Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 5

"Châu lão gia, người hư quá..."

Tiếng rên rỉ, điệu cười mê hoặc của người thiếu phụ cùng với tiếng ván giường "cót két" khiến người ta đỏ mặt, ấy là chưa kể đến mùi hương, dấu vết hoan ái lưu lại đầy phòng. Yếm đỏ thêu đôi uyên ương, xiêm áo, dây đai lưng,... trải dài từ cửa phòng của một hoa khôi sắp hết thời tên Dung Tú vào đến tận chân giường, trên giường một nam một nữ đang quấn lấy nhau kịch liệt. Nam nhân kia đã đến tuổi trung niên, động tác hùng hục, thở phì phò như con trâu vừa cày xong. Rượu nồng, những cuộc hoan ái cứ tiếp diễn mãi, chẳng có ai kịp để ý tới tiểu nha đầu ngồi trong hộc tủ quần áo chật hẹp lệ rơi đầy mặt. Hòa Ly bé nhỏ có thể cảm nhận được mồ hôi ướt đẫm ở hai bên thái dương chảy tong tỏng xuống gò má. Nước mắt đắng ngắt, mồ hôi mặn chát, bụng đói sôi ùng ục, nhưng mẫu thân chẳng cho cô bé mở tủ ra ngoài, đặc biệt những lúc Châu lão gia tới bà thường bắt Hòa Ly loanh quanh ngoài đường. Hôm nay là do quá vội, Hòa Ly không trốn kịp nữa mới chui vào tủ quần áo. Gương mặt xinh đẹp của mẫu thân bắt đầu có vết chân chim nơi khóe mắt rồi, rốt cuộc còn muốn đợi đến khi nào? Nam nhân kia thật vô tình, sau mỗi cuộc truy hoan liền quay lưng bỏ đi, không hề phát hiện đáy mắt của hoa khôi Dung Tú có bao nhiêu khổ sở, đớn đau.

Sau khi xong việc, Châu Nhân Kiệt vỗ vỗ xoa xoa cái bụng phệ của mình, ỡm ờ vài cái vừa mặc y phục vừa buông lời hứa hẹn : "Đợi ta thu xếp ổn thỏa sẽ đường đường chính chính đem mẹ con nàng về phủ, lần này Vy nhi thực quá đáng."

Dung Tú vốn là vợ lẽ của Châu Nhân Kiệt, xuất thân tầm thường, "Vy nhi" kia chính là chính thê của hắn, là đích nữ nhà họ Thẩm, cha là Tự Khanh của Đại lý tự được vua tín nhiệm, được nâng niu từ nhỏ nên rất kiêu ngạo nhưng ánh mắt không được tốt cho lắm, vừa gặp kẻ họ Châu kia liền một lòng nằng nặc đòi lấy. Thẩm gia không chia rẽ được đành xin cho hắn chức Khâm sai ở Hàn Lâm Viện rồi mới dám cho thành thân, một đời rạng danh tông thất đột nhiên lại gả con cho hạng rể xoàng xĩnh thì thật sự quá mất mặt! Châu Nhân Kiệt nổi tiếng sợ vợ nhưng đánh chết cũng không bỏ được cái tính sĩ diện, sau khi nạp thiếp, phát hiện Dung Tú là một mỹ nhân liền đắm say không rời, nhất thời quên mất cơn ghen ngầm của chính thất. Dung Tú vừa mang thai được bốn tháng đã bị gán cho cái danh "thông dâm" với người hầu rồi bị bán vào kĩ viện, đương nhiên Châu Nhân Kiệt chả dám ho he gì, nhưng vì ngựa quen đường cũ, bản chất háo sắc không cất đi đâu được khi Thẩm Vy lại mang thai đứa thứ hai. Vì vậy, hắn tối ngày đến lầu Thanh Yên vung tiền thác loạn, đặc biệt chỉ định tú bà ở đó miễn việc cho Dung Tú đến khi nàng sinh con. Dung Tú vẫn ôm mộng với phu quân, lập tức lại dâng hai tay đem hết lòng tin cho hắn. Kể từ đó tới nay đã được mười năm rồi, hy vọng chết dần chết mòn, khách chơi làng bắt đầu được đưa đến phòng nàng ngày càng nhiều khiến nàng không thể tiếp tục si tâm vọng tưởng. Dung Tú khi mới đến đã trở thành hoa khôi đầu bảng của lầu Thanh Yên, cái giá để mua được nàng vượt xa khỏi tầm với của nhiều người, trong đó có Châu Nhân Kiệt, nhưng giờ đã sắp đến tuổi tứ tuần, dù có rao bán cũng chẳng ai mua.

Đôi mắt đẹp của Dung Tú khép hờ, khi Châu Nhân Kiệt cúi xuống nhặt dây đai lưng nàng vòng đôi tay trần qua hông hắn, khẽ siết : "Lão gia, thiếp chờ lâu quá rồi. Rốt cuộc người muốn thiếp chờ đến khi nào."

Sắc mặt của Châu lão gia vốn đang vui vẻ đột nhiên cứng lại, ông ta căn bản chẳng dám mang nàng trở về. Nghĩ đến vẻ mặt nổi giận của vợ cả đã thấy rùng mình, thẹn quá hóa giận, Châu lão gia kéo mạnh đôi tay nõn nà của Dung Tú ra khiến nàng mất đà, hai tay chống xuống đất, bộ dạng chật vật. Ông ta nâng cằm của nàng lên, vung tay giáng xuống một bạt tai, Dung Tú choáng váng chẳng kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đôi mắt nàng ngấn lệ, tay run rẩy che lên gò má vừa bị đánh, nàng cúi gằm mặt xuống mặc cho lệ nóng rơi đầy trên đất lạnh. Châu Nhân Kiệt khinh thưởng chỉ vào nàng :

"Loại đàn bà để mua vui cho tất cả đàn ông trong thiên hạ như ngươi giờ còn dám thắc mắc với ta ư? Muốn trở về phủ tiếp tục làm thiếp thất của ông đây à? Giờ đến thằng ăn xin nó còn chả thèm đụng vào mày vì sợ bẩn nữa kìa!"

Hòa Ly khóc òa lên, mở tung cánh cửa tủ chạy ra ôm lấy mẫu thân, cô bé ngước lên nhìn vẻ mặt bối rối của Châu Nhân Kiệt, bất thình lình nhào đến cắn một vết sâu xuống tay của ông ta khiến ông ta rú lên đau điếng, đạp một cú vào bụng Hòa Ly. Hòa Ly gầy yếu, bệnh tật không chịu nổi một cú đá ấy văng ra xa, đập đầu vào tường rồi bất tỉnh. Kẻ mà cô bé phải gọi một tiếng "cha" chẳng bao giờ chịu ôm lấy cô một cái, nay còn đánh mắng cô : "Con nha đầu chết tiệt! Mày cầm tinh con chó à? Quả nhiên thứ mà dâm phụ sinh ra cũng chẳng phải loại tử tế!", nói xong liền bỏ đi. Một khắc ấy, linh hồn của Bạch Liên đế cơ sau khi đã gột rửa lập tức tiến vào, Hòa Ly đã không còn nữa nhưng nỗi đau của cô bé Bạch Liên đế cơ luôn cảm nhận được.

Dung Tú cuối cùng bị đuổi khỏi kĩ viện, hai mẹ con nàng phải nương tựa vào nhau mà sống. Mùa đông ngày một gần hơn, một trận gió mạnh thổi qua cũng cảm nhận được cái rét buốt đến tận xương tủy, "Hòa Ly" sốt cao, mê man cả ngày vì bệnh tật nhưng lại chỉ có góc tường để nằm, nàng chứng kiến "mẫu thân" mình còng lưng bê gạch cho người ta cả ngày, chẳng chỗ nào chịu nhận bà vào làm vì cái tội là từng làm kĩ nữ, bà chỉ đành làm những công việc nặng nhọc, nhan sắc phai tàn, bờ vai gầy nhô xương, đôi tay thon dài, mềm mại nay đã chai sạn, bẩn thỉu. Sống trong sự trọng nam khinh nữ, một ngày bê gạch của nam nhân sẽ được trả mười đồng, vậy mà Dung Tú bê cũng không kém cạnh là bao lại chỉ được trả năm đồng. Cuối cùng, vào một ngày tuyết đầu mùa, Dung Tú cõng nhi nữ của bà lang thang đầu đường xó chợ, sức bà đã cạn kiệt nên người ta đuổi bà đi, ngang qua một quán ăn nổi tiếng, mùi thơm của thức ăn khiến bụng ai cũng phải sôi lên ùng ục, Dung Tú nhìn lướt qua, đôi mắt mỏi mệt bỗng sáng lên : Châu lão gia đang dùng cơm trưa trong tửu quán. Bà nhẹ nhàng đặt "Hòa Ly" bên thềm cửa rồi vuốt lại mái tóc xơ xác, chỉnh đốn lại quần áo cho ngay ngắn, lấy hết can đảm chạy vào ôm lấy chân Châu Nhân Kiệt : "Lão gia, xin người, xin người cứu vớt mẹ con thiếp với, rồi người muốn thiếp làm trâu làm ngựa gì cũng được. Huhu, lão gia, Hòa Ly nó cũng là nữ nhi của người, nó đang ốm nặng nếu không thuốc thang kịp thời thì nguy mất thôi!"

Dung Tú trong lúc hồ đồ đã quên mất rằng Châu Nhân Kiệt vốn dĩ không quan tâm đến chuyện ông ta có bao nhiêu đứa con rơi rớt ở bên ngoài, hơn nữa bên cạnh ông ta bây giờ còn có Thẩm Vy và ba đứa con. Vì bà xuất hiện quá đột ngột, tóc tai rối tinh rối mù, mặt mày lem luốc, nước mắt còn chảy dài khắp mặt khiến nhi tử của Thẩm Vy giật mình, khóc òa lên. Không dám đợi đến khi Thẩm Vy nổi giận, Châu Nhân Kiệt đạp vào ngực bà một cái thật mạnh, sai người hầu ném bà ra ngoài cửa rồi quay ra nịnh nọt vợ cả, dỗ dành con trai, con gái của hắn, luôn miệng thề rằng : "Nhận nhầm người thôi, chỉ nhận nhầm thôi!"

Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi nặng hạt, gió mạnh thổi qua làm những bông tuyết bay tán loạn, Dung Tú cả người nhếch nhác vẫn cố gắng vươn tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nhi nữ. Bàn tay chai sạn không ngừng xoa nắn, chỉ mong Hòa Ly bé nhỏ của bà sẽ ấm hơn đôi chút.

Nếu diêm vương muốn bắt người lúc canh ba thì ai để cho ngươi sống đến canh năm? Hôm nay là ngày cuối cùng của Dung Tú, cũng là ngày bà được giải thoát. Một kiếp này Dung Tú đã dùng hai mươi năm trong thanh lâu mà ngẫm lại, nam nhân là những kẻ bạc tình, chỉ nhìn thấy người mới cười, chẳng ai thấy người cũ rơi lệ.

Đôi mắt vô thần của bà vẫn mở, bà cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nước mắt đã sớm đảo quanh tròng mắt, rưng rưng nói :

"Hài nhi ngoan, đừng khóc. Là mẫu thân không tốt... Sau này có lẽ ta không thể ở bên con nữa... xin con đừng nghĩ tới trả thù... Đừng khóc. Con hãy chạy đi. Đừng nói với ai mẫu thân của con chỉ là hạng đàn bà lầu xanh, đừng để người ta... biết tên con. Người ta lúc nào cũng khinh thường nữ nhân lầu xanh, người quen biết với nữ nhân lầu xanh... cũng sẽ chịu sự khinh bỉ, phỉ nhổ. Hài nhi ngoan... Mẫu thân xin lỗi con."

Nhớ lúc ấy "Hòa Ly" đã gào lên hai tiếng : "Mẫu thân!" - tiếng gọi xé lòng cất giữ bao lâu nay, bàn tay chai sạn của Dung Tú nới lỏng, rơi xuống nền tuyết trắng xóa, lạnh buốt, một giọt lệ nóng từ khóe mắt lăn dài.

Một kiếp hoa tàn lụi.

"Mẫu thân..."

"Mẫu thân... Đừng bỏ rơi con."

"Mẫu thân..."

"Mẫu thân! Không!"

Liên Linh bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, tóc mai dính bết trên gò má, hơi thở dồn dập. Nha đầu tiểu Hi canh giữ cạnh giường giật mình tỉnh giấc, vội vã lao ra ngoài : "Nhị phu nhân tỉnh rồi! Người đâu, mau truyền thái y tới!"

Nàng nhìn ra ngoài, mắt mờ đi, một bóng người quen thuộc chạy tới, áo giáp trên người hắn còn chưa kịp cởi, kiếm vẫn đeo bên hông, chúng va vào nhau kêu leng keng, gương mặt hắn dính đầy bùn đất và mắt đầy những tơ máu. Thiên Hải vừa nghe tin nàng sốt cao, ngất đi trong hậu viện đã vội vã thúc ngựa chạy về, thấy nàng suy yếu nằm trên giường tâm can hắn rối loạn. Linh Nhi nằm trong lòng hắn gầy đi rất nhiều, bụng hơi nhô ra một chút, ánh mắt mệt mỏi, bộ dạng tiều tụy. Thiên Hải đưa cốc nước kề sát miệng nàng, Liên Linh nhấp một chút, xua tan cảm giác nóng rát ở cổ họng. Nha đầu tiểu Hi đã trở về, tay còn bưng bát thuốc nóng, đứng trước cửa phòng không dám vào, Thiên Hải bảo cứ đặt thuốc trên bàn, nàng ấy lập tức để thuốc lại rồi chạy mất.

Hắn muốn đi lấy thuốc cho nàng nhưng nàng níu tay lại, lắc đầu, giờ chỉ cần hắn ôm lấy nàng là đủ rồi.

"Thiên Hải, chàng ôm thiếp một lát, thiếp muốn ngủ."

"Áo giáp chưa cởi, sẽ làm nàng khó chịu đấy."

"Không sao, đừng rời khỏi thiếp."

Thiên Hải cúi người ôm lấy Liên Linh vào lòng, hôn lên mái tóc thơm, mềm mại của nàng, siết chặt vòng ôm hơn một chút, cứ như vậy cùng nhau yên yên ổn ổn ngủ say.

_Thiên Tình_  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro