Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhâm Mạnh Dũng và Trần Danh Trung là đôi bạn trẻ vô cùng 'thân thiết' ở Viettel mà ai cũng biết. Nhưng cái cách hai đứa thân thiết nó lạ lắm...

-Trung ơi...

Nhâm Mạnh Dũng rầu rĩ bứt hoa ngoài cổng khách sạn nơi u23vn đóng quân. Chả là hôm nay anh chọc cho bé của anh giận rồi. Theo đuổi người ta chưa chịu đã làm ra loại chuyện này, anh không biết đã tốn bao nhiêu công sức để theo đuổi được bé. Thế mà bé lại chẳng biết gì, là do bé ngốc hay là cố tình đây? hôm nay, ở sân tập bé còn nắm tay Thanh Bình, anh không nhịn được cơn giận thế là kéo bé vào một góc khuất mà hôn ngấu nghiến. Lúc đấy nhìn mặt bé đơ ra và sau đó đương nhiên là bé giận rồi. Và kết cục là Mạnh Dũng ăn nguyên cục bơ từ sáng đến giờ.

- Mày làm sao đấy hả Dũng?

Việt Anh đến bên cạnh ngồi xuống. Nhân danh đội trưởng của u23vn anh phải đứng lên dẹp loạn.

- Trung nó giận em rồi...-anh nói bằng giọng buồn bã.

- Mày làm gì nó?

Mạnh Dũng không giám trả lời. Chính xác hơn là không giám trả lời. Việt Anh chỉ đành thở dài.

- Mày thực sự thích nó à?

- Em...

Anh thích bé? không biết từ bao giờ nữa?
anh và bé tuy ở cùng clb nhưng cứ như chó với mèo, cứ gặp nhau là đấu võ mồm. Gặp nhau chỉ hận không thể lao vào đấm nhau khiến các anh lớn trong clb phiền não không thôi. Không vì lí do gì hết! cứ nhìn mặt đáng ghét là muốn đấm. Thế mà khi nhìn mặt đáng ghét đó rơi nước mắt thì trái tim của anh lại rung lên. Ngày hôm đó là ngày mà anh muốn nhớ cũng muốn quên nhất. Hôm đó bé của anh đã bật khóc nức nở vì những chiến binh sao vàng gục ngã trước nền tuyết trắng tuyệt đẹp. Bé ôm anh khóc nức nở. Bốn năm từ khi trái tim đã có chủ, bốn năm cho một mối tình đơn phương. Nhưng khoảng thời gian đó anh không chắc nữa. nó mông lung như một trò đùa, anh cứ nghĩ đó chỉ là cảm giác thoáng qua và mang nó suốt mấy năm dài đằng đẵng. để rồi tất cả hành động yêu chiều của anh với bé đã lọt vào mắt các anh lớn. Nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận tình cảm ngang trái này. Phần vì anh sợ miệng lưỡi thiên hạ ảnh hưởng đến bé và anh, phần vì anh sợ bé biết được thứ tình cảm mà anh dành cho bé mà xa lánh anh, không còn thân thiết với anh như trước đây nữa.

Việt Anh vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của Mạnh Dũng.

- Em thích Trung! là sự thật!!

- Tốt thôi! nếu mày thích thằng bé thì nắm bắt cơ hội mà nói hết cho nó biết đi!

Đội trưởng nói rồi đi một mạch để lại Mạnh Dũng ngơ ngác. Nhưng điều đó  không được bao lâu ánh mắt anh đã nhanh chóng đặt lên người mà anh dành cả thanh xuân để đơn phương. Anh nhìn em buông điện thoại xuống, mặt buồn rượu. Bé làm sao thế? Danh Trung như thế anh đau lắm, chỉ muốn chạy đến ôm bé vào lòng. Nhưng với tư cách gì đây?
anh nhanh chóng bước tới chỗ bé.

- Trung!

Giọng anh run run, bé ngước lên nhìn anh. Gương mặt vẫn đang rất giận. Anh cúi mặt, ánh mắt dán vào đôi môi đỏ ửng của bé.

-Mày tránh xa tao ra!

Trái tim anh thắt lại, bé ghét anh rồi.

-Mày ơi...nghe tao nói đã.

- Không có nói gì hết đi về mà bế em Tài của mày đi.

Anh ngơ người...Danh Trung như vậy là có ý gì? Bé không phải giận anh vì anh hôn bé sao? Ơ...là thế nào? Hàng trăm câu hỏi cứ xoay quanh đầu Mạnh Dũng. Hazzz lúc cần thông minh thì chất xám lại bay đi đâu mất rồi. Danh Trung phồng má nhìn con người ngu ngốc kia. Bé bực mình đẩy anh ra, nhưng Mạnh Dũng đã nhanh tay ôm Danh Trung lại. Chợt nghe giọng Việt Anh và Thanh Bình hét lớn:

- DŨNG! LÀM TỚI LUÔN ĐI. CƠ HỘI NGÀN NĂM CÓ MỘT ĐÓ

Được đà, Mạnh Dũng bế Danh Trung lên tay một cách nhanh gọn lẹ. Danh Trung có quẫy đạp nhưng một lúc sau lại im thin thít, bé sợ bị ngã...

Anh đem bé vào phòng mình chốt cửa. Quăng bé lên giường, chống hai tay song song, mặt đối mặt. Mạnh Dũng chăm chăm nhìn gương mặt đáng yêu đang ửng đỏ. Không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi bé. Lúc đầu nhẹ nhàng cẩn thận rồi dần dần mãnh liệt. Cảm giác đó rất lạ. Người cứ nóng ran, tim đập muốn rớt ra ngoài. Hai lần hôn đều là Nhâm Mạnh Dũng. Nhưng bé lại không có cảm giác bài xích, ngược lại còn thấy vui thích lạ thường. Chợt Mạnh Dũng vòng tay xuống ôm eo bé giữ chặt. Rồi cắn nhẹ vào môi dưới Danh Trung làm bé rên lên. Chưa kịp phản ứng đã có một vật mềm mại ướt át len lỏi vào trong khoang miệng bé mà tham lam mút mác. Mạnh Dũng càng hôn càng hăng, giày vò bé từ lúc còn sức phản kháng giờ chỉ có thể như một chú mèo nhỏ rên ư ử. Bé không chịu nổi nữa đành phải vỗ vào ngực người bên trên. Anh đành tiếc nuối buông ra, sợi chỉ bạc kéo dài rồi đứt ra. Danh Trung há miệng cố hít từng đợt không khí, trông đáng yêu vô cùng.

- Bây giờ nói chuyện đàng hoàng được chưa?

Mạnh Dũng nói Danh Trung một thoáng sợ hãi. Đàng hoàng gì chứ? khi tư thế hai người bây giờ là vô cùng ám muội.
Nhưng giờ thì bé không tìm được lí do gì để chạy trốn nữa.

- M..Mày muốn hỏi gì?

- Tao chỉ muốn biết rốt cuộc mày đang nghĩ gì thôi!! Nghiêm túc vào!!

- Tao chẳng nghĩ gì cả!! Tao vẫn đang nghiêm túc!! Người cần phải bỏ cái tính cợt nhả là mày đấy! Có ngày bị đánh đấy thằng điên

- Mày ghen vì tao bế Phan Tài đúng không?

Anh không dài dòng lan man nữa mà vào thẳng luôn vấn đề. Danh Trung cứng họng. Ghen? bé đang ghen sao? không biết nữa hình như là vậy...

- Trung! nghe này! tao với Tài chỉ là muốn chọc cho fan vui thôi. Không hề có ý gì cả.

- Ừ...bé nói với một giọng vô cùng bất mãn..

-Tao thề là tao với thằng Tài chẳng có gì mờ ám cả. Nếu có mày nghĩ thằng
Cương để tao yên?

-....

- Xong chưa? Vậy là sáng giờ mày giận
tao là vì chuyện này?

- Chứ còn chuyện khác à?

- Tao tưởng..

- Hả?

- Không! Không có gì! Nhưng mày vẫn
chưa trả lời trả lời tao!!

- Ừ? Tao ghen đó thì sao?? Nhưng lấy
tư cách gì để ghen??

Danh Trung nói, mặt em đỏ..

-Tư cách người yêu anh!

-....

- Thế có yêu không? Nói một lần luôn đi? Tao không ngại đè mày ra làm luôn đâu!!

- Nhưng chả biết yêu gì..

- Thì đừng nghĩ nữa thế giới này cứ để tao lo là được.

Anh vuốt tóc bé, mùi thơm đến mê người. Anh cúi xuống hôn nhẹ vào môi bé một lần nữa. Anh ôm bé thật chặt vào
lòng. Hơi ấm truyền từ tay anh làm Danh Trung nửa muốn đẩy nửa không. Chỉ đành nằm yên hưởng thụ. Cả hai người mang hai tâm tư khác nhau mà chìm vào giấc ngủ, màu hồng của tình yêu dường như đang nảy mầm trong trái tim của hai bạn trẻ, lan tỏa khác căn phòng.

                            [End...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro