Chương 69-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69. Bí mật của hoa

"What!" Bùi Thính Tụng đan hai tay vào nhau, mặt đầy vẻ không thể tin được, "Seriously?"

Thế nhưng fan nam kia rất nhanh đã không giữ được mà bật cười, "No no no, chỉ đùa một chút thôi! Phiền cậu giúp tôi ký tên vào đây." Cậu ta còn làm động tác cúi chào.

Cứ biết thế.

Bùi Thính Tụng kéo kéo băng đô trên trán, "Thôi được. Nể tình hai chúng ta đều 20 tuổi, tôi viết thêm cho cậu câu Forever twenty."

"Cảm ơn cảm ơn," vị fan nam này rất nhanh nói tiếp, "Có điều trước kia anh Giác Hạ từng nói hình mẫu lý tưởng là người thành thục một chút, tôi muốn mình cũng phải nhanh trưởng thành lên."

Bùi Thính Tụng vừa viết xong chữ F, suýt nữa ngẫu hứng phát huy thành Fuck.

Vừa nghe những lời này, Phương Giác Hạ giật mình một cái ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thanh niên chính trực như ánh mặt trời kia, sau đó cúi đầu liếc nhìn Bùi Thính Tụng đã sắp không khống chế được biểu cảm, cuối cùng nhanh chóng quay sang Lăng Nhất đang nghểnh cổ hóng hớt, nhỏ giọng thăm dò, "Anh nói thế bao giờ?"

Lăng Nhất cũng nhỏ giọng, "Làm sao em biết được anh nói bao giờ......"

"Fine." Tươi cười trên mặt Bùi Thính Tụng càng ngày càng hiền lành, "Tôi chúc cậu sớm ngày thành thục." Lúc hắn ký tên dùng sức cực kỳ lớn, đầu bút cọ lên mặt album phát ra tiếng kin kít rất đáng sợ, nhưng Bùi Thính Tụng vẫn mỉm cười nâng album lên đưa cho người ta, "Của cậu."

"Cảm ơn." Fan nam nhận đồ cho vào túi mình, sau đó lấy cả hai tay nắm tay Bùi Thính Tụng, vẻ mặt khẩn thiết.

Hô, còn biết đau lòng hắn là bệnh nhân đấy, xem ra cũng không phải hạng người vô lương tâm.

Bùi Thính Tụng giành trước tiêu sái mở miệng, "Không cần chúc tôi chóng khỏe......"

"Xin cậu hãy chăm sóc tốt Giác Hạ của bọn tôi!" Cậu fan nam ngắt lời hắn, chân tình thật cảm nắm chặt tay Bùi Thính Tụng.

Không phải? Đợi chút......

Bọn tôi là ai?

Giác Hạ của bọn tôi???

Phương Giác Hạ ngồi bên cạnh cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười, chỉ có thể vùi đầu ký tên cho fan trước mặt. Lăng Nhất còn lôi kéo fan của mình cùng nhau xem kịch, cười rất hả hê.

Gân xanh trên thái dương Bùi Thính Tụng nhảy dựng hết cả lên, may mắn được băng đô che khuất, "Cậu nói gì thế......"

"Tuy tôi biết hai người chỉ bán hủ thôi!" Cậu fan nam tiếp tục nói, "Nhưng vẫn mong cậu chăm sóc Giác Hạ của bọn tôi! Anh ấy thật sự rất vất vả!" Nói xong cậu ta buông tay, lại còn cúi đầu chào Bùi Thính Tụng ngơ ngác chưa kịp hạ tay xuống.

Bùi Thính Tụng nghe mà nhức đầu, "Từ từ......"

Bán hủ???

Ông đây đang yêu thật! Cam đoan không phải giả vờ!

"Đây là thuốc tôi mua giúp cậu mau hồi phục, còn có thực phẩm chức năng tăng cường canxi." Cậu trai lần lượt rút đồ trong túi ra xếp một đống như bán hàng đa cấp, "Nghe nói nam giới mà cao trên 190cm kỳ thật thể chất tương đối hư nhược, cậu nên bổ sung nhiều dinh dưỡng."

"Tôi không hư nhược chút nào cả!"

Đây là hoàn toàn nghi ngờ thể lực của hắn! Có thể sánh ngang với vũ nhục.

Nhìn chó săn nhỏ nhà mình bị chọc cho bực bội sắp nhảy tường đến nơi, Phương Giác Hạ lập tức ra mặt giải vây, "Cảm ơn tấm lòng của cậu, tôi sẽ đốc thúc Tiểu Bùi dùng."

Cậu fan nam thấy Phương Giác Hạ nói chuyện, trên mặt lại lộ ra tươi cười ngượng ngùng, "Cảm ơn anh Giác Hạ, em sẽ còn tìm cơ hội đến gặp anh!"

Phương Giác Hạ khiêm tốn cúi đầu mỉm cười, "Được, cảm ơn bạn đã ủng hộ."

Thật vất vả mới tiễn được vị fan trung thành này đi, Lăng Nhất lại bắt đầu bật chế độ lắm mồm, "Dáng cao thân thể hư nhược, nghiệp quật đoàn bá nào đó ngày thường chỉ trời mắng đất đấy, cuối cùng cậu cũng có ngày hôm nay."

Bùi Thính Tụng túm cái búa nhồi bông trên bàn chỉ vào Lăng Nhất, "Anh im đi! Tôi không có hư nhược."

Lộ Viễn lấy hai tay cầm album đưa cho fan, miệng lẩm bẩm, "Đúng vậy, thân thể Tiểu Bùi vô cùng tốt ăn gì cũng ngon."

"Respect anh Viễn." Bùi Thính Tụng cúi chào cậu ta một cái.

Lộ Viễn chào lại, tiếp tục nói, "Nhưng mà đúng là hơi không ổn, đi tắm còn phải nhờ người lấy áo tắm cho cơ mà."

Các fan đứng bên cạnh đều cười ầm lên.

"Ha ha ha ha ha ha!"

"Công việc này khó làm quá."

Phương Giác Hạ vỗ vỗ lưng hắn, nhìn hắn cười, fan ở dưới trông thấy đều cho rằng hoàn toàn là nụ cười cưng chiều của anh trai dành cho em út trong nhóm. Vừa nãy anh thấy Bùi Thính Tụng muốn uống hộp Vượng Tử trước mặt mình, vì thế giúp cắm ống hút vào rồi đẩy đến trước mặt hắn, "Uống đi."

"Quả nhiên đúng là hàng chính chủ."

Phương Giác Hạ nghi hoặc nhíu mày.

"Đều không có lương tâm." Bùi Thính Tụng cầm sữa uống một ngụm, rùng mình nhớ về khoảng thời gian đáng sợ phải uống sữa thay nước một năm rưỡi trước đây.

"Ngọt quá." Hắn cau mày thả hộp sữa xuống.

Phương Giác Hạ rất tự nhiên cầm hộp Vượng Tử lên, cũng uống một ngụm, "Ngon mà."

Fan CP phía dưới thấy hai người bọn họ uống chung một hộp sữa, bị thồn đường đến muốn ngất tại chỗ.

Lại một fan mới đi lên, trên người mặc áo thun giống những người đứng quanh đó, trước ngực in hai nhân vật chibi, một người tóc xanh lam, người kia tóc dài thẳng, bên trên viết ba chữ to —— Thụy Nhất Giác ( Thụy nhất giác nghĩa là ngủ một giấc =)) ).

"Lăng Nhất! Nhất Nhất còn nhớ em không!"

Cô bé này trông siêu cấp nhiệt tình, "Em là trưởng fanclub CP Thụy Nhất Giác đây!" Cô nói xong thì nhìn sang Phương Giác Hạ ngồi bên cạnh Lăng Nhất, "Anh Giác Hạ nhớ em sao?"

Thực ra Phương Giác Hạ không phải người hay nhớ kỹ mặt người khác, cho nên đành cẩn thận suy nghĩ một chút, có điều cô bé nói mình là trưởng fanclub Thụy Nhất Giác nên Phương Giác Hạ đoán hẳn là đại fan CP của anh và Lăng Nhất, gật đầu, "Chào bạn."

Trạm trưởng Thụy Nhất Giác cực kỳ kích động, "A a a em vui quá!"

Lăng Nhất cũng bắt chước bộ dáng fan kêu lên, "A a a tôi vui quá." Sau đó vươn tay ra đập tay với cô bé.

"Em mang tặng các anh một ít đồ tiếp ứng của trạm CP, có búp bê nè! Còn có photobook nữa!" Trạm trưởng cố gắng tìm kiếm đồ đạc trong ba lô hình Minion to đùng của mình.

Lăng Nhất nhìn túi của cô, "Ba lô của bạn đẹp quá!"

"Thật không ạ, em cũng tặng anh một cái!" Cô bé tìm thấy búp bê và photobook, còn tặng cậu một cái ba lô và máy chụp polaroid đều có hình Minion, "Đây, tặng cho anh."

"Cảm ơn! Tôi thích lắm!"

Theo yêu cầu của cô, Lăng Nhất viết một câu vui vẻ cho trạm CP, trạm trưởng thỏa mãn lấy album về, dịch sang chỗ Phương Giác Hạ bên này, "Anh Giác Hạ, tặng anh máy chơi game mới phát hành, trong đó có trò sudoku, còn có rất nhiều trò giải đố khác nữa, trước khi ngủ anh lấy chơi đỡ buồn."

"Cảm ơn." Phương Giác Hạ rất thích phần quà tặng này, cầm cái hộp nhìn thêm mấy lần.

"Còn cái này, anh và Lăng Nhất mỗi người một quyển photobook."

Phương Giác Hạ nhận lấy quà lớn quà nhỏ của cô, không ngừng nói cảm ơn, sau đó dựa theo yêu cầu của cô viết nội dung ký tên.

"A, em còn một thỉnh cầu nho nhỏ nữa."

Phương Giác Hạ đậy nắp bút lại, "Bạn cứ nói đi."

Trưởng trạm nắm nắm dây đeo ba lô của mình, "Giác Hạ và Lăng Nhất có thể cùng nhau giơ tay xếp trái tim được không ạ?"

Lăng Nhất buông bút ký tên trong tay xuống, "Đương nhiên là được!" Nói rồi cậu lập tức nâng tay trái lên bắt hình nửa trái tim, còn ngoan ngoãn dựa lên vai Phương Giác Hạ.

Nếu là trước đây, Phương Giác Hạ đi bán hủ phát phúc lợi cho fan CP không có gánh nặng tâm lý gì cả, nhưng bây giờ chỉ cần anh đi xào CP khác luôn có cảm giác lạnh hết sống lưng.

Quả nhiên, quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Thính Tụng vừa ký tên xong đang nhìn bọn họ mỉm cười hiền lành.

Phương Giác Hạ giả vờ không nhìn thấy, nhanh chóng ghép trái tim với Lăng Nhất, vẫy vẫy tay tiễn trạm trưởng đáng yêu nhà Thụy Nhất Giác.

Nghiêng đầu nhìn Lăng Nhất cầm búp bê CP nghịch tới nghịch lui, Bùi Thính Tụng cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Fanclub CP Thính Giác đâu rồi? CP đại chiến hạm đâu rồi? Siêu thoại CP đứng thứ nhất đâu rồi?

Giả, đều là giả!

Trong lòng đang bận mắng fan CP nhà mình không biết cố gắng, không ngờ vừa quay đầu liền thấy một cô bé loli tóc ngắn đi tới, trên áo khoác viết mấy chữ to —— Em gái Thính Giác đầu đội trời xanh.

Bùi Thính Tụng vừa rồi còn héo bẹp lập tức lên tinh thần.

"Chào anh Giác Hạ!" Loli tóc ngắn trên mặt còn dán sticker chibi Thính Giác. Phương Giác Hạ ngẩng đầu, cảm thấy rất đáng yêu nên khen một câu, "Sticker này dễ thương ghê."

"Thật ạ!" Loli tóc ngắn kích động móc trong túi một xấp sticker dán còn dư, "Đây, mama, á quên," cô bé lập tức sửa miệng, "Em, em tặng cho anh hết!"

Phương Giác Hạ cười nhận lấy sticker, "Cảm ơn bạn."

"Của tôi đâu?" Bùi Thính Tụng nghiêng đầu xen vào, "Tôi cũng muốn."

"Cậu về tự chia với anh Giác Hạ đi." Cô bé còn cố ý bổ sung một câu, "Giác Hạ chọn trước."

Dựa vào đâu?

Bùi Thính Tụng buồn bực, dựa vào đâu fan CP nhà hắn đều không hướng về hắn!

"Em là trạm trưởng fanclub CP Ngày Xuân Giam Tuyết, quà tặng cho hai người nhiều quá, bọn em phải dùng xe chở đến Tinh Đồ rồi, mấy thứ này đều là đồ chúng em muốn đích thân tặng." Trạm trưởng nhỏ đầu tiên là đưa bó hoa đang ôm trong tay cho Phương Giác Hạ, bên trong là hoa sao nhí, hoa cát tường trắng, hoa mao lương và hoa hồng trắng, được bọc trong giấy gói màu ngọc trai, buộc nơ lụa màu xám nhạt.

"Ui hoa đẹp quá," Lăng Nhất chen vào một câu, "Giống hoa đám cưới phết."

Thật đúng là có hơi giống. Phương Giác Hạ rất thích cách phối màu của bó hoa này, liền nói hai tiếng cảm ơn, nhẹ nhàng đặt hoa lên bàn.

Trạm trưởng lại cầm một hộp đựng kính mở ra, lấy từ bên trong một cặp kính mắt móc xích vàng làm thủ công đặt vào tay Phương Giác Hạ. Điều đặc biệt là bên mắt trái cặp kính đính một đóa hoa màu trắng cực kỳ tinh xảo.

Cô cố ý giới thiệu, "Trên này là hoa cát tường làm bằng nhựa resin, chúng em đặc biệt làm tặng cho anh."

Bùi Thính Tụng cũng thấy đóa hoa kia rất đẹp, rất thích hợp với Phương Giác Hạ, "Làm đẹp thật, anh mang lên cho các cô ấy nhìn xem?"

Phương Giác Hạ gật đầu, đeo mắt kính lên, mắt trái bị một đóa cát tường che khuất, chỉ lộ một bên mắt. Bên dưới lập tức xuất hiện tiếng máy chụp hình tanh tách tần suất rất cao.

"Quá đẹp!" Trạm trưởng kích động bắt đầu lục lọi túi lần nữa. Nhìn Phương Giác Hạ được tặng mắt kính xinh đẹp, Bùi Thính Tụng cũng tự nhiên càng thêm mong ngóng quà tặng của mình.

"Đây là quà bọn em tặng Tiểu Bùi!"

Cô vừa lấy ra, khuôn mặt nhỏ chờ mong của hắn liền xìu xuống. Đây là một sợi dây chuyền rất dài phong cách Hawaii, bên trên được xâu rất nhiều cục xương rồng bà nhồi bông nhỏ bằng nắm tay, mỗi một cục mang một vẻ mặt khác nhau, có mặt tức giận lông mày dựng ngược, có cái mang kính râm ngầu lòi.

Trạm trưởng tha thiết muốn đeo nó lên cổ Bùi Thính Tụng, "Đây cũng là đồ thủ công bọn em đặc biệt làm, mấy cục xương rồng này tháo ra được đó nha."

Bùi Thính Tụng bóp bóp mấy cục xương rồng màu xanh lục, tại túm túm mấy cái gai mềm mại.

Phương Giác Hạ trông thấy một đống thú bông đáng yêu, khuôn mặt vốn dĩ còn hơi lạnh lùng lập tức hiện lên sức sống, ánh mắt tràn đầy yêu thích, "Tôi cũng có trồng một cây xương rồng bà, nhưng mà là loại thân cao."

Nghe anh nói thế, loli tóc ngắn đột nhiên rú lên một tiếng, hơn nữa còn quay đầu nhìn các chị em của mình đứng bên dưới làm động tác kích động rất khoa trương, giậm giậm chân. Phương Giác Hạ sợ tới mức còn tưởng rằng mình nói sai cái gì rồi, "Chuyện gì thế?"

Giọng điệu của trưởng trạm vui như muốn bay lên, "Không có gì không có gì, tụi em cảm thấy anh Giác Hạ trồng xương rồng bà rất đáng yêu."

Thôi kệ đi.

Bùi Thính Tụng nghĩ đến cây xương rồng trên ban công phòng Phương Giác Hạ, lại nắn bóp mấy cục xương rồng nhồi bông, càng nhìn càng thấy chúng thuận mắt, "Đáng yêu lắm, cảm ơn bạn."

"Đừng khách khí! Còn có cái này." Trạm trưởng lấy ra một chiếc cài tóc muốn mang lên cho Bùi Thính Tụng, nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh định cản nhưng đã bị Bùi Thính Tụng duỗi tay ngăn lại, "Không sao, anh để cô ấy mang cho tôi đi, có một tay tôi cũng không tiện."

"Cảm ơn Tiểu Bùi!" Trạm trưởng cài lên đầu cho hắn, trên đó gắn một bông hoa cát tường vải mềm mại và một cục xương rồng nhồi bông.

"Đẹp không?" Bùi Thính Tụng đeo lên xong thì quay sang hỏi Phương Giác Hạ.

Phương Giác Hạ vươn tay, giúp hắn chỉnh chỉnh tóc một chút, "Đáng yêu lắm."

Bùi Thính Tụng rất vừa lòng, còn nhìn xuống các trạm tỷ đang cầm bảng đứng phía dưới bày dáng pose ngầu lòi.

Trạm tỷ đọc nội dung muốn viết tặng cho bọn họ, sau đó còn tận tình dặn dò, "Anh Giác Hạ và Tiểu Bùi nhất định phải tự chăm sóc tốt thân thể, đừng để lại bị thương, bọn em rất lo lắng cho các anh."

Bùi Thính Tụng tiêu sái ký tên, "Đừng lo lắng, bạn xem tôi dùng một tay ký tên cũng rất đẹp trai đây này."

Phương Giác Hạ cũng cười, "Các bạn cũng phải giữ gìn sức khỏe."

"Cảm ơn anh Giác Hạ, em đi đây."

"Này đợi chút......" Bùi Thính Tụng nghĩ thầm, sao fan CP của hai người họ không biết làm việc gì cả thế, còn không thèm yêu cầu pose trái tim.

Hắn đưa mắt ra hiệu với trưởng trạm, cô bé không bắt được mạch não của hắn nên chỉ khó hiểu nhìn lại hắn.

Chậc.

Bùi Thính Tụng bắt tay thành hình trái tim, muốn nhắc nhở cô một chút.

"Tiểu Bùi tôi cũng yêu cậu!" Trạm trưởng cũng trả lại hắn một trái tim.

Thật là......

Bùi Thính Tụng từ bỏ, "À gì nhỉ, hai đứa mình ghép trái tim đi."

Hắn dùng khuỷu tay chọt chọt Phương Giác Hạ, mạnh mẽ lôi kéo anh bán hủ, Phương Giác Hạ đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là lo lắng tay Bùi Thính Tụng bị thương, lúc ghép trái tim còn dùng tay phải của mình đỡ tay hắn.

Nghe tiếng bấm máy chụp hình liên tục cùng tiếng hét kích động chói tai của fan, Bùi Thính Tụng mới rốt cuộc cảm thấy thoải mái.

Ký đến giữa buổi mọi người nghỉ giải lao một chút, staff đưa lên cho bọn họ một chút đồ ăn vặt và đồ uống, đồng thời cũng phát xuống cho fan dưới đài.

Hạ Tử Viêm xé một bao khoai tây chiên, cầm micro nói với fan ngồi bên dưới, "Được rồi, bây giờ là thời gian nghỉ giải lao của hội · thao · trường · tiểu học."

Lăng Nhất rất nhanh get được ý cậu ta, "Hồi nhỏ tôi tham gia hội thao ở trường vẫn gọi nó là đại hội ăn quà vặt, mỗi người mang theo một cặp sách toàn đồ ăn, còn ngồi trao đổi cho nhau."

Giang Miểu chế nhạo, "Nhất định đấy là hoạt động vườn trường yêu thích của Lăng Nhất."

"Ha ha ha ha!"

Lộ Viễn mở một bao snack Mimi vị tôm*, "Hiện tại tôi đặc biệt muốn ăn miếng tẩm cay*, nhưng không được, bây giờ nhiều camera chiếu vào như vậy, không thể vứt bỏ tôn nghiêm của đại nhân main dancer tuyệt mỹ."

Snack MiMi:

Miếng tẩm cay:

Lăng Nhất xùy một tiếng, "Thật không biết xấu hổ."

Bốn người đùa giỡn đến khí thế ngất trời, còn phía bên phải bàn dài, Phương Giác Hạ và Bùi Thính Tụng cứ như đang ở một chiều không gian khác.

"Anh dán sticker cho em nha." Phương Giác Hạ lấy đầu ngón tay chọc chọc thạch cao trên tay Bùi Thính Tụng, "Dán lên đây nè."

"Thế chọn cái nào đẹp đẹp ý."

Hai người cúi đầu chọn nửa ngày, Phương Giác Hạ dính mấy cái sticker đã chọn lên ngón tay, sau đó dựa theo yêu cầu của Bùi Thính Tụng, cẩn thận dán lên mặt thạch cao thành một chữ P lớn.

Bùi Thính Tụng thỏa mãn khoe khoang sticker cho các fan ngồi dưới xem, vung vẩy thú nhồi bông trên đầu.

Lăng Nhất ở đầu bên kia tấu hài với Lộ Viễn phát mệt, quay đầu sang nhìn liền thấy ghế dựa của Phương Giác Hạ xê dịch đi đâu mất rồi, rõ ràng vừa nãy lên bục staff xếp ghế cho bọn họ khoảng cách bằng nhau, nhưng bây giờ giữa ghế cậu và Giác Hạ có khi còn đủ đặt thêm một cái ghế vào nữa.

Bị dịch nghiêng qua một bên giống như trái tim chủ nhân của nó vậy.

Lăng Nhất cầm micro trêu ghẹo, "Hóa ra Kaleido bọn mình còn có thành viên thứ bảy sao?" Nói xong cậu duỗi tay múa may ở khoảng trống siêu lớn giữa cậu và Phương Giác Hạ thành một hình người, "Các bạn thấy sao, chỗ này nè."

Fan dưới đài cười rộ lên, "Ha ha ha ha ha ha ha!"

Giang Miểu nói tiếp, "Chắc là thành viên hoàng đế."

Hạ Tử Viêm cũng hùa vào, "Đây là sự kiện ký tên thần quái gì vậy."

Lộ Viễn xoay ghế nhìn sang bên phải, "Không đẹp trai bằng tôi, giám định hoàn tất."

Phương Giác Hạ lúc này mới muộn màng phát hiện ra mình đang bị trêu, vì thế đành dịch ghế sang bên trái một chút, còn giải thích, "Vừa mới giúp em ấy dán sticker."

"Đừng, đừng dịch qua đây, lỡ đè lên chân thành viên ẩn của tụi mình là không tốt đâu." Lăng Nhất ra vẻ bi thống, "Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu. Thấy tình cảnh này em không nhịn được phải hát một đoạn thôi."

Nói rồi cậu ta thật sự hát, "Em ngồi bên trái anh, tựa như cách ngân hà ~"

"Ha ha ha ha ha Lăng Nhất diễn sâu quá!"

"Ha ha ha ha ha!"

Phương Giác Hạ đành cười bất đắc dĩ, thừa dịp Lăng Nhất không chú ý kéo ghế dựa xích qua. Anh cũng không biết tại sao, luôn vô thức muốn tới gần Bùi Thính Tụng hơn một chút.

Fan hô gọi tên anh, "Anh Giác Hạ! Anh Giác Hạ mang mắt kính kia lên được không! Bọn em chụp ảnh cho anh!"

Phương Giác Hạ đáp ứng bọn họ, một lần nữa mang lên mắt kính hình hoa cát tường fan tặng, rất xứng với tạo hình phong cách academia và mái tóc dài dịu dàng, vừa xinh đẹp lại văn nhã.

Các trạm tỷ điên cuồng dùng camera bắt lấy vẻ đẹp này, lại nghe có một fan bên kia hô to, "Anh Giác Hạ! Anh ôm hoa được không ạ!"

"Đúng đó! Ôm hoa còn đẹp hơn!"

Bùi Thính Tụng cười trêu, "Như người mẫu ý nhỉ."

"Như vậy được chưa?" Phương Giác Hạ theo yêu cầu của các cô cầm bó hoa lên, nhìn ống kính dưới khán đài mỉm cười.

Anh không phải người hay lấy lòng fan, hoặc lấy chuyện chiều fan làm vui. So với nhiều minh tinh thần tượng dùng phương thức đối đãi fan kiểu "bạn gái", Phương Giác Hạ có cảm giác xa cách hơn nhiều, weibo cơ bản không giao lưu nịnh nọt gì cả, ngày thường cũng không hay nói mấy câu yêu các bạn linh tinh, hơn nữa trời sinh lại mang gương mặt lãnh cảm nên gây hiểu lầm cho rất nhiều người, thậm chí antifan còn bôi đen anh là đồ mặt sắt, đối xử với fan quá lạnh nhạt.

Nhưng chỉ có fan của anh mới biết rõ, Phương Giác Hạ là một người không hay biểu đạt, nhưng lần nào anh cũng sẽ cực kỳ chân thành nói cảm ơn, ở sân bay đỡ fan té ngã, các cô khóc sẽ đưa khăn giấy. Anh sẽ chân chính quan tâm đến các cô với tư cách một người bạn ngang hàng.

Chờ fan chụp xong, Phương Giác Hạ cúi đầu sửa sang lại hoa. Anh nghe thấy Bùi Thính Tụng ở bên cạnh nhỏ giọng oán giận, nói rõ ràng là fan CP cũng không thèm tặng cho mình một bó.

Phương Giác Hạ không ngẩng đầu, nở nụ cười, "Em thích hoa sao?"

Bùi Thính Tụng nói thật, "Cũng không phải."

Cái bàn giúp Phương Giác Hạ che khuất động tác, Bùi Thính Tụng tiếp tục cười đùa với các fan bên dưới, có điều fan nói hướng đông hắn nhất định chạy về hướng tây. Fan muốn hắn cầm cây súng đồ chơi trên bàn để chụp ảnh, hắn lại cố tình nhấc cây kiếm samurai lên.

Đang say sưa hào hứng bày trò với fan, khuỷu tay Bùi Thính Tụng bỗng nhiên bị đụng đụng, hắn nghiêng đầu nhìn, trông thấy một bó hoa nho nhỏ được cuốn lại bằng dây lụa.

"Cho em." Phương Giác Hạ nhỏ giọng thì thầm.

Anh chọn lựa rút từng cành hoa cát tường trong bó hoa được tặng, gom thành một chùm hoa trắng như tuyết đưa cho Bùi Thính Tụng.

Mỗi một đóa hoa cát tường đều cất giấu tình yêu mịt mờ chỉ có hai người mới hiểu, hoặc cả thế giới đều biết.

Bùi Thính Tụng sững sờ nhận lấy bó hoa, nhìn về phía Phương Giác Hạ. Một bên mắt anh bị đóa cát tường ngăn trở, nhưng bên còn lại vẫn lấp lánh, làm cả khuôn mặt sáng bừng.

Trên thế giới tại sao lại có người ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.

Thật muốn hôn anh ấy.

Rất rất muốn.

"Cảm ơn."

Bùi Thính Tụng cầm bó hoa chỉ thuộc về riêng hắn, tạo dáng pose như thể muốn khoe cho tất cả mọi người cùng xem, để các fan ngồi dưới thi nhau chụp hình.

Lúc này staff đi tới gắn micro cho bọn họ, Phương Giác Hạ nhận xong ấn nút mở, vừa lúc ấy Lăng Nhất quay sang đưa sandwich cho anh, "Giác Hạ, anh ăn không?"

Phương Giác Hạ gật đầu, thuận tay gác micro lên bàn, mở bao gói sandwich ra.

Mấy người bên trái vẫn đang mải mê tấu hài, Bùi Thính Tụng ngồi bên phải chỉ lo khoe khoang bó hoa cát tường được Phương Giác Hạ tặng, cũng không bắt nhịp làm trò với bọn họ.

Cả buổi sáng Phương Giác Hạ chưa ăn gì, giữa trưa cũng không kịp ăn cơm, quả thật có hơi đói bụng, nhưng anh vừa cắn một miếng sandwich đã cảm giác bên trong có thứ gì, cẩn thận kiểm tra, đúng là có nhét dưa chuột muối. Dù là dưa chuột tươi hay dưa chuột muối, Phương Giác Hạ đều không thích ăn. Anh để lại miếng sandwich chỉ mới cắn một miếng vào hộp, không muốn ăn tiếp nữa.

Hành động nhỏ này bị Bùi Thính Tụng bắt được, hắn cầm miếng sandwich kia lên, moi hết dưa chuột bên trong ra ăn luôn, ngoài miệng còn trách móc, "Dưa chuột muối tốt như vậy lại không chịu ăn."

Không ngờ những lời này bị micro đang mở trước mặt bọn họ thu lấy phát hết ra bên ngoài, toàn bộ người trong hội trường đều nghe được.

Phương Giác Hạ gần như hóa đá, ngồi yên không dám nhúc nhích, chỉ có tròng mắt vẫn đảo tới đảo lui.

Đồng đội ngồi bên trái lộ ra nụ cười che cửa tủ xấu hổ, Hạ Tử Viêm wow một tiếng, đội trưởng Giang Miểu trực tiếp cứu viện theo bản năng, "A có phải Giác Hạ lại kén ăn rồi không? Đây là lý do tại sao Giác Hạ của chúng ta gầy như vậy, toàn bộ nhóm K đều biết cậu ấy kén ăn như quỷ."

Nghe đội trưởng đối phó, Lăng Nhất còn chưa kịp lấy lại tinh thần, "Ơ sao em không biết?"

Lộ Viễn cách Giang Miểu giận dỗi, "Bởi vì cậu chỉ biết ăn thôi."

Bùi Thính Tụng cũng không nghĩ tới chuyện micro đang mở, nhưng hiện giờ mà tắt mic thì càng khả nghi hơn, thế là hắn đành cầm lấy micro lên chuẩn bị nói gì đó, không ngờ một fan phía dưới đột nhiên hô to, âm lượng so với hắn còn lớn hơn.

"Bùi Thính Tụng, không phải cậu nói cậu không thích ăn dưa chuột muối sao!"

"Giọng bạn lớn thế......" Bùi Thính Tụng cầm micro, "Tôi nói thế khi nào?"

Fan vừa nãy tiếp tục, "Phân đoạn trong tạp chí phỏng vấn hai người ấy! Hỏi nhanh đáp nhanh! Cậu nói cậu thích nhất là cheeseburger, không bỏ dưa chuột muối!"

Một đám fan phía dưới lập tức trầm trồ, "Woa......" Trong đó còn lẫn vào vài cô bé fan CP che miệng phấn khích.

Biểu tình Hạ Tử Viêm như đang xem kịch vui, "Bạn này được lắm, giọng lớn mà trí nhớ cũng không tồi."

Lăng Nhất nhìn phần sandwich có dưa chuột muối của mình, phát ra một tiếng thở dài, "Haizz, bắt bẻ ghét bỏ nhiều năm như vậy, chung quy là trao nhầm người."

Nghe fan nói như vậy, Phương Giác Hạ mới nhớ ra. Anh cẩn thận tìm lại hồi ức lần phỏng vấn kia, hình như lúc đó Bùi Thính Tụng đúng là đã trả lời như vậy.

Cho nên, kỳ thật hắn cũng không thích dưa chuột muối......

Nhưng lần nào hắn cũng sẽ ăn hết phần dưa chuột muối mà anh chừa lại, còn dạy bảo anh kén ăn là thói quen xấu.

"Bây giờ tôi thích thì không được sao?" Bùi Thính Tụng tiếp tục cầm micro cãi lấy được, "Lúc phỏng vấn tôi thấy nó không ngon, sau đó ăn vài lần liền cảm thấy nó ngon hẳn, được chưa."

Dưới đài lại thêm một em gái la lớn, "Thật thơm!!"

—-

Lời tác giả: Cp Thụy Nhất Giác không đại biểu cho vị trí thực tế, CP Giác Hạ và Lăng Nhất thì Giác Hạ là công (ủa mà tại sao tôi phải giải thích cái này làm gì??)

Kỳ thật trong nhóm Giác Hạ có nhiều CP làm công lắm! 180cm thanh lãnh mỹ nhân công!

————————

Sau khi Fan CP Thính Giác tại hiện trường đăng ảnh và fancam lên weibo:

@Trạm CP Ngày Xuân Giam Tuyết: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

[ a a a Giác Hạ tiên tử mỹ mạo của chúng ta hôm nay cũng chăm chỉ xào CP hahaha]

[ trời ạ tấm hình đeo mắt kính đẹp gần chết! Người đẹp như tranh! Fan mama muốn biến chất! ]

[ Tiểu Bùi từ trên xuống dưới gắn toàn xương rồng bà cũng đáng yêu quá đi! ]

@Trạm CP Thính Giác thịnh yến: Mỗi một đóa cát tường đều tặng hết cho em. [ hình ảnh ][ hình ảnh ]

[ Đệt! Hoa cát tường là hoa đại diện cho Giác Hạ, anh ấy rút hoa từ bó hoa trạm Giam Tuyết tặng, chọn hết hoa cát tường ra đưa cho Tiểu Bùi, này còn không phải là "Tặng anh cho em" sao? Kswl (ngọt chết tôi rồi) kswl (ngọt chết tôi rồi) kswl (ngọt chết tôi rồi) ]

[ a a a a a Tặng anh cho em là cục đường nặng mấy tấn vậy! Huhuhu Giác Hạ nhà chúng mình là tiểu đậu ngọt lạnh lùng tuyệt thế! ]

[ Ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa, Phong Cảnh Tuyến bên ngoài lạnh lùng, bên trong sao lại ngọt như vậy, còn ngọt hơn bánh kem. ]

[ ai mà không muốn yêu đương với Phong Cảnh Tuyến tuyệt mỹ chứ huhuhu ]

Trạm CP Ngày Xuân Giam Tuyết: Tường thuật lần cuối đây, lúc bọn tôi tặng xương rồng bà nhồi bông cho Tiểu Bùi, anh Giác Hạ nói anh ấy cũng có trồng xương rồng bà ~ là loại cao cao gầy gầy ý.

[ a a a a a a kia chẳng phải đúng rồi xao! (che miệng) ]

[ Phong Cảnh Tuyến trồng xương rồng bà còn không phải ý nói nuôi Tiểu Bùi sao!!! ]

[ please, phiền chính chủ đừng múa may đến trước mặt fan CP www]

Trạm Cát Tường Có Gai: Người nào đó từng nói không thích ăn dưa chuột muối đâu rồi? [ video ]

[ cho nên hai người Thính Giác đều không thích ăn dưa chuột muối? Mẹ ơi con cần thở oxy......]

[ ha ha ha ha Lăng Nhất là người trong tổ chức chúng ta nằm vùng đúng không? Có khi acc chính ấn cửa tủ còn acc phụ online đớp đường đấy ]

[ PTS trâu bò, các chị bị Cây Nho niên hạ tiểu chó săn sweet hạ gục chưa? ]

[ vì anh mà ăn luôn dưa chuột muối mình không thích, má ơi quá real......]

Chương 70. Trời sinh thú vị

Bùi Thính Tụng nhún vai, "Trưởng thành là một quá trình tự nhận thức không ngừng tiến hóa, đó là lý do tất cả chúng ta không ai thoát khỏi định luật Thật thơm."

Nghe hắn nói như vậy, các fan ngồi bên dưới không có cách gì phản bác.

Có phải ai rồi cũng sẽ tự vả hay không Phương Giác Hạ không biết, dù sao tật xấu kén ăn của anh đã bị tất cả mọi người biết.

Trong hội trường hơi lạnh, staff đưa cho Bùi Thính Tụng một chiếc áo hoodie khoác ra bên ngoài. Nhạc nền của hội ký tên không biết từ bao giờ đã đổi thành bài hát xuất đạo《 Kaleido 》, là bản hát live, lúc nhân viên công tác chuẩn bị chuyển bài, fan dưới khán đài bắt đầu đồng thanh hát theo, Lăng Nhất cũng cầm lấy micro, "Đừng ngắt đừng ngắt."

Lộ Viễn hứng thú bừng bừng lắc lư theo mọi người, "Đại chiến kara lần một đến đây."

"Các bạn hát hay quá đi." Giang Miểu giơ ngón tay cái tặng mọi người.

Thậm chí các fan còn hát được cả đoạn rap của Hạ Tử Viêm rất đúng nhịp khiến bọn họ thật sự kinh ngạc. Phương Giác Hạ cũng khá bất ngờ, còn giúp các fan vỗ tay bắt nhịp, không giống Lăng Nhất tùy thời tùy chỗ đều có thể ca hát, ngày thường anh rất ít khi hát trong những hoàn cảnh không chính thức, nhưng tại đây lúc này, hình như anh cũng bị bầu không khí cảm nhiễm.

Lăng Nhất cầm micro trong tay cùng mọi người hát điệp khúc, "Fight! Fight! Fight! Hưởng thụ cơn cuồng phong mà rơi xuống. Fight! Fight! Fight! Sau cơn giông bão người sẽ nhớ kỹ tên tôi——"

Đến đoạn rap ngẫu hứng của Bùi Thính Tụng, dưới không khí nhiệt liệt Phương Giác Hạ cũng hăng hái nhẩm từ điệp khúc đến phần rap của hắn.

Nhìn anh gật gù đắc ý hát part của mình, Bùi Thính Tụng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, vì thế cầm micro trong tay mình đưa đến bên miệng Phương Giác Hạ, để main vocal lần đầu tiên debut vai trò rapper trước mặt toàn thể khán giả.

"Trận này rất đáng giành auction show, haters sao có tư cách nhấc tay đâu......"

Phương Giác Hạ vừa nghe thấy tiếng mình trên loa, đầu tiên là giật mình hoảng hốt, lập tức im bặt như con vật nhỏ bị sợ hãi, chỉ biết chớp chớp mắt.

"Whoo!" Hạ Tử Viêm là người đầu tiên cổ vũ, "Tiếp tục đê!"

Bùi Thính Tụng nhướn mày với anh, fan dưới khán đài cũng la hét chói tai, main vocal Phương Giác Hạ đành phải tiếp tục theo tiết tấu, mạnh dạn rap, "......all my money rising tall.I am rich, oh I am fresh.Your little......" Lúc hát đến chữ bitches Phương Giác Hạ tự động thay đổi, "angels love me so."

Bùi Thính Tụng chỉ biết cười lắc đầu.

Lộ Viễn cười rộ lên, "Ha ha ha ha còn tự xen-xọt luôn!"

Giang Miểu: "Ngẫu hứng là truyền thống gia tộc của Kaleido."

Phương Giác Hạ càng hát càng hăng, trực tiếp rút micro từ cái giá mic hình người Bùi Thính Tụng, phát huy tốc độ miệng pháo bình thường chẳng mấy khi có hát nốt mấy câu cuối cùng, "Fakers vừa bị anh đá bay, làm ơn đi, chọn đối thủ cũng đừng chọn đại. Trạm tiếp theo là vũ trụ nhà anh, cho cưng một giây để đào tẩu."

"Woa thật lợi hại!"

"Giác Hạ xịn quá!"

Lăng Nhất vẫn tiếp tục giữ tôn nghiêm của main vocal, hát hết part của mình một chữ cũng không để rơi, đến part của Phương Giác Hạ, anh quyết định ăn miếng trả miếng, đem micro chìa đến trước mặt Bùi Thính Tụng vốn không hề chuẩn bị. Vì thế phụ trách rap Bùi Thính Tụng đành mang vẻ mặt vô cùng phức tạp bị động mở miệng, "Linh hồn từng bị thiêu đốt, cháy bỏng khát cầu. Vào một khắc này bùng lên thành lửa đỏ."

Chờ hắn hát xong Phương Giác Hạ lập tức thu micro về, kế thừa part của Bùi Thính Tụng, còn nhướn nhướn mày với hắn, "Say hello to my ego."

Thần thái này, lại còn những lời này, đều có vài phần hương vị khiêu khích. Nhưng Bùi Thính Tụng rất thích, hắn thích Phương Giác Hạ tràn đầy sức sống, sẽ ngượng ngùng, sẽ trẻ con, cũng sẽ vì được mọi người cổ vũ mà chịu làm những việc mình chưa từng làm.

Lăng Nhất hát ba đoạn nốt cao cuối cùng thậm chí không cần đứng lên, vừa ngồi vừa cười cũng hát xong. Bài hát live xuất đạo ngoài ý muốn được bọn họ chắp vá hoàn thành, nhưng toàn bộ fan đều vô cùng thỏa mãn.

Hạ Tử Viêm đùa giỡn, "Hay lần sau Giác Hạ solo hát rap luôn đi, đây mới là ACE chân chính."

Phương Giác Hạ luôn luôn bị chậm nhiệt, lúc hát thì rất hăng hái, đến lúc hát xong mới thấy ngượng ngùng, vẫn luôn xua tay chối. Giang Miểu cũng muốn trêu một câu, "Main vocal nào mà không ôm mộng làm rapper đâu?"

Lăng Nhất lấy hai tay chống má, "Em không có."

Giang Miểu lập tức mắng, "Nhất Nhất em là chuyên gia phá đám anh sao?"

"Ha ha ha ha ha!"

Bùi Thính Tụng dựa vào ghế yên lặng ngắm nhìn Phương Giác Hạ, nhìn áo giáp lạnh lùng của anh bị cởi bỏ, lộ ra hình ảnh một cậu trai dễ ngượng chỉ cần bị đùa giỡn một chút là tay chân luống cuống, sẽ vì hứng thú mà đi ngâm nga đoạn hát không thuộc về mình, lại còn vì xấu hổ không dám nói tục mà sửa ca từ bitch thành angel.

Phương Giác Hạ vẫn chưa nhận ra ánh mắt của Bùi Thính Tụng, anh ngẫu nhiên liếc qua hắn thì dường như phát hiện ra điều gì, nhưng đúng lúc Giang Miểu cue một chút nên anh đành quay đầu lại tiếp tục nói chuyện cùng bọn họ. Giải quyết xong, Phương Giác Hạ lại đảo ngược tựa như người máy nhỏ làm hết phận sự của mình, xác định trong đầu còn tồn tại nhiệm vụ chưa xử lý, thế nên anh xoay người vươn tay, nắm lấy hai đầu sợi dây buộc mũ áo hoodie của Bùi Thính Tụng, bọn chúng đang ở trạng thái một cao một thấp, cực kỳ không đối xứng.

"Làm gì đấy?" Bùi Thính Tụng nhìn anh. Nhưng Phương Giác Hạ mắc chứng OCD căn bản không rảnh trả lời hắn, chỉ nghiêm túc nhìn chăm chú hai đầu dây mũ, túm bên này kéo bên kia, muốn cho hai bên phải đều nhau.

Dây áo càng kéo càng dài, Bùi Thính Tụng thậm chí có thể cảm giác được mũ áo sau lưng hắn bị kéo chặt lắm rồi, nhưng biết làm sao được, nếu không thỏa mãn chứng cưỡng bách của Phương Giác Hạ thì còn phiền toái hơn nữa.

Vì thế hắn đành dung túng, mãi cho đến khi Phương Giác Hạ kéo hai đầu dây lại gần nhau so đối, xác nhận thật sự đã bằng nhau rồi mới bỏ qua, "Được rồi."

Thấy anh đã thỏa mãn, Bùi Thính Tụng nói cảm ơn, quay đầu nhìn cái mũ đằng sau co rúm lại.

Hình như cũng không mang lại hiệu quả đẹp hơn hay gì cả.

Rất nhiều chi tiết nhỏ, hành động nhỏ của Phương Giác Hạ, ở trong mắt người khác căn bản không thể gọi là điểm gì nổi bật, nói thẳng ra chỉ là những hành vi vụn vặt dựa trên tính cách và tình cảm chung của nhân loại mà thôi. Nhưng Bùi Thính Tụng cảm thấy tất cả đều đáng yêu.

Trước kia hắn quen đứng ở lập trường trong lòng không chứa đựng vật gì, lý tưởng hóa mà cắt bỏ và phán xét dục vọng của kẻ khác, cho rằng lý do người ta không thể công bằng đều xuất phát từ những phiền toái mà họ tự chuốc lấy.

Từ khi đặt một người vào trong lòng, Bùi Thính Tụng mới rốt cuộc ý thức được, hóa ra muốn mọi người đều bình đẳng thật sự rất khó, phi thường khó, bởi vì hiện tại chính hắn không lúc nào là không thiên vị một mình Phương Giác Hạ.

Thời gian giải lao mọi người ăn ăn uống uống, chơi chút trò chơi. Quan hệ của Kaleido và fan luôn giống như quan hệ bạn bè, thường xuyên cười đùa trêu chọc lẫn nhau. Bọn họ đều là những người rất có nguyên tắc, chẳng sợ từ thời điểm debut luôn flop, cũng rất hiếm khi tương tác quá thân mật với một số ít fan, dù sao bọn họ chỉ muốn thuần túy làm âm nhạc mà thôi.

Kết thúc giờ nghỉ, Kaleido lại bắt đầu hoạt động ký tên cho một nửa số fan còn lại. Các fan đa dạng muôn vẻ khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt. Thời điểm sắp kết thúc không khí vô cùng thoải mái vui vẻ, cho đến khi Phương Giác Hạ tiếp đón một fan có chút kỳ lạ, cũng là người cuối cùng được sắp xếp đến chỗ anh.

Đó là một cô bé khoảng mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc khá giản dị, cô bé không cầm theo gì cả, cũng không giống các fan khác cảm xúc dào dạt nhiệt tình. Mà ngược lại, cô có vẻ khá câu nệ, thậm chí còn hơi sợ sệt.

"Anh Giác Hạ, phiền anh ký tên hộ em ạ." Giọng cô bé rất thấp, rất nhẹ, lập tức bị chìm nghỉm giữa hội trường ồn ào. Phương Giác Hạ nói ngại quá, sau đó tiến sát lại một chút, "Bạn tên là gì? Muốn tôi viết gì cho bạn?"

Cô bé cúi đầu, "Tiểu Kỳ, là chữ Kỳ trong 'Tà ngọc bàng nhất cá kỳ'. Muốn viết...... Cố lên là được rồi."

Yêu cầu của cô rất đơn giản, nhưng Phương Giác Hạ nhìn ra cảm xúc của cô không đúng lắm, vì thế viết xong chữ Tiểu Kỳ thì dừng bút. Anh không phải người thường xuyên biểu đạt sự quan tâm, nhưng nếu đã xuất hiện ở trước mắt, Phương Giác Hạ sẽ không bỏ qua.

"Nếu bạn không vội gì, có thể tâm sự với tôi một chút được không?" Phương Giác Hạ mỉm cười, "Tôi cảm giác bạn không được vui lắm."

Cô bé kia cũng không biết vì sao đột nhiên bật khóc. Nước mắt trong suốt rơi từng giọt từng giọt lên mu bàn tay cô chống lên bàn. Phương Giác Hạ lập tức rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô. Cô bé nói cảm ơn, sau đó nói với anh, "Anh Giác Hạ, em mệt mỏi quá." Cô sụt sịt mũi, "Trước khi tới đây em vừa cãi nhau với bố mẹ, bọn họ nói em kỳ cục, mỗi ngày chỉ biết mang tai nghe, không chịu hé răng, nói em giống như đứa câm, không giống con nhà người ta vui vẻ hoạt bát được mọi người thích. Mỗi ngày họ đều nói như vậy."

Phương Giác Hạ im lặng lắng nghe, vỗ vỗ nhẹ cánh tay cô bé. Bùi Thính Tụng và Lăng Nhất ký tên xong phần mình cũng chú ý tới, Lăng Nhất đưa cho cô một hộp sữa chưa mở, an ủi cô. Bùi Thính Tụng không phải người quen an ủi, cho nên cũng chỉ hỏi một câu, "Mỗi ngày?"

Cô bé gật gật đầu, "Ừm, bởi vì tính cách em tương đối hướng nội, không biết phải hòa nhập với người khác như thế nào. Đôi khi em cũng muốn giống những người hoạt bát vui vẻ thích nói thích cười, nhưng em không làm được. Mẹ luôn ghét em, cảm thấy có em rất mất mặt, đặc biệt là lúc trong nhà họp mặt nhiều người lớn, bọn họ đều mắng em, nói thà sinh ra đứa câm điếc còn biết niềm nở hơn em."

Cô đưa tay lau lau mắt, "Em biết thật sự em không niềm nở, không thú vị, nhưng em chính là loại người như vậy. Bọn họ không phải những người thân thiết nhất của em sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy......"

Bùi Thính Tụng nghĩ đến Phương Giác Hạ đầu tiên. Thời trung học có người ba tàn tật nát rượu, mỗi lần ông ta phát tiết cũng hoàn toàn phủ định mọi thứ của Phương Giác Hạ. Chỉ là Bùi Thính Tụng không biết, trên thực tế loại cha mẹ như vậy có rất nhiều, phủ định một đứa trẻ đối với họ mà nói là chuyện hết sức dễ dàng.

Phương Giác Hạ vẫn bình tĩnh như cũ, anh rút thêm một tờ giấy đưa cho cô bé, "Bạn biết không? Tôi cũng là người có tính cách khá trầm, cho nên chuyện bạn trải qua không khác lắm chuyện tôi từng trải qua, thường bị người ta nói là đứa quái gở. Ấn tượng rập khuôn trong xã hội này của chúng ta chính là, người hướng ngoại luôn luôn tốt hơn hướng nội, cho nên mỗi đứa trẻ đều bị giáo dục phải có tính cách hoạt bát hoạt ngôn." Ngữ khí anh dịu dàng, "Nhưng kỳ thật không phải, rất nhiều lúc hướng nội cũng là thiên tính, sinh ra đã có, ví dụ như bạn, lúc nghe nhạc bạn sẽ thấy thoải mái và có cảm giác an toàn nhiều hơn so với lúc nói chuyện, đúng không?"

Cô bé gật đầu, "Đúng vậy."

"Vậy đúng rồi, tính cách an tĩnh giống như một con chip được gắn cố định trong người từ lúc được sinh ra, rất khó thay đổi. Nếu thấy quá khó, vậy đừng thay đổi, chấp nhận làm một con người hướng nội. Không cần để ý lời phủ định của người khác, càng không cần vì người khác mà tự phủ định bản thân, thế giới này tồn tại đủ loại người, không có bất cứ tính cách gì nên hoàn toàn bị phủ định, hướng nội cũng không có nghĩa là không thú vị."

Bùi Thính Tụng ngồi một bên yên lặng nghe, không nói gì. Chuyện không thể chối bỏ chính là, hắn đã từng có thành kiến với một Phương Giác Hạ luôn luôn yên lặng, nói anh giống đầu gỗ, làm gì cũng không hề phản ứng. Hóa ra anh ấy nghĩ như vậy, không phải bị ép buộc, mà bản thân anh vốn luôn an tĩnh.

Cô bé không cúi đầu nữa mà rưng rưng nhìn Phương Giác Hạ, trong ánh mắt còn có một tia sợ sệt.

Phương Giác Hạ không quá biết cách cổ vũ người khác, anh chỉ có thể tận lực đưa ra ví dụ logic thực tế từ chính lĩnh vực mình quen thuộc, "Để tôi cho bạn cái ví dụ đi. Có vài vị toán học gia từng muốn chia toàn bộ số tự nhiên thành hai loại số thú vị và không thú vị, đương nhiên, 'thú vị' là một định nghĩa quá chủ quan, ví dụ như số nguyên tố rất thú vị, các số lặp lại rất thú vị, tóm lại chỉ cần là con số có đặc điểm gì đó đều được cho vào tập hợp những con số thú vị. Nhưng sau đó, vấn đề này lại trở thành một nghịch lý không chính xác —— chỉ cần là số tự nhiên thì nó đều là con số thú vị."

Cô bé chìm vào suy nghĩ, có chút nghi hoặc, "Vì sao?"

Lăng Nhất cũng cảm thấy tò mò, "Đúng vậy, vì sao, nhất định phải có tồn tại một ít số không có đặc điểm gì chứ."

Phương Giác Hạ cười, "Chúng ta dùng phép phản chứng đảo ngược một chút, nếu thật sự tồn tại một tập hợp số tự nhiên không thú vị, nếu thế có phải trong đó cũng tồn tại một con số không thú vị nhỏ nhất hay không?"

Bùi Thính Tụng lập tức ngầm hiểu, cười cười, "'Con số không thú vị nhỏ nhất', đặc điểm này đã đủ làm cho nó thú vị rồi."

Phương Giác Hạ hơi bất ngờ, "Đúng vậy." anh lại nhìn cô bé kia, "Điều này liền nảy sinh mâu thuẫn, bản thân con số không thú vị nhỏ nhất chính là một con số thú vị. Cho nên nói," anh cúi đầu, vừa ký tên cho cô bé vừa khuyên giải, "Không cần hoài nghi mình có thú vị hay không, có thân thiện niềm nở hay không, bạn chỉ cần là chính mình thôi."

Ký tên xong, Phương Giác Hạ dùng hai tay đưa album cho cô bé, "Cần phải giữ sự tự tin, biết không?"

Cô bé đã nhận được cổ vũ rất lớn, dùng sức gật gật đầu, bật cười, "Cảm ơn anh Giác Hạ, cảm ơn anh."

Phương Giác Hạ lắc đầu, nhìn cô bé rời đi.

Trình Khương cầm lấy micro, "Cảm ơn các bạn có thể tới tham gia sự kiện ký tên của Kaleido, thời gian trôi qua nhanh quá, đến lúc kết thúc rồi, xin mọi người tự bảo quản tốt tư trang, đừng đánh mất."

Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, những thành viên khác dùng hết khả năng cười đùa nháo loạn vui vẻ một chút. Chỉ có Phương Giác Hạ vẫn trầm mặc vẫy tay với fan dưới đài, giữ gương mặt tươi cười.

Bùi Thính Tụng phát giác thành kiến của bản thân đang không ngừng bị Phương Giác Hạ xoay chuyển, đây là một quá trình cực kỳ thú vị. Hắn từng cho rằng mình đã đủ hiểu anh, nhưng có lẽ không phải. Nhìn anh có vẻ xã giao không tốt, ít nói, trên thực tế là một người có nội tâm rất mạnh mẽ. Từ nhỏ sống trong sự phủ định của người khác, nhưng trước sau vẫn luôn vững chắc tin tưởng chính mình.

Thật sự rất ngầu.

"Anh ký cho cô ấy cái gì?" Cuối cùng Bùi Thính Tụng vẫn không nhịn được hỏi.

Ánh mắt Phương Giác Hạ trong suốt, mỉm cười.

"Hãy giống như tôi, cùng làm một con số không thú vị nhỏ nhất đi."

—-

Lời tác giả: Hy vọng mọi người đều có thể thoát khỏi nỗi hoài nghi với chính mình ~

Có bạn nghi ngờ hỏi, thật sự sẽ có người ở hội ký tên nói với thần tượng những lời này sao? Có, hơn nữa rất nhiều. Sự cổ vũ tinh thần của thần tượng đối với fan là cực kỳ to lớn, fan có thể nhìn thấy bọn họ, được quan tâm, có ý muốn tâm sự với thần tượng là chuyện rất bình thường, mọi người đi tìm kiếm sẽ thấy mấy chuyện thế này xảy ra rất nhiều, không phải là tôi muốn "cố tình thêm tình tiết không hợp lý" vào trong sách đâu.

Xem bình luận cũng có thể thấy ấn tượng rập khuôn đối với tính cách hướng nội rất nhiều, cảm thấy tôi đang viết xúp gà cũng được, thuyết giáo cũng thế, chỉ cần tôi có thể cổ vũ được người cần cổ vũ, những thứ khác mặc kệ đi, với lại xin đừng mang một cuốn sách khác của tôi ra so đối lập, lập ý không giống nhau không thể so sánh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro