Chương 293

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Chu muốn gom tiền, mọi người kỳ thật vẫn là khá ủng hộ, vốn một số còn không nỡ bỏ bồ câu đào thải lắm, lúc này có thể lấy ra cũng đều lấy ra hết.Cuối cùng, lão Chu được bồ câu, nhóm gia đình nuôi bồ câu cũng đổi được đồ chính mình muốn, nhóm bồ câu cũng đều có nơi đi không tồi, này thật là chuyện tốt một mũi tên bắn ba con chim.Sáng sớm, La Mông mở vòi nước của bồn rửa tay trên lầu hai nhà anh, để nước trong phuy nước ào ào chảy ra, chỉ chốc lát sau, liền tích trữ hơn nửa bồn, nhóm bồ câu quạt cánh phần phật bay qua, có đáp xuống trên gạch tráng men bên cạnh bồn rửa tay, có chút lại trực tiếp dừng ở trong nước, ở trong nước đạp nước tắm rửa.La Mông cũng không vội vã đóng nước, để dòng nước trong vòi nước vẫn chảy ào ào, thẳng tới trong bồn đầy tràn ra, trực tiếp rơi xuống trên mặt đất bên ngoài căn nhà từ trên sân phơi của lầu hai, đám nước này có một chút liền bị đất đai bên dưới hấp thu, có một chút lại sẽ hội tụ vào con suối nhỏ cạnh nhà anh.Có đám nước này gia nhập, thực vật của bờ suối nhỏ sẽ mọc rất tươi tốt, cá trong nước cũng sẽ bơi tới càng thêm vui thú, vì chào đón một đám bồ câu mới tới này, tối qua La Mông cố ý đổ không ít nước linh tuyền vào trong phuy nước nhà mình.Đợi tới nhóm bồ câu tắm rửa tầm tầm rồi, La Mông đóng vòi nước xuống lầu, lúc này Bé Khỉ và Tiếu Thụ Lâm đều đã đi ra ngoài rồi, ông La và Lưu Xuân Lan còn chưa qua đây, anh khóa cửa, đi tứ hợp viện nhìn một chút trước, sau đó lại đi trấn trên một chuyến.Cách ngày Thủy Ngưu quán khai trương càng ngày càng gần, người bệnh tụ tập tới trấn Thủy Ngưu cũng càng ngày càng nhiều, từ sau lễ hội Trâu năm ngoái, địa phương trấn Thủy Ngưu này ngay tại trong rất giới bệnh nhân chậm rãi truyền ra danh tiếng.Một mặt là rất nhiều người sau khi tìm lão Bạch tiên sinh khám bệnh xong, bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp, một mặt khác chính là một lô cao trâu của năm ngoái, cho dù là La Mông không có cố ý bỏ thêm nước linh tuyền vào trong đó, một lô cao trâu của năm ngoái vẫn như cũ bị người càng truyền càng thần, trong đó có một phần là tác dụng tâm lý của mọi người, một phần khác chính là bản thân cao trâu đó cũng quả thật là đồ tốt, tuy rằng không phải cái linh đan diệu dược gì, nhưng mà có thể tạo được hiệu quả cường thân kiện thể.Dãy phòng bên Bảo Tháp tự xây rất nhanh, hiện tại liền có một đám căn phòng đã đưa vào sử dụng rồi, nhóm căn phòng thứ hai hiện tại đang trong thi công, căn phòng của bên bọn họ xây khá đơn giản, đều là một ít phòng gạch một tầng, cũng không cần mời nhân viên kỹ thuật thi công chuyên nghiệp gì, tất cả đều là bản thân những người đó tự mình chồng từng viên gạch lên.Thời gian dài trôi qua, người làm việc bên Bảo Tháp tự, chẳng những không có biến ít, ngược lại càng ngày càng nhiều, còn có không ít người của trấn Thủy Ngưu và khu vực xung quanh tham gia trong đó. La Mông cũng vẫn cung cấp rau củ cho bọn họ, anh bảo Trần Kiến Hoa để ý tổng số người bên đó, nếu số người tăng lên, số lượng rau củ của bên bọn anh cung cấp cũng phải tăng theo.Anh làm như vậy, cũng đều không phải là hoàn toàn không có tư tâm, hòa thượng Tuệ Chân tại lĩnh vực Phật học khá có ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ thầy ấy còn trẻ như vậy, tương lai khẳng định là tiền đồ vô lượng, tín chúng của thầy đủ mọi loại người, bọn họ tới từ năm sông bốn biển, có một số người một thân một mình, có một số người nhưng rất có địa vị.Chỉ nhìn bộ dáng của những người này mỗi ngày ở dưới mặt trời lớn bê xi măng chồng gạch, rất khó tưởng tượng bọn họ ở trên xã hội rốt cuộc đều có cái dạng địa vị gì, La Mông cũng không cố ý truy tới cùng, dù sao anh chính là làm chuyện của chính mình, tích góp danh tiếng chính mình cần phải tích.Theo rất nhiều người bệnh tới đây, người tới nơi này tìm việc cũng càng ngày càng nhiều lên, mấy ngày hôm trước có một người đàn ông phương bắc bốn năm mươi tuổi tới Ngưu Vương trang tìm việc làm, nhưng ông ta là một bệnh nhân, thân thể không làm được việc nặng, ở lại trong viện tử làm việc cùng những người già cũng không thích hợp lắm, rất nhiều công việc trong tứ hợp viện đều là tiếp xúc cùng đồ ăn, La Mông cũng không định bố trí người bệnh vào trong đó.Tại sau khi trò chuyện, La Mông ghi lại thông tin thân phận của người này, lại gọi điện thoại tới địa chỉ nhà ông ta làm xác nhận, sau đó cho ông ta mượn một con trâu, xe trâu là đám làm thuê ngắn hạn dài hạn trong tứ hợp viện tự mình động tay làm giúp ông ta, những người này đều rất thích nghề mộc, ngẫu nhiên cũng thích đóng cái bàn cái ghế linh tinh, lúc này có cơ hội khiêu chiến xe trâu, càng cảm thấy hứng thú vô cùng, hoàn toàn coi nó như sở thích làm, người đàn ông phương bắc kia cực kỳ cảm động, một phen tuổi người cao to, khóc ngay tại chỗ.Sau đó ông ta thuê căn nhà trong làng gần trấn Thủy Ngưu sống, mỗi ngày đánh xe trâu đi ra ngoài kiếm việc, kiếm được tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng mà cũng đủ một mình ông ta ăn ở tiêu xài.Gần đây trong thôn xóm lân cận trấn Thủy Ngưu, dân làng và nhóm người nhà cho người bệnh tới xem bệnh thuê nhà không hề ít, nhà cửa trong làng khá rẻ, hơn nữa nhà đơn, ra vào cũng đều không cần nhìn sắc mặt của chủ nhà. Cứ như vậy, những người này mỗi ngày qua qua lại lại, đương nhiên cũng sẽ cần phương tiện giao thông, trong đó xe trâu chính là lựa chọn rất tốt, đủ rẻ, tuy rằng đặc biệt chậm, nhưng nhóm người bệnh bình thường cũng không rất thiếu thời gian."Chị gái, chị là bị bệnh gì vậy?".Sáng sớm, một chiếc xe trâu chậm rãi chạy ở trên đường trơn nhỏ giữa núi đồi, người đàn ông đánh xe nói giọng địa phương phía bắc, bắt chuyện cùng một bà dì, lúc này trên xe còn ngồi mấy hành khách khác, cũng đều là đi ra từ cái làng vừa rồi."Trong bụng mọc cái khối u". Giọng địa phương của bà dì này, nghe như là của người miền biển."Làm phẫu thuật chưa?". Người đàn ông đánh xe hỏi."Mấy năm trước làm phẫu thuật một lần, gần đây lại không tốt lắm, bác sĩ nói nếu phẫu thuật lần thứ hai, nguy hiểm liền phải tăng lớn, tôi một phen xương cốt già cỗi này, vẫn cảm thấy chính mình còn chưa sống đủ, không chết tâm, tới bên này xem xem, có lẽ có có thể có hi vọng". Bà dì này nói chuyện chậm rãi, thoạt nhìn cực kỳ nhã nhặn, chính là những lời này khiến người nghe lòng chua xót."Chị nhưng đừng nản lòng, nếu trong bụng mọc cái khối u........Không thì chị đi tìm thầy thuốc Hoàng Văn Tuyền xem một chút đi, mấy ngày nay tôi nghe người ta nói, thầy thuốc đó chính là khám khối u sở trường nhất, cho dù khám không tốt chị cũng đừng sốt ruột đi về, đổi thầy thuốc khác tiếp tục khám, loại bệnh này, nếu chị tìm được đúng người, đúng thuốc, ha ha! Khỏe lại nhưng rất nhanh!". Người đàn ông này đánh xe trâu, tiếp xúc cùng người khác cũng khá nhiều, tin tức linh thông."Tôi không gấp, con cái đều lớn rồi, chính mình cũng về hưu rồi, cũng không biết chút lương hưu này đủ tôi chữa bệnh hay không, không được thì bữa nào tôi cũng tìm chút việc làm, mỗi ngày đều rãnh rỗi như vậy cũng không phải chuyện hay". Bà dì này nói."Chị còn có lương hưu nữa". Trong giọng nói của người đàn ông này có một chút hâm mộ."Anh là có khó khăn sao? Nghe nói Thủy Ngưu quán bọn họ có cái dịch vụ miễn phí chữa bệnh, tới khi đó anh đi hỏi một chút". Dì này cũng là tốt bụng."Cái này tôi biết, ài, những người như các chị không nghèo khổ nên không biết đó thôi". Người đàn ông thở dài một hơi, nói: "Trước kia thật là cảm thấy cùng đường rồi, chữa bệnh bảy tám năm rồi, tiền trong nhà cũng xài hết, còn nợ nần không ít, con cái đều bị tôi liên lụy, hiện tại vợ tôi cũng không còn trẻ nữa, mỗi ngày còn làm thuê vất vả bên ngoài như vậy...... Thời gian trước, một bác sĩ trước đó chữa trị cho tôi gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi trấn Thủy Ngưu thử xem. Sau đó một mình tôi cầm tiền xe liền đi khỏi nhà, tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi, sống hay chết, dù sao cũng không có thể dằn vặt vợ con nữa"."Ài, anh nhưng đừng nghĩ như vậy, cái gì đều không có quan trọng hơn mạng người, trước đó chồng tôi cũng là qua đời nhanh, hễ là chỉ cần có thể có một chút hy vọng, táng gia bại sản cũng là phải chữa". Bà dì này thoạt nhìn nhã nhặn, lời nói ra cũng rất là kiên cường."Ài, vợ tôi cũng là nói như vậy". Người đàn ông đánh xe nói: "Khi mới vừa tới trấn Thủy Ngưu, tôi cũng là hai mắt mịt mờ, y quán còn chưa khai trương, ăn ở đâu sống ở đâu không một chút chủ ý, may mà lão Chu cho tôi mượn con trâu này, nghe nói trâu nhà họ bình thường chỉ cho người địa phương mượn, còn phải lấy mấy ngàn cân gạo thế chấp đó"."Đúng, bên trong những người bên ngoài, anh vẫn là người đầu tiên". Một người khác trên xe nói."Anh tới nơi này rất lâu rồi?". Người đàn ông đánh xe hỏi ông ta."Cũng không bao lâu, liền sớm mấy ngày so với anh, gần đây mỗi ngày đều tới bên Bảo Tháp tự nghe kinh, cũng làm chút việc giúp bọn họ, người tin Phật đều nói lão Chu là một người tốt bụng". Người nọ nói."Đúng đó, sáng sớm mỗi ngày chuyến xe đầu tiên chính là đưa những ông bà lão của trấn trên tới Ngưu Vương trang, nghe nói Bé Khỉ nhà họ khá lợi hại, dương mai mọc trên ngọn cây đều có thể hái xuống"."Con trai nhà cậu ta nuôi cái con mèo lớn kia, hình như là mèo rừng"."Bộ dạng cực kỳ hung dữ, trái lại nghe lời, cũng không hay gây chuyện, nghe nói bắt chim đặc biệt lợi hại"."Nghe người ta nói hai ngày trước con mèo rừng đó vồ một con bồ câu, bị Tiếu Thụ Lâm lôi vào sân phạt đứng"."Có thể ngoan ngoãn chịu phạt sao?"."Tiếu Thụ Lâm biết võ thuật"."Còn có con chó lớn kia, mỗi ngày không phải cũng cùng vào cùng ra sao?"."Con chó đó rất thông minh"."......".Bên kia, lúc này lão Chu mới bước xuống từ trên con xe bán tải của mình, đối diện liền lủi tới một đám thanh niên trượt ván trượt.Này ngược lại có chút mới mẻ, gần đây người bên ngoài tới trấn Thủy Ngưu, nếu không phải là tới đến xem bệnh, nếu không phải là chán ghét cuộc sống trong thành phố, tới Ngưu Vương trang thay đổi tâm tình, một đám người trẻ tuổi như vậy, ở trong thành phố lớn có thể khá thông thường, tại nơi này liền có vẻ có chút chói mắt."Lão Chu, chỗ anh còn tuyển người học nghề không?". Một người thanh niên thủ lĩnh mở miệng chính là một câu lão Chu, đối việc này, hiện tại La Mông cơ bản cũng đã quen rồi, quen hay không quen, đều gọi anh là lão Chu."Các cậu cũng là học trung y?". La Mông hỏi. Người chuyên ngành y học giống như bình thường đều không theo phong cách trượt ván."Không phải chuyên ngành y học liền không được sao?". Đối phương hỏi."Thật cũng không phải không được, chẳng qua khẩn cấp trước mắt của Thủy Ngưu quán của chúng tôi hiện tại, chính là phải nhanh chóng bồi dưỡng ra một đám thầy thuốc ngồi khám, nếu không trụ cột học chậm lắm". Lão Chu vẫn là khá có tin tưởng đối y quán nhà mình, tương lai khẳng định sẽ có phát triển, ngoại trừ từ bên ngoài tiếp tục mời thầy thuốc ngồi khám về, bọn anh tốt nhất tự mình cũng có thể chậm rãi bồi dưỡng ra một ít nhân tài, đương nhiên việc này khá khó, trung y cũng không phải một môn học vấn nhanh như vậy là có thể sờ thấu."Người học việc không cần trả tiền cũng không cần sao?". Lại có một người trẻ tuổi hỏi."Người học việc vốn không có tiền lương". Hai trăm tệ mỗi tháng không tính tiền lương, đó là để bọn họ dùng mua dầu gội kem đánh răng xà bông."Nói chút xem, các cậu tới từ đâu, sao lại chạy tới đây?". Lúc này La Mông cũng không gấp gáp đi, dứt khoát dựa lên cửa xe nói chuyện cùng bọn họ."Thành phố D". Đám thanh niên này tranh nhau nói."Đây là thủ lĩnh của chúng tôi, ở thành phố D đều xem như một người có tiếng tăm"."Người có tiếng tăm có tác dụng gì, mắt thấy đều ba mươi rồi, cũng không có thể vẫn tiếp tục lông bông, cho nên chúng tôi liền nghĩ tới tìm cái sự nghiệp cả đời"."Tôi nói các cậu hiện tại mới bắt đầu suy nghĩ vấn đề sự nghiệp cả đời có phải muộn chút hay không?"."Hiện tại không suy nghĩ, sau này cũng chỉ sẽ càng muộn, anh nói đúng không, lão Chu?'."Này dĩ nhiên, chẳng qua, các cậu biết làm những gì?". La Mông hỏi bọn họ."Trước kia liền làm thuê xung quanh, muốn nói trâu bò nhất, thì chính là trượt ván". Một thanh niên trong đó nói."Thủ lĩnh chúng tôi từng mở tiệm online, bán ván trượt, làm ăn cũng không tệ lắm, không thì Ngưu Vương trang cũng mở cái tiệm online của chính mình đi, đừng bán cho người khác nữa". Có chàng trai đề nghị như vậy."Muốn mở mày mở đi, tao vẫn là muốn học trung y". Thủ lĩnh bọn họ hiển nhiên cũng không cảm thấy chủ ý này tốt bao nhiêu."Mỏ tiệm online gì đó cũng đừng nghĩ, muốn học trung y, trước đi tới Ngưu Vương trang, bắt đầu học từ trồng thảo dược". La Mông ngắm ngắm thân thể của đám thanh niên này, bởi vì liên quan vận động hàng năm, thoạt nhìn đều rất rắn chắc, lên núi xuống mương hẳn là cũng có thể chịu nổi."Đãi ngộ thì sao?". Thủ lĩnh bọn họ hỏi. "Một ngày năm mươi tệ". Lão Chu nói.".....". Đám thanh niên tới từ thành phố biển, độ chấp nhận đối tiền lương này hiển nhiên không quá cao."Thế nào, làm không?". La Mông hỏi."Tao là quyết định phải ở lại, mấy đứa mày thì sao?". Thủ lĩnh kia hỏi mấy người khác."Vì sự nghiệp cả đời, liều mạng"."Nếu chúng tôi ở lại trồng thảo dược, lần tới bên Thủy Ngưu quán tuyển học việc, có thể báo chúng tôi biết trước hay không?'."Vậy phải xem kiến thức căn bản của các cậu học được thế nào, việc này phải người bên y quán nói mới tính, nếu bọn họ nói các cậu có thể được, vậy các cậu liền tới trước". Những người này nếu thật có thể kiên trì tới ngày đó, La Mông cũng không lý do ngăn không cho bọn họ vào y quán."Tiền lương liền vẫn đều tính như vậy sao? Làm một ngày tính một ngày?'. Cảm giác này cũng quá qua loa."Chờ các cậu sau khi ổn định, tới khi đó chúng ta bàn lại một lần nữa, ngoài ra nếu có nhiệm vụ khá nguy hiểm, tiền lương khẳng định cũng sẽ thêm một chút". La Mông nói."Nhiệm vụ khá nguy hiểm?". Bọn họ là tới trồng thảo dược, cũng không phải đi làm đặc công, có thể có cái nhiệm vụ nguy hiểm gì?"Trên Ngưu Vương trang nuôi rắn độc hả?". Có người trí tưởng tượng phong phú hỏi như vậy."Rắn độc trái lại không có". Lão Chu cười cười, nói: "Mấy ngày trước ở trên vách đá của Ngưu Tích Câu trông chút cây Thiết Bì Thạch Hộc, dược đó cũng không phải trồng lên liền xong, ngẫu nhiên cũng phải có người trèo lên đó tưới nước bón phân, dù sao vẫn là trồng nhân tạo mà, nếu toàn bộ dựa vào trời sinh trời nuôi, cuối cùng cơ bản liền không có bao nhiêu thu hoạch".cây Thiết Bì Thạch Hộc"Chính là nói......Ý là muốn bọn tôi leo vách đá?"."Đúng"."Ôi trời!". Đám thanh niên chẳng những không có một chút không vui, ngược lại còn có vẻ đặc biệt hưng phấn."Vậy nếu các cậu rãnh rỗi, đi Ngưu Vương trang đưa tin trước". Lát nữa La Mông ở bên y quán này còn có chút việc.Đám thanh niên này huýt sáo, loạt soạt liền trượt ván trượt đi khỏi quảng trường nhỏ này, nhìn sức lực của bọn họ, hình như là định trượt ván trượt lên Ngưu Vương trang, phải biết rằng một đoạn đường này đều là đường dốc.Lão Chu cười cười nhìn bóng dáng của mấy người, chờ bọn họ theo Trinh Bác Luân lên núi mấy lần, tới khi đó khẳng định sẽ không dễ dàng hưng phấn như vậy, chăm sóc vun trồng Thiết Bì Thạch Hộc khá khó khăn, gần đây Trịnh Bác Luân liền bận rộn làm việc này, chủ yếu đảm nhiệm chỉ đạo an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy