chương 3-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 03. Tuyết thổi tựa anh đào

Đi hù người cũng không cần kịch bản. Phương Giác Hạ hâm mộ cực kỳ.

"Cậu! Cậu là ai??"

"Nghe còn không biết sao?" Âm cuối câu nghi vấn nghe lại càng tuỳ tiện. Phương Giác Hạ cảm giác cái tay kia động đậy, đầu ngón tay nhẹ gõ lên đầu vai mình, "Tôi Bùi Thính Tụng đây."

Giọng đối phương bên kia giống như bị tắc lại, "Bùi......"

"Đúng vậy, chính là Bùi Thính Tụng lần trước quay lại đồ sát đám rác rưởi các người đấy. Nghe nói ngài đây muốn tìm người phong sát tôi? Đã thành công chưa?" Bùi Thính Tụng hướng tay về mặt bàn phía sau ấn một cái, ngồi hẳn lên bàn, "Cuối cùng phát sóng cũng đâu có dám cắt hết cảnh của tôi đâu nhỉ."

Phương Giác Hạ biết hắn có thứ dựa vào để tự tin, nhưng anh cũng không dám nghĩ gia hỏa này sẽ lấy phần tự tin đó tuỳ ý mang ra dùng như vậy.

Đối phương nhất thời như bị nghẹn, biết mình không đắc tội nổi thằng nhóc này, vì thế không dám gây sự với hắn, "Cậu trả điện thoại lại cho Phương Giác Hạ đi, tôi còn việc phải nói với cậu ấy."

"Việc của ông là quy tắc ngầm nam nghệ sĩ phải không? Phúc lợi cá nhân cũng không tồi ha."

Hắn thế mà biết chuyện, Phương Giác Hạ nhíu mày.

Bùi Thính Tụng là người tính cách thẳng thắn, làm việc cùng hắn hai năm anh biết rõ nhất điểm này. Nhưng dù vậy, anh vẫn bị ba chữ quy tắc ngầm từ miệng hắn nói ra chọc trúng, vì thế định thoát ra khỏi cánh tay đang vui vẻ gác lên người mình kia, kéo xa khoảng cách đang quá mức thân mật.

Nhưng Bùi Thính Tụng thấy bả vai anh rời đi đã phản ứng chỉ trong nháy mắt, bắt được cái tay muốn chạy trốn, Hắn duy trì tư thế cúi đầu nghe điện thoại, hơi liếc mắt, ánh mắt sắc bén đối diện với tầm mắt của Phương Giác Hạ, sau đó tiếp tục nói, "Tin tức muốn biết thì đã biết rồi, có sẵn chỗ chờ tôi bạo thôi, đúng không."

Phương Giác Hạ không biết câu [ đúng không ] này là nói cho ai nghe, chỉ cảm thấy cổ tay bị nắm của mình nhói lên như bị gai đâm.

"Can hệ cm gì đến cậu?"

Anh cũng tò mò, bởi vì chuyện này thật sự đối với Bùi Thính Tụng có can hệ gì đâu.

"Đương nhiên là có."

Cổ tay bị cầm chặt hơn.

Bùi Thính Tụng duỗi chân dài ra, "Ông không thấy hot search sao? Công ty kêu tụi tôi xào CP, cho nên trước khi trò buôn bán này kết thúc......" Hắn hướng mặt về phía Phương Giác Hạ, cười như thằng nhóc lưu manh, "Anh ta bị buộc chặt với tôi rồi."

"Danh dự của anh ta quan hệ danh dự của tôi, sinh hoạt cá nhân của anh ta cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của tôi trong mắt đại chúng, một khi đã ảnh hưởng đến lợi ích chung, tôi muốn mấy thứ này trước mặt người khác phải có tiêu chuẩn cao một chút."

Ngữ khí của hắn tràn đầy hài hước, "Ông nhìn tôi giống loại người sẽ bị ông bao dưỡng sao?"

Âm thanh từ đầu dây bên kia ban đầu là kích động tức giận, sau đó hoàn toàn cứng lại, nói không ra lời. Ở trong giới này, có người có danh, có người có lợi, có người lại có thủ đoạn, nhưng vô luận thế nào, bọn họ đều có điểm giống nhau, chính là hiểu rõ và tuân thủ đại khái quy tắc luật chơi của vòng giải trí. Nhưng Bùi Thính Tụng cố tình lại là tên quái thai thích phạm quy, sau lưng hắn lại có hậu thuẫn cường đại chống đỡ. Điều này khiến hắn không chỉ ngang ngược, mà còn không dễ chọc vào.

Thấy đầu kia không còn tiếng nói chuyện nữa, Bùi Thính Tụng bĩu môi, "Vậy chào nhé, phó đạo diễn Dương."

Dứt câu, ngữ khí của hắn lại hạ xuống lạnh băng.

"Thành thật một chút, bớt nằm mơ đi."

Bùi Thính Tụng giơ tay cắt đứt cuộc gọi, tháo tai nghe xuống. Hắn giương cằm, không nói một lời mà nhìn chằm chằm Phương Giác Hạ, tuy không nói ra nhưng cái nhướng mày ám chỉ đã quá mức rõ ràng, là chờ anh mở miệng trước.

Phương Giác Hạ biết lúc này mình nên nói cái gì, nhưng anh cúi đầu nhìn tay Bùi Thính Tụng, thấy hắn hình như không có ý định buông tay ra. Bùi Thính Tụng thấy anh như thế, khoé miệng lại một lần nữa câu lên, ngón tay mân mê thưởng thức tai nghe của anh.

"Cảm ơn."

Bùi Thính Tụng nghiêng đầu, ánh nhìn đuổi theo tầm mắt lảng tránh của Phương Giác Hạ, "Nghe ngữ khí của anh hình như cũng không nhiều thành ý cảm ơn lắm nhỉ."

Ai ngờ Phương Giác Hạ lại bỗng nhiên nghiêm túc, "Tôi thật sự cảm ơn. Nhưng tôi chỉ không hi vọng bất kỳ ai bị cuốn vào chuyện này, đặc biệt là đồng đội của tôi."

Còn nghiêm túc như vậy.

Bùi Thính Tụng lười nhác gõ gõ hai cái, "Đặc biệt không hi vọng là tôi đúng không."

Phương Giác Hạ hướng cặp mắt đạm mạc nhìn hắn vài giây, sau đó khẽ gật đầu, không phủ nhận những lời này.

"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu."

Nghe thấy câu này, Bùi Thính Tụng cười một cái. Lại nói, ngũ quan của hắn đặc sắc nhất là đôi mắt, khi không cười thì có chút lạnh lùng thâm thuý, nhưng chỉ cần cười lên lập tức biến thành đôi mắt cười cong cong rất trẻ con, khí chất trong nháy mắt cũng thay đổi theo.

Có điều Phương Giác Hạ biết, bây giờ hắn tuy là cười, chẳng qua cũng là đang cười nhạo mình thôi.

Hắn đơn thuần tò mò đặt câu hỏi, làm như học sinh tràn đầy lòng hiếu học, "Sao lại có người muốn ngủ với anh nhỉ? Tôi tưởng tượng không ra bộ dáng anh ở trên giường luôn đấy, mấy người đó là có sở thích ôm băng hay sở thích ôm khúc gỗ à?"

Hắn nói năng trắng trợn như vậy, Phương Giác Hạ cũng không tức giận, chỉ bình thản trả lời, "Vậy cậu buông tay của khúc gỗ ra được chưa?"

Bùi Thính Tụng lúc này mới phát hiện mình còn đang giữ cổ tay anh, bản tính ác liệt lại nhất thời phát tác, "Không buông đấy."

Giữa quá trình giằng co, hai người nghe thấy tiếng Trình Khương truyền đến từ bên ngoài, "Giác Hạ? Tiểu Bùi? Kỳ quái......"

"Anh Khương kể cho cậu à." Phương Giác Hạ nhanh chóng minh bạch từ đầu đến cuối. Đối phương nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, "Cần gì quan tâm ai kể cho tôi, dù sao chuyện này mà lớn ra thì sớm muộn gì cả công ty đều biết."

"Biết thì lại làm sao?"

Nhìn cái bộ dạng bất cần này, Bùi Thính Tụng cảm thấy buồn cười, "Cũng không phải lần đầu tiên. Sao lần này anh lại muốn từ chối? Dù sao trước kia......"

Cùng lúc đó, Trình Khương nhìn qua cửa kính thấy được hai người trong phòng họp, anh ta đẩy cửa ra, "Hai người đang làm gì thế? Tìm khắp một vòng mới thấy."

Phương Giác Hạ bình tĩnh mà rút tay ra, cúi đầu nhìn cổ tay mình đã bị nắm đến ửng đỏ. Bùi Thính Tụng vẻ mặt thoải mái mà từ trên bàn nhảy xuống, "Không làm gì hết, bồi dưỡng tình cảm thôi."

"Được lắm, ở cùng nhau hai năm còn chưa bồi dưỡng ra cái gì, toàn giả vờ giả vịt." Trình Khương lưu ý thần sắc trên mặt Phương Giác Hạ một chút, cố ý hỏi, "Làm sao vậy?"

"Chuyện kia tôi xử lý xong rồi." Bùi Thính Tụng tiếp tục câu chuyện, "Để tôi về nói với chị tôi một tiếng, nếu cái tên Dương Thành Cương này về sau còn không thành thật thì cứ trực tiếp rút vốn đầu tư. Với cái nhân phẩm này của hắn, dù cho tiết mục có được phát sóng thì cũng mang tiếng thôi, tiền của chị ấy cũng là đá ném xuống sông."

Trình Khương gật đầu, sở dĩ anh ta chịu nói cho Bùi Thính Tụng cũng vì biết rõ hắn đã từng mâu thuẫn với phó đạo diễn kia một lần, với cái tính trong mắt không chứa nổi hạt cát của Bùi Thính Tụng nhất định sẽ ra tay.

"Vậy em phải cảm ơn Tiểu Bùi đấy nhé." Hắn ôm vai Phương Giác Hạ kéo về phòng họp, Phương Giác Hạ lại chỉ hơi cứng người, thấp giọng ừ một tiếng.

Bùi Thính Tụng đi ở phía sau nhìn theo bóng dáng Phương Giác Hạ. Con người là một tổng thể mâu thuẫn, điều này hắn biết rõ. Nhưng Phương Giác Hạ đại khái là tổ hợp mâu thuẫn kỳ quái nhất hắn từng gặp. Vẻ ngoài trời sinh lãnh cảm, cứ như vô luận thế nào cũng sẽ luôn từ chối thân cận người khác, người như vậy mà lại dính dáng vào loại đồn đãi kia.

Hiện tại xem cái bộ dạng thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành này của anh, Bùi Thính Tụng thật sự tò mò.

Chẳng lẽ sau khi vấp ngã mới kích thích ra phản ứng?

Bùi Thính Tụng tuy rằng chướng mắt loại người bán thân để thượng vị, nhưng hắn đối với người có năng lực nghiệp vụ cao lại cực kỳ có cảm tình, mà Phương Giác Hạ lại chính là loại người này, năng lực vũ đạo của anh ở trong giới chắc chắn là cấp bậc hàng top, càng không phải nói còn được trời ban giọng hát có âm sắc áp đảo. Cộng sự với anh hai năm, Bùi Thính Tụng ban đầu từ chán ghét trước mấy cái tin hành lang của anh, càng ngày mức độ ghét càng hạ xuống, hiện tại cũng đã chạm ngưỡng vô cảm.

Ngoài vô cảm ra còn có tò mò, bởi vì Phương Giác Hạ mâu thuẫn đến quá mức đặc biệt.

Tiến trình nửa sau cuộc họp cũng rất nhanh, Bùi Thính Tụng thất thần, hình như đã quên mất mình tới chỗ này là để phản đối kế hoạch xào CP của bọn họ. Một lúc sau, cửa phòng họp mở ra, bốn người còn lại trong nhóm cũng sôi nổi tiến vào.

Ông chủ ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống, sai trợ lý phát bản kế hoạch mới, "Kaleido sau khi xuất đạo mới chỉ ra được hai album, khoảng cách gần nhất cũng là mini album năm ngoái. Kỳ thật đã nên sớm comeback rồi, các cậu trong lòng có lẽ cũng rất sốt ruột."

Trần Chính Vân nhìn qua một lượt các thành viên, "Vừa rồi chúng tôi mở họp thảo luận, vì để lợi dụng tốt nhất đợt nhiệt độ lần này, công ty quyết định nhanh chóng bắt tay vào chế tác phát hành album mới."

Đội trưởng Giang Miểu đưa ra nghi vấn, "Nhưng chế tác album yêu cầu rất nhiều thời gian......"

"Không sai." Trần Chính Vân nói, "Không thể bởi vì đang có nhiệt độ, liền ra sức chạy đua với thời gian mà chế tác ra một album ẩu tả đi lừa gạt fans, các cậu là idol, ca hát nhảy múa là thiên chức, ít nhất điểm này không thể làm người khác thất vọng. Muốn cân bằng thời gian và tiêu chuẩn chế tác, thì yêu cầu phải có phương pháp duy trì nhiệt độ khác. Tử Viêm, Giang Miểu, hai người các cậu có tài nguyên từ các show tạp kĩ, tiết mục vũ đạo của Lộ Viễn cũng đang ghi hình, Lăng Nhất đi hát OST, Giác Hạ cũng đang quay......"

Trình Khương cắt lời, "Giác Hạ không có tiết mục."

Trần Chính Vân lộ ra chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi đến cùng, tiếp tục nói, "Chuyện này để sau rồi nói. Tóm lại về phương diện tài nguyên chúng ta vẫn đang đàm phán, nói chuyện xong xuôi với người ta thì các cậu có thể làm khách quý một show tổng nghệ hàng đầu." Nói xong ông ta lại ra hiệu cho trợ lý đem một phần kế hoạch nữa phát xuống.

Cầm được kế hoạch Lăng Nhất bắt đầu lật loạt soạt vài trang, vui vẻ nói, "Còn có quay phim nhóm nữa à?!"

"Lần này chỉ ghi hình sinh hoạt chân thật của mọi người thôi, khả năng sẽ thêm vào một ít phân đoạn giải trí để tránh cho nội dung bị đơn điệu." Trình Khương tỉ mỉ giải thích chi tiết kế hoạch ghi hình nhóm cho mọi người, "Hình thức có thể là vừa quay vừa phát, cũng sẽ xen kẽ một ít phát sóng trực tiếp, tiết kiệm thời gian."

Trước khi cuộc họp kết thúc, Trần Chính Vân đứng lên, "Các cậu đều là những đứa trẻ tài năng, mấy năm nay lên xuống hẳn cũng biết rõ cái giới này tàn khốc đến mức nào, không cần tôi nói thêm gì, các cậu trong lòng hiểu rõ là được."

"Tôi chờ mong ngày các cậu tỏa sáng."

Phương Giác Hạ nghe thấy những lời này, tựa như thấy mình quay lại thời điểm ban đầu anh đã từng khát vọng sân khấu, bây giờ cảm giác ấy lại một lần nữa tới gần, cho dù là nhờ cái phương thức hoang đường như thế này đi nữa.

Cùng ngày kết thúc cuộc họp, sáu người ở lại công ty chuẩn bị luyện tập cho album mới.

Hiện giờ giới giải trí cho các thần tượng rất nhiều cơ hội, nhưng lại không cung cấp quá nhiều tài nguyên liên quan đến chức nghiệp cho bọn họ. Xấu hổ ở chỗ những người trẻ tuổi này đại đa số vốn dĩ đều ôm mộng ca hát nhảy múa mà bước vào giới, cuối cùng lại vì đủ loại nguyên nhân mà phải đi làm đủ dạng công việc khác. Danh tiếng của thần tượng gặp vô số thành kiến, hơn nữa họ cũng không thể có được sân khấu chân chính mà idol nên có.

Bọn họ dần dần rời xa âm nhạc vũ đạo, một đám mệt mỏi lao tới các phim trường lớn nhỏ, bị hãm sâu vào trong các lều bạt ghi hình đại đồng tiểu dị vô số đêm, quên đi ước nguyện ban đầu của chính mình, cuối cùng chỉ đạt được một câu "Lòng tham không đáy" hoặc là "Không có kim cương đừng lấy đồ sứ ra thay thế" mà qua loa kết thúc, chìm nghỉm dưới vô số lớp sóng triều mỹ lệ mới dâng lên.

Chức nghiệp của nghệ sĩ phân chia quá hỗn loạn, làm cho quá nhiều sinh mệnh bị động trở thành cặn bã dưới bánh răng tàn nhẫn của cỗ máy đêm ngày vận hành không ngừng nghỉ mang tên giới giải trí, ngày qua ngày, luôn có những vật hi sinh đẹp đẽ mới bị cuốn vào.

"Hôm nay cường độ tập nhảy của Giác Hạ cũng cao quá đáng." Lăng Nhất thở hồng hộc dựa vào tường, vặn nắp bình giữ nhiệt ngâm hạt đười ươi ra uống, "Không ổn rồi hôm nay khai giọng cũng không xong, khụ khụ." Sau đó cậu lại bắt đầu lên cơn, diễn sâu nghẹn ngào vươn tay, "Hỏa Hỏa, giọng của ta, giọng ta làm sao vậy? Ta không bao giờ còn được sủng nữa......"

Hạ Tử Viêm đang giúp đội trưởng Giang Miểu giữ chân gập bụng vươn ra một bàn tay bịt miệng cậu ta, "Vào lãnh cung đi Lăng phi, thể lực ngươi quá kém không thích hợp thừa sủng đâu."

"Không có nha, anh xem đến anh Viễn còn theo không kịp! Hai người họ đều là main dancer, so sánh như vậy được rồi chứ." Lăng Nhất lấy cánh tay chọt Bùi Thính Tụng một chút, "Đúng không Tiểu Bùi."

"Ừm." Bùi Thính Tụng hai tay đang nhét vào túi áo hoodie có lệ mà trả lời, nhìn đến Phương Giác Hạ ở trước gương đằng xa.

Hắn cảm giác người này kìm nén một loại sức lực thật lớn.

Loại cảm giác này hắn hình dung không ra, rõ ràng xét thẩm mỹ của thế tục người này bề ngoài cơ hồ có thể dùng từ yếu ớt mềm mại để miêu tả. Nhưng hắn lại cảm thấy Phương Giác Hạ giống như một cây gai.

Một cây gai cố chấp tuyệt đối không mềm yếu.

Đây là đã là lần thứ hai hắn chứng kiến người trước mặt này bị hãm sâu vào vũng bùn quy tắc ngầm. Nếu nói lần đầu tiên miễn cưỡng có thể tính là nghe đồn, lần này Bùi Thính Tụng lại chân thật nhìn thấy giao dịch không có kết quả.

Những người này ham muốn điều gì? Sắc đẹp? Tuổi trẻ?

Thật lòng mà nói hắn không hiểu.

Bùi Thính Tụng chưa từng yêu ai, không phải vì hắn tuổi còn nhỏ nên chưa yêu đương, mà là hắn không có hứng thú yêu đương. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bản thân bị một đống trở ngại vụn vặt dính dấp vướng chân, hắn liền cảm thấy lãng phí thời gian. Cái thứ gọi là tình cảm này, thời điểm tốt có thể đưa người ta lên thiên đường, thời điểm xấu lại không bằng xuống địa ngục.

Nhưng bọn họ hẳn là không muốn yêu đương với Phương Giác Hạ đi. Đàn ông trung niên đã ở cái tuổi dìu già dắt trẻ, chỉ là nếm thử mới lạ mà thôi.

Nếu là ham muốn thể xác thì lại càng thêm vớ vẩn, hắn không thể tưởng tượng cảm giác đối với thân thể nam giới sinh ra dục niệm là như thế nào. Cho dù hắn từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, xung quanh dạng bạn bè gì cũng có, cũng có tư tưởng ủng hộ duy trì cái quần thể ít ỏi kia, nhưng hắn không phải gay, lý giải không được loại ham muốn này.

Nói ra lại thấy như chạm vào hai điểm mù, nhưng phương thức tư duy của Bùi Thính Tụng lại cố tình không giống người thường, hắn không thể chịu đựng được những thứ mơ hồ không rõ, hắn phải suy nghĩ.

Hắn muốn tìm ra đáp án từ trên người Phương Giác Hạ.

"Tớ bỏ cuộc, Phương Giác Hạ bị điên rồi. Luyện tập liên tục đã bao lâu? Mệt bỏ cha, từ rày về sau không bao giờ cùng tập nhảy với cái đồ cuồng luyện tập kia nữa đâu." Lộ Viễn cũng trở về, xoa eo thở dốc. Giang Miểu cười hoàn thành một cái gập bụng cuối cùng, "A, bụng mỏi ghê......"

"Đi, đi ăn cơm đi, em đói ~" Lăng Nhất túm Giang Miểu, "Đội trưởng, em muốn ăn cơm!"

"Cũng đến giờ rồi." Giang Miểu xem đồng hồ, kêu một tiếng Giác Hạ. Phương Giác Hạ đang ở trước gương lúc này mới dừng lại, thở phì phò nói, "Lát nữa em sẽ đi sau."

"Ok." Mọi người đều biết rõ tính anh, thằng nhóc này là tên có cường độ luyện tập lớn nhất toàn công ty, ai cũng không ngăn cản được. Lăng Nhất túm Bùi Thính Tụng, "Đi thôi Tiểu Bùi, hôm nay anh trai mang cậu xuống núi ăn thử nhà ăn công ty, quẹt phiếu của anh!"

Ai ngờ Bùi Thính Tụng thái độ khác thường nói, "Anh Nhất, các anh đi trước đi, tôi luyện thêm một chút."

Mấy người cùng đứng hình tại chỗ.

Không phải chứ, tên nhóc mỗi ngày đem sự nghiệp đi làm idol ra như đi chơi hôm nay đổi tính rồi?

Giang Miểu xem ánh mắt, cười cười, "Vậy bọn anh đi trước, đừng tập lâu quá trễ giờ ăn cơm."

Đến lúc xuống được nhà ăn rồi Lăng Nhất vẫn còn đang nhọc lòng, "Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau đi."

"Trận này mà đánh thật thì hẳn đã đợi lâu lắm rồi." Hạ Tử Viêm biểu tình làm như Bồ Tát khai thiên nhãn, không hề hợp với cặp lông mày cụt lủn. Lộ Viễn chớp thời cơ kẹp đi một miếng thịt bò trong đĩa cậu ta nhét vào miệng, "Các cậu đừng nói, mình giống như sắp bị mấy cô bé trên mạng tẩy não luôn rồi, hiện tại nhìn hai đứa nó cũng cảm thấy xứng đôi bm."

Lăng Nhất dùng đũa gắp lên một cọng khoai tây siêu to, động tác như đại lão đang hút thuốc, "Tiểu Phương, còn có Tiểu Bùi nữa a, mỗi ngày đều cứ như giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau đến nơi. Anh nói mấy cô bé đó nhìn thấy sự thật tàn khốc này sẽ còn đi đu CP hai người họ hay sao?"

"Sẽ." Hạ Tử Viêm bình tĩnh mà lấy đũa hất bay bàn tay độc ác lần thứ hai duỗi qua của Lộ Viễn.

"Vì sao?" Lăng Nhất chớp chớp mắt.

"Ăn cơm đi." Giang Miểu trên mặt lộ biểu tình hiểu mà không nói, cười, "Không đánh nhau được đâu."

Phòng luyện tập chỉ còn lại hai người, Phương Giác Hạ ngừng tập, thói quen trong hai năm đã làm anh phản xạ có điều kiện chủ động né tránh mỗi khi đối mặt với Bùi Thính Tụng, tránh gây thêm thị phi. Anh vuốt mái tóc ướt sũng mồ hôi ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng, chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy vệt hồng nhạt trời sinh trên khóe mắt đối phương, Bùi Thính Tụng đột nhiên nhớ lại thời điểm lần đầu tiên gặp anh.

Thân là thực tập sinh nhảy dù, hắn được Trình Khương lãnh đi gặp các đồng đội tương lai, cũng là ở phòng tập này, cũng là vào mùa đông, lúc mở cửa mọi người đang tập vũ đạo cho bài hát ra mắt. Nghe thấy động tĩnh tất cả đều quay đầu lại, chỉ có một người mang mũ lưỡi trai đen vẫn mải nhìn gương mà tập, mãi cho đến khi Trình Khương mở miệng.

Anh dừng lại, không tiếng động mà thở dốc, xoay người, cùng thời này khắc này lại rất giống nhau. Mồ hôi theo đường cong nơi cằm nhỏ xuống, tựa như băng kết trên mái hiên tan ra, rơi xuống một giọt nước.

Người cuối cùng tự giới thiệu tên cũng là anh.

Lúc ấy Phương Giác Hạ hai mươi tuổi tháo mũ xuống, giống vừa rồi vén tóc ướt ra sau, lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh. Trên gương mặt trắng nõn lại hiện ra một vết bớt thon dài hồng nhạt, được Bùi Thính Tụng tự động trừu tượng hóa trong đầu.

Tuyết thổi tựa như cánh hoa anh đào bay. Đây là hình ảnh chuẩn xác nhất mà hắn tìm được.

"Chào cậu, tôi là Phương Giác Hạ."

[ Liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm. ]

Rõ ràng là cái tên thuộc về mùa hè, thế nhưng người lại lạnh lẽo như mùa đông.

Hắn gật đầu, cười trả lời, "Bùi Thính Tụng."

Lúc đó Lăng Nhất gặp ai cũng dễ làm quen liền tò mò đặt câu hỏi, "Tên nghe rất đặc biệt! Sao lại đặt tên như vậy?"

"Tôi sinh vào đêm trừ tịch. [ Sinh bồn hỏa liệt oanh minh trúc, thủ tuế diên khai thính tụng tiêu. ] Ông ngoại tôi lấy hai chữ trong câu thơ này đặt tên cho tôi."

"Oa, tên nghe hay ghê, nhưng cậu thoạt nhìn không giống đứa trẻ sinh vào mùa đông."

Đúng không.

Tầm mắt bị ký ức mơ hồ che phủ nhanh chóng trở lại quỹ đạo hiện thực, Bùi Thính Tụng nhìn chăm chú Phương Giác Hạ trong gương.

Tầm mắt từ trên rơi xuống cổ tay áo hoodie bị kéo lên một nửa của anh, lộ ra cánh tay trắng gầy gò nhưng rắn chắc. Mạch máu trên cánh tay mơ hồ chuyển động. Quần áo rộng bị ướt mồ hôi dính sát vào thân thể, theo động tác mà liên tục rời ra lại dính vào. Dọc theo đường cong xuống phía dưới, mắt cá chân cùng sườn gót chân lõm vào bị ống quần túm bao lấy, cọ lên làn da trắng tuyết.

Không biết tại sao, Bùi Thính Tụng nhớ tới xúc giác lúc mình nắm lấy cổ tay anh.

"Cậu đang nhìn gì thế?" Phương Giác Hạ từ trong gương nhận ra ánh mắt hắn, xoay người lạnh lùng nhìn.

Buông bàn tay theo bản năng đang nắm chặt, Bùi Thính Tụng lười nhác cười, nhìn thẳng vào gương mặt anh.

"Xem anh đến cùng là đẹp chỗ nào."

—--

Lời tác giả:

Xuất xứ tên của hai người:

Bùi Thính Tụng: sinh bồn hỏa liệt oanh minh trúc, thủ tuế diên khai thính tụng tiêu. ——《 trừ dạ 》/ 《 Đêm Giao thừa 》( Tống Đái Phục Cổ )

(ý nghĩa đại khái là Trúc cháy nổ tanh tách trong bồn lửa, mở tiệc giao thừa nghe tiếng chúc tụng lao xao - mình dịch bậy)

Phương Giác Hạ: liên vũ bất tri xuân khứ, nhất tình phương giác hạ thâm. . —— 《 Hỉ Tình 》 ( Tống Phạm Thành Đại )

(Ngay cả mưa cũng không biết xuân đã đi rồi, tỉnh giấc thấy trời đã vào hè - vẫn là mình dịch bậy)

Kỳ thật hai bài thơ này còn vô cùng phù hợp với tính cách từng người.

(chắc ý bả là Bùi Chó Con lắm lời lại còn nóng nảy, mồm miệng cứ nổ tanh tách tanh tách, nói nó 1 câu nó cãi lại cmn 10 câu; Phương Ánh Trăng thì ngược lại làm gì cũng trầm tĩnh nhẹ nhàng không tiếng động, trước khi người ta kịp nhận ra thì người đã đi mất rồi)

Chương 04. Sự cố hiện trường

Dù sao cùng nhau làm việc đã được hai năm, Phương Giác Hạ sớm đã quen với cái lối trào phúng của Bùi Thính Tụng, mặt không chút gợn sóng, anh nhặt áo khoác lên tròng vào người, chuẩn bị rời khỏi phòng tập.

Nhưng Bùi Thính Tụng thì vẫn không quen bị ngó lơ, giữ chặt tay anh lại, "Ầy, anh đối xử với ân nhân như thế đấy à?"

Phương Giác Hạ dừng bước mà liếc hắn, ngữ khí lạnh nhạt, "Tôi cũng không định thế, nhưng bộ dạng đùa giỡn của cậu hình như cũng không định xem mình như ân nhân." Anh giật tay khỏi Bùi Thính Tụng, áo khoác rơi xuống mặt đất.

"Vậy thì là gì?"

Phương Giác Hạ ánh mắt hờ hững, "Ân khách."

Nói xong anh chuẩn bị bỏ đi, nhưng Bùi Thính Tụng lại không tính toán buông tha cho anh đơn giản như vậy, lần này hắn không lôi kéo nữa, trực tiếp bước lên trước, che ở trước mặt Phương Giác Hạ, làm anh suýt nữa thì đụng phải.

"Anh nói thế đúng là đã nhắc nhở tôi."

Bùi Thính Tụng rũ mắt, khóe miệng cong lên lộ ra một tia tà khí.

"Tôi cũng không thể giúp anh suông như vậy được."

Phương Giác Hạ thản nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào tên đồng đội chưa bao giờ ngừng ngáng chân mình này.

"Thân là ân khách dù sao cũng phải lấy được cái gì từ trên người anh chứ?" Bùi Thính Tụng cười nhẹ, "Đúng không?"

Anh vốn cho rằng mình đối với dạng đối thoại sặc mùi cà khịa này đã không buồn phản ứng nữa, nhưng người khởi xướng lại là Bùi Thính Tụng, điều này làm cảm xúc của Phương Giác Hạ bắt đầu vượt qua phạm trù bình tĩnh.

"Tôi không có thời gian hầu cậu chơi cái trò nhàm chán này." Anh cất bước lần nữa, ai ngờ Bùi Thính Tụng lại tiếp tục khí định thần nhàn mà chặn anh.

"Yên tâm, tôi cũng không ham muốn gì thân thể anh." Bùi Thính Tụng đánh giá trên dưới một chút, ý khinh thường trên mặt cũng không thèm che giấu, "Cơ mà nếu muốn đi bán hủ, thì phải là hai bên cùng phối hợp chứ. Anh nhìn xem cái thái độ này của anh......" Hắn cong lưng, nhặt áo khoác Phương Giác Hạ làm rơi khoác lên vai anh, "Cũng giả quá đi."

Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào. Tác phong của anh luôn là như vậy, ánh mắt kia vừa lạnh lẽo lại thẳng thắn, tựa như không sợ hãi, cũng không buồn để ý.

Hình ảnh này làm cho Bùi Thính Tụng nghĩ tới mùa đông.

Hắn thích không khí mùa đông, lạnh lẽo lại xen lẫn một chút hương thơm của hỗn hợp cỏ cây mục nát. Tuy nhà hắn ở Atherton không có tuyết rơi, nhưng hắn vẫn thích mùa đông.

Bùi Thính Tụng từ nhỏ đã có một sở thích kỳ quái.

Vào đông, những cây ngô đồng trong vườn hoa sẽ được người làm vườn cắt tỉa hết cành lá sắp khô héo không sống được đến mùa hè. Đây là thời điểm hắn vui vẻ nhất trong năm, hắn sẽ ngồi xổm dưới đất mà hăng hái chọn ra những nhánh cây thẳng nhất, sau đó nắm lấy hai đầu, đem cành cây bẻ làm đôi.

Nhánh cây sắp tàn thẳng thớm đến xinh đẹp, lại không còn độ đàn hồi, là một bộ dáng tưởng như sẽ không bao giờ khuất phục. Trong nháy mắt bị bẻ đôi, có thể cảm nhận được dưới độ cứng kia ẩn chứa một sự phản kháng cố chấp. Nhưng vô ích, chúng rốt cuộc vẫn gãy, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trên mặt vết đứt gãy lộ ra chút dòng chảy sinh mệnh cuối cùng, hỗn hợp hương thơm phức tạp của thực vật cùng cành khô gỗ mục tỏa ra, rất mê người.

Giây phút bẻ gãy cành cây kia mang đến cho hắn tâm lý thỏa mãn lớn lao.

Vào giờ phút này, loại thỏa mãn quen thuộc ấy đang đến gần.

Hắn tựa như sắp tìm được một nhánh cành khô tuyệt mỹ.

"Đừng thái độ với tôi như nước với lửa thế nữa, tôi đối với anh thật sự không có cái hứng thú kia. Nhưng mà nếu đã đáp ứng ghép CP, dù sao cũng phải bày ra bộ dáng hợp tác với nhau một chút. Nếu anh không biết làm thế nào......" Bùi Thính Tụng cười, thoạt trông rất thuần lương.

Hắn vươn tay, gạt đi mớ tóc ướt trên trán Phương Giác Hạ, thanh tuyến trầm thấp, "Cứ ngoan ngoãn nghe theo tôi là được, anh Giác Hạ."

Đây vẫn là lần đầu Phương Giác Hạ nghe thấy thằng nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi trước mặt này chính miệng gọi mình là anh.

Hai năm sinh hoạt nhìn như có liên quan, nhưng kỳ thật sự tồn tại trong mắt nhau không hơn gì hai tọa độ bất đồng thẳng tắp, không có bất cứ điểm giao nhau nào. Cảm xúc của Phương Giác Hạ luôn là ôn hòa, tựa như vô luận gặp phải bất kỳ người hay vật khó giải quyết nào, anh đều có thể thản nhiên mà đối mặt. Bởi vì con người là loài động vật hành động theo quy luật tuần hoàn cơ bản, đều là hình ảnh phản chiếu của tự nhiên.

Nhưng Bùi Thính Tụng là ngoại lệ.

Hắn là một ước số không xác định, dễ châm lại dễ bạo.

Phương Giác Hạ vẫn duy trì trầm mặc theo thói quen, hai mắt bình thản thẳng tắp mà nhìn Bùi Thính Tụng. Qua vài giây, anh duỗi tay giúp Bùi Thính Tụng sửa sang nếp gấp cổ áo sơ mi, như một người anh xứng chức. Đôi môi xinh đẹp cuối cùng cũng không nói ra bất cứ lời nào, chỉ kéo kéo khóe miệng, rồi rời đi.

Mấy ngày sau đó bọn họ đều trải qua trên bàn họp kế hoạch hoặc trong phòng tập, ý tưởng chủ đề cho album mới đến giờ vẫn có chút mơ hồ, mãi cho đến khi Trình Khương ở trên bàn họp nói đùa một câu.

"Vất vả quá. Nếu thật sự không được thì để Giang Miểu gảy một khúc đàn tranh, Tử Viêm đánh đĩa, xong để Nhất Nhất xướng một đoạn hát, Giác Hạ Lộ Viễn nhảy, Tiểu Bùi chen thêm đoạn rap là được."

Vốn chỉ là nói đùa, mọi người đều cười ra tiếng. Không nghĩ đến lời này lại được hai người trên bàn nghe vào tai rồi cùng lên tiếng.

"Chờ một chút." / "Tôi có ý này."

Phương Giác Hạ cùng Bùi Thính Tụng gần như là đồng thanh, trong nháy mắt phòng họp an tĩnh, mọi người đều bị loại ăn ý kỳ quái này làm cho cả kinh mà sững sờ, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Đến khi cả phòng đều đang chờ bọn họ tiếp tục nói, thì hai người đó lại cùng lúc không mở miệng, cứ như muốn tiếp tục so kè cao thấp.

Trình Khương dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Hai cậu cũng biết đùa đấy. Được rồi, lão tứ nói trước đi."

"Tại sao?"

Biết Bùi Thính Tụng nhất định sẽ bất mãn, Trình Khương thuận thế tiếp lời, "Vậy cậu nói trước."

"......Tôi muốn nói là theo tôi." Bùi Thính Tụng đằng hắng mấy cái, bút trong tay xoay xoay mấy vòng, "Album lần này hãy để cho chính thành viên Kaleido tham gia chế tác."

Nếu nói là đưa ý tưởng, ngữ khí cùng phương thức biểu đạt của hắn nên nói là đang công bố kết quả.

Trình Khương vén tay áo, "Ê, thằng nhóc này......"

"Tôi cũng đồng ý với quan điểm của cậu ta."

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Phương Giác Hạ.

Lăng Nhất ngả ghế dựa ra sau, rón rén mà khều Lộ Viễn, "Nè anh thấy có gì quái quái không......"

"Thấy." Lộ Viễn nghiêm túc gật đầu, ánh mắt ở giữa hai người đảo tới đảo lui, "Anh hiện tại sao lại thấy hai đứa nó xứng thế nhỉ, làm sao thế này?"

Lăng Nhất trợn mắt xem thường, "Trúng tà rồi."

Phương Giác Hạ không nghe được bọn họ nghị luận cái gì, tiếp tục mở miệng, "Kỳ thật để chế tác chủ đề hai album trước cũng đã phí rất nhiều tâm tư, nhưng hiệu quả lại quá bình thường. Đương nhiên cũng có thể là năng lực thể hiện của chúng tôi không đủ, cho nên tôi nghĩ," anh nhìn về phía ông chủ, thành khẩn mà nói, "So với việc tạo ra một chủ đề album mới mà phải cho mọi người có thời gian thích ứng rồi tiêu hóa, chúng tôi cũng không ngại......"

Thân là sinh viên chuyên ngành toán học, bệnh cuồng chứng minh của anh một lần nữa xuất hiện làm các đồng đội nhịn không được mà cười ra tiếng, Lăng Nhất trực tiếp chen lời, "Chúng tôi không ngại giả sử một điểm X, có thể nhận thấy......"

Mọi người bật cười, Bùi Thính Tụng liếc mắt nhìn anh, thấy cần cổ trắng nõn kia đã bắt đầu đỏ lên.

Phương Giác Hạ ho khan mấy tiếng, cố gắng đem đề tài kéo trở lại, "Ý của tôi là, dứt khoát bỏ qua hình thức trước đây đi, tham gia vào sáng tác luôn. Như anh Khương nói vừa nãy, mỗi người đều có sở trường riêng, tuy rằng không thể bảo đảm hiệu quả nếu cứ đơn giản gom hết vào như vậy, nhưng trong quá trình dung hợp chắc chắn sẽ va chạm ra cái gì đó mới mẻ, đúng không?"

Anh rất ít khi nói nhiều như vậy, cho nên càng có vẻ nghiêm túc.

Trần Chính Vân có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu, "Đưa ra ý tưởng chính xác đi."

"Nhạc cổ điển Trung Hoa kết hợp âm nhạc điện tử." Bùi Thính Tụng ngừng quay bút, "Ý tưởng này cũng không tính là mới mẻ, nhưng đối với boygroup thì vẫn chưa phải quá tràn lan. Đàn tranh của anh Miểu hoàn toàn có thể làm pluck hoặc làm lead. Hay nếu là trong trap, giọng bass thấp cùng âm sắc trong trẻo của đàn tranh hẳn là sẽ tạo ra không gian âm thanh trên dưới hiệu quả rất tốt. Hơn nữa dựa vào drum set bắt tai, tôi cảm thấy có thể thích hợp để sáng tác vũ đạo."

Ý tưởng của hắn rất nhanh được người chơi nhạc điện tử lâu năm Hạ Tử Viêm tán đồng, "Trước đây tôi cũng có nghĩ đến, trong tay còn có vài bản demo làm dựa theo ý tưởng này, có trap cũng có future bass luôn, âm lót để tiếng đàn tranh gảy dạng sóng nước nhất định là số dách. Hơn nữa chỉ pháp đàn tranh hay thay đổi, tiết tấu có thể biến chuyển rất nhanh, siêu thích hợp trải nền trước drop." Nói xong cậu ta nhìn về phía Giang Miểu, "Anh thấy sao?"

Giang Miểu cười cười, "Rất thú vị, nếu thật sự muốn thử, anh cũng có kiến nghị như này." Anh ta nhìn về phía Lăng Nhất, "Nhất Nhất có thể thử xướng một chút hí khúc, giọng em là giọng nam cao, kết hợp với nhạc cụ dân gian cùng nhạc điện tử chắc chắn sẽ hay sởn gai ốc."

"Đội trưởng nói thế làm giờ em có chút rén." Lăng Nhất sờ sờ tay mình, "Cơ mà em chưa từng thử qua. Còn Giác Hạ? Hay anh cũng thử xem?"

Phương Giác Hạ chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Bùi Thính Tụng nói, "Thanh tuyến anh ấy mang hiệu quả hỗn âm, thích hợp hook hơn."

Lăng Nhất lập tức tặc lưỡi trêu chọc, "Chậc chậc chậc, nhanh như vậy đã tìm hook riêng cho mình rồi."

Hạ Tử Viêm nghiêm trang, "Hook chính là linh hồn của hip-hop đó a."

"Oa...... Linh hồn ~" Lộ Viễn cũng gia nhập đội quân, "Hai ngày nay xem video CP nhiều làm đầu có hơi lú."

"Lú cái gì mà lú." Trình Khương gõ lên đầu Lộ Viễn, "Biên vũ đạo thì sao?"

Lăng Nhất lập tức nhái giọng Đông Bắc, "Nhớ chừa cái xoáy đầu."

"Lăn đê, đã nhái còn nhái sai, đây là đỉnh đầu." Lộ Viễn liếc mắt một cái, đứng đắn lên, "Rốt cuộc cũng đến sân nhà của tôi. Yêu cầu vũ đạo của nhóm nhạc nam chính là điểm nhấn và sức giãn trong biểu diễn. Nếu mọi người đã quyết định xong chủ đề, tôi cảm thấy biểu diễn đừng nên sử dụng toàn bộ vũ đạo kiểu truyền thống. Có thể dùng hai loại hình thức live, một là phiên bản dàn nhạc, ở hiện trường kết hợp đánh đàn tranh đánh đĩa, bản kia chính là live hát nhảy."

"Ý tưởng này không tồi." Nhìn các thành viên đã va chạm ra được linh cảm, Trần Chính Vân trên mặt hiện ra ý cười, "Còn gì nữa không?"

"Tôi kiến nghị ha." Lộ Viễn cười hì hì nhìn về phía Phương Giác Hạ, "Điểm nhấn này vẫn là để Giác Hạ của chúng ta ra ngựa đi."

Phương Giác Hạ còn chưa rõ ràng, "Tớ?"

"Nếu ý tưởng là truyền thống cùng hiện đại va chạm, vũ đạo cũng nên có yếu tố truyền thống a. Trong đầu tớ vừa nãy mới hình dung ra một cảnh, là Giác Hạ múa cổ điển, chỉ cần độc vũ một đoạn ngắn thôi, đặt ở giữa bridge, nếu ở trên sân khấu có thể phối hợp một camera di chuyển one take, khẳng định là rất tuyệt......"

Nghe đến đó, trong đầu Bùi Thính Tụng thế mà tự động sắp xếp xong hình ảnh. Giữa tiếng đàn tranh độc tấu, sân khấu tối đen chỉ bật lên một cột sáng duy nhất, di chuyển mà truy đuổi theo thân ảnh của anh, hạ xuống eo đáp xuống tay áo, phối với một thanh quạt xếp, thân hình thon dài kéo giãn lại xoay chuyển, ánh đèn xuyên thấu qua lớp tơ lụa vuốt ve lên đường cong xương cốt, tựa như ánh trăng đuổi theo dòng nước chảy.

Ở tiếng tranh ngân cuối cùng mũi chân cũng kéo căng ra, quạt xếp nháy mắt mở rộng, dung mạo lộ ra một vệt hồng.

"Tiểu Bùi? Bùi Thính Tụng."

Tiếng của Trình Khương lôi hắn về từ trong miền tưởng tượng, Bùi Thính Tụng hoàn hồn, ngẩng đầu phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn, "Nhìn tôi làm gì?"

"Nghĩ cái gì mà mê mẩn thế." Hạ Tử Viêm đã đứng lên, "Đi thôi, tan họp rồi."

Nhanh như vậy sao.

Mới chỉ hết thời gian một điệu nhảy mà thôi.

"Thế nào? Đề nghị vừa nãy của tớ ấy?" Lộ Viễn ôm vai Phương Giác Hạ, "Tớ nhớ lúc trước cậu từng nói hồi nhỏ cậu từng học múa cổ điển và nhảy hiện đại."

Phương Giác Hạ gật đầu, "Lúc nhỏ từng học."

"Lúc nhỏ?" Lăng Nhất dù là lúc nào cũng có thể gia nhập đề tài, "Giác Hạ cũng học nhảy múa từ nhỏ sao? Anh chưa từng kể luôn đấy."

Bùi Thính Tụng hai tay nhét túi quần đi ở phía sau, thầm nghĩ đừng nói khi còn nhỏ, cái tên này đã bao giờ kể chuyện gì của mình đâu.

"Ừm." Đôi mắt Phương Giác Hạ vô thức rũ xuống, hành lang lát gạch trắng bị đèn chiếu có hơi chói mắt, một phiến gạch chiếu ra một mảnh sân khấu, trên sân khấu là dáng hình một người đàn ông đang thong dong nhảy múa. Lại nhìn ra phía trước, anh thấy phiên bản trẻ con của chính mình dưới sân khấu, nắm tay mẹ ngửa đầu nhìn chăm chú.

[ Mẹ, về sau con cũng muốn giống như ba! ]

[ Được nha, bảo bối của chúng ta nhất định sẽ trở thành diễn viên múa lợi hại nhất, so với ba còn lợi hại hơn ~]

"Có học được mấy năm, sau đó không học nữa." Phương Giác Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, cùng mọi người đi đến cửa thang máy, ngữ khí thong thả, tựa hồ là vì phòng ngừa bị truy vấn, anh rất nhanh lại tiếp lời, "Căn bản đại khái vẫn còn, để tớ thử xem."

Giang Miểu cúi đầu quan sát tay mình, "Ai dà, anh cũng quay về nghề cũ." Mới vừa nói xong, tay phải bị Hạ Tử Viêm bắt lấy. Cậu ta bắt chước động tác xoa đĩa, cười rộ lên, "Làm lại nghề cũ 2.0."

Lộ Viễn: "Vậy các cậu mau làm demo đi, bây giờ tớ phải đi làm biên đạo!"

Lăng Nhất vội nịnh bợ, "Anh Viễn! Anh trai Đại Liên! Em muốn part của em phải siêu cấp soái!"

Nhìn mọi người ồn ào, trong lòng Phương Giác Hạ xuất hiện cảm giác ấm áp đã lâu không thấy, giống như trở về lúc mới ra mắt, mỗi người đều nỗ lực hướng tới mộng tưởng của chính mình, nỗ lực mà bày ra sân khấu tốt nhất, ngoại trừ người nào đó.

Tầm mắt nhìn lên, trên vách tường kim loại của thang máy phản chiếu thân ảnh của Bùi Thính Tụng, hắn nửa cúi đầu, như là đang xuất thần.

Ở trong trí nhớ của Phương Giác Hạ, Bùi Thính Tụng lúc đến đây vẫn là một thằng nhóc 17 tuổi, thực tế anh đối với việc nhảy dù cũng không có ý kiến gì, tóm lại đều là đồng đội, vẫn có thể ở chung bình thường.

Nhưng khi đó Bùi Thính Tụng thật sự không chịu bị quản lý, hắn lúc luyện nhảy thái độ lấc cấc, khiến cho Phương Giác Hạ chưa từng nổi giận cũng phải nổi xung lên với hắn. Đó là lần đầu tiên bọn họ phát sinh mâu thuẫn, hai tên nhóc choai choai nóng đầu còn muốn xông vào đánh nhau, người khác nhào đến can ngăn cũng không kéo ra được.

[ Anh cho rằng tôi muốn đến đây làm idol gì hay sao? Luyện cái gì mà luyện! Tôi đối với loại người hao hết tâm tư để trèo cao không có cái gì để nói hết! ]

Nghe đến câu này, Phương Giác Hạ mới biết được vì sao lần đầu gặp mặt Bùi Thính Tụng còn rất thân thiện sau đó thái độ lại thay đổi 180 độ.

Nhưng anh cũng không có buồn bực, lại bình tĩnh dị thường.

[ Nghe nói cậu muốn làm ca sĩ hip-hop. ]

Ngay sau hôm Bùi Thính Tụng vào công ty, sự tích hắn mười mấy tuổi ở Mỹ trốn nhà đi bụi bị cha mẹ ép đưa về Trung Quốc đã lan truyền đến độ tất cả mọi người đều biết, ai cũng ít nhiều nghe đến việc hắn bị chị hắn nhét vào cái công ty Tinh Đồ nho nhỏ này, đại khái là để cho hắn nếm thử tư vị hỗn loạn của giới giải trí.

Vô luận là ước nguyện ban đầu hay là phương thức gia nhập, hắn đều không bao giờ giống những người như bọn họ, vất vả biết bao lâu mới được hợp lại ở chỗ này.

[ Cái gọi là mộng tưởng không có đắt rẻ sang hèn, chỉ có thực hiện được hoặc không thực hiện được mà thôi. ]

Phương Giác Hạ buông cổ tay áo của hắn ra.

[ Tôi đối với loại người vừa ấu trĩ còn mang thành kiến như cậu, cũng không có gì để nói. ]

Một kẻ cố chấp bị lời đồn quấn thân, cùng một tên kiêu ngạo đang trong kỳ phản nghịch, quỹ đạo nhân sinh vốn đi ngược nhau, nhưng cố tình trời xui đất khiến lại luôn hung hăng đụng phải nhau, một hồi tương ngộ biến thành sự cố hiện trường mất hai năm cũng không thể chữa trị được.

Người này khinh thường việc phải tìm hiểu người kia, dù sao thì chỉ cần duy trì khoảng cách, vẫn có thể giữ được hòa bình mặt ngoài.

"Đúng rồi anh Miểu," ra khỏi thang máy, Bùi Thính Tụng nói, "Các anh tập trước đi, tôi phải chuyển nhà."

"Chuyển nhà?!" Lăng Nhất ánh mắt sáng lên, "Dọn về ký túc xá phải không! Hôm nay á?"

Bùi Thính Tụng gật đầu, "Ngày mai, anh Cường hối thúc cũng lâu rồi, tại còn phải ghi hình nhóm."

Phương Giác Hạ chăm chú nhìn sườn mặt hắn, trùng hợp làm sao vừa lúc đó hắn quay đầu lại, ánh mắt lại giao nhau. Hết thảy đều thực tình cờ, tựa như lần thứ hai bọn họ chính thức đụng chạm nhau cũng có quan hệ đến "quy tắc ngầm", cố tình lại bị hắn biết, cố tình lại là hắn ra tay giúp đỡ. Nếu không phải nhờ vào phần cố tình này, hai người họ vẫn sẽ luôn như vậy, không hề có bất kỳ điểm giao thoa nào, và sẽ mãi mãi kéo dài cho đến ngày cái nhóm này tan rã.

Bùi Thính Tụng cười rộ lên, vô cớ để lộ ác ý, "Xem ra không phải anh trai nào cũng hoan nghênh tôi về nhà nhỉ."

Nghe nói có rất nhiều tên hung thủ giết người có sở thích nhìn lại hiện trường phạm tội của mình, từ nơi đó mà tìm kiếm khoái cảm. Kỳ quái chính là, trước giờ Phương Giác Hạ luôn cho rằng Bùi Thính Tụng mới là người như vậy, nhưng hiện tại, trong thân thể luôn bình đạm của anh tựa hồ cũng ẩn chứa loại khoái cảm thần kinh này, cứ như đang chờ mong điều gì đó.

Khoảng cách an toàn một khi bị đánh vỡ,

Sự cố kia có lẽ sẽ lại tái diễn nhỉ.

"Hoan nghênh cậu về nhà." Phương Giác Hạ mỉm cười.

—-

Lời tác giả:

Chương này có vài thuật ngữ chế tác âm nhạc, giải thích một chút ( trình độ gà mờ không nhất định toàn bộ sẽ chuẩn xác, có thể cùng nhau thảo luận nha ~ )

Trap: là một loại phong cách nhạc Electronica. Trap xuất phát điểm ở Atlanta, lúc đầu là để ám chỉ nơi nổi tiếng với việc giao dịch buôn bán chất cấm và hoàn cảnh phải giành giật nhau để sinh tồn, sau biến tấu thành một loại phong cách hip-hop Electronica, tính chất mê huyễn tương đối giống nhau, hát nói hoặc hát nói theo giai điệu là chính. Ca khúc tương đối mang tính tiêu biểu là 《The Hills》của The Weeknd, tôi sẽ chia sẻ lên Weibo, thực ra giai điệu cũng thích hợp với không khí chương này lắm.

Pluck: một loại âm sắc trong chế tác nhạc Electronica, âm sắc này nói thẳng ra là trong lúc chúng ta đang nghe một ca khúc (Electronica) thì sẽ xuất hiện các loại âm thanh, pluck chính là âm thanh nhạc cụ được thêm vào đó (plucking là một kiểu diễn tấu đàn guitar 8 dây), âm sắc này có giai điệu yếu dần, tức là âm sau so với âm trước âm lượng phát ra giảm dần không liên tục.

Lead: cũng là một dạng âm sắc như pluck, nhưng mạnh mẽ hữu lực, rất nổi trội, thường xuất hiện ở đầu ca khúc (bài The Hills cũng có lead mở đầu đấy)

Drum set: Nhìn tên đoán chữ, là một tổ hợp tiếng trống, âm nhạc Âu Mỹ rất chú trọng đến tiết tấu cảm, cho nên trình độ drum set sẽ quyết định rất lớn đến việc bài hát đó có hay hay không, các bạn có thể đi nghe thử bảng xếp hạng hàng năm của Âu Mỹ, có thể nói drum set của bài nào cũng rất xuất sắc.

Demo: bản nghe thử của một ca khúc, mỗi bài hát chúng ta đang nghe đều là thành phẩm đã qua rất nhiều lần chỉnh âm, demo là sản phẩm trước khi qua chỉnh sửa.

Future bass: một phong cách âm nhạc nữa, hiện tại rất được ưa chuộng, nhưng trước mắt không có định nghĩa rõ ràng. Chắc chắn mọi người đã nghe qua rất nhiều ca khúc phong cách này, ví dụ như 《Faded》, hoặc là 《Closer》của Chainsmokers đều là future bass, còn có một chút âm điện tử "sóng hơi nước" cũng vậy, cho nên future bass càng phổ biến với đại chúng.

Drop: cái này mọi người có lẽ biết, có nhiều lúc sau khi bộ phận chủ ca kết thúc, sẽ có một câu ( Drop the beat ), kỳ thật drop chính là trước khi chuyển sang đoạn âm điện tử thì vẫn luôn có âm lót nền, người nghe sẽ luôn trong trạng thái chờ, cuối cùng chờ đến đoạn cao trào sẽ siêu cấp bắt tai làm người nghe nhịn không được phải lay động theo thời khắc tiết tấu dồn dập năng lượng cao đó.

Hook: rất nhiều người lý giải hook là điệp khúc, đặc biệt là trong những ca khúc hip-hop sẽ có một đoạn điệp khúc, kỳ thật ý tứ của hook chính là "móc vào", là giai điệu thường xuất hiện ở phần điệp khúc, cũng chính là phần thu hút nhất trong toàn bộ ca khúc. (Tiểu Bùi nói Giác Hạ thích hợp hook, là bởi vì âm sắc của Giác Hạ rất đặc biệt, nếu xen kẽ vào giữa lúc đang rap sẽ cực kỳ bắt tai)

Một số thuật ngữ khác:

bridge: là đoạn lót nền cuối ngay trước điệp khúc, lấy ví dụ của 《The hills》, "Hills have eyes......Only you." đoạn này chính là bridge, thường đến bridge thì không khí của bài hát sẽ có chuyển biến.

One take: Không cắt nối biên tập, một đoạn quay liên tục từ đầu đến cuối.

Chương 05. Tin nóng nặc danh

Từ khi bọn họ lên hot search vì video kia, độ thảo luận vẫn luôn chỉ có lên chứ không hề hạ xuống. Trình Khương gọi điện tìm Phương Giác Hạ, bảo anh đăng một chút thứ linh tinh tăng tương tác lên weibo cá nhân.

Trên thực tế, mỗi thành viên Kaleido lúc xuất đạo đều dùng weibo. Phương Giác Hạ đã có nhiệt độ từ trước lại được các đàn anh giúp đỡ, thời gian đầu lượng hưởng ứng cũng không tệ. Ngay lúc mọi người đều cho rằng có thể tiếp bước nhóm nhạc tiền bối mà nhanh chóng thành công, thì trên một diễn đàn nặc danh nào đó đột nhiên xuất hiện một topic, tên là [ FJX lúc trước nếu không bị đá ra khỏi AS, hiện tại có khi đã là top thiên đoàn rồi, chuyện thật về nỗ lực nghiệt ngã bị vả mặt ].

Chủ topic tự nhận từng là thực tập sinh của AStar, lời lẽ mô tả sự kiện chân thực sinh động đến từng chân tơ kẽ tóc.

[ FJX là nhờ năng khiếu vũ đạo mà vào AS, không bàn năng lực, chỉ gương mặt kia cũng đã là nhất kỵ tuyệt trần, sau được một vị lãnh đạo nào đó (không phải người đứng đầu) coi trọng, đi theo người này một thời gian, nhưng sau đó nữa lại công khai trở mặt, đạp cửa bỏ đi (chuyện này rất nhiều thực tập sinh biết), ngày hôm sau thì bị đuổi khỏi công ty. Thời điểm ấy cách ngày nhóm T ra mắt khoảng gần nửa năm, vốn dĩ thông tin anh ta được xếp C vị nhóm T đã truyền cả ra ngoài rồi, teaser cũng đã quay nhạc cũng đã thu. Không hiểu vì sao lại tự đi tìm đường chết. Hiện tại ra mắt ở nhóm khác không phải cũng đối chọi với nhóm T sao? À thôi, nói ra lại như làm nhục nhóm T, xứng gì mà đi so. ]

Nhóm T là đang chỉ boygroup bảy người "Thất Diệu" fan đông vô số của AStar, bởi vì là đội hạt giống lớn nhất công ty cho nên ngay từ ban đầu đã luôn thu hút sự chú ý của truyền thông, lúc ra mắt cũng là xuôi gió xuôi nước chỉ một đêm liền nổi. Thất Diệu ra mắt sớm hơn Kaleido một năm, nhưng bởi vì cùng dính dáng đến nhân tố đặc thù là Phương Giác Hạ, thành ra hai nhóm nhạc vốn không nằm cùng vạch xuất phát lại suốt ngày bị lấy ra so sánh với nhau.

[ FJX trâu bò như vậy á? Đã được quyết định C vị cũng có thể bị hất cẳng, này là gây chuyện lớn cỡ nào.]

[ Nói thật nha, so sánh cứ như là lên cung trăng mà ăn vạ, nhóm T là xuất thân công ty chính thống hàng đầu, thành viên cũng là năng lực số một số hai, cái nhóm nhạc công ty gà rừng kia lấy trứng chọi đá mà không biết xấu hổ? ]

[ Vịt nấu chín rồi vẫn có thể bay. Nói đi cũng phải nói lại cái mặt của anh ta xác thực là có thể mang đi đối chọi, idol giá trị nhan sắc cao đụng trần nhà, tôi mà là lãnh đạo kim chủ tôi cũng muốn bao dưỡng. Visual của nhóm T hiện tại cái mặt đại chúng khác gì người qua đường đâu. Hơn nữa cái bớt trên mặt FJX quá mức quyến rũ, đi theo hệ cấm dục mỹ mạo thì tuyệt, đáng tiếc để xuất đạo mà đi làm việc kia, hình tượng băng sơn cấm dục gì đó sập hết. ]

[ Suy đoán hợp lý như này, có khi là FJX cậy sủng đi bứt râu lãnh đạo kim chủ bị ông ta tức giận mà đá đi, thời buổi này chân ái ở đâu ra lắm thế, đàn ông đều là chơi xong thì bỏ thôi, mỹ mạo thiên tiên gì cũng vậy. ]

[ Cái nhóm đấy cũng loạn thật, một tên nhảy dù còn chưa đủ, giờ người duy nhất được xem như thực tập sinh chính quy cũng bị gièm pha đủ thứ. Như vầy thì cả đời cũng đừng mong xoay chuyển tình hình. ]

[ ha ha ha tại sao ai trong topic cũng đều trực tiếp thừa nhận FJX bị lãnh đạo quy tắc ngầm thế hhh]

[ Cười chết tui, thủ đoạn lăng xê này mà FJX cũng dùng được, về sau cứ buộc chặt vào Thất Diệu là hút máu cả đời, chắc đắc ý lắm. ]

[ Vài hôm nữa có khi nào sẽ lộ clip không, cảm giác mấy chuyện này kiểu gì cũng có phần giật gân tiếp theo ]

......

Chỉ trong một thời gian ngắn, chủ đề này bị đẩy lên trang đầu, treo trên đó tận hai ngày, bị truyền đi khắp các trang tin khác đến ồn ào huyên náo, các blogger weibo siêng năng chuyển tiếp không ngừng nghỉ.

Vào ngày thứ ba sau khi tin tức bị lan truyền, thậm chí còn có một đoạn ngắn ca khúc demo Phương Giác Hạ thu âm trước khi rời khỏi AS bị truyền ra, thanh tuyến của anh quá đặc biệt nên không ai có thể nhận nhầm. Đoạn thu bị tiết lộ đã chứng thực chuyện anh đã từng là thành viên dự bị của Thất Diệu, làm cho vụ "quy tắc ngầm" càng bị nói ra nói vào trầm trọng hơn.

Cho dù ngay sau đó Tinh Đồ đã phát đi công hàm luật sư, phát cả thông cáo làm sáng tỏ cái gọi là "quy tắc ngầm", cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Phí tổn để bịa đặt trên internet thấp đến đáng sợ, cư dân mạng chỉ cần động một ngón tay, tin giả hay không không quan trọng, bọn họ chỉ tin vào chuyện họ muốn tin. Ai ai cũng yêu thích xem tin tức bát quái máu chó đầm đìa, có xu hướng thích đem vẻ ngoài xinh đẹp và giao dịch dơ bẩn móc nối với nhau, lại không một ai muốn để ý đến chân tướng thật sự.

Khi đó Kaleido bị hủy mấy đại ngôn, biểu diễn cũng bị hủy vài show. Rất nhiều "người qua đường" đem ra tổng kết, chuyện thành vì Phương Giác Hạ, bại cũng tại Phương Giác Hạ.

Anh vốn dĩ cái gì cũng không sợ, cuối cùng lại bị những lời này đâm xuyên tim.

Nhưng vào lúc đó công ty lẫn đồng đội đều không có bỏ rơi anh, mà anh cũng không muốn từ bỏ chính mình. Cái loại gièm pha đời sống cá nhân này, sẽ không có ai chủ động nguyện ý vì anh mà đi chứng thực, các thành viên khác cũng rất tri kỉ mà tránh đi đề tài này, bọn họ dường như cũng không thèm để ý chuyện đó là thật hay giả, chỉ muốn tiếp tục giữ gìn cái nhóm này mà thôi. Vì thế Phương Giác Hạ đơn giản là rời xa internet, đưa tài khoản cá nhân cho công ty toàn quyền phụ trách.

Nói đến cũng buồn cười, Phương Giác Hạ đến một cái nick phụ cũng không có, cứ như vậy từ bỏ chuyện lên mạng, liên lạc với người khác đều là nhắn tin hoặc gọi điện thoại, Lăng Nhất thường xuyên trêu chọc anh là người nhà quê, tin tức lạc hậu.

Biện pháp này tuy rằng khá ngu ngốc, nhưng cũng làm Phương Giác Hạ kiên trì kéo dài được đến bây giờ. Logic của anh rất đơn giản, anh là loại người sẽ trả giá chỉ để nhìn một đường duy nhất trước mặt mà đi, tựa như cái cây chỉ có một mục tiêu duy nhất là sinh trưởng, chẳng sợ bị vặt đi càng lá, chém đứt thân nhánh, chỉ cần vẫn có thể tiếp tục lớn lên, những chuyện khác đều không quan trọng.

Thế nhưng hiện tại nếu bắt Phương Giác Hạ trở lại với thế giới mạng, đích xác không phải là một chuyện dễ dàng.

"Không thể nhờ Tiểu Văn đăng hộ em hay sao?"

Tiểu Văn là trợ lý của cả nhóm, ngày thường đều là cậu ta thay Trình Khương chuẩn bị chu toàn trên dưới cho bọn họ, chỉ là gần đây mới xin nghỉ phép về quê.

"Nhưng cũng không thể để cho Tiểu Văn làm hết được, như vậy đi, trước hết em download lại weibo rồi đăng nhập, nhìn qua một cái fans nhắn gì cho em cũng được." Trình Khương bên đầu kia điện thoại tựa hồ là đang bị người khác gọi đi, "Thôi không nói với em nữa, anh có việc phải đi bây giờ."

Điện thoại cúp, Phương Giác Hạ ngồi xếp bằng trước gương phòng tập, cầm điện thoại suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc download weibo một lần nữa.

Đúng lúc này cửa phòng tập mở ra, Lăng Nhất từ bên ngoài phi vào, trên tay còn cầm cây kem ốc quế, "Giác Hạ!"

Phương Giác Hạ trời sinh phản ứng bị chậm nửa nhịp, không đợi anh kịp làm gì Lăng Nhất đã thấy được nội dung trên màn hình di động của anh.

"Anh bị bắt về lại weibo à!"

Vì thế, Phương Giác Hạ nguyên bản còn tính toán tự làm công tác tư tưởng một thời gian nữa, dưới áp lực xúi giục của đồng đội, cứ như vậy bị ép một lần nữa đăng nhập tài khoản của mình.

Nói thật thì thời gian đã qua lâu như vậy rồi, lúc quay lại tâm lý anh vẫn rất khẩn trương, tim đập thình thịch. Anh cơ hồ nhớ lại những lời chửi rủa thậm tệ tràn lan vào lúc mình đăng xuất, từng hàng chữ nhảy nhót trước mắt, tựa như một đàn ong vo ve.

"Úi, lag rồi." Giọng của Lăng Nhất kéo anh về với hiện thực.

Giang Miểu một lần nữa click vào icon tự động thoát Weibo, "Đại khái là tin tức bị dồn quá nhiều đi?"

Weibo lại được mở ra lần nữa, quả nhiên nghiệm chứng phỏng đoán của đội trưởng, giao diện tin tức một mảng đỏ lè, tin báo bình luận lẫn tin nhắn chưa xem không thể đếm nổi.

Hạ Tử Viêm cười nói, "Tiểu Văn mới nghỉ có ba hôm mà bảng tin đã bị nổ đến mức này. Xem ra hot search của Giác Hạ đúng là hàng thật giá thật."

"Mau xem xem viết gì đi." Đầu Lộ Viễn dựa ngay trước mặt Phương Giác Hạ, chen cho Lăng Nhất suýt thì văng ra, "Á á á lão Thiết ông quẹt vào kem của tui!"

Cầm trên tay cái di động nho nhỏ, Phương Giác Hạ hít vào một hơi, click mở khu bình luận.

[ a a a a a anh Giác Hạ em tới đây!!! Thực xin lỗi là em tới chậm! Hot search lần này làm em vui quá! Em tìm được tiểu thần tiên ca ca rồi! ]

[ Lên B trạm thấy được video cắt nối vũ đạo của anh! Thật sự rất có sức giãn! Lâu lắm rồi mới bị idol gom fan! ]

[ Tại sao anh lại đẹp như vậy, thêm vết bớt lại nâng điểm giá trị nhan sắc! Anh là được Nữ Oa nương nương tinh tế điêu khắc còn em chỉ là cục bùn 55555]

[ Muốn xem ảnh selfie mới! Xin anh cứu lấy người em bé bỏng! ]

[ Xin anh hãy thêm selfie thêm chứng thực tài khoản đi! Cảm giác xem weibo anh chỉ toàn quảng cáo chẳng có sinh hoạt hằng ngày gì cả, muốn nhìn ảnh hằng ngày! ]

[ Anh ơi anh biết thanh tuyến anh đặc biệt như thế nào không? Em lâu lắm rồi không có hâm mộ ai có thanh âm thiếu niên không chút bày vẽ cũng không cố ra vẻ thanh lãnh như thế, lại còn tự mang hỗn vang tự mang không gian cảm linh hoạt kỳ ảo, quá sức tuyệt vời huhuhu dân luyến thanh điên cuồng mà khóc!! Anh mới chân chính là phù thủy âm thanh! Sau này có thể lên chương trình ca hát biểu diễn nhiều một chút được không, phát sóng trực tiếp cũng được mà huhuhu!! ]

[ JXgg em là gần đây mới bắt đầu thích anh, vì nhìn thấy hot search cảm thấy anh khá xinh nên đi tìm một ít thông tin không ngờ lại lọt hố. Xem hết sân khấu trước đây còn có show tổng nghệ, thật sự cứ như phát hiện ra bảo tàng! Cảm thấy mình đã tới quá muộn rồi huhuhu em xin lỗi anh! ]

[ Khi nào thì comeback thế ạ, nhớ anh lắm! K đoàn của tụi em phải mạnh khỏe nha! ]

[ Sắp năm mới rồi. Cầu cho anh Giác Hạ năm nay bình an khỏe mạnh, có được sân khấu thuộc về chính mình. ]

Nhìn đến câu này, Phương Giác Hạ không khỏi rung động.

Kéo mãi không hết bình luận, đếm mãi không hết lời khen ngợi cùng cổ vũ, còn có hàng ngàn hàng vạn tin nhắn quan tâm. Các cô bé vốn không hề quen biết này cứ như bầy chim sơn ca không rõ từ nơi nào, ríu rít đáng yêu mà hướng anh bay tới, đem anh bao phủ trong những lời khích lệ dịu dàng vui vẻ.

"Bọn mình cùng chụp tấm hình đi!" Lăng Nhất đề nghị.

Phương Giác Hạ lập tức đồng ý đề nghị này, nhưng rất nhanh nhớ ra còn thiếu mất một người, theo bản năng ngẩng đầu mà di động tầm mắt. Giang Miểu cũng nhận ra hàm ý trong hành động nhỏ này, vì thế cười nói, "Bên máy anh còn một tấm lần trước tụi mình chụp chung ở hậu trường buổi diễn tấu hợp, Tiểu Văn chụp đẹp lắm, chia cho em nha?"

Trong lòng có chút kinh dị trước sự tinh tế của Giang Miểu, Phương Giác Hạ gật gật đầu.

Thời điểm này mà đăng ảnh chụp chỉ có năm người nhất định sẽ lại bị bàn tán lung tung, cũng không ai quan tâm sự thật là người thứ sáu không có mặt tại đó.

"Cậu cũng tải nốt WeChat về đi." Hạ Tử Viêm nói, "Đội trưởng còn phải gửi file ảnh qua cho cậu nữa."

"À đúng!"

Vì thế dưới sự sai phái của Lăng Nhất, Phương Giác Hạ đem tất cả các ứng dụng mạng xã hội một lần nữa cài vào máy, đăng nhập hết đâu vào đấy, xong lại lưu tấm ảnh Giang Miểu chia sẻ về điện thoại.

Bọn họ sáu người mặc trang phục biểu diễn cùng màu đứng ở hậu đài bổ trang, mặt của anh vừa vặn đối diện với ống kính, Bùi Thính Tụng đứng ở phía sau anh, nghiêng mặt qua một bên để chuyên viên tạo hình sửa sang lại áo khoác, trông ngoan ngoãn hiếm thấy.

Nhất thời không nghĩ ra được caption gì hay ho, mấy chuyện này đối với anh quá mới lạ, cho nên Phương Giác Hạ chỉ đơn giản đăng ảnh lên.

Tấm hình vừa đăng lên, làm mới trang lại thêm một trận xuân phong thổi tới, anh tiếp tục bị bầy chim sơn ca dũng mãnh che trời lấp đất bâu vào đánh bại.

Mấy thứ đáng yêu quả nhiên sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác vui vẻ.

"Wao, mới có mấy phút đã chuyển tiếp cả vạn lượt rồi." Lăng Nhất có chút kinh ngạc, vì từ trước đến giờ trong nhóm chưa ai từng đạt được đến trình độ này, "Anh thành lưu lượng thật sự rồi đó Giác Hạ."

Anh đang định phủ nhận, Lộ Viễn đã nói trước, "Cậu chưa thấy weibo mới nhất của Tiểu Bùi rồi, bị ngập tin luôn, mấy người liên quan bọn mình cũng tăng tương tác kinh khủng lắm."

Hạ Tử Viêm ôm vai Lăng Nhất, "Lưu lượng hay không lưu lượng trước hết dẹp qua một bên đi, anh hai này mau đi với em thu demo cái đã." Nói xong cậu ta nhìn về phía đội trưởng, "Anh Miểu, anh cũng mang đàn qua đi."

Giang Miểu gật đầu, lại nói với Lộ Viễn, "Vừa nãy anh Khương bảo thầy vũ đạo cậu hẹn sắp đến rồi đấy, lên tầng mười chờ đi."

"Ô cê." Lộ Viễn đứng dậy phủi phủi quần áo, "Khởi công thui."

Nhìn mọi người ai cũng có việc phải làm, Phương Giác Hạ chậm nửa nhịp đặt câu hỏi, "Tớ thì sao? Đi thu âm với Tử Viêm hay là đi phòng tập với anh Viễn?"

Thế nhưng cả hai người đó đều lấy lý do bây giờ chưa cần để từ chối.

"Có chỗ này đúng là đang cần em." Giang Miểu hạ mắt, cười rộ lên càng rõ, "Em về ký túc xá đi, tổ chế tác nói lát nữa sẽ đến lắp đặt cameras, về giúp bọn họ xem thử đặt ở đâu thì được."

Cuối cùng Phương Giác Hạ cầm phần việc nhàn hạ nhất, về nhà nghỉ ngơi.

Tắm rửa xong, anh thay ra quần áo ở nhà, vén tóc mái hơi dài lên buộc một túm ở trên đầu, ngoe nguẩy như cọng trái táo. Trở về phòng uống vitamin xong, Phương Giác Hạ lại lôi ra một quyển sudoku thật dày, lật đến trang chưa làm, cầm bút ngồi lên bàn nghiêm túc mà suy nghĩ.

Vừa lúc Phương Giác Hạ lấp đầy đến trang sudoku thứ ba, cảm xúc đã cực độ bình tĩnh trở lại, anh mới nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa.

Chết, có lẽ tổ chế tác tới rồi.

Tự thấy mình đã chậm trễ, Phương Giác Hạ lập tức buông trang sudoku xuống, xỏ dép lê bước nhanh ra ngoài mở cửa. Mỗi lần chơi sudoku anh đều sẽ vô thức chìm đắm vào thế giới riêng, hiện tại nghe tiếng chuông càng lúc càng gấp gáp, có thể đoán được đối phương ấn cũng khá lâu rồi.

Không kịp xem mắt mèo, Phương Giác Hạ cứ thế nôn nóng chạy ra huyền quan mở cửa, vội vàng xin lỗi, "Ôm......"

Nhưng ngoài cửa lại không có tổ chế tác nào cả, mà là Bùi Thính Tụng một thân khoác áo lông vũ đen mang khẩu trang đen, đang giơ tay muốn ấn chuông cửa thêm lần nữa.

Một tiếng xin lỗi suýt nữa vuột ra khỏi miệng bị anh nhanh chóng nuốt lại vào bụng.

"Ôm cái gì?" Bùi Thính Tụng vô thức nhướn mày, một tay kéo khẩu trang xuống nhét vào túi, "Ôm ai?"

—-

Lời tác giả:

Giải thích một số thuật ngữ trong giới fan:

top: thành viên có độ nổi tiếng cao nhất toàn nhóm

teaser: nghĩa giống trailer

C vị: center, thường đứng ở vị trí trung tâm trong vũ đạo. Rất nhiều nhóm không chỉ có 1 C vị, có thể là mỗi lần ra album lại thay 1 C vị, cũng có nhóm lại có C vị cố định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro