẻ mặt "chắc không phải cô lại muốn chơi khăm tôi nữa đấy chứ".

Đường Lãng ở bên cạnh gật đầu phụ họa: "Ông nội nói phải lắm, Tiêu Chiến đã là tên đỉnh nhất rồi!"

Ngay đến Tiêu Chiến cũng chết ở đây rồi thì ai dám vác xác tới tìm chết nữa, trừ khi kẻ đó bị điên thôi.

Mấy ngày nay ở chung, giờ bỗng phải chia tay, Ninh Tịch cảm thấy có chút buồn bã, "Muộn thế này rồi... hay Đại thần ở lại ăn đêm đã rồi đi?"

Hàn Kiêu không hề do dự quay luôn lại: "Được!"

Ninh Tịch: "..."

Nỗi buồn biệt ly của Ninh Tịch trong nháy mắt tan thành mây khói hết.

...

Nửa đêm.

"Anh à, bên chỗ anh liệu có phải có chuyện không?" Ninh Tịch nằm trên gường, không ngủ được quay ta hỏi Lục Đình Kiêu.

"Không có niềm tin với anh vậy à?" Âm thanh khàn đục của anh vang lên trên đầu cô.

Ninh Tịch nhào tới chụt một cái: "Tất nhiên là không rồi!"

Lục Đình Kiêu hôn lên đầu cô: "Em cứ chuyên tâm làm việc của mình, dưỡng thân thể cho khỏe đi."

Còn lại, là chiến trường của anh...

...

Sau khi Hàn Kiêu đi khỏi, quả nhiên không có tên sát thủ nào tới thị trấn Lộc nữa, mọi thứ quay lại yên bình như cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mấy ngày sau, thị trấn Lộc lại xuất hiện thêm một con hổ trắng con.

Còn thế giới bên ngoài...

Sau khi đối phương biết việc ám sát không thành công đã đổi hướng, trong khoảng thời gian ngắn, nền kinh tế cả châu Á cùng thế giới ngầm đều dậy sóng, Lục Đình Kiêu bắt đầu lao đầu vào công việc...

Còn công việc của Ninh Tịch, lại quay về thời kì hưng thịnh.

...

"YLD - Thời gian nghịch chuyển, bạn là người đẹp nhất!" Trên màn hình ở quảng trường trung tâm có lượng người qua lại lớn nhất Đế Đô, Ninh Tịch đang nằm giữa vườn địa đàng tràn đầy, làn da không trang điểm của cô mịn màng, sáng bóng.

Cảnh tượng mộng ảo khiến người qua đường cũng phải dừng chân lại ngắm nhìn.

"Ôi! Da của Ninh Tịch đẹp thật đấy! Nghe nói lúc cô ấy quay cái quảng cáo này là để mặt mộc, không trang điểm tí nào luôn đấy!"

"Tôi từng thấy Ninh Tịch ở gần rồi, tuyệt đối còn đẹp hơn trong quảng cáo này nhiều! Bốn chữ "thời gian nghịch chuyển" dùng thật chính xác mà!"

"Không ngờ YLD lại mời được Ninh Tịch làm người đại diện, cảm giác thương hiệu này ngày càng chất lượng hơn rồi đấy!"

"Trước đây tôi toàn dùng của hãng SS, đợi lĩnh lương tôi sẽ mua sản phẩm của YLD dùng thử xem!"

...

Tại công ty YLD.

"Lần này cậu làm tốt lắm" Trong cuộc họp qua video call, CEO bên Mỹ vui vẻ khen một câu.

Sản phẩm của YLD lần này không chỉ vượt qua cả SS ở khu vực trong nước mà ngay đến lượng tiêu thụ Mỹ cũng tăng lên rất nhiều.

Parker nhìn mức tiêu thụ quý này, thấy sếp khen vậy đắc ý vô cùng.

Bị SS chèn ép bao năm nay, cuối cùng ông ta cũng rửa sạch được mối nhục này rồi.

Khi ấy ông ta bỏ Lưu Hiểu Như, chọn Ninh Tịch quả là một quyết định quá là sáng suốt! Ai mà ngờ được, sau khi Ninh Tịch trở lại, khí thế lại mạnh mẽ như vậy, không những đè bẹp Hàn Tử Huyên mà trong nháy mắt còn kéo cao vị thế của YLD lên nữa.

Phải biết, kí được hợp đồng với nghệ sĩ đang lên còn có lợi hơn kí với nghệ sĩ đã nổi tiếng nhiều.

Sau khi Parker họp với sếp xong, lập tức gọi điện cho Từ Thao để cảm ơn, tiện thể mời Ninh Tịch tới tham dự đêm hội thời trang của YLD luôn.

-----O-----

Chương 1993: Lôi Kéo

Tại công ty giải trí Tinh Huy.

Vương Hạo Quân nhìn đống số liệu phức tạp trên màn hình máy tính mà đầu đau như muốn nổ tung.

Tỷ số định mức trên thị trường của Thịnh Thế tăng nhanh kinh người và đã vượt qua cả Tinh Huy, giá cổ phiếu cũng đang không ngừng tăng lên.

Còn Hàn Tử Huyên, bên phía ông ta thật sự không thể cứu vãn lại được nữa rồi.

Trước khi tham gia Thiên Hạ, chân sau bị Ninh Tịch phá đám, Đêm Hội Ngôi Sao lại bị cướp mất giải, khó khăn lắm mới có được tài nguyên từ Hollywood thì lại làm phải nền cho Ninh Tịch. Ngay đến cả thương hiệu SS do cô ta làm đại diện quảng cáo cũng bị YLD – thương hiệu Ninh Tịch làm người mẫu đại diện chèn ép.

"Trình Nghị Tân! Lưu Hiểu Nhu! Rốt cuộc các người làm cái quái gì thế hả?

Nếu tôi nhớ không nhầm, người mẫu đại điện cho YLD phải là Lưu Hiểu Nhu mới đúng chứ? Tại sao cuối cùng lại thành Ninh Tịch thế này?"

Công ty thì bao nhiêu là chuyện, ông ta không thể chuyện nào cũng giám sát hết được, mà tới lúc biết tin thì đã muộn mất rồi.

Không chỉ mất đi một hợp đồng quảng cáo, lại còn để Hàn Tử Huyên bị chèn ép lần nữa.

Lưu Hiểu Nhu giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ấm ức mà chịu đựng.

Trình Nghị Tân lau mồ hôi trên trán, nịnh nọt nói: "Vương tổng, chuyện này thật sự không thể trách tôi được! Đáng ra hôm đó chúng tôi đã kí được hợp đồng rồi, ai ngờ giữa chừng Từ Thao lại đưa Ninh Tịch tới phá đám chứ, tôi cũng hết cách mà! Có lẽ là Từ Thao muốn trả thù Hiểu Nhu chuyện đổi công ty, chuyện này hoàn toàn là do mâu thuẫn cá nhân của bọn họ gây ra, thật sự không liên quan tới tôi!"

Lưu Hiểu Nhu không thể tin nổi nhìn quản lí của mình, cô ta suýt thì tức phát khóc: "Hợp đồng đại diện này trước lúc tôi vào công ty đã đàm phán xong rồi, tại sao trước lúc tôi vào thì yên lành, vào tới nơi rồi lại đổ bể hết! Đây sao có thể là lỗi của tôi được?"

Trình Nghị Tân bỗng sầm mặt xuống: "Hiểu Nhu, cô nói vậy là có ý gì? Ý cô nói là do tôi khiến cô mất hợp đồng quảng cáo à?"

Từ ngày tới Tinh Huy tới giờ phải chịu bao tủi nhục, uất ức, đã thế còn phải trơ mắt ra nhìn Tần Sương – người từng bị cô ta cười nhạo từng bước đi lên, Lưu Hiểu Như không nhịn nổi nữa, bật khóc mắng: "Trình Nghị Tân! Anh đừng có ức hiếp người quá đáng! Sau khi tôi tới Tinh Huy anh đối xử với tôi thế nào, tự lòng anh rõ nhất! Không tranh thủ lấy tài nguyên cho tôi, suốt ngày chỉ biết đưa tôi đi hầu rượu người khác! Chỉ vì một cái hợp đồng hạng hai mà còn bắt tôi ngủ với một lão già!"

"Ngủ với lão ý thì sao? Trong cái nghề này có ai là không làm vậy? Chắc mình cô thanh cao? Bảo cô ngủ với người ta chẳng phải là muốn lấy hợp đồng cho cô đấy còn gì!"

"Anh..."

"Được rồi! Cả hai người câm miệng lại cho tôi! Không ra cái thể thống gì cả!"

Sau khi đuổi Trình Nghị Tân và Lưu Hiểu Nhu cứ cãi vã ầm ỹ ra ngoài, Vương Hạo Quân càng thấy đau đầu hơn. Giờ ông ta cũng chỉ có thể kì vọng vào Tô Diễn nữa thôi.

Chờ tới chập tối, Tô Diễn cũng lững thững đi tới.

Vương Hạo Quân vội chạy ra tận cửa đón: "Tô tổng, anh đến rồi, mời vào ngồi!"

Tô Diễn hơi gật đầu rồi ngồi xuống sofa: "Chuyện gì thế?"

Vương Hạo Quân tỏ ra khó xử: "Tình hình của công ty dạo gần đây chắc anh cũng biết rồi. Ninh Tịch trở lại, cú kích này ảnh hưởng ngày càng lớn tới công ty chúng ta, tôi tìm anh tới đây là muốn thương lượng với anh xem có cách giải quyết nào không!"

Tô Diễn nghe vậy, mắt hơi lóe lên: "Nếu đã không chèn ép được vậy sao không đưa cành ô liu ra?"

Vương Hạo Quân thấy thế sững sờ: "Ý của Tô tổng là lôi kéo Ninh Tịch về đây á?"

"Có gì là không thể?" Tô Diễn hỏi ngược lại.

Vương Hạo Quân tỏ ra khó xử nói: "Khụ, Tô tổng, anh cũng biết khúc mắc giữa Ninh Tịch và Tuyết Lạc rồi đấy. Khi ấy Ninh Tịch bị chúng tôi đuổi đi, giờ sao có thể đồng ý quay lại được? Mà kể cả Ninh Tịch có chịu đi chăng nữa, e là cũng khó ăn nói với Tuyết Lạc..."

-----O-----

Chương 1994: Cậu Nhất Định Phải Chịu Trách Nhiệm Với Tôi Đấy!

"Ông không cần lo chuyện Tuyết Lạc, còn phía Ninh Tịch tôi sẽ tự mình nói chuyện." Trong thanh âm của Tô Diễn có chút căng thẳng khó ai phát giác được.

Vương Hạo Quân vừa nghe vậy, hai mắt liền sáng lên: "Tô tổng mà tự mình thân chinh thì tốt không gì bằng rồi! Chỉ cần Ninh Tịch chịu về đây, chúng tôi có thể hứa sẽ dành cho cô ấy những tài nguyên tốt nhất, mở phòng làm việc riêng cho cô ấy, cô ấy cũng có thể mang cả quản lí từ bên đó sang nữa!"

Kể cả khoảng thời gian này Thịnh Thế rất phát triển đi nữa, nhưng cũng chẳng thể bì được với Tinh Huy, thêm việc Tô Diễn tự mình đi đàm phán, khả năng thắng trận này là rất lớn.

...

Hôm sau.

Từ Thao nổi cơn tam bành xông vào phòng làm việc của Lương Phi Tinh: "Vương Hạo Quân, đệch cụ mày!!!"

Lương Phi Tinh nhíu mày: "Không ngờ khẩu vị của anh lại nặng thế đấy?"

"Tôi không đùa với cậu đâu! Con mẹ nó, ông đây vừa biết được tin nội bộ, lão già Vương Hạo Quân kia thế mà muốn lôi kéo Ninh Tịch nhà tôi!"

"Ha, lôi kéo Ninh Tịch?" Lương Phi Tinh nghe vậy cũng tỏ ra khá bất ngờ.

"Mẹ nó! Giờ phải làm sao? Lỡ mà... lỡ mà Nữ vương đại nhân thật sự bị người ta "bắt" mất thì làm sao! Vậy tôi cũng không muốn sống nữa đâu!" Từ Thao trưng ra vẻ mặt nếu Ninh Tịch đi thật, anh ta sẽ lao đầu vào tường chết luôn.

Lương Phi Tinh giật giật khóe miệng: "Bình tĩnh lại chút đi được không? Anh nghĩ Ninh Tịch là loại người đó chắc?"

"Tất nhiên là Ninh Tịch không thế rồi! Nhưng mà cái lão Vương Hạo Quân kia lại thủ đoạn vô biên. Con bà nó chứ, tôi cứ nuôi được cái mầm nào tốt tốt là lại bị lão ta cướp mất, đã bao nhiêu lần rồi, đến mức tôi bị ám ảnh tâm lí luôn đấy cậu có biết không hả?" Từ Thao suy sụp nói.

Lương Phi Tinh lại ung dung nói: "Yên tâm đi, ai bị lôi đi chứ Ninh Tịch thì không thể đâu."

"Cậu dựa vào cái gì mà chắc chắn thế?" Từ Thao nước mắt lã chã.

Từ Thao giờ đã coi Ninh Tịch còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Thêm nữa, trước đây cũng quá nhiều lần bị nghệ sĩ dưới tay mình phản bội, có vẻ như đã bị ám ảnh tâm lý thật rồi.

Lương Phi Tinh nhìn dáng vẻ ai oán chỉ sợ bị người ta bỏ rơi của Từ Thao thì cạn lời lườm cho một cái.

Tất nhiên là dựa vào việc Ninh Tịch không chỉ là nghệ sĩ của Thịnh Thế, mà còn là bà chủ ở đây nữa rồi. Đã từng thấy ai nói muốn lôi cả bà chủ nhà người ta đi như vậy chưa?

"Nói tóm anh cứ tin tôi là được, yên tâm làm việc của anh đi, đừng nghĩ linh tinh nữa." Lương Phi Tinh nói.

Từ Thao vẫn đang phát hờn: "Thế nếu Nữ vương đại nhân vứt bỏ tôi rồi, cậu có chịu trách nhiệm không?"

"Chịu chịu! Nếu anh bị vứt bỏ, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh, OK? Giờ thì biến mau đi, ông đây còn phải làm việc!"

Lương Phi Tinh nói đến rách cả miệng mới tống được tên Từ Thao om sòm kia đi.

...

Đêm hội thời trang YLD.

Ninh Tịch nhận lời tới tham dự, lúc cô đang hít thở không khí trong sân không ngờ lại đụng mặt Tô Diễn đã lâu không gặp.

Từ sau lần gặp nhau ở đại học Đế Đô, Tô Diễn cũng không tới tìm cô nữa.

Kết quả này ngược lại lại nằm trong dự liệu của cô.

Tô Diễn không làm gì được Ninh Tuyết Lạc đâu mà.

Nghe nói, gần đây Tô Diễn đã thay Ninh Tuyết Lạc tiếp quản Tinh Huy, lí do là vì sức khỏe của Ninh Tuyết Lạc không tốt.

Cô quá hiểu tính cách của Ninh Tuyết Lạc, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô ta giao quyền trong tay ra.

Trừ khi...

Đêm lạnh như làn nước mùa thu, Ninh Tịch mặc một chiếc váy trắng bạc dài, mái tóc đen nhánh được búi lại phía sau, cô thích ý ngồi trên xích đu nhâm nhi ly rượu.

Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức không chân thực.

Tim Tô Diễn đập thình thịch, gã tiến tới gần: "Tiểu Tịch..."

Như thể sợ người trước mắt sẽ lại trốn tránh mình, gã vội nói: "Tiểu Tịch, lần này anh tìm em là vì công việc."

"Công việc?" Ninh Tịch nghiêng đầu, đôi mắt như sương giờ đã mang vẻ ngà ngà say, rõ ràng trông rất ngây ngô, khờ khạo nhưng lại mê người như yêu tinh giữa màn đêm đen.

-----O-----

Chương 1995: Bà Chỉ Biết Có Anh Yêu Nhà Bà Thôi

Tô Diễn chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, gã hít sâu một hơi mới bình ổn được tâm trạng, gã nói thẳng với cô: "Tiểu Tịch, tới Tinh Huy đi!"

Thấy Tô Diễn nói vậy, Ninh Tịch hơi nhíu mày, cô thật sự không ngờ Tô Diễn lại tới để lôi kéo người thế này đấy?

Ánh mắt Tô Diễn tràn ngập sự dịu dàng, thương yêu: "Tiểu Tịch, em là thân con gái, bao năm nay một mình lang bạt ở ngoài, chịu nhiều khổ cực rồi. Tuy giờ em sống cũng rất tốt, nhưng dù Thịnh Thế có trọng dụng em đi nữa, giữa em và Thịnh Thế dù sao cũng chỉ là mối quan hệ dây dưa mang đến lợi ích với nhau. Còn nếu em về Tinh Huy, ít nhất anh còn có thể chăm sóc được cho em. Hoặc nếu em làm việc mệt quá, muốn nghỉ ngơi cũng được, không cần cứ phải để bản thân vất vả như vậy..."

"Hơ..." Ninh Tịch cười gằn: "Ý của Tô tổng là muốn bao dưỡng tôi à?"

Tô Diễn biến sắc, vội nói: "Tiểu Tịch! Anh không có ý này! Anh chỉ muốn chăm sóc cho em thôi!"

"Tô tổng nên chăm sóc tốt cho mẹ con Ninh Tuyết Lạc đi thì hơn, không khiến anh phải lo cho tôi."

Ninh Tịch vừa dứt lời, mặt Tô Diễn liền trắng bệch như giấy: "Em biết rồi à..."

Tô Diễn khẩn thiết nhìn cô gái trước mắt mình giải thích: "Tiểu Tịch, anh không lừa em, anh vừa về đã bảo luật sư làm thủ tục ly hôn rồi. Hôm đó, anh cũng đã hẹn Tuyết Lạc để nói rõ với cô ấy nhưng tối hôm đó... Tuyết Lạc bỗng bị ngất nên phải đưa vào viện... sau khi xét nghiệm thì phát hiện.. đã có thai mất rồi... Lúc đó anh thật sự cũng không biết mở miệng thế nào nữa... Anh biết anh lại khiến em thất vọng... Tiểu Tịch, hãy đợi anh... cho anh thêm chút thời gian nữa, được không?"

Tô Diễn nói xong, căng thẳng nhìn cô, lại phát hiện cô đã nhắm mắt, khẽ tựa đầu vào xích đu, hình như ngủ mất rồi.

Cảnh này...

Tô Diễn như bị mê hoặc, gã không tự chủ được mà tiến lại phía cô.

Nhưng, khi tay gã sắp chạm vào cô, bỗng có một người lách vào đứng ngay trước mặt Ninh Tịch, chặn tay gã lại.

Trong mắt Giang Mục Dã tràn ngập những mảnh băng sắc lạnh: "Tôi nói này tổng giám đốc Tô, anh là người đã có vợ, làm thế này e là không thích hợp đâu?"

Bốn chữ "người đã có vợ" đâm thẳng vào Tô Diễn khiến sắc mặt gã khó coi vô cùng: "Tiểu Tịch uống say rồi, phiền cậu gọi trợ lí của cô ấy tới đây."

Giang Mục Dã xùy một tiếng: "Cô ấy có làm sao thì liên quan quái gì đến anh!"

Nói xong anh chàng bực bội nhìn Ninh Tịch ngủ say như chết không biết trời trăng gì bên cạnh rồi đỡ cô lên.

Cô nhóc chết tiệt này! Chẳng có chút cảnh giác nào cả.

Ninh Tịch được kéo dậy lúc này mới mơ màng mở mắt: "Lông Vàng...?"

"Chẳng phải tôi bảo bà uống ít rượu thôi hả! Uống nhiều thế làm gì, muốn chết à!" Giang Mục Dã quát.

Ninh Tịch miết miết mi tâm: "Tôi chỉ uống có một ly thôi mà..."

Sau khi hôn mê một năm, sức khỏe cô cũng đã bình phục kha khá nhưng tất nhiên cũng sẽ để lại di chứng, cô phát hiện tửu lượng của cô bị giảm đi, chỉ một ly là gục.

Giang Mục Dã đỡ cô đi nhanh khỏi đó, vừa đi vừa nổi cơn tam bành chửi bới: "Ban nãy suýt chút nữa là bà bị cái tên họ Tô kia sàm sỡ rồi đấy có biết không hả?"

"Cảm ơn nhé."

"Tất nhiên là bà phải cảm ơn tôi rồi! Có quả bạn trai cũ tốt như tôi thế này, chắc kiếp trước bà tu tốt lắm! Sau này bà còn lấy tôi ra so với cái thằng tồi tệ đó nữa là bà không xong với tôi đâu nhé!"

"Sao có thể chứ! Ông là cháu trai tôi cơ mà!"

"Con mẹ nó bà nói thêm lần nữa xem, tôi là gì của bà? Có tin tôi vứt luôn bà ở đây không?"

"Người anh em! Đại ca à... chuyện hôm nay, đừng nói với anh yêu nhà tui nha..."

"Bà chỉ biết có anh yêu nhà bà thôi!"

-----O-----

Chương 1996: Em Sẽ Không Bỏ Rơi Tôi Đâu, Đúng Không?

Những ngày này, Ninh Tịch phát hiện Từ Thao có gì đó rất kì lạ.

Lúc nào anh cũng đi lòng vòng quanh cô, hỏi han ân cần, hết bưng trà rồi lại rót nước.

Trước đây tuy là Từ Thao vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, nhưng mấy gần đây rõ ràng là cứ như kiếm chuyện, nhiều khi trông còn có vẻ gì đó muốn nói lại thôi.

Ninh Tịch hết cách đành hỏi thẳng: "Anh Thao, anh bị làm sao thế? Có gì thì nói thẳng em nghe xem nào!"

Từ Thao líu ríu cả nửa ngày mới chịu ai oán mở lời: "Nữ vương đại nhân, em sẽ không bỏ rơi anh đâu đúng không?"

"Sao tự dưng lại nói thế?" Ninh Tịch khó hiểu.

"Còn chẳng phải vì con bê khốn nạn Vương Hạo Quân kia sao? Loại cóc ghẻ như lão ta mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn lôi kéo em qua Tinh Huy còn gì!" Từ Thao căm phẫn quát lên.

Ninh Tịch nghe vậy dở khóc dở cười: "Anh đã bảo ông ta là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi, sao mà em qua chỗ ông ta được?"

"Nhưng anh không có cảm giác an toàn mà..."

Lúc này, Lương Phi Tinh đẩy cửa vào, xách cổ Từ Thao ném qua một bên: "Già đầu thế rồi còn nũng nịu cái gì! Nổi hết cả da gà! Chẳng phải đã bảo anh đừng có làm phiền Ninh Tịch rồi cơ mà? Đi làm việc đi!"

Nói rồi anh ta ngoảnh lại nói với Ninh Tịch: "Ninh Tịch, em mặc kệ tên này đi, "ông cậu" đang tới, tính khí thất thường đó."

*Ông cậu = bà dì = đến kinh nguyệt Ninh Tịch bất đắc dĩ nói: "Anh Thao, anh cứ yên tâm, tối qua Tô Diễn quả thật có tới tìm em nhưng em đã từ chối rồi."

"Đệch pạ! Con bê khốn đó quả là vô liêm sỉ! Không ngờ còn đá cả Tô Diễn ra nữa!" Từ Thao tức mém chết.

Có điều nghe thấy Ninh Tịch nói đã từ chối, cuối cùng Từ Thao cũng bỏ được tảng đá lớn trong lòng, anh lại ngoe nguẩy đuôi vui vẻ đi làm việc: "Thế Nữ vương đại nhân này, tối nay anh đón em tới dự lễ kỉ niệm của đài truyền hình Đế Đô nhé!"

"Em vẫn chưa biết mấy giờ mới xong việc chiều nay, dù sao thì chương trình của em cũng ở phía sau. Anh cứ đưa Tần Sương tới đó chuẩn bị trước, xong việc em tới thẳng đó là được." Ninh Tịch nói.

"Ố kề!" Lúc này, Từ Thao lại tràn trề sức sống.

Nữ thần đại nhân thật quá là thấu hiểu lòng người mà!

...

Buổi tối.

Từ Thao đưa Tần Sương tới đài truyền hình.

Sau khi tới nơi, hai người vào phòng trang điểm được chỉ định.

Vừa mới bước vào liền phát hiện có người đã ở sẵn trong đó, lúc này Từ Thao mới biết là mình vào nhầm phòng.

Trong phòng chỉ thấy Doãn Ưu Ưu và quản lí cùng hai trợ lí của cô ta, với một chuyên viên trang điểm, một stylist và hai vệ sĩ, cả đám đều đang bu lại xung quanh để hầu hạ, trang điểm cho cô ta.

Từ sau khi nhảy qua Tinh Huy, Doãn Ưu Ưu luôn vô cùng chú trọng tới trang điểm, quần áo, tóc tai khi ra ngoài, như thể chỉ sợ người ta không biết sau khi đổi công ty thì cô ta sống tốt đến thế nào vậy.

Trong đó, một trợ lí cằm nhọn của Doãn Ưu Ưu nhìn thấy người ngoài tiến vào, lập tức giận đùng đùng lên quát thẳng vào mặt Từ Thao và Tần Sương: "Ai cho các người tự tiện vào đây hả! Đây là phòng trang điểm dành riêng cho Ưu Ưu!"

Lúc Từ Thao biết mình vào nhầm, tính định đưa Tần Sương êm đẹp ra khỏi đó luôn.

Nhưng, ai biểu là oan gia ngõ hẹp, anh nhìn cô trợ lí cằm nhọn kia rồi cười lạnh một tiếng: "Hơ, phòng trang điểm riêng? Trên đó có viết tên cô ta chắc?"

Cô trợ lí kia nhìn Từ Thao đầy vẻ trào phúng: "Từ Thao, tốt xấu gì năm ấy anh cũng là một quản lí hàng đầu, tuy sau này sa sút đến mức suýt phải ngủ đầu đường xó chợ, nhưng cũng đâu cần phải như tên lưu manh thế này chứ?"

Cô trợ lí đang nói chính là người đã tát Từ Thao ở quán bar hôm ấy, là người sỉ nhục anh trước mặt tất cả mọi người, sau đó chuyện này còn bị báo chí khui ra, khiến Từ Thao bị tất cả mọi người trong giới chế nhạo.

Quản lí vàng ngày ấy, cư nhiên lại bị một trợ lí nhỏ bé tát trước mặt bao người...

-----O-----

Chương 1997: Diễn Viên Hạng Bét

Từ sau chuyện đó, cô ta rất được Doãn Ưu Ưu coi trọng, rõ ràng việc cô ta làm lúc đó đã khiến Doãn Ưu Ưu vô cùng thỏa mãn.

Vậy nên, hôm nay có cơ hội tốt như thế để thể hiện, tất nhiên cô trợ lí này không thể bỏ qua rồi.

"Hơ hơ, người thật sự phải ngủ "đầu đường xó chợ" e là kẻ khác chứ nhỉ?"

Từ Thao cố tình nhìn về phía Doãn Ưu Ưu, lạnh lùng nói.

Nghe thấy lời anh nói, Doãn Ưu Ưu đang trang điểm nhất thời cứng hết cả người, mặt cũng biến sắc.

Rõ ràng Từ Thao đang châm biếm cô ta.

Một năm trước, khi cô ta gặp cảnh nghèo khổ nhất đúng là đã phải ngủ đầu đường xó chợ thật, sau đó được Từ Thao nhìn trúng đưa về Thịnh Thế mới nhảy được lên vị trí sao hạng A ngày hôm nay.

Cô trợ lí kia cũng từng nghe nói về quá khứ của Doãn Ưu Ưu, biết chắc chắn tâm trạng của cô ta lúc này rất khó chịu liền xông tới trước mặt hai người kia: "Đã bảo đây là phòng trang điểm riêng của Ưu Ưu rồi, chó nghe không hiểu tiếng người à?"

Lúc này nhân viên của đài truyền hình nghe thấy động tĩnh ở đây nên vội vàng chạy tới.

"Xin hỏi xảy ra chuyện gì vậy?" Một người đàn ông trung niên để râu và một cô nhân viên trẻ đi vào.

Cô trợ lí cằm nhọn thấy người tới lập tức cáo trạng: "Biên đạo Trần, anh cũng biết đây là phòng trang điểm chuyên dụng của Ưu Ưu đúng không? Mỗi lần Ưu Ưu tới đây đều được dùng phòng này một mình, những phòng khác nhỏ quá thật sự không chen nổi! Nhưng hai người này cứ như lưu manh đứng đây không chịu đi, định cướp phòng trang điểm của Ưu Ưu nhà chúng tôi đấy!"

"Chuyện này..." Biên đạo nhìn Doãn Ưu Ưu đang trang điểm, lại nhìn Tần Sương và Từ Thao, cảm thấy thật nhức đầu.

Làm trong nghề của ông, thường đều là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, mà Doãn Ưu Ưu lại là nhân vật nổi tiếng khó nhằn trong giới.

Ngược lại tuy Tần Sương nổi chỉ sau một đêm, danh tiếng ngút trời nhưng không thể so sánh với Doãn Ưu Ưu hiện tại được, cản bản là không cùng một đẳng cấp.

Ông ta không nhất thiết phải vì Tần Sương mà đắc tội với Doãn Ưu Ưu.

Sau một hồi cân nhắc, biên đạo liền ho nhẹ một tiếng rồi quay ra nói với Từ Thao và Tần Sương: "Căn phòng này quả thật là phòng trang điểm chuyên dụng của cô Doãn, hai người theo tôi qua phòng khác được không?"

Trợ lí cằm nhọn thấy đạo diễn quả nhiên vẫn đừng về phía bọn họ lập tức trưng vẻ dương dương đắc ý: "Nghe thấy chưa?"

Tần Sương không muốn gây thêm rắc rối cho Từ Thao nên cô khẽ khuyên anh: "Bỏ đi anh Thao, bọn mình qua chỗ khác đi!"

Từ Thao không nói nữa, nhưng mặt vẫn xị ra.

Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, cô trợ lí kia mất kiên nhẫn: "Tiết mục của Ưu Ưu nhà chúng tôi sắp bắt đầu rồi, để cô ấy lên sân khấu muộn các người có chịu trách nhiệm nổi không?"

Vốn chẳng phải chuyện gì to tát nhưng cô trợ lí này lại cứ muốn gây gổ, rõ ràng là cố tình muốn để họ khó xử.

Biên đạo Trần đứng cạnh nhìn đồng hồ, đúng là sắp muộn thật, vậy nên ông cũng chẳng muốn dây dưa nữa, giọng điệu cũng tỏ ra cương quyết hơn: "Mời hai vị rời khỏi đây, xin đừng làm ảnh hưởng tới sự chuẩn bị của các nghệ sĩ khác."

Cô trợ lí kia đánh mắt ra hiệu cho hai tên vệ sĩ, the thé cái giọng lên: "Còn không mau cút đi! Mang một diễn viên hạng bét bỗng nổi tiếng sau một đêm tới đây mà cũng muốn lên mặt cướp phòng trang điểm của Ưu Ưu nhà chúng tôi à, ai cho các người mặt mũi thế đấy!"

Lúc nói, hai tên vệ sĩ đã tiến tới, muốn đuổi hai người đi...

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng Tần Sương và Từ Thao bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lùng: "Hóa ra... tôi là diễn viên hạng bét à?"

-----O-----

Chương 1998: Phòng Chuyên Dụng Của Ninh Tịch

Khoảnh khắc âm thanh quen thuộc vang lên, không chỉ hai tên vệ sĩ sững lại mà ngay cả trợ lí, Doãn Ưu Ưu, biên đạo Trần và nhân viên kia cùng đồng loạt nhìn về phía cánh cửa.

Tất cả đều trông thấy Ninh Tịch, hình như cô vừa tham gia một hoạt động gì đó về nên vẫn còn mặc lễ phục dạ hội.

Trông thấy cô, cô trợ lí cằm nhọn kia vốn đang phách lối lập tức hoang mang, cô ta gân cổ nói: "Người tôi nói là Tần Sương, không phải là cô Ninh!"

"Thế nào?" Ninh Tịch không nhìn cô trợ lí cằm nhọn kia mà đánh mắt hỏi Tần Sương đứng gần mình nhất.

Tần Sương vội nói nhỏ giải thích: "Không có gì đâu anh Tịch, tại bọn em đi nhầm phòng nên bên họ bảo bọn em đi thôi..." Cô trợ lí kia thấy mình có lý, lập tức không buông tha tiếp tục chen miệng vào: "Cái gì mà đi nhầm, nói dễ nghe thế à! Rõ ràng hai người này cố tình tới tranh phòng tranh điểm! Còn la lối om sòm mà không tự nhìn xem mình là cái thá gì! Vừa mới nổi tiếng được vài ngày đã không biết bản thân là ai thế hả!"

Nghe những lời cô trợ lí kia nói, Ninh Tịch cũng không phản ứng gì, cô đi từng bước về phía Doãn Ưu Ưu.

Lúc này, Doãn Ưu Ưu trông thấy Ninh Tịch xuất hiện nên cũng đứng bật dậy.

Ninh Tịch kéo luôn cái ghế phía sau Doãn Ưu Ưu tới trước mặt mình rồi từ từ ngồi xuống, cô gác đôi chân được bao bởi chiếc váy xẻ tà cao kia lên, tay chống lên lưng ghế, chống đầu, quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, không nhanh không chậm nói: "Tôi muốn phòng trang điểm này."

Ninh Tịch vừa dứt lời, mặt Doãn Ưu Ưu bỗng sầm mặt xuống nhìn chằm chằm vào cô.

Còn cô trợ lí cằm nhọn kia vội nói: "Cô Ninh, đây là phòng trang điểm của Ưu Ưu nhà chúng tôi!"

Ninh Tịch nhíu mày: "Ồ? Phòng trang điểm của cô ta? Có viết tên cô ta không?"

Cô trợ lí không ngờ Ninh Tịch lại nói giống hệt Từ Thao, sắc mặt bỗng khó coi vô cùng.

Cô ta có thể tùy tiện quát mắng Từ Thao, nhưng lại không dám dùng thái độ đó với Ninh Tịch, vì thế chỉ có thể trưng ra cái mặt ấm ức, cả giận nói: "Cô Ninh, đây quả thật là phòng trang điểm của Ưu Ưu nhà chúng tôi, không tin cô có thể hỏi biên đạo Trần."

"Được, để tôi hỏi." Ninh Tịch đưa mắt nhìn biên đạo Trần, cô khẽ hỏi: "Biên đạo Trần, xin hỏi... căn phòng này, là phòng trang điểm của ai?"

Biên đạo Trần lau mồ hôi trên trán, ông ta im lặng một hồi rồi mới đáp: "Căn phòng này... căn phòng này tất nhiên là phòng trang điểm của cô Ninh rồi, là phòng chuyên dụng của cô!"

Nói xong ông liền đánh mắt ra hiệu cho trợ lí của mình.

"Cái gì?"

Cô trợ lí kia không thể tin nổi đang định bật lại, lại thấy nữ trợ lí bên cạnh biên đạo Trần sau khi được ông ra hiệu, lập tức gật đầu rồi chạy đi.

Cô ấy đi rất nhanh rồi trở lại, lúc về trên tay còn có một tờ giấy cứng màu trắng.

Trên giấy được viết vài chữ màu đen in đậm: Phòng trang điểm chuyên dụng của Ninh Tịch!

Sau đó cả trợ lí và Doãn Ưu Ưu cùng những người khác cứ trơ mắt như vậy nhìn cô trợ lí treo tờ giấy vừa to vừa bắt mắt kia lên cửa.

"Nhìn thấy chưa?" Ngoài ánh mắt lạnh lùng ra thì từ đầu tới cuối Ninh Tịch không hề thay đổi thái độ.

"Các... các người..." Trợ lí cằm nhọn trơ mắt nhìn cảnh này, nhìn thái độ của biên đạo, cô ta nghẹn đến tím cả mặt.

Còn Doãn Ưu Ưu thì tức phát điên lên, thiếu điều muốn tắc thở ngay tại chỗ.

-----O-----

Chương 1999: Dùng Lời Của Chính Họ

Vẫn chưa dừng lại ở đây, biên đạo Trần còn quay qua đám người Doãn Ưu Ưu nói: "Cô Doãn, tôi nghĩ chắc các cô đi nhầm phòng rồi, mời các cô lập tức tới phòng trang điểm khác dùm cho!"

Đi nhầm á! Giờ sao lại là bọn họ đi nhầm? Bọn họ đã đến từ lâu rồi đấy nhé?

Đây rõ ràng là phòng trang điểm mà Ưu Ưu vẫn luôn dùng mà!

Nhưng, lúc này rõ ràng biên đạo thấy vị thế của Ninh Tịch cao hơn nên không dám đắc tội đành phải nói thế, tất cả đều là cố ý bắt chẹt bọn họ hết.

"Xin mời!" Biên đạo Trần lại giục.

Giờ cô trợ lí kia không dám ho he thêm chữ nào nữa, nếu như Ninh Tịch mặc kệ, cô ta có thể không kiêng dè ai hết nhưng rõ ràng Ninh Tịch đang đứng ra dằn mặt hộ Tần Sương, một trợ lí nhỏ như cô ta còn dám nói gì được nữa?

Doãn Ưu Ưu chưa bao giờ bị sỉ nhục đến mức thế này, cô ta găm chặt móng tay vào lòng bàn tay, suýt chút nữa là mất kiểm soát, cố gắng lắm mới nhịn xuống được: "Chúng ta đi." Trong phòng, đám người mà Doãn Ưu Ưu đem theo cúi gầm mặt cố gắng thu dọn đồ thật nhanh.

Cả đám vừa ra đến cửa, lúc đi qua chỗ Từ Thao và Tần Sướng, cô trợ lí cằm nhọn kia giận quá nên cố hung hăng bỏ lại một câu: "Đắc ý cái gì? Cái thứ tiểu nhân đắc chí! Chẳng phải các người cũng chỉ ôm đùi Ninh Tịch để bò lên thôi sao?"

Giọng cô ta không hề nhỏ, tất nhiên Ninh Tịch cũng nghe thấy, thấy sắc mặt Từ Thao và Tần Sương không tốt, mặt Ninh Tịch cũng lạnh xuống.

Đúng lúc này, Ninh Tịch đang ngồi trên ghế của Doãn Ưu Ưu bỗng đứng dậy, cô vừa đi tới chỗ Tần Sương và Từ Thao vừa nói: "Anh Thao, Sương Sương, hai người theo em lên phòng trang điểm tầng trên."

Phòng trang điểm của Ninh Tịch vốn được xếp ở trên tầng.

Căn phòng này của Doãn Ưu Ưu tuy cũng tốt lắm rồi, nhưng căn phòng xa hoa nhất, chuyên dành cho những sao lớn tầm cỡ quốc tế như Tống Lâm lại là phòng ở tầng trên kia.

Tần Sương ngoan ngoãn gật đầu.

Còn Doãn Ưu Ưu vừa nghe thấy hai chữ tầng trên, sắc mặt càng khó coi hơn.

Lúc này, một nhân viên đài truyền hình hộc tốc chạy tới thông báo: "Cô Doãn, tiết mục của cô sắp bắt đầu rồi! Mời cô mau lên sân khấu!"

"Gì cơ?" Cô trợ lí kia bỗng biến sắc: "Nhưng Ưu Ưu của chúng tôi mới trang điểm xong được một nửa thôi!" Nói tới đây, cô ta không quản được nhiều nữa, vội nói: "Nếu cô Ninh đã tới phòng trang điểm khác, không dùng tới phòng này nữa, vậy để Ưu Ưu của chúng tôi vào trang điểm nốt đi!"

Nói xong cô ta lao thẳng vào trong.

Khóe miệng Ninh Tịch nhếch lên, nhìn mấy chữ "Phòng trang điểm chuyên dụng của Ninh Tịch" trên cửa nói: "Tôi đã cho phép cô ta dùng chưa?"

Cô không chỉ muốn cướp, mà mà kể cả cướp được rồi không dùng, cũng không tới lượt cô ta.

Biên đạo Trần chọn mặt gửi lời, làm gì có chuyện không hiểu ý của Ninh Tịch, ông liền nói: "Tôi e là không được, đây là phòng chuyên dụng của cô Ninh, chưa có được sự đồng ý của cô ấy, người khác không thể tùy tiện vào được. Các cô chọn chỗ khác đi, bên ngoài có phòng trang điểm chung đấy."

"Cái gì! Ông dám để Ưu Ưu của chúng tôi tới phòng trang điểm chung à!

Còn nữa, rõ ràng phòng này trống mà sao lại không cho chúng tôi dùng?" Cô trợ lí kia không thể tin nổi nói.

Biên đạo Trần mặt không chút thay đổi nói thẳng: "Đây vốn là căn phòng chúng tôi để dành cho cô Ninh, lúc đầu là do bên cô vào nhầm, chuyện này chúng tôi cũng bó tay thôi. Nếu các cô không mau lên, chúng tôi đành phải đẩy tiết mục phía sau lên đấy."

Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!

Cô trợ lí kia tức không chịu nổi, nhưng cũng không thể làm gì khác, nếu còn lề mề nữa thì sẽ phải hủy chương trình thật mất.

Cuối cùng, đám người Doãn Ưu Ưu đành phải chen chúc vào phòng trang điểm đã lấp đầy người kia, trang điểm nốt phần còn lại dưới ánh mắt tò mò mua vui của bao nghệ sĩ khác.

-----O-----

Chương 2000: Không Phải Cùng Đẳng Cấp

Trên sân khấu, vì Doãn Ưu Ưu vội lên sân khấu, tâm tình lại không tốt nên không được tập trung, lúc hát còn lệch tông mấy lần đã thế còn có nốt cao không lên nổi.

Doãn Ưu Ưu sầm mặt trở lại hậu đài thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng thì thầm to nhỏ với nhau.

"Trời ơi! Rốt cuộc ai cho Doãn Ưu Ưu dũng khí để chọn tiết mục hát này vậy?"

"Ha ha, gần đây nhiều nghệ sĩ bị dính scandal hát nhép, cô ta đang muốn chứng minh mình không hát nhép thôi!"

"Phụt... có kiểu chơi lầy vậy hả?"

"Ê ê ê, quan trọng không phải là chuyện này? Các cô có biết Doãn Ưu Ưu bị sao không? Ban nãy sao lại phải chạy tới chen chúc trong trong phòng trang điểm chung nhỉ? Chẳng phải trước giờ cô ta đều có phòng trang điểm riêng sao?"

"Ha ha, tôi biết! Tôi vừa nghe tin nội bộ xong, nghe nói Từ Thao với Tần Sương vào nhầm phòng, kết quả lại bị Doãn Ưu Ưu mượn cớ gây chuyện, nói họ cố tình muốn cướp phòng, còn sai người đuổi họ đi nữa..."

"Sao đó thì sao, sau đó thế nào? Sao cuối cùng lại thành Doãn Ưu Ưu bị đuổi ra ngoài?"

Cô nghệ sĩ tự xưng là biết tin nội bộ kia kích động nói: "Sau đó thì Ninh Tịch nữ thần tới! Chuyện phía sau chắc không cần tôi phải nói nhiều với các cô nữa chứ?"

"Ninh Tịch vốn là người rất trọng nghĩa khí, nghe nói cô ấy còn rất bao che bảo vệ nghệ sĩ công ty mình nữa! Gần đây Thịnh Thế ngoài Tần Sương ra còn mấy người nữa cơ!"

"Doãn Ưu Ưu cậy mình nổi tiếng, cả ngày chỉ biết kiêu căng phách lối, lần này xem như đá phải cửa sắt rồi! Chỉ biết bắt nạt người đẳng cấp thấp hơn cô ta, có giỏi thì ra đọ với Ninh Tịch kia kìa!"

...

Nghe mấy người kia nói chuyện, Doãn Ưu Ưu tức run lên: "Nói đủ chưa?"

Phía sau bỗng truyền tới giọng nói của nhân vật chính trong câu chuyện khiến mọi người bị giật mình, lũ lượt cúi đầu giả vờ bận rộn như không có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ Doãn Ưu Ưu này lại nổi điên lên.

Mãi tới khi Doãn Ưu Ưu tức tối bỏ đi, họ mới lại xôn xao buôn chuyện tiếp.

"Các cô đoán xem lần này Doãn Ưu Ưu sẽ làm thế nào? Trước đây ai đắc tội với cô ta đều sẽ bị chỉnh cho đến là thảm!" Có người hỏi.

"Chỉnh Ninh Tịch, cô đang đùa chắc? Doãn Ưu Ưu căn bản không cùng đẳng cấp với Ninh Tịch nhé? Cô nhìn thái độ của cô ta lúc trên sân khấu xem!"

"Đừng quên cô ta còn có Hàn Tử Huyên chống lưng! Hai người này chẳng phải từ trước đến giờ đều có quan hệ rất tốt với nhau đó sao? Hàn Tử Huyên chuyên quyền độc đoán, tư lợi như thế nhưng lại luôn quan tâm tới Doãn Ưu Ưu đấy thôi!"

Cô gái kia lườm một cái: "Hàn Tử Huyên bị Ninh Tịch ép thảm như thế, giờ tự lo cho mình còn không xong kia kìa!"

"Tôi thấy giờ phân thắng bại còn hơi sớm, thực lực của Tinh Huy và độ nổi tiếng của Hàn Tử Huyên vẫn bày trước mắt đấy thôi, cũng không phải không có cơ hội bật lại!"

...

Đêm, trong một club sang trọng nào đó.

Hàn Tử Huyên đang ngồi trong phòng riêng nói chuyện với Ninh Tuyết Lạc.

Hàn Tử Huyên tỏ ra cáu giận và ấm ức: "Ninh phó tổng, lúc có chị, chị lúc nào cũng chăm sóc, đề bạt em. Nhưng từ lúc chị đi rồi, em thật sự không thể ở lại công ty được nữa, rốt cuộc thì bao giờ chị mới có thể trở lại?"

Hàn Tử Huyên hỏi câu hỏi mình quan tâm nhất.

Từ sau khi Tô Diễn tiếp quản công ty, cô ta bị chèn ép ngày càng quá đáng, thật sự không thể tiếp tục khoanh tay chờ chết như thế nữa nên mới hẹn gặp riêng Ninh Tuyết Lạc.

Ngoài mặt, Ninh Tuyết Lạc tỏ ra khó xử khi nghe đối phương khóc lóc kể tội nhưng giọng điệu lại mang vài phần nỗi niềm riêng: "Tử Huyên à, chị xin lỗi, giờ trong tay chị chẳng còn chút quyền lực nào cả, e là không thể giúp em được..."

Hàn Tử Huyên nhất thời biến sắc: "Ninh phó tổng, em thật sự không hiểu, tạo sao chị bỗng nhiên lại rời công ty thế?"

-----O-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro