1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Làm trợ lý cho Diệp Tây Thành.

Dịch+Beta: Anh Đào.

Thời điểm tan làm ngày thứ nhất, Bùi Ninh nhận được điện thoại từ bạn thân của mình.

“Ninh,ông chủ hiện tại của cậu tính tình như nào? Có ứng phó được không?”

“Chưa thấy người đâu.”

“Sao? Cậu là trợ lý tổng giám đốc mà vẫn chưa thấy tổng giám đốc sao?”

“Ông chủ đi công tác rồi.”

Thời điểm tan làm ngày thứ mười, Bùi Ninh lại nhận được điện thoại từ bạn thân của mình.

“Bảo bối, tối nay có phải tăng ca không? Không bận thì giúp mình định giá dự án đi.”

“Hôm nay mình không đi làm.”

“Sao thế? Chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không phải, ông chủ còn chưa về nữa.”

Hôm nay là ngày thứ 25 Bùi Ninh đến tập đoàn Hoa Ninh làm trợ lý tổng giám đốc, thời điểm tan làm, Bùi Ninh vẫn tiếp tục nhận được điện thoại từ bạn thân.

“Ninh, công việc trợ lý của cậu có mệt không? Nhưng cho dù có mệt như thế nào đi chăng nữa chắc chắn sẽ dễ dàng hơn so với việc thực hiện các dự án đầu tư trong ngân hàng như mình.”

“Còn chưa bắt đầu làm việc nữa.”

“Hả?”

“Ông chủ vẫn chưa quay về.”

“.... Chính là nói, cậu làm trợ lý tổng giám đốc từ ngày đầu tiên cho đến hôm nay, hơn hai mươi ngày rồi vẫn chưa nhìn thấy boss sao?”

“Ừm.”

Bạn thân: “...” Không nhịn được “Hahaha.”

Hiện tại Bùi Ninh đang ngồi trong phòng làm việc xa hoa của tổng giám đốc, trợ lý đặc biệt đã hộ tống boss đi công tác, vì không có thời gian bàn giao công việc, cô lại chưa có văn phòng riêng.

Dưới sự phê duyệt đặc biệt của chủ tịch, giờ đây cô đang làm việc cả ngày trong văn phòng của tổng giám đốc.

Hơn hai mươi ngày qua, công việc duy nhất của cô ở nơi làm việc chính là đọc tạp chí.

Sau khi cười xong, bạn thân cô nói: “Sắp đến cuối tháng rồi, cậu còn không biết xấu hổ mà nhận lương thưởng sao?”

Bùi Ninh khép tạp chí, cố ý hỏi lại: “ Sao phải xấu hổ?”

Bạn thân: “Nào, nói với mình xem cả tháng nay cậu đã làm gì?”

Bùi Ninh: “Chờ ông chủ về.”

Bạn thân lại cười một trận lớn: “Không phải là ông chủ cậu đi nghỉ phép với tình nhân đấy chứ? Đã qua hơn hai mươi ngày rồi, công việc cũng không giao, cứ để cậu đỏ mắt chờ mong như vậy sao.”

Bùi Ninh không nói gì, đóng phòng tổng giám đốc lại và rời đi.

Bạn thân khó có dịp nhiều chuyện hỏi: “Tổng giám đốc nhà cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Bùi Ninh: “Ba mươi tuổi.”

“Ừ, còn trẻ phết.” Bạn thân lại tiếp tục hỏi: “Tình trạng hôn nhân thế nào?”

Trầm mặc vài giây, Bùi Ninh mới mở miệng: “Chưa kết hôn.”

Bạn thân lại nói đùa: “Nếu như không có bạn gái, vậy cậu tranh thủ làm lãnh đạo của anh ta đi. Nhưng mà ở phố Wall nhiều năm như vậy rồi, đàn ông chất lượng tốt như nào cậu cũng gặp qua rồi, người có tiền cũng không thể lọt vào mắt cậu. Sau đó, cô ấy hỏi: “Ông chủ cậu thích mẫu người như nào?”

Mẫu người như nào?

Bùi Ninh nắm chặt điện thoại trong vô thức, sau đó cũng không trả lời.

Bạn thân hiển nhiên cho rằng, tầm mắt và mẫu người mình thích của mấy vị giám đốc này là giống nhau.

“Cậu tan làm rồi sao?” Bạn thân hỏi vì cô nghe tiếng Bùi Ninh chào tạm biệt với mấy người đồng nghiệp.

Bùi Ninh: “Ừm, xuống dưới rồi.”

“Vậy mình sẽ nói chuyện với cậu trong khoảng thời gian chờ xe vô vị.” Bạn thân lại hiếu kì: “Tập đoàn mà cậu làm tên gì vậy?”

“Hoa Ninh.”

“Có duyên với cậu quá đi, đều có một chữ “Ninh”.”

Bùi Ninh chỉ “Ừ” một tiếng, không nhiều lời đáp lại.

Bạn thân là bạn chơi từ thời thơ ấu của cô, cả gia đình cô ấy di cư sang Úc từ lúc học trung học, chính vì vậy mà cô ấy không biết cô và tập đoàn Hoa Ninh có liên hệ với nhau.

Vốn dĩ là bạn thân còn muốn nói chuyện với Bùi Ninh nhiều hơn, kết quả là bên cô ấy còn có việc liền vội vàng cúp máy.

Sau khi rời khỏi công ty, Bùi Ninh trực tiếp đi bộ về căn hộ của mình.

Về nước đã được một khoảng thời gian nhưng cô vẫn luôn ở khách sạn, hôm qua mới chuyển đến căn hộ này.

Căn hộ là do chú Diệp thuê cho cô, chú Diệp là chủ tịch tập đoàn Hoa Ninh, căn hộ rất gần công ty, giá nhà ở khu vực này cũng không hề rẻ, cô đã đề nghị rằng không cần thuê một căn tốt như vậy.

Chú Diệp lại nói rằng: “Tiền thuê nhà là do công ty trả, cô ở Bắc Kinh lại không quen ai, ở gần công ty cũng tiện đi làm hơn.

Căn nhà được trang trí vô cùng sang trọng, hôm qua cô mới chuyển đến đây nhưng căn phòng sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, có thể là do chú Diệp sớm đã cho nhân viên qua quét dọn trước.

Trở về nhà, ăn một bữa cơm tối đơn giản, Bùi Ninh đến phòng quần áo để sửa sang lại hành lý.

Hôm qua cô mới chỉ thu dọn được chút quần áo, một số đồ lặt vặt căn bản chưa kịp dọn.

Cô mở ngăn tủ dưới cùng của tủ quần áo, muốn đặt một số đồ trang sức vào đó, nhưng bên trong lại có cái gì đó hóa ra là một cái khuy măng sét của đàn ông.

Các loại đều cùng một kiểu dáng và màu sắc, có mười mấy đôi liền.

Cô không động vào mấy cái khuy măng sét đó nữa, đóng ngăn kéo lại.

Nhưng chiếc khuy măng sét này rất có giá trị, biết đâu một ngày nào đó chủ nhân của nó sẽ quay lại lấy.

Sau khi sửa sang lại mọi thứ, tắm xong Bùi Ninh liền nghỉ ngơi.

Tắt đèn, cô nhìn chằm chằm vào nền nhà tối om.

Hơn hai mươi ngày này là những ngày thư thái nhất của cô trong sáu năm qua.

Không cần phải thức đêm tăng ca, không cần nằm mơ cũng nghĩ đến những số liệu định giá đó.

Đúng lúc đang ngây người chuông điện thoại reo lên, Bùi Ninh tưởng là ông chủ mình gọi, nhưng hóa ra đó lại là ông chủ cũ của cô Tề Cận Châu.

Tề Cận Châu là ông chủ của cô khi cô đang làm việc ở New York, cũng là phó giám đốc ngân hàng đầu tư Hải Nạp, cô đã làm việc cùng anh ta sáu năm.

Bùi Ninh nhận điện thoại, nửa thật nửa đùa: “Chào ông chủ cũ.” Tề Cận Châu không chỉ là ông chủ cũ của cô mà còn là một người thầy, người bạn.

Giọng nói trầm thấp và từ tính của anh truyền tới: “Cô đang bận sao?”

Bùi Ninh: “Không bận, có chỉ thị gì sao?”

“Dự án mua bán và sáp nhập của năng lượng EFG, cô còn ấn tượng không?” Tề Cận Châu hỏi.

Bùi Ninh: “Nhớ chứ.” Hai tháng trước, cô muốn từ chức về nước, Tề Cận Châu giữ cô lại, nói cô một dự án thu mua xuyên quốc gia, đây là ngành mà cô vô cùng hứng thú nhưng lại chưa từng được tiếp xúc qua.

Chỉ là lúc ấy cô quyết định về nước nên đã bỏ lỡ dự án đó.

Cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Tề Cận Châu: “Dự án đó là do mẹ tôi giới thiệu.”

Bùi Ninh: “Hóa ra dự án đó là chủ tịch Cận giới thiệu.” Chủ tịch Cận là mẹ của Tề Cận Châu, trước đây cô đã từng làm qua các dự án phát hành thêm cho bà.

Tề Cận Châu: “Mẹ tôi giờ đang ở văn phòng, biết cô từ chức, muốn tìm cô nói vài câu.’’

Bùi Ninh nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch Cận tìm tôi làm gì vậy? Có thể tiết lộ chút không?”

Tề Cận Châu: “Đều liên quan đến dự án.”

Bùi Ninh đoán: “Không phải chủ tịch muốn tôi quay lại làm dự án này đó chứ.”

Tề Cận Châu không phủ nhận: “Quả thật cũng có ý này, mẹ tôi vẫn luôn tán thưởng cô, bà nói giới thiệu cô phụ trách dự án này bà mới yên tâm.”

Thật ra là do anh ấy muốn cô quay lại.

Ở New York nhân tài không thiếu, nhưng lại rất khó tìm, trong công việc anh và Bùi Ninh có sự hiểu ngầm nhau vô cùng ăn ý mà không cần nói.

Bùi Ninh từ chối một cách khéo léo, “Bây giờ tôi đang làm việc.”

Tề Cận Châu từ trước đến nay cũng không thích làm khó người khác, “Vậy thì tốt, mọi chuyện thuận lợi là được.” Sau đó lại nói: “Ngoài việc muốn cô trở về làm lại dự án, mẹ tôi còn muốn xác nhận thêm một số chi tiết về dự án phát hành thêm trước đó.”

Bùi Ninh: “Ừm, được.”

“Đưa điện thoại cho mẹ, để mẹ nói với Bùi Ninh.” Mẹ Tề ra hiệu Tề Cận Châu đưa điện thoại cho bà.

Tề Cận Châu nói với Bùi Ninh: “Đợi chút.”

Anh ta đứng dậy bước qua.

Hôm nay trong văn phòng không chỉ có mình mẹ anh mà còn có hai vị khách phụ trách dự án vô cùng quan trọng do mẹ anh giới thiệu, một người là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Ninh Diệp Tây Thành, người còn lại chính là Hạng Dịch Lâm tổng giám đốc của Hạng Thị.

Cả Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều nhìn trúng dự án EFG này, nhưng số tiền giao dịch của dự án này đã vượt qua con số hàng chục tỷ, một bên đơn độc thực hiện sẽ không giành được, mẹ anh ta đã giật dây, hai công ty chuẩn bị hợp tác giành lấy dự án EFG này.

Trùng hợp là mấy ngày nay cả Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều ở New York, mẹ anh đã cùng hai người họ đến đây.

Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm ngồi đối diện mẹ Tề, bọn họ mỗi người chiếm giữ lấy một bên tay vịn của sofa, khoảng cách không tính là gần nhau.

Từ lúc bắt đầu đàm phán cho đến hiện tại ngồi nói chuyện phiếm sau khi kết thúc, Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm từ đầu đến cuối đều có vẻ không nhiệt tình cho lắm, thỉnh thoảng mới tán gẫu một hai câu gì đó.

Hai người vốn dĩ đã trầm mặc ít nói, sau khi gặp nhau lại lạnh lùng như tảng băng ở Nam Cực.

Cũng may là có mẹ Tề điều chỉnh bầu không khí mới không tính là quá tẻ nhạt.

Hai chân Diệp Tây Thành vắt nhau một cách tự nhiên, vẻ mặt nhàn nhạt dựa lưng vào sofa, anh nhấp một ngụm cafe, yết hầu trượt lên trượt xuống, nuốt xuống vị đắng chát của cafe.

Hạng Dịch Lâm cũng ở trong trạng thái tương tự như Diệp Tây Thành, nhìn trông có vẻ chán nản, đáy mắt không giấu được cảm xúc.

Đặc biệt là khi mẹ Tề vừa nhắc đến hai chữ “Bùi Ninh”.

Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm cả hai người đều có tâm sự riêng.

Mẹ Tề nhận điện thoại, mở loa ngoài.

“Ninh Ninh.”

“Chào chủ tịch Cận”

“Gọi là dì đi, chủ tịch Cận nghe giống người ngoài quá.”

Bùi Ninh cười nhạt: “Chào dì ạ.”

Giọng nói ngọt như mật truyền qua loa điện thoại, vang vọng trong căn phòng của Tề Cận Châu.

Ngón tay Diệp Tây Thành hơi cứng lại, đáy mắt hiện lên một gợn sóng, anh lại nhấp một ngụm cà phê nữa.

Hạng Dịch Lâm cũng thất thần trong giây lát nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Tề Cận Châu hướng về phía mẹ mình, bà đang nói về chuyện dự án, bật loa ngoài để làm gì chứ?

Mẹ Tề nào có nói chuyện dự án chứ, chuyện công việc dĩ nhiên sẽ không hỏi trước mặt Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, bà chỉ là muốn nói chuyện với Bùi Ninh thôi.

Mẹ Tề là người không thích vòng vo: “Ninh Ninh, con và Cận Châu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bùi Ninh lúng túng: “Dì à… Sao dì lại hỏi như vậy?”

Tề Cận Châu biết mẹ mình muốn làm gì rồi, lại muốn gây rắc rối đây mà.

Trước đó mẹ anh đã từng hỏi qua số điện thoại mới của Bùi Ninh ở trong nước, nhưng anh không cho. Hôm nay cả Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều có mặt, mẹ anh nói muốn tìm Bùi Ninh hỏi về chi tiết của dự án, vì vậy mà anh không đề phòng.

Có người ngoài ở đây chắc hẳn mẹ sẽ giữ lại mặt mũi cho anh.

Kết quả một chút cũng không có.

Anh muốn lấy điện thoại qua, kết quả là mẹ anh lại giữ chặt nó ở trong tay, anh ta chỉ có thể bất mãn dùng khẩu hình nói: “Me, mẹ làm gì đấy!” Anh ta ra hiệu cho mẹ mình tắt loa ngoài, nhưng mẹ anh căn bản là không thèm phản ứng.

Tề Cận Châu dùng ánh mắt nhắc nhở mẹ mình rằng Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm vẫn còn ở trong văn phòng, hãy giữ lại cho anh chút mặt mũi.

Mẹ Tề cười cười, căn bản không trả lời.

Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều ở đây cũng không có vấn đề gì, bà cũng bố mẹ bọn họ đã làm bạn nhiều năm, trong mắt bà hai người bọn họ chính là trẻ con, không có gì phải né tránh cả.

Hơn nữa, hai người bọn họ mấy năm trước bị người trong nhà giục cưới không ít lần, chuyện này không có gì phải xấu hổ cả.

Mẹ Tề lại tiếp tục nói chuyện với Bùi Ninh: “ Sự nghiệp của con đang trong đà thăng tiến, sao đột nhiên lại về nước chứ? Nếu như nói con nghĩ đến người nhà, con có thể đến chi nhánh ngân hàng ở Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, sao lại từ chức chứ? Nghe Cận Châu nói con cũng không phải đi ăn máng khác, lại càng không phải tìm công ty tốt hơn.”

Nói rồi, bà lại quan tâm hỏi: “Bây giờ con đã tìm được việc chưa?”

Lý do từ chức, Bùi Ninh không muốn nói nhiều nữa, có lẽ là không bao lâu nữa cô sẽ lại đổi một công việc mới.

Cô chỉ giải thích: “Dì à, con và Giám đốc Tề quan hệ rất tốt, đến bây giờ cũng vẫn vậy, từ chức là có lý do riêng.” Cô có chút mơ hồ, không biết vì sao mẹ Tề lại hỏi như vậy, lẽ nào bà hiểu lầm cô cùng Tề Cận Châu là một đôi sao?

Mẹ Tề nói thẳng: “Nói thật, dì thấy con và Cận Châu rất có khả năng, lần này tới New York là muốn tìm con cùng con đi uống cà phê, kết quả điện thoại của con không gọi được, sau đó dì mới biết được là con về nước rồi.”

Nói rồi, bà lại cười: “Con xem người mẹ chồng tương lai là dì đây đã bày tỏ rõ như vậy rồi, con có nên suy nghĩ đến đứa con trai của dì không?”

Sau đó bà liếc mắt nhìn về phía Tề Cận Châu.

Tề Cận Châu mệt mỏi xoa xoa ấn đường.

Đáy mắt Diệp Tây Thành tối lại.

Tầm mắt của Hạng Dịch Lâm luôn hướng về phía mẹ Tề.

Bùi Ninh sững sờ, nhanh chóng giải thích: “Dì à, con với Giám đốc Tề chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không có quan hệ nam nữ, thật đó dì. Cảm ơn dì đã cân nhắc con.”

Mẹ Tề mỉm cười: “ Con và Cận Châu trả lời một chữ cũng không khác nhau, cái này chính là tâm linh tương thông sao. Vừa vặn không có tình cảm dư thừa, bây giờ lại chưa yêu ai, về sau dần dần bồi dưỡng. Đợi dì về nước lại tìm con nói chuyện.”

Bùi Ninh: “... Dì à, con và Giám đốc Tề không thể ạ.”

Mẹ Tề: “Hai đứa con sớm tối ở chung, làm cộng sự sáu năm, người khác phái duy nhất ở bên cạnh Cận Châu cũng là con. Sáu năm này, Cận Châu cũng không có bạn gái, con cũng không có bạn trai, hai đứa… con nói không có tình cảm ai tin được chứ?”

Một lúc sau, mẹ Tề nói thẳng: “Hay là hai đứa ngầm yêu nhau, lâu ngày tình cảm dần phai nhạt, Cận Châu không muốn chịu trách nhiệm với con, không muốn kết hôn với con, vì vậy con mới từ chức? Không sao, con nói với dì đi, dì không bao che khuyết điểm, nếu như đúng là như vậy, dì sẽ không tha cho nó.”

Bùi Ninh cười bất lực: “Dì à, thật sự không phải như vậy đâu.”

Cô chỉ đành nói thật: “Lúc đó không phải là con không có bạn trai, Giám đốc Tề không biết con có bạn trai. Bởi vì con và anh ấy chỉ nói chuyện liên quan đến công việc, từ trước đến giờ sẽ không bao giờ nói những chuyện ngoài công việc, cường độ công việc quá cao, không có thời gian bàn đến chuyện khác.”

Mẹ Tề làm sao mà tin chứ, hai người sớm tối ở chung, cho dù là bận đến đâu thì thời gian nghỉ ngơi cũng có.

Bà chỉ sợ con trai mình làm gì đó tổn thương đến con gái nhà người ta, người ta thất vọng nên không cân nhắc đến nữa, nếu không điều kiện của con trai bà tốt như vậy, thật sự không có mấy cô gái là không rung động.

Bà áy náy nói: “Ninh Ninh à, có phải Cận Châu làm gì tổn thương con không? Sáu năm qua, toàn thể ngân hàng đầu tư của bọn con cũng đi du lịch qua, có mấy lần đều có thể mang người nhà đi cùng, nếu như con có bạn trai trong ngành chắc hẳn cũng biết? Cho dù Cận Châu không biết, người khác chắc cũng biết chứ? Lúc dì làm mối cho con với Cận Châu, dì cũng hỏi qua thư ký của nó, thư ký nói con không có bạn trai.”

Bùi Ninh bất giác cắn môi: “Hiện tại tụi con đã chia tay rồi ạ, là bạn trai cũ.”

Cô suy nghĩ, vẫn nên là từ chối triệt để thì hơn: “Dì à, cảm ơn dì đã thích con như vậy. Dì thực sự đã hiểu lầm Giám đốc Tề rồi, anh ấy không làm gì tổn thương con, bởi vì bọn con căn bản không có tình cảm gì cả. Trước đây con có bạn trai là sự thật chứ không phải mượn cớ lấy lệ với dì, con có yêu qua hai người, mối tình đầu là hồi còn học đại học, sau này lúc đi làm con có yêu một người nữa, nhưng một năm trước bọn con đã chia tay. Trước đó con không nhắc chuyện này với đồng nghiệp là bởi vì thân phận của bọn họ quá đặc biệt, con không muốn mình trở thành đối tượng được bàn luận trong chủ đề nói chuyện của người khác.”

Mẹ Tề trong lòng tràn ngập tiếc nuối: “Xem ra còn ưu tú hơn cả Cận Châu, dì có biết không?”

Bùi Ninh: “Không, họ cũng sàn sàn như nhau. Dì à, hai người đó dì đều biết đó ạ.”

Mẹ Tề: “Ồ! Cả hai người dì đều biết sao?”

Trầm mặc mấy giây Bùi Ninh mới nói: “ Mối tình đầu của con là tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Ninh, Diệp Tây Thành. Bạn trai trước đó là tổng giám đốc của tập đoàn Hạng Thị, Hạng Dịch Lâm.”

Giọng nói kết thúc, mẹ Tề choáng váng.

Tề Cận Châu: “...…” Anh nhìn Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm ở phía đối diện.

Tác giả có lời muốn nói: Vì vậy, mùa đông này câu chuyện tình yêu của vị tổng tài bá đạo đã được bắt đầu.

Chương 2: Những bức thư cô viết cho Diệp Tây Thành nhiều năm về trước.

Dịch: Anh Đào🍒
Beta: Cá nhỏ🐳

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau khi cô nói ra tên của Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, mẹ Tề không còn kiên trì tác hợp cô cùng Tề Cận Châu nữa.

Màn hình di động đã tắt, căn phòng lại tối đen như mực.

Suy nghĩ của cô bây giờ rất loạn, không tài nào ngủ được...

Mãi cho đến tuần cuối cùng của tháng, ông chủ mới đi công tác về.

Giữa trưa, Bùi Ninh nhận được điện thoại từ Diệp Đổng: "Ninh Ninh, chiều nay có bận không?"

Bùi Ninh: "Dạ không ạ, chú Diệp, người có gì cần phân phó sao?"

Diệp Đổng: "Vậy chiều nay cháu tới công ty đi, Tây Thành đi công tác về rồi."

Hơi thở của Bùi Ninh ngưng trệ, " Dạ được chú Đổng."

Kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không khỏi phân tâm.

Cô đến tập đoàn Hoa Ninh đã được một tháng, đến bây giờ Diệp Tây Thành mới trở về, trong khoảng thời gian này anh không sắp xếp bất kỳ công việc nào cho cô, có hai lần liên hệ gián tiếp, đều là do thư ký chuyển qua.

Đáng lẽ ra cô không nên trở lại, nhưng lại không có cách nào từ chối chú Diệp. Hai tháng trước, chú Diệp đã đích thân tới New York tìm cô, muốn cô trở lại làm trợ lý cho Diệp Tây Thành.

Cô có thể có ngày hôm nay, ngoại trừ sự nỗ lực của bản thân, không thể không kể đến sự giúp đỡ của chú Diệp.

Từ lúc cô năm tuổi cho đến bây giờ, chú Diệp vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô, nếu như không có chú Diệp, ông nội bà nội sớm đã không còn nữa...

Bùi Ninh định thần lại, sau khi trang điểm liền mở cửa.

Lúc ra cửa cô đã gọi xe, đi đến cổng tiểu khu vẫn không thấy người đâu.

Đứng đợi ở trạm xe một lúc, vẫn không thấy xe tới, đang lúc buồn chán thì tiếng coi inh ỏi của ô tô vang lên, cô vô thức nhìn qua, vừa đúng lúc thấy người đàn ông trong xe việt dã kia, bốn nhau nhìn nhau.

Khuôn mặt người đàn ông tràn ngập đào hoa, đã vậy còn mặc thêm chiếc sơ mi màu hồng trông càng cợt nhả hơn.

"Có phải là đẹp trai đến mức không nhận ra không?" Người đàn ông mỉm cười, hất cằm về phía Bùi Ninh.

Bùi Ninh cau mày, tìm kiếm gương mặt này trong đầu mình, nhưng không có kết quả.

Cô cho rằng đối phương nhàn rỗi, buồn chán nên mới qua đây bắt chuyện, vì vậy cô không có phản ứng.

Tưởng Vân Triệu ra hiệu cho tài xế lái xe đến gần trạm xe, anh ta giơ khuỷu tay lên, nhìn chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, anh chắc chắn mình không nhận nhầm người, hiện tại ngoài khí chất nổi bật hơn, gương mặt này so với mấy năm trước cũng không khác mấy.

"Bùi Ninh?" Anh gọi một tiếng.

Bùi Ninh càng cảm thấy khó hiểu hơn, "Anh là?"

Tưởng Vân Triệu: "Ngày trước cô đến Bắc Kinh, tôi còn đến nhà ga đón cô, tính hay quên lớn như vậy sao?"

Bùi Ninh nhìn kĩ khuôn mặt đó một lần nữa, sau khi nghe anh ta nhắc, cuối cùng cô cũng nhớ ra, anh ta là Tưởng Vân Triệu là bạn thân của Diệp Tây Thành.

Tưởng Vân Triệu mở cửa xe, ra hiệu cho cô lên xe, "Hình như trời sắp mưa rồi, cô đi đâu, tôi đưa cô đi, chúng ta đã mấy năm không gặp nhau rồi, vừa hay nói chuyện luôn."

Bùi Ninh do dự, "Không làm mất thời gian của anh chứ?"

"Cô khách sáo như vậy làm gì chứ, lên xe đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Chiều nay tôi không có việc gì, nên đến Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành."

Bùi Ninh lên xe: "Vậy vừa hay thuận đường, tôi cũng đến Hoa Ninh báo cáo." Tìm Diệp Tây Thành báo cáo.

"Cô làm việc ở Hoa Ninh sao?" Tưởng Vân Triệu cho rằng mình nghe nhầm.

Bùi Ninh gật đầu: "Diệp Đổng sắp xếp."

Tưởng Vân Triệu nghẹn họng nhìn trăn trối, trong chớp mắt anh ta bình tĩnh thu lại vẻ mặt của mình.

Vì ban nãy không nhận ra anh ta nên Bùi Ninh nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, lúc nãy không nhận ra anh, anh so với ngày trước gầy đi không ít."

Tưởng Vân triệu vỗ bụng: "Đâu chỉ gầy đi, mỡ cũng biến thành cơ bắp hết rồi."

"Chú Diệp chưa đưa xe cho cô à?" Anh ta thuận miệng hỏi.

Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái xe trong nước."

Tưởng Vân Triệu gật đầu, đề nghị với cô: "Chờ cô hết bận, hãy đi đổi lại bằng lái xe trong nước, không có xe nhiều lúc rất bất tiện."

Bùi Ninh nói qua quýt cho xong: "Để sau đi, kỹ năng lái xe của tôi không tốt lắm." Cô không biết mình có thể ở Bắc Kinh bao lâu, vì thế không muốn phiền phức như vậy.

Đang nói chuyện, xe đã dừng lại trước sảnh lớn của Hoa Ninh.

Trước đây tập đoàn không phải tên Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành lên tiếp quản công ty, tiến hành một cuộc cải tổ lớn, sau khi cải tổ thì đổi tên thành Hoa Ninh.

Về lý do Diệp Tây Thành muốn đổi tên tập đoàn, lúc đó ở trên mạng có không ít lời bàn luận, có rất nhiều suy đoán về việc đổi tên này.

Hầu hết tất cả mọi người đều đồng ý với nhận định: Diệp Tây Thành nguyên quán ở Nam Kinh, Nam Kinh còn được gọi tắt là Ninh, vì vậy mới có nguồn gốc cái tên Hoa Ninh này.

Nhưng còn nguyên nhân cụ thể, đại khái ngoài Diệp Tây Thành ra thì không một ai biết.

Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu nhấn tầng 42, văn phòng làm việc của Diệp Tây Thành ở tầng này, anh hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"

Bùi Ninh: "Tầng có văn phòng làm việc của Diệp Đổng."

Anh lại ấn tầng 45, anh cảm thấy khó hiểu, tại sao Diệp Đổng lại đột nhiên muốn Bùi Ninh quay trở lại làm việc.

Khi thang máy lên đến tầng 10, Tưởng Vân Triệu rút điện thoại ra: "Lưu số điện thoại đi, chờ ngày khác cô không bận, chúng ta ra ngoài ăn cơm."

Hai người trao đổi phương thức liên lạc của, đúng lúc thang máy dừng ở tầng 42, Tưởng Vân Triệu ra ngoài, sải bước đến văn phòng của Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành đang mở cuộc họp bằng video, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Vân Triệu, tiếp tục cuộc họp.

Tưởng Vân Triệu hai tay chống lên mặt bàn, ra hiệu Diệp Tây Thành dừng họp, Diệp Tây Thành không thèm để ý, tay vẫn tùy ý đặt lên đùi như cũ, không có ý định tháo tai nghe xuống.

Tưởng Vân Triệu kéo ghế ra ngồi xuống, cầm bút lên, lấy giấy ghi chú ra viết gì đó: "Tôi vừa gặp Bùi Ninh xong."

Anh ta đem giấy ghi chú đập "bạch" một cái, ngay trước mặt Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành liếc mắt qua, vẻ mặt vô cảm dần trở nên buông lỏng, chốc lát sau lại chuyên chú nhìn vào màn hình máy tính.

Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng anh ta không nhìn ra được tí thay đổi cảm xúc nào, hiện tại anh ta có chút không hiểu Diệp Tây Thành nữa.

Mười phút sau, Diệp Tây Thành di chuyển con chuột và tháo tai nghe xuống.

Tưởng Vân Triệu thấy khó hiểu: "Tại sao nghe tin Bùi Ninh trở về, cậu không có phản ứng gì thế? Hay là cậu đã sớm biết cô ấy trở về rồi."

Diệp Tây Thành: "Ừ."

"Chả trách, vậy sao trước đó cậu không nói trước với tôi một tiếng? Tôi còn cho rằng là cậu không biết, muốn kích động cậu một phen." Tưởng Vân Triệu tự hỏi: "Có điều kể cả cô ấy trở về đi làm, chú Diệp cũng nên sắp xếp cho cô ấy đến công ty đầu tư bên Thượng Hải chứ."

Anh lấy điện thoại ra tìm số điện thoại, đưa nó cho Diệp Tây Thành: "Này, số cá nhân của Bùi Ninh."

Diệp Tây Thành cũng không thèm nhìn, đem điện thoại trả lại cho cậu ta, "Tôi không cần."

"Được rồi." Tưởng Vân Triệu không rõ nguyên nhân: "Cậu có số điện thoại mới của Bùi Ninh rồi sao?"

"Không có."

"Vậy cậu... có ý gì?"

Diệp Tây Thành đóng quyển ghi chú lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."

"..... Mẹ nó!"

Tưởng Vân Triệu sửng sốt không khép được miệng, suýt chút nữa là chửi bậy, nửa ngày sau mới chớp mắt: "Chú Diệp sắp xếp sao?"

Diệp Tây Thành không lên tiếng.

Không cần nói cũng biết.

Tưởng Vân Triệu nở nụ cười, "Chú Diệp cũng thật là thú vị, lúc đầu tách hai người ra, kiên quyết đưa Bùi Ninh ra nước ngoài, hận cả đời này Bùi Ninh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, bây giờ chú Diệp không biết làm sao lại nghĩ thông rồi, vậy mà nguyện ý vứt hết mặt mũi đi chủ động mời Bùi Ninh quay về làm trợ lý của cậu, đây là muốn thành toàn cho hai người sao."

Diệp Tây Thành không trả lời, cầm chiếc đồng hồ ở góc bàn chậm rãi đeo lên, bốn giờ còn có cuộc hẹn.

Anh đứng dậy, ra hiệu cho Tưởng Vân Triệu: "Đi thôi."

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Đúng lúc Diệp Tây Thành vừa đi đến cửa, thuận tay mở cửa, người gõ cửa là thứ ký, theo sau là Bùi Ninh, ánh mắt của anh quét qua thư ký, tầm mắt trực tiếp nhìn tới Bùi Ninh.

Chỉ một anh mắt, thiên hồi bách chuyển*

(Thiên hồi bách chuyển*: chỉ sự lặp đi lặp lại trong quá trình hoặc trải qua nhiều trắc trở)

Cho dù thư ký vẫn còn đứng ở đó, anh vẫn cứ như vậy mà nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm, Bùi Ninh bị anh nhìn đến mất tự nhiên, may mà rất nhanh anh đã thu mắt lại.

Cô đã lén lút điều chỉnh lại hơi thở của mình, nhưng cô lại không thể khống chế được nhịp tim của mình.

Thư ký nhận ra khẳng định Diệp Tây Thành và Bùi Ninh có quen biết, nhưng mà vẫn giới thiệu họ với nhau: "Giám đốc Diệp, đây là trợ lý mới nhận chức, Bùi Ninh."

Ngữ khí chuyên nghiệp của Bùi Ninh: "Xin chào tổng giám đốc Diệp."

Hai giây sau, Diệp Tây Thành khẽ gật đầu, chuyển tầm nhìn sang thư ký dặn dò: "Trước tiên đem trợ lý Bùi đi làm quen với môi trường làm việc, chiều nay tôi cùng Vạn Đặc phải ra ngoài bàn chuyện, trở về bàn giao công việc sau."

Thực tế điều này là nói cho Bùi Ninh nghe, thư ký: "Dạ vâng, tổng giám đốc."

Không dừng lại, Diệp Tây Thành bước ra khỏi văn phòng.

Người đã đi xa, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc vẫn còn ở đó.

Tầm mắt Bùi Ninh nhìn anh cách xa mấy mét, cô và Diệp Tây Thành bây giờ không khác gì người xa lạ.

Tưởng Vân Triệu cũng đi tới, nhìn cô một cái rồi mỉm cười rời đi.

Thư ký đã làm việc bên cạnh Diệp Tây Thành từ rất lâu, năng lực phán đoán cũng khác, đại khái cũng hiểu ra mỹ nữ xinh đẹp trước mắt cùng ông chủ nhà mình có chuyện gì.

Trước kia mấy người thư ký bọn họ cũng từng lén bát quái, rốt cuộc là thần thánh phương nào từ trên trời rơi xuống đến làm trợ lý, có bối cảnh vững chắc như nào?

Có người đoán rằng, tên tập đoàn của bọn họ cùng vị trợ lý mới đến này nhất định có quan hệ, dù sao đều có chữ "Ninh".

Nhưng rất nhanh chính họ lại tự mình phủ định, tên tập đoàn một việc lớn như vậy, có lẽ sẽ không liên quan gì đến một người phụ nữ.

Nhưng vừa rồi ánh mắt của tổng giám đốc nhìn Bùi Ninh như vậy, dường như khả năng này không phải là không tồn tại.

Thật khó tưởng tượng, tổng giám đốc Diệp một người đàn ông cao lãnh như vậy, khi yêu lại có dáng vẻ như vậy.

Đối với những từ như lãng mạn, dịu dàng cách biệt rất xa.

Thư ký thu lại suy nghĩ của mình, cười nói với Bùi Ninh: "Chị Bùi, em đưa chị đi xem phòng nghỉ của giám đốc Diệp, đây cũng là một văn phòng khác của giám đốc Diệp." Cô chỉ chỉ về phía sau giá sách.

Thư ký quẹt thẻ ra vào, cửa phòng nghỉ tự động mở ra.

Sau khi bọn họ tiến vào, cửa phòng lại tự động đóng lại, phòng nghỉ được cách âm rất tốt, sau khi đóng cửa lại căn phòng và văn phòng làm việc bên ngoài như hai thế giới khác nhau.

So với những gì Bùi Ninh nghĩ cũng không khác nhau là mấy, giường ở trong phòng nghỉ không hề lộn xộn, chỉ có chiếc tủ ở trên đầu giường là chứa rất nhiều sách và tạp chí, phòng nghỉ cũng có giá sách, tất cả đều là sách anh thích đọc lúc ở riêng.

Bên cạnh giá sách là bàn làm việc, bên trên còn có sổ tay và tài liệu.

Cô không biết rằng tại sao Diệp Tây Thành lại có sở thích như vậy, rõ ràng là bên ngoài có bàn làm việc, vậy mà bên trong còn kê thêm một cái khác.

Thư ký đưa thẻ ra vào cho Bùi Ninh: "Chị Bùi, sau này em sẽ thu xếp công việc ở đây cho chị, hàng ngày chị có thể dọn dẹp chỗ này tùy theo sự sắp xếp của giám đốc Diệp là được, số điện thoại của dì dọn dẹp sẽ lập tức đưa cho chị."

Bùi Ninh tự hỏi: "Cuộc sống cá nhân của giám đốc Diệp cũng do tôi phụ trách sao?"

Không phải chỉ có phụ trách mảng nghiệp vụ của công ty thôi sao.

Chí ít là những gì Diệp Đổng nói.

Thư ký: "Thật ra những việc này vốn là do trợ lý Vạn Đặc phụ trách, nhưng anh ấy là đàn ông, có một số chi tiết sẽ không suy nghĩ được chu đáo như phụ nữ chúng ta, vì vậy em liền tạm thời làm giúp."

Cô ấy bịa ra những lý do đường hoàng.

Bàn giao xong công việc này, đúng lúc cô ấy có thể tránh được hiềm nghi.

Hơn nữa trước đó thư ký của chủ tịch Diệp Đổng đã đặc biệt ám chỉ qua với cô, nói rằng cô ấy quá bận liền đem hết phần công việc này bàn giao cho trợ lý mới.

Thật ra khối lượng công việc của cô ấy không quá lớn, nhưng thư ký của chủ tịch đã nói như vậy, nhất định là có dụng ý đặc biệt.

Cô vẫn luôn nghĩ về điều đó, trong tất cả công việc mà cô ấy phụ trách chỉ có phương diện cuộc sống của giám đốc Diệp thích hợp giao cho Bùi Ninh.

Cho đến tận bây giờ thư ký cũng không hiểu, vì sao Bùi Ninh tới công ty được một tháng, giám đốc Diệp cũng không phân phó công việc qua điện thoại? Lẽ nào là đợi anh ấy quay lại mới phân sao?

Trong một tháng này, Bùi Ninh cũng có mấy lần hỏi qua cô có cần giúp đỡ gì không, cô đều lắc đầu, giám đốc Diệp không phân phó, cô cũng không dám sắp xếp bừa nha, hơn nữa mấy ngày này, Bùi Ninh đều ngồi trong văn phòng của tổng giám đốc...

Thư ký rời đi, chỉ còn mình Bùi Ninh ở văn phòng của Diệp Tây Thành.

Sau khi sắp xếp lại cảm xúc, Bùi Ninh quay trở lại phòng nghỉ bắt đầu thu dọn lại mấy quyển tạp chí vứt loạn trên tủ đầu giường.

Tủ đầu giường không chỉ chất đống sách còn có mấy cái cúc măng sét và một cái đồng hồ đeo tay.

Trước tiên Bùi Ninh để sách lên giá trước, cô tỉ mỉ nhìn giá sách, từ trên xuống dưới sách gì cũng có, rực rỡ đủ loại.

Đại khái cũng không phân loại cụ thể, dù sao tất cả đều là những sách anh thích đọc.

Cô có một thói quen đó chính là đem hết tất cả những quyển sách mình đã đọc qua để xuống phía dưới.

Mấy quyển sách chưa đọc xong, Bùi Ninh xếp chúng lại lên tủ đầu giường.

Cô lại cất cúc măng sét và đồng hồ đeo tay vào chiếc hộp ban đầu, kéo ngăn kéo thứ nhất ra chuẩn bị bỏ chúng vào, nhìn thấy trong ngăn kéo có gì đó, cô giật mình.

Nửa ngăn kéo là thư, có màu trắng cũng có màu da bò.

Rất nhiều bức thư màu trắng đã có tuổi, bìa hơi ố vàng, tem thư cũng bắt đầu quăn lại.

Nhiều thư như vậy, địa chỉ gửi thư trên mỗi bức thư đều là quê của cô.

Bùi Ninh nhớ ra, hồi tiểu học và cấp hai đều gửi thư cho Diệp Tây Thành, đến năm cấp ba cũng gửi không ít, lúc đại học thì cùng anh yêu nhau nên không có viết qua.

Những bức thư này đã cũ đến mức cô đã sớm quên mình viết gì bên trong rồi.

Là một trợ lý, cô không nên tự ý đọc thư của ông chủ, cho dù chúng đều do cô tự tay viết cho anh.

Sau vài giây đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô cũng từ bỏ nguyên tắc của mình.

Bùi Ninh mở một bức thư ra, nét chữ có chút trẻ con, có những chữ sai bị gạch chéo, cô nhìn vào ký cuối cùng, lúc đó cô đang học lớp ba.

Bức thư này được viết trên năm tờ giấy, nhưng cả năm tờ giấy đều không nói gì hữu ích cả, tất cả đều nói lan man về những chuyện vụn vặt.

Trong đó có đoạn viết như này: "Anh ơi, khi nào anh đến nhà em vậy? Kì nghỉ hè này anh vẫn đến chứ? Anh ơi, có phải mấy chị ở trong lớp của anh rất xinh đẹp không? Anh có chơi cùng mấy chị ấy sau giờ học không?"

Những lá thư khác cũng nói về chuyện thường ngày, thỉnh thoảng sẽ nói về thành tích của cô.

Cô cầm lấy một bức thư và nhìn nó, bức thư này có lẽ được viết khi cô lớn hơn một chút, nét chữ không còn trẻ con nữa, cô sờ thấy bên trong có gì đó cứng cứng, dường như ngoài thư ra còn có thứ gì khác.

Cô mơ hồ nhớ ra, cô từng gửi ảnh qua cho Diệp Tây Thành.

Bùi Ninh mở bức thư da bò lớn, bên trong thực sự có ảnh, nó được chụp lúc cô học năm nhất cấp hai, cán nhựa năm phân, chất lượng nhựa không tốt, bên trong đã bị lọt khí vào.

Bây giờ nhìn lại chính mình lúc đó, quả là cay mắt.

Trong ảnh có mặc váy liền màu trắng, đầu hơi nghiêng, một tay chống eo, tay kia cầm lẵng hoa màu hồng phấn.

Muốn có bao nhiêu quê mùa là có bấy nhiêu.

Năm đó cô lên thị trấn học cấp hai, đến tiệm chụp ảnh chụp giấy tờ chứng nhận, thuận tiện chụp bức ảnh này.

Bà chủ vẫn luôn khen cô xinh đẹp, sau khi ảnh được rửa ra bà chủ nói là tặng cô, không thu thêm tiền.

Có lẽ trong mắt thời điểm đó, bức ảnh này rất có thẩm mỹ, nếu không cô đã không gửi bức ảnh này cho Diệp Tây Thành.

Không biết vì sao lúc đó lại gửi cho Diệp Tây Thành?

Có lẽ là do đầu có vấn đề.

Bùi Ninh bỏ bức ảnh vào trong phong bì, cô cũng cẩn thận đọc lại những bức thư mình đã gửi cho Diệp Tây Thành, những khoảng thời gian tốt đẹp trước đó đều được lưu lại trên giấy viết thư.

Mấy chục bức thư, cô đều đọc tất cả.

Trong số đó có ba bức thư được cô chọn ra và để sang một bên, lúc trước viết thì không cảm thấy như vậy, bây giờ đọc lại, giữa những hàng chữ không thể che giấu được nỗi nhớ anh.

Về sau anh kết hôn rồi, không biết được những bức thư này còn có thể được giữ lại hay không, ai mà biết được chứ.

Bùi Ninh đối với ba bức thư này có chút suy tư, đem thư sắp xếp lại, đóng ngăn kéo.

Nhiều thư như vậy, ít đi mấy bức có lẽ anh cũng không phát hiện ra, cô bỏ ba bức thư đó vào trong túi của mình.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng nghỉ, Bùi Ninh ra văn phòng bên ngoài chờ Diệp Tây thành và trợ lý Vạn Đặc trở lại bàn giao công việc, không có việc gì làm, cô vớ lấy mấy quyển tạp chí hàng tháng của Diệp Tây Thành đọc.

Mấy quyển tạp chí này có lẽ mới được Diệp Tây Thành mang từ nước ngoài về, trước đó cô chưa từng xem qua.

Trong đó có một bài báo thu hút cô, thứ thu hút cô đầu tiên là hình vẽ minh họa, có mấy quả dưa chuột nhỏ màu ngọc bích treo trên giá dưa chuột, và có mấy bông hoa vàng tươi được điểm xuyết trên ngọn dưa chuột.

Bùi Ninh chợt nhớ đến vườn rau ở nhà mình, khi đó mỗi dịp nghỉ hè Diệp Tây Thành sẽ về quê của cô, mỗi tối sau khi làm xong việc cô sẽ ra vườn hái hai quả dưa chuột.

Một quả cho cô, quả còn lại cho Diệp Tây Thành.

Đã hơn hai mươi năm qua đi, cô vẫn còn nhớ rõ.

Bùi Ninh dừng suy nghĩ của mình lại, tiếp tục báo.

Nội dung liên quan đến Nông nghiệp cộng đồng, nông nghiệp do cộng đồng hỗ trợ, chỉ có điều mô hình này vẫn chưa phát triển ở Trung Quốc, được coi là một lĩnh vực xa lạ.

Mãi cho đến 6 giờ rưỡi, Diệp Tây Thành vẫn chưa trở lại.

Bùi Ninh đặt tờ tạp chí hàng tháng đã đọc xong lên giá sách, có tiếng gõ cửa truyền đến, Bùi Ninh chưa kịp ra mở cửa, đã có hai tiếng bíp bíp quẹt thẻ vang lên.

Thư ký đẩy cửa vào, trên tay cô ấy cầm mấy bộ âu phục và áo sơ mi, "Chị Bùi, đây là quần áo của tổng giám đốc Diệp, tiệm giặt khô vừa mới đem đến."

Thư ký đưa quần áo cho Bùi Ninh, "Tổng giám đốc Diệp đối với quần áo của mình có yêu cầu đặc biệt cao, tủ quần áo bên trái có không ít bộ quần áo đã được phối phù hợp, chị có thể tham khảo."

Bùi Ninh: "Được."

"Lịch trình của tổng giám đốc Diệp thường có sự thay đổi, có những lúc nói muốn quay trở lại công ty có thể là do có việc khác trì hoãn, chị chờ một chút xem sao, nếu như họ còn chưa quay trở lại, chị có thể gửi tin nhắn hỏi trợ lý Vạn Đặc." Thư ký đem số điện thoại của trợ lý Vạn Đặc viết lên giấy ghi chú rồi đưa nó cho Bùi Ninh.

Bùi Ninh nhận lấy giấy ghi chú: "Cảm ơn."

"Chúng ta không cần khách khí như vậy đâu ạ." Thư ký đóng cửa lại rồi rời đi.

Bùi Ninh nhìn số quần áo trong tay mình, sau đó đi vào phòng nghỉ.

Khi Diệp Tây Thành quay trở lại tất cả mọi người trong phòng thư ký đã tan làm, đèn trong phòng tiếp tân cũng đã tắt, trong văn phòng làm việc cũng không thấy bóng dáng của Bùi Ninh đâu, có lẽ cô cũng đã rời đi.

Anh gọi điện thoại cho Vạn Đặc: "Cậu trở về trước đi, ngày mai bàn giao sau."

Vạn Đặc đang ở trong văn phòng chuẩn bị bảng bàn giao, tạm dừng một lúc, cái gì cũng không hỏi: "Vâng."

Diệp Tây Thành tháo đồng hồ ra, bỏ áo sơ mi ra khỏi quần, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi về phía phòng nghỉ.

Trưa nay anh mới đi công tác về, bởi vì lệch múi giờ, bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuale