Chương 296

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng từ chỗ thanh niên đó gửi tới hai cái tang hoàng, La Mông cầm cho lão Bạch nhìn, kết quả lão Bạch vừa nhìn liền trực tiếp lắc đầu: "Thứ xem như cái nấm trồng ra, làm sao có thể dùng làm thuốc?".Đối với kết quả này, La Mông cũng không cảm thấy bất ngời, bản thân thanh niên đó cũng không bất ngờ, chẳng qua là có vài phần thất vọng thôi."Đừng nản chí, tiểu Lương à, chúng ta chậm rãi lần mò, vẫn sẽ có ngày trồng ra nấm Thượng Hoàng tốt". La Mông vỗ vỗ bờ vai của cậu ta cổ vũ nói.Tiểu Lương này chính là cười cười, không nói gì, trên thực tế, đối với rất nhiều dược nông (nông dân trồng dược) mà nói, dược bọn họ trồng ra rốt cuộc có bao nhiêu dược hiệu cũng không cực kỳ quan trọng, quan trọng là có người mua hay không, được giá không.Nhà thanh niên này chính là trồng dược liệu, người vùng bọn họ trên cơ bản đều là trồng dược liệu, đối với ngành sản xuất này bên trong rốt cuộc có bao nhiêu trò mèo, gã biết nhiều hơn hẳn so với người bình thường.Khi còn trẻ cũng không phải chưa mơ qua giấc mộng phải trồng ra dược liệu tốt như thế nào, chẳng qua sau đó thấy nhiều nghe nhiều, nhiệt tình tràn đầy chậm rãi cũng liền lạnh rồi, chút năm trước sở dĩ rời quê tới phía nam làm thuê, ít nhiều cũng là ôm ý tưởng muốn thoát khỏi cái nghề đó, chính là lúc này tại sao lại cùng bọn họ cùng nhau đi tới nơi này? Có lẽ, là bởi vì trong lòng của gã như cũ còn còn sót lại chấp nhất và ảo tưởng khi còn trẻ?Hai ngày trước khi y quán khai trương, lão Chu có vẻ dị thường bận rộn, ngày Thủy Ngưu quán khai trương là tại ngày 1 tháng 5, đồng thời, theo tuần lễ vàng tới, ngày đó cũng sẽ có dòng người đông đúc tới Ngưu Vương trang, bọn anh phải làm tốt một ít chuẩn bị và bố trí trước.Trưa hôm nay ngày 30 tháng 4, có một đám người tình nguyện Đồng thành tới trấn Thủy Ngưu, những người này trên cơ bản đều khá quen thuộc đối trấn Thủy Ngưu. Rất nhiều người bệnh vùng khác vừa tới trấn Thủy Ngưu, nhân sinh không quen, ăn cơm ở trọ đều là cái vấn đề, tới khi đó bọn họ chuyên môn làm một ít công việc dẫn đường và khai thông, cùng với cung cấp một ít trợ giúp khác trong khả năng.Tới khi đó đám tình nguyện viên này ăn ở đều tại Ngưu Vương trang, ban ngày buổi tối, mấy tốp người luân phiên làm việc, đợi sau khi tuần lễ vàng qua rồi mới sẽ rời đi.Lúc chập tối, lão Chu mượn thời gian ăn cơm, bàn một chút về vấn đề đồ ăn của mấy ngày tiếp theo cùng Hầu mập, đột nhiên dôi ra nhiều người như vậy, đội ngũ ban đầu khẳng định làm không xuể, cho nên tới khi đó còn có thể do Trần Kiến Hoa bố trí một phần nhân công ngắn hạn dài hạn tạo thành ban nấu nướng lâm thời."Lão Chu! Dưa hấu trên núi chúng ta chín rồi!". Lúc này một người thanh niên mồ hôi ướt đẫm đi vào trong căn tin, hàng này vừa vào cửa liền lớn giọng rống lên một câu như vậy, kết quả một hòn đá kích khởi ngàn tầng sóng, người của cả căn tin nhất thời đều kích động lên."Thật hay giả? Này còn chưa tới tháng năm mà"."Năm nay liền bắt đầu ươm giống sớm, có vài mảnh ruộng dưa, lúc mới vừa trồng xuống, còn dựng lán lớn đó, ông không biết à?"."Năm nay có mấy mảnh ruộng dưa thật trồng sớm"."Lão Chu, tới trên núi hái hai trái dưa hấu mang về đi. Tuần lễ vàng sắp tới rồi, chúng ta chúc mừng trước một chút!"."Sao cậu biết dưa hấu chín vậy?". Lão Chu hỏi người nọ."Buổi chiều lúc tôi làm việc trên sườn núi, thấy một đám chó nhỏ nhà các anh bao vây vẫn đảo quanh một hai trái dưa hấu". Bộ dáng của người thanh niên này khuôn mặt hưng phấn."Này khẳng định chính là có dưa hấu chín! Đám chó con nhà lão chu cái mũi thính lắm!". Trong căn tin lập tức liền có người cao giọng phụ họa."Chúng nó chính là ngửi linh tinh một chút". Lão Chu ý đồ ngụy biện."Lừa ai đó, đám chó con nhà các anh ngửi dưa hấu trong ruộng chín hay không chín, ngửi một trái chuẩn một trái!". Chút chuyện ấy trên Ngưu Vương trang, tưởng ai còn không biết hả?"Lão Chu, anh nhưng đừng keo kiệt, nếu hôm nay mọi người gặp đúng dịp, liền hái hai trái dưa hấu về chúng ta nếm thử chút đi mà"."Đúng đó!"."Dưa hấu! Dưa hấu!"."Dưa hấu! Dưa hấu!!"."Ài ài! Đừng ồn ào!". Lão Chu xua xua tay ý bảo mọi người im lặng một chút: "Đừng làm gà mái nhà tôi sợ tới mức không đẻ trứng"."Ài......". Trong đám người nhất thời phát ra một trận thổn thức phản đối."Lão Chu à, gà mái nhà anh đều là gà chiến đấu, chúng nó dọa tôi sợ gần chết, tôi nhưng không dọa được chúng nó". Gà mái của Ngưu Vương trang liền chuồn chuồn bay trên trời đều có thể nhảy lên mổ vào miệng, sức chiến đấu đó nhưng không đùa được đâu."Ài, cực khổ nhiều ngày như vậy, muốn ăn miếng dưa hấu đều không được, làm việc còn có sức làm gì được nữa?". Có người nói như vậy."Không sức lực, ngay cả khẩu vị ăn cơm đều không có"."Muốn ăn miếng dưa hấu sao liền khó như vậy?'."Sao ngay cả chút nguyện vọng đó đều không được thỏa mãn vậy?'."Củ cải nhỏ ơi....... Trồng trong ruộng.......". Lúc này không biết ai lại dẫn đầu hát bài củ cải nhỏ."Hai ba tuổi nha.....Không có mẹ nha......". Lúc tới câu thứ hai này, người hát theo đã rất nhiều rồi, tuy rằng là ca từ thê lương, nhưng lão Chu nhìn bộ dáng của những người này, rõ ràng là thật cao hứng, xem ra hôm nay dưa hấu này bọn họ là nhất định ăn rồi.Mấy người học trò, học trò của học trò của lão Bạch, ấn tượng đầu tiên đối Ngưu Vương trang, chính là một đám người ầm ầm hát [Củ cải nhỏ] trong căn tin.Bọn họ cũng là lúc buổi chiều vừa tới, đi bên Lò Rèn gặp lão Bạch trước, lão Bạch bởi vì biết hai ngày nay La Mông khá bận, cho nên cũng liền không có gọi điện thoại gọi anh qua trước, trái lại lúc này tự mình dẫn người tới đây cho anh, không nghĩ tới còn chưa vào tứ hợp viện, trước nghe một bài hát [củ cải nhỏ]."Sao cảm thấy ngốc như vậy chớ?'. Lúc này một học trò nào đó của lão Bạch rõ ràng liền có hơi không thích ứng lắm bầu không khí của Ngưu Vương trang."Thầy chúng ta nhưng xem như tìm được tổ chức rồi". Một học trò khác phun ra một câu như vậy.Lúc mấy người vào viện tử, vừa vặn liền chạm mặt lão Chu xách cái sọt đang từ bên trong đi ra ngoài, loại tình huống này giống hôm nay, anh không lên núi hái hai trái dưa hấu về khẳng định là không được."Chà, đây là đều tới rồi a?". Lão Chu vừa thấy lão Bạch dẫn tới những người này, ánh mắt nhất thời đều phải tỏa ánh sáng, lão Bạch đủ ý tứ, vốn liền nói giúp anh kêu hai ba người lại đây, kết quả tới lúc này chính là một đám."Cậu đây là muốn đi đâu?". Lão Bạch hỏi anh."Tới trên sườn núi hái hai trái dưa hấu". Lão Chu tươi cười đầy mặt nói."Cậu đi đi". Lão Bạch xua xua tay, ông cũng là quen thuộc đối Ngưu Vương trang này, lúc này cũng không cần anh tiếp đón."Vậy các ông đi căn tin ăn chú gì lót dạ trước đi". Lão Chu nói."Được rồi, hai ngày nay cậu cũng bận, buổi tối hôm nay chúng ta liền ăn ở căn tin". Lão Bạch nói lới này, chính là ý không cần chuẩn bị riêng tiệc rượu chiêu đãi nhóm học trò, học trò của học trò của ông."Này sao không biết ngại như vậy chứ? Mọi người cứ ăn lót dạ chút gì đó trước trong căn tin, chờ muộn một chút, chúng ta lại cùng nhau uống một chút". Lão Chu nhiệt tình nói."Này cũng được". Nghe nói muốn uống chút, lão Bạch cũng là khá thích, thằng nhóc La Mông này giấu không ít rượu ngon ở trên Ngưu Vương trang, ngày thường luôn một mực từ chối không chịu lấy ra ngoài.La Mông thả cái sọt vào trong thùng xe ba bánh, lái xe ba bánh ra khỏi tứ hợp viện, đi hướng trên sườn núi hái dưa hấu, hôm nay nhiều người như vậy, hai ba trái dưa hấu căn bản không đủ chia, nếu đã hái, vậy dứt khoát liền hái thêm mấy trái.Chính là có hơi đau lòng đó, lứa dưa hấu giống cũ này trồng xuống trước, nếu bán cho hai tên Mã Từ Quân và Đoạn Gia Thụ, giá tiền khẳng định không thấp được, một cân dưa hấu nếu có thể bán mười tám tệ, một trái dưa hấu nhưng liền phải hơn một trăm tệ, tùy tiện hái mấy trái, vậy liền hơn một ngàn tệ rồi, cho dù hiện tại anh là gia sản lớn, này cũng không có thể xem một ngàn tệ không là gì cả, hơn nữa cũng không phải ăn lần này liền không có lần sau, chỉ cần Ngưu Vương trang anh còn hoạt động, mọi người còn làm việc, chi tiêu này liền không dừng được.Lúc này sắc trời đều bắt đầu có chút tối mờ rồi, còn có một ít con chó con đi dạo nhảy nhót trên sườn núi, dự đoán đều dã ăn cơm tối hết rồi, đám chó con này vừa nhìn thấy lão Chu chạy xe ba bánh tới sườn núi, liền đều xông tới."Đồ phá của, một chút ý thức giữ bí mật đều không có". Lão Chu dừng xe bên bờ ruộng dưa, thuận tay liền vỗ một chút ót của một con chó con."Ô.......". Con chó con bị đánh còn rất tủi thân."Cả ngày chỉ biết chơi đùa linh tinh". Lão Chu xách cái sọt vào ruộng dưa."Gâu gâu!". Vừa nhìn tư thế của anh liền biết muốn hái dưa, nhóm chó nhỏ đều thực hưng phấn."Ngoại trừ chơi liền biết ăn"."Gâu gâu gâu!"."Giúp tao xem xem có trái dưa hấu nào chín không?"."Gâu!"."Trái này à, mày xác định?'."Ư! Ử!"."Gâu gâu! Gâu gâu gâu!"."Bên kia cũng có?'."Gâu!"."Còn có?"."......"Hái dưa hấu xong, lão Chu bổ một trái ngay tại chỗ, đẻ lại một nửa cho nhóm chó nhỏ, một nửa khác và những trái dưa hấu khác bị anh mang về tứ hợp viện.Năm nay lần đầu tiên ăn dưa hấu, mọi người đều rất vui vẻ, cũng không chờ kịp ngâm trong nước lạnh hoặc là bỏ vào trong tủ lạnh làm lạnh, liền khẩn cấp hối thúc lão Chu nhanh chóng chia dưa hấu.Dưa hấu giống cũ này, cùng dưa hấu lớn vỏ sọc năm ngoái trên Ngưu Vương trang trồng rõ ràng có chút khác biệt, ngoại trừ màu sắc vỏ dưa và kích cỡ, sau khi bổ nhìn một cái cũng rất khác nhau, vỏ dưa hấu càng mỏng, thịt dưa rõ ràng thoạt nhìn rõ ràng phải mịn rất nhiều, thịt quả sít chặt nhẵn nhụi, nhưng lại đặc biệt giòn, dưa khấu khá nhỏ, màu sắc hơi nhạt, số lượng khá nhiều.Lúc này không có Tiếu Thụ Lâm hỗ trợ bổ dưa, bản thân lão Chu tự bổ , tuy rằng kích cỡ không đều nhau, nhưng là không sai biệt lắm, vừa bổ còn vừa nhấn mạnh: "Mỗi người đều chỉ có một miếng thôi!"."Yên tâm đi, chúng tôi sẽ giám sát lẫn nhau". Dưa hấu liền mấy trái vậy thôi, người lại nhiều như vậy, đương nhiên phải giám sát lẫn nhau, bằng không nhất định không đủ chia."Dưa hấu này ăn rất giòn"."Cảm giác giống như ăn ngon hơn một chút so với dưa hấu lớn vỏ sọc?"."Dưa hấu này bán một cân không ít tiền ha?"."Hôm nay lão Chu chúng ta thật đúng là chảy máu rồi"."Đừng quá đau lòng, ngày mai bọn tôi làm việc khẳng định càng ra sức"."Không cho ăn dưa hấu liền không chịu ra sức?". Lão Chu chia dưa xong, bản thân cũng cầm một miếng gặm, gặm một ngụm, loại dưa này ăn thật ngon, dựa vào mùi vị này, liền ngon hơn nhiều so với dưa hấu lớn vỏ sọc, lại nói, từ sau khi có được một cái linh tuyền như vậy, miệng lão Chu cũng trở nên càng sành ăn."Này khẳng định a"."Không bãi công liền coi như là rất phối hợp rồi"."Không dưa hấu làm sao có sức lực làm việc?'. Sau khi mọi người ăn dưa hấu xong rồi, mọi người đều là hài lòng thỏa dạ.Dưa hấu của nhà lão Chu thật là miễn chê, trong veo lại giòn tan, vị dưa không nồng không nhạt lại cực kỳ câu người, ăn tới bọn họ hận không thể ngay cả vỏ dưa đều gặm sạch luôn, trong đám này liền kể cả bản thân lão Chu, còn có lão Bạch và nhóm học trò, học trò của học trò của ông ta, kể cả người nào đó mới nãy còn nói bọn họ hát [củ cải nhỏ] thật ngốc.Buổi tối, La Mông chiêu đãi đám người đám thầy trò cùng với nhóm học trò của học trò tại căn phòng của Bặc Nhất Quái, cũng không làm món ăn phức tạp cái gì, bảo Hầu mập hỗ trợ rang một dĩa đậu phộng, lại xào hai món nhắm đơn giản, ngoài ra mang lên một ít trái cây, lấy ra mấy bình rượu ngon.Lão Bạch cùng với nhóm học trò, học trò của học trò của ông đều tỏ vẻ đặc biệt hài lòng đối đám rượu dương mai rượu sơn trà cùng với rượu cẩu kỷ, đồ ăn không không đồ ăn căn bản không quan trọng, bọn họ chỉ cần có đám rượu này uống liền rất sướng rồi.Bữa tiệc rượu này lúc uống tới một nửa, ông La dẫn Bé Khỉ tới đây, hôm nay Tiếu Thụ Lâm đi Vĩnh Thanh, La Mông lại khá bận, sau khi Bé Khỉ tan học, bảo bé đi cùng La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh đi bên ông La trong làng, lúc này sắp tới thời gian đi ngủ rồi, Bé Khỉ nói muốn về đi ngủ, vì thế ông La liền đưa bé trở về."Bé con còn biết chơi cờ vua?". Một học trò nào đó của lão Bạch vừa thấy cái bàn cờ gập trong tay Bé Khỉ, lập tức liền bị hấp dẫn lực chú ý, thoạt nhìn hình như là người mê cờ.."Chơi tốt, bình thường người lớn đều chơi thua bé". La Mông khen nói."Ài, chia người lớn trẻ con cái gì, nước cờ dở chính là nước cờ dở". Người này lúc này hiển nhiên đã uống hơi nhiều rồi, quên bên trong những người ở đây còn có còn có không ít người chơi dở."Cũng không đều là người chơi dở, con cháu rất lợi hại ". La Mông tiếp tục khen."Có bao nhiêu lợi hại?". Người nọ rõ ràng là không tin tưởng lắm."Nếu không chú thử xem đi?'. La Mông kích ông ta."Được? Thử liền thử!". Lúc này người này uống tới hơi say rồi, nghe nói có người biết chơi cờ, cao hứng còn không kịp, tuy rằng đối thủ chính là một đứa bé, tùy tiện chơi hai ván cũng không tệ."Cũng đừng chỉ chơi cờ, chúng ta cược chút gì đi?". Lão Chu liền bắt đầu dụ dỗ."Cậu muốn cược chút gì?". Lúc này đối phương cũng đều không phải là toàn bộ không lý trí."Nếu như chú thắng, cháu sẽ tặng chú hai bình rượu, muốn rượu gì tùy tiện chú chọn". Lão Chu quăng mồi nhử."Này cần gì phải chọn? Đương nhiên là muốn như vầy!". Đối phương nói xong, một bàn tay liền vỗ lên trên bình rượu cẩu kỷ đặt trên mặt bàn, "Hiện tại cậu là có thể khiêng cái cuốc, đi ra ngoài đào hai bình rượu này ra trước"."Nếu như chú thua, liền phải ở lại y quán của cháu làm đủ hai tháng". Lão Chu nói. Mới nãy tại trong cuộc trò chuyện cùng nhau đã biết được, sau nghi thức khai trương y quán, chân chính chân chính phải ở lại hỗ trợ chính là ba người khác, người này cùng với mấy người khác, lần này thuần túy là tới góp vui, thuận tiện lại đây thăm lão Bạch một chút."Được! Không vấn đề!". Đối phương đáp ứng đặc biệt sảng khoái, ở trong mắt ông ta, hai bình rượu cẩu kỷ này căn bản là tương đương là tặng không."......". Lão Bạch chẳng ừ chẳng hử một bên uống rượu, một bên vây xem học trò nhà mình là làm sao mắc mưu bị lừa.Mới nãy lúc mới vào viện tử, thằng này nói ông cái gì ấy nhỉ? Nói ông ngốc?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy