Chương 333

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Thuỷ Ngưu quán là mỗi buổi chiều phát số, cùng ngày lại đây, trăm phần trăm là không bị lừa lệch số, chuyện này, vô luận là cư dân xung quanh hay là các dân mạng chú ý Thuỷ Ngưu quán đều rất rõ ràng.

Theo danh tiếng Thuỷ Ngưu quán càng lúc càng lớn, người tới nơi này chữa bệnh cũng càng ngày càng nhiều, cho dù là ở buổi chiều ngày hè nóng bức, như cũ có rất nhiều người ở chỗ này xếp hàng chờ lấy số. Bởi vì sau đăng ký thời gian thời gian chờ đợi khá dài, cho nên hiện tại đám người tới nơi này xếp hàng đã cũng dần dần biến thành người bệnh nặng hoặc là một ít người bệnh mãn tính là chính.

Mặt khác chính là chữa bệnh từ thiện phía trước Thuỷ Ngưu quán, cư dân xung quanh bị đau đầu nhức óc, cũng nguyện ý đi nơi đó hỏi một câu, người xa một chút khẳng định liền không tới, chút bệnh vặt này còn không đến mức khiến bọn họ lăn lộn đi một chuyến này.

"Cô gái, tôi thấy cô thân thể khá tốt a, sao cũng ở chỗ này xếp hàng vậy?" Lúc này, cũng không biết từ chỗ nào toát ra tới một nam thanh niên mặc đồ thể thao, gã liền nói với cô gái trẻ trong đội ngũ.

"Tôi hình như là thuộc về cái loại thể chất ứ huyết, định uống chút trung dược điều trị một chút." Cô gái kia hiển nhiên là người nhã nhặn, đối với loại hỏi chuyện không đầu không đuôi này, trả lời cũng coi như khách sáo.

"Cô tính ứ huyết gì chứ, rãnh rỗi chạy bộ nhiều một chút, mấy ngày liền tan, còn không chưa tới mức độ uống thuốc đâu." Tên mặc đồ thể thao nói.

"......" Cô gái kia không nói lời nào.

"Người ta bị bệnh mới uống thuốc, thân thể cô khoẻ mạnh không bị gì uống thuốc làm gì, thuốc là ba phần độc không biết à?". Tên mặc đồ thể thao mặc kệ cô gái có nguyện ý nghe hay không, tiếp tục nói với cô ta.

"Vận động không kiên trì được". Cô gái kia nói thật.

"Chậc, cô vậy liền không đúng rồi, vận động không kiên trì được liền dựa vào uống thuốc có thể coi nó là đồ ăn à? Lười biếng kia cũng là có cái giá lớn, cô nhìn xem bầu trời có thể rớt bánh nhân thịt không?". Tên này tiếp tục thuyết giáo.

"......". Cô gái kia lại không nói.

"Sao cô còn chưa đi nữa, mặt trời lớn như vậy, cũng không chê phơi nắng tới choáng váng à." Này đều bắt đầu đuổi người.

"Tới đều tới, trước lấy cái số đã, hôm nào để thầy thuốc giúp tôi xem bệnh." Cô gái kia không chịu đi.

"Không cần bọn họ xem, tôi giúp cô xem là đủ rồi, yên tâm trở về đi, không có chuyện gì đâu." Tên này vỗ ngực nói.

"......" Cô gái kia vẫn là không chịu đi.

"Ài, anh là ai?" Lúc này bên trong y quán đi ra một cái nam học đồ, tên này cũng không phải người y quán bọn họ, sao còn ở nơi này đuổi người bệnh đi vậy? Tên này chắc không phải tới phá y quán chớ?

"Lão Bạch có ở đây không?". Tên mặc đồ thể thao mở miệng liền hỏi.

"Hôm nay ông ấy nghỉ ngơi, không ở bên

y quán, anh tìm ông ấy có việc gì?". Học đồ kia thái độ cũng hơi hòa hoãn một ít, người này giống như quen biết lão Bạch tiên sinh, đừng nhìn ăn mặc như một vận động viên nông thôn, nói không chừng vẫn là một cao nhân đó.

"Vậy lão Chu đâu?". Tên mặc đồ thể thao lại hỏi.

"Ở Ngưu Vương Trang." Học đồ kia cũng là bị gã làm cho không hiểu ra sao, 250 (= đồ ngốc) này chắc không phải là đang lừa đảo chớ, còn giả vờ tới bộ dáng rất có địa vị.

"Vậy tôi đi tìm gặp anh ta vậy." Tên này nói xong xoay người liền đi rồi.

"......" Học đồ vẻ mặt mê mang đứng tại chỗ, người này rốt cuộc là chuyện gì đây?

Chờ gã túc ta túc tắc tới trên Ngưu Vương Trang, sau đó lại một đường từ tứ hợp viện tìm tới bên rừng cây ăn trái, thời gian đã là hơn ba giờ chiểu rồi.

"Gâu gâu......"

"Gâu!"

"Gâu gâu gâu gâu!"

"Bắn trúng rồi à?"

"Gâu gâu gâu!"

"Chậc, không bắn được?"

"Tớ biết con chim này, từng bị buộc mấy lần trên người bù nhìn."

"Cái con này da dày."

"Gâu gâu gâu!"

Lão Chu một nhà ba người lúc này đang ở bên rừng cây ăn trái bắn chim, dùng chính là cái ná nhỏ Tiếu Thụ Lâm đặc chế, hòn đạn chính là hạt dưa hấu nhà bọn anh lúc ăn dưa hấu chừa lại. Gần nhất bên này mận Quý Lăng mắt thấy liền muốn chín rồi, đám chim nhỏ trên Ngưu Vương Trang thành đàn thành đàn bay qua bên này, cắm người bù nhìn cũng không làm gì được.

"Gâu!" . Đại Đông vẫn luôn nằm sấp trên ổ chó của mình trước đó không lên tiếng lúc này sủa một tiếng, nhắc nhở bọn lão phía trước có người tới đây.

"Tầm này ai vậy?" La Mông nói lại hướng bầu trời bắn một cái hạt dưa hấu, bắn không trúng đám chim chóc đó cũng không quan trọng, quan trọng là muốn cho chúng nó biết đám mận này không phải dễ dàng như vậy liền có thể ăn tới trong miệng.

"Gâu!!!" Đại Đông nhe răng, bày ra tư thái đề phòng.

"Ô". Nhóm chó nhỏ vẫn là một bộ bộ dáng không rõ nguyên do.

"Không có việc gì, đều dừng đi". Này ban ngày ban mặt, cũng không sợ xảy ra chuyện gì, bất quá từ Đại Đông phản ứng tới xem, lão Chu cũng đoán được lúc này tới tám phần là người xa lạ.

Quả nhiên, không bao lâu, liền có một nam thanh niên mặc đồ thể thao đi vào mảnh rừng này, tên kia dưới chân mang một đôi dép lê, bộ dáng mặt cười hì hì, giống như qua nhà hàng xóm gõ cửa vậy, chậm rì rì từ bên kia liền qua tới, vấn đề là lão Chu trước kia cũng không quen biết gã a.

"Ai là lão Chu vậy?"

"Tôi."

"Tôi thấy chính là anh."

"Cậu là ai?"

"Từ Nhị."

"...... Tìm tôi có việc gì?"

"Là thế này, nhà tôi có một bộ châm pháp gia truyền".

*châm pháp: phương pháp châm kim trong Trung y

"Châm?" Bạo vũ lê hoa châm a?

"Chính là bên trong trung y chúng ta, châm pháp châm cứu kia a, anh liền cái này cũng đều không biết?"

"......" Châm cứu lão Chu vẫn là biết một chút, anh chính là cảm thấy tên trước mặt này hình như không đáng tin lắm.

"Ba tôi nói y quán các anh không tồi, bảo tôi tới đây rèn luyện một chút." Từ Nhị lại nói.

"Ba cậu là......" Ba cậu là ai, ông ta nói rèn luyện liền rèn luyện a, cũng không hỏi trước hỏi Thuỷ Ngưu quán muốn hay không?

"À, ba tôi và lão Bạch rất thân." Từ Nhị giải thích nói.

"......" Đây là ý muốn đi cửa sau.

"Chà, cái ná của các anh nhìn khá tốt, cho tôi xem." Tên này nói liền duỗi tay lấy cái ná trong tay lão Chu, lão Chu cũng không tránh, tuỳ gã cầm đi chơi.

"Chậc, ná dùng hạt dưa hấu tôi còn trước nay chưa từng chơi a, các anh rất sáng tạo, tôi tới thử xem."

Tên này nói, một hạt dưa hấu bắn ra, chỉ nghe "Bang" một tiếng giòn vang, trên đầu cành một trái mận Quý Lăng vừa mới đỏ một nửa theo tiếng mà rơi, rơi xuống liền bị gã vững vàng mà đón trong tay.

"Như thế nào, thân thủ tôi không tồi ha, đừng hâm mộ, không luyện hai ba mươi năm thời gian căn bản luyện không ra."

"......". Bé Khỉ đều xem ngây người, thì ra hạt dưa hấu cũng là vũ khí uy lực lớn như vậy sao?

"......" Tiếu Thụ Lâm mới nãy cùng lão Chu Bé Khỉ cùng nhau bắn chim còn rất cao hứng, một nhà ba người liền gã bắn chuẩn nhất, lúc này liền không cao hứng như vậy, người ta dùng một hạt dưa hấu là có thể bắn rụng một trái mận, hơn nữa vẫn là chuẩn chuẩn mà bắn vào trên cuống, mận Quý Lăng rơi xuống vẫn là hoàn chỉnh, vỏ cũng không rách một chút.

"......" Lão Chu nhìn con trai nhà mình, lại nhìn người đàn ông nhà mình, quay đầu nói với vị cao thủ ná này: "Chú em, hai ta còn chưa có thân thiết tới mức tôi có thể mời cậu ăn trái cây ha?"

"Sao, còn muốn lấy tiền à?" Cao thủ ná đặt trái mận trong tay lên trên áo xoa xoa, cũng không cần rửa, răng rắc liền cắn một mồm to, chậc, dày cơm, trái thơm nồng, mùi vị thật không sai!

"Xem ở phân thượng cậu và lão Bạch rất thân quen, trái mận này liền tính cậu một trăm tệ." Lão Chu nói.

Trái mận này lấy một trăm tệ cũng không tính quá đắt, mận Quý Lăng của Ngưu Vương trang đã sớm không đi con đường ổn định giá, hiện tại trên cơ bản cũng chỉ bán cho những kẻ có tiền, giá cả như thế nào đắt như thế nào, đặc biệt là những trái bề ngoài đẹp mắt, dư lại cũng trên cơ bản đều phải bị lão Chu cầm đi ngâm rượu mận, cách đoạn thời gian bán ra ngoài một chút, tế thủy trường lưu. Bất quá người quen thuộc Ngưu Vương Trang đều biết chỗ lão Chu giá bán sỉ và giá bán lẻ kỳ thật không khác biệt nhiều lắm.

*tế thuỷ trường lưu: nước chảy nhỏ thì dài, trong truyện là nói gom góp lâu dài thì cũng được một số tiền lớn

"Một trái mận như vầy! Một trái một trăm tệ? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?!!". Cao thủ ná dậm chân.

"Tôi cho cậu 50 tệ, cậu ra bên ngoài mua về một trái mận như vậy cho tôi thử xem?" Lão Chu thực bình tĩnh.

"......". Cao thủ ná không lời gì để nói, duỗi tay dốc ngược hai cái túi quần của mình hướng lên trời, từ bên trong móc ra một đám tiền lẻ nhăn dúm dó, đếm đếm: "Trên người liền dư lại hơn 80 tệ."

"Trước đưa tôi 80 tệ, còn lại cho nợ đó".

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy