Chương một: Cận thị là một thiệt thòi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một: Cận thị là một thiệt thòi!

***

Tình yêu đơn giản là yêu từ cái nhìn đầu tiên, tuy nhiên đối với những đứa cận thị thì cần phải sửa lại là, yêu từ cái "nhìn qua thấu kính" đầu tiên.

***

- Chán quá đi!

Lam nằm dài ra bàn, mắt nửa nhắm nửa mở như thể không còn chút sức nào. Hiện tại mọi thứ quá yên bình không hợp với cái tính thích bay nhảy lung tung của Lam. Học hành đang trong giai đoạn nghỉ xả hơi sau đợt kiểm tra giữa kì nên chẳng có gì phải lo. Bạn trai chia tay từ tháng trước, thời thất tình đến rơi lệ, ôm đau khổ cũng qua rồi để lại cuộc sống quá yên bình, quá nhàm chán. Không lẽ không có lấy một biến cố cứu vớt sự tẻ nhạt này hay sao?

- Hình như hôm nay đội bóng rổ trường Hoàng qua mình thi đấu đấy. Hay tui với bà đi xem, lâu rồi chưa gặp nó kể từ hồi học cấp hai.

Lam không thích các hoạt động thể thao cho lắm dù bản tính hiếu thắng nên thường đi cổ vũ cho lớp. Tuy nhiên Lam vẫn dành một tình cảm đặc biệt cho bóng rổ. Ngày mới dậy thì sau khi bị hàng loạt bộ phim của Disney nhồi nhét, Lam luôn mơ về một anh bạn trai là hotboy đội bóng rổ cao mét tám, hình tượng dễ liên tưởng nhất là Troy Bolton trong High school musical. Thế nên ngay khi Thủy vừa đập bàn rủ đi xem bóng thì Lam ngay lập tức gật đầu rồi tung tăng đi ra sân.

- Nghe nói bên trường đó có một bạn là thành viên của đội tuyển thành phố đó!

- Đẹp trai không?

Thủy liếc sang cô bạn thân đang đẩy gọng kính lên che đi một phần đôi mắt tràn đầy sự háo hức. Với một đứa luôn yêu cái đẹp như Lam thì rất thích và có cảm tình với những cậu bạn đẹp trai. Ngay khi sóng ra-đa phát ra, bắt sóng được ai đó, y như rằng Lam sẽ không ngại ngần mà tán tỉnh. Không biết có phải do nhan sắc và cách ăn nói mang hơi hướng lolita có phần hợp gu với bọn con trai hay không mà biết bao nhiêu bạn đã tan nát trái tim vì bản tính chóng yêu chóng chán của Lam.

- Chẳng rõ nữa, tui chưa thấy mặt. Có điều nghe nói chơi bóng rổ giỏi lắm!

- Giỏi thì giỏi, anh Đăng của tui cũng là đội trưởng đội tuyển thành phố đó, sao không thấy bà khen?

Lam vừa dứt câu đã nhận ngay giọng cười khinh bỉ của Thủy. Cô bạn thân thiết vòng tay trước ngực, để lộ ra nơi khóe mắt sự kêu ngạo của một kẻ chuyên nắm thóp người khác. Lam bỗng dưng cảm giác được những câu từ mà Thủy sắp nói ra sẽ rất khó nghe.

- Nói lại đi, anh Đăng còn là của bà hả? Bà đá người ta không thương tiếc một tháng trước mà giờ lại giở cái giọng tự nhận à? Bà nhìn đi, con gái trường mình nó tới xem anh Đăng thi đấu kìa, người ta đâu có thiếu gái theo. Bà nghĩ bà chen qua đám đó rồi thì bà còn mạng mà đi thả thính trai không?

Thủy đưa một tay hất tóc rồi chỉ về phía cửa vào sân thi đấu bóng rổ, nơi đang rất ồn ào và đông đúc. Mà phần lớn Lam thấy chỉ có con gái mà không thấy một thằng con trai nào. Cũng phải, ở trường Lam thì bóng rổ không được chuộng nhất dù có tay đấu bóng cừ khôi của thành phố Phạm Lê Minh Đăng. Lam nghĩ chắc có lẽ là vì trong đội bóng trừ Đăng ra không còn một ai giỏi nữa, hai năm nay khi tham gia vào các giải đấu lớn, lần nào trường Lam cũng bị loại ở vòng đầu tiên. Bù lại cho bóng rổ không được mấy vinh quang, đội tuyển bóng đá và bóng chuyền trường Lam luôn là điểm sáng của cả thành phố khi liên tục giật giải cao. Tuy nổi như vậy nhưng con gái cả trường lại thích đội bóng rổ hơn, mà không cần nói cũng biết nguyên nhân, vì Đăng chứ còn ai vào đây nữa.

Cách đây tầm hai tháng rưỡi, cả trường chìm trong biển nước mắt khi hotboy Minh Đăng, người nhận được rất nhiều sự yêu mến và ngưỡng mộ từ phía nữ sinh, bỗng nhiên công khai trên facebook hình ảnh tay trong tay cùng gương mặt xinh xắn nổi bật khối mười một, Lê Vũ Quỳnh Lam. Nhắc đến Lam thì không thể không nhắc đến bản tính có mới nới cũ, đã cũ rồi thì vứt luôn không hối hận. Kể từ khi nổi bần bật vì đoạt giải nữ sinh thanh lịch khi chỉ mới vào lớp mười được hai tháng, đã có ít nhất ba người đã bị Lam đá vì cùng một lý do: "Chán rồi!". Nữ sinh trong trường chẳng lo nghĩ gì nhiều và dự đoán rằng chẳng bao lâu thì chàng trai 'hot' nhất trường sẽ lại độc thân, nhất là khi Lam vừa mới tháng trước đó đá bay một cậu nhóc đẹp trai khối mười. Quả nhiên, hai người vừa kỉ niệm yêu nhau ba mươi ngày thì liền sau đó, cùng một câu nói "Em chán rồi!" mà Lam đã cho Minh Đăng vào hàng ngũ người yêu cũ của mình.

Những tưởng với tính cách xấu xí như vậy thì Lam sẽ trở thành đối tượng bị cả trường ghét, ấy thế mà không, Lam được đặt cho biệt danh "Athena – Nữ thần chiến tranh" vì cô bạn luôn gây ra các cuộc tranh cãi lớn trên mạng xã hội, nhất là trong các group tám nhảm. Mà thế giới ngày nay ngộ lắm, phàm những người được gọi là nữ thần sẽ luôn nhận mọi sự yêu mến cho dù có làm một trăm chuyện xấu xa đi nữa. Lam vẫn cứ tỏa sáng như đó hẳn là những gì thuộc về mình.

Thủy đoán chừng, đó là số mệnh của Lam rồi, mệnh đào hoa.

...

Lam mơ màng cầm hai mảnh của đôi kính cận vừa bị dẫm nát rồi bày ra nét mặt đau khổ như bị ai đó làm tim cô tan vỡ. Khỏi phải nói việc kính cận quan trọng như thế nào với một người mắt mờ như Lam. Nếu không phải đám đông các bạn nữ quá khích vì đội bóng thì không đến nổi Lam chưa kịp chen vào, chưa kịp đặt chân đến cửa sân đã bị hất văng kính xuống đất. Sự tình sau đó là chỉ một cái chớp mắt, Lam đã thấy đôi kính của mình vỡ vụn dưới gót giày của ai đó. Thế là Lam bỏ cuộc, Thủy kéo cô bạn đang suy sụp ra ngoài căn tin của trường để lấy lại hơi thở sau màn tranh đấu quyết liệt của các thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Lam bỏ bê ly trà sữa vị đào yêu thích, mặt buồn so mếu máo, cố gắng ráp từng mảnh lại với nhau như đang chơi Lego. Thủy không chịu nổi, nhếch mép cất giọng châm biếm:

- Lố quá má ôi! Má làm như má bị cướp chồng không bằng!

- Lố thì sao? Mắt kính tui gãy rồi, bây giờ nhìn xung quanh không phải chất lượng cỡ 240p đâu mà là 144p đó. Mấy đứa mắt HD như bà sao mà hiểu nỗi khổ của tui...

(Cho những bạn không hiểu 240p và 144p, cái này là chất lượng của video dựa trên độ phân giải, độ phân giải càng cao ảnh càng sắc nét. Nếu bạn xem video trên youtube thường có phần chỉnh độ phân giải.)

Lam tính sẽ nói thêm cả chục câu dài ơi là dài phân tích về tác hại của cận thị, ấy thế mà Thủy vừa tập trung vào Lam một xíu rồi đưa mắt lơ đãng nhìn ngắm nơi xa. Lam đung đưa người làm khuất đi tầm nhìn của Thủy, kéo sự chú ý của cô bạn về phía mình. Thủy vội xua tay, tia ánh mắt Full HD, rõ mồn một về tận đâu bên kia:

- Ờ ờ, xem như tui không biết đi! Bà tránh qua chút được không... giai đẹp đang tới kìa!

Lam chỉ kịp ậm ừ vài tiếng rồi quay lưng lại theo hướng Thủy đang nhìn. Màu áo đỏ hiện lên giữa một đám áo trắng đồng phục, nổi bần bật rõ như ban ngày, đến đôi mắt siêu cấp quáng gà của Lam cũng thấy được thấp thoáng dáng người của vài bạn nam thuộc hàng cực đỉnh. Mà nói chi cho khó hiểu, cả thảy đội bóng bên trường kia hầu như ai cũng tầm mét tám. Chiều cao của con người thời nay được cải thiện nhiều quá, chỉ có điều Lam đi chậm với thời đại, mét năm mươi tám dậm chân tại chỗ từ hồi lớp chín đến bây giờ là lớp mười một rồi vẫn không tăng chút nào. Lam thấy hận mấy bạn cao quá chừng chừng kia.

Thế rồi đôi mắt yếu sinh lý của Lam nhìn đến cô nhóc cao tầm mét rưỡi đi cạnh dàn "siêu mẫu" kia. Bỗng từ đâu nguyên một dàn siêu mẫu nam lọt thỏm vào một cô nhóc cứ tíu tít truyện trò cùng cậu nhóc nào đó thì làm sao mà không chú ý được. Áo thun nâu cùng quần jean đen, tóc buộc tạm và chỉ đứng đến ngực của mấy bạn nam. Ngoại hình không thu hút nhưng đi với một đám con trai như thế thì cô gái bé nhỏ ấy trở nên nổi bật. Lam đoán chừng cô nhóc là bạn gái của một người trong đội, mà còn có thể là ai khác ngoài cậu bạn cũng cười toe với cô nhóc đó đây. Hai người chỉ thiếu mấy cái hành động thân thiết nữa là sẽ giống đang yêu nhau ngay.

- Nhìn hai người bên góc phải dễ thương nhỉ? Trông đẹp đôi!

Thủy hướng mắt về nơi Lam nói và gật đầu mạnh một cái ra vẻ cực kì đồng tình. Lam thực sự rất muốn nhìn mặt của hai người đó, chỉ tiếc kính đã gãy, đôi dự phòng thì ở trong balo ở trên lớp. Bất chợt nghĩ đến chiếc điện thoại mười mấy chấm siêu xịn của mình, Lam lật đật mò túi tìm trước khi đội bóng rổ ấy đi mất. Cho dù không nhìn được mặt nhưng ít ra cũng chụp lại được dáng người, hai người kia nhất định sẽ là hình mẫu cho đống truyện tranh nữ tính hường phấn của Lam.

- Lam! Thủy!

Giọng nam siêu trầm vang lên, Lam thấy Thủy bật dậy vẫy tay với ai đó bên đội kia. Khỏi cần nhìn rõ mặt Lam cũng đoán ra đó là Hoàng, ngoài cậu ta ra thì hai đứa còn quen ai nữa đâu. Lam khẽ quay người hơi nhướng về sau, đưa tay vuốt tóc lên tai, nghiêng đầu qua một bên rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Dáng vẻ hồ ly ngàn năm này của Lam luôn là chế độ phòng bị khi gặp người lạ, vừa có thể tạo ra ấn tượng tốt mà lại không thả thính quá nhiều. Thủy với Hoàng cùng nhau rùng mình khi nhận được nụ cười ngọt "lợ" của cô bạn mình. Tuy nhiên, chỉ có hai người nọ là ý kiến với màn chào hỏi chưa chính thức của Lam, còn toàn thể đội bóng toàn đực rựa kia thì vội nháo nhào "Ồ!" lên một tiếng hệt như Colombo mới phát hiện ra châu Mỹ.

- Có gì mà ngạc nhiên thế?

Giọng nói tuy nghe hay nhưng tông giọng lại hơi trầm hơn so với con gái bình thường của Lam đánh thức mọi người ra khỏi vẻ hào nhoáng bên ngoài của Lam. Trước khi Lam còn làm lố hơn, Thủy vội chen ngang, kéo Hoàng cùng đội bóng lại bàn ngồi chung với hai đứa. Lam dành sự chú ý cho cặp đôi dễ thương nọ khi cô nhóc chạy vội đến kéo ghế ngồi cạnh Lam, bạn nam kia cũng theo chân đến ngồi xuống, ánh mắt lóe lên vài tia thích thú với Lam.

- Chị cho em ngồi đây nhé!

Lam gật đầu, hai tay chống cằm nhìn lên gương mặt xinh xắn của bạn nam nọ. Cho dù chiều cao một mét tám to ầm nhưng dù xét ở góc độ nào Lam cũng thấy cậu ta chắc chắn nhỏ hơn mình một tuổi. Nhất là người cậu bạn kia hơi gầy khiến người ngoài nhìn vào như chẳng có miếng cơ bắp để nào chứng tỏ dậy thì thành công cả.

Cậu nhóc nọ cảm thấy nhột trong người, quay sang thì thấy Lam cứ chăm chú nhìn mỗi mình. Trong đời tuy không phải lần đầu được con gái chú ý nhìn đến nhưng chẳng bị ai trực diện nhìn công khai, nhìn mà không thèm che giấu như Lam nên cậu nhóc kia có phần ngượng ngập. Trên gương mặt nhỏ nhắn đó, khóe mắt cậu ta bỗng nheo lại vẽ nên một đường chỉ ngang, khuôn miệng cũng lên hình bán nguyệt, một nụ cười tỏa sáng khiến Lam bất ngờ bị hút vào.

- Sao Lam nhìn Thiên dữ vậy?

Dù bị công kích hỏi thẳng, Lam cũng không thôi cái nhìn khiến người ta bối rối kia đi. Lam tặc lưỡi, cậu ta nói chuyện như thể bằng tuổi với Lam, lại còn biết cả tên nữa, xem ra cũng không phải dạng hiền. Từ lúc ngồi nhìn thấy nhau, cậu ta luôn nhìn Lam bằng ánh mắt rất lạ, cứ như là đã đổ cô nàng từ cái nhìn đầu tiên vậy. Lam nhìn sang cô nhóc ngồi cạnh rồi nhìn đến cậu bạn kia, hỏi cả hai rằng:

- Hai người là một cặp đúng không?

Cô nhóc nọ ngay lập tức xua tay, giọng nói gấp rút chối rằng không phải. Lam không tin lắm, nếu như không có gì thật thì làm sao mà nhìn thân thiết như thế kia được. Vậy mà cậu bạn kia không những không khẩn trương mà nhẹ nhàng lắc đầu, Lam có muốn nghi ngờ cũng khó mà nghi được.

- Thiên không thích con trai!

Lam ngờ ngợ liếc nhìn qua cậu ta, sau đó tự nghĩ là có ý gì rồi nhìn sang cô nhóc ngồi cạnh. Lam chợt nhận ra, cậu ta đang có ý chê con bé giống con trai. Gương mặt cô bé bỗng cau lại rất nhanh rồi lại giãn ra. Một chốc thoáng qua nào đó, Lam lạnh sống lưng, chắc hẳn cô nhóc cũng cảm thấy rất khó chịu vì lời của cậu ta.

- Ảnh thích mẫu con gái như chị đó!

Lam muốn cười nhưng sao không cười nổi, giống như cô nhóc nọ có ý muốn đe dọa Lam nhưng ngược lại chẳng làm cô nàng sợ tí nào mà còn cảm thấy phấn khích cực độ. Không nói đến chuyện bọn họ có thật là một cặp hay không thì Lam cũng đã vừa mắt cậu bạn tên Thiên kia ngay từ phút đầu nhìn thấy, từ lúc đó về sau Lam cứ ôm mãi cái suy nghĩ sẽ cướp cậu bạn kia về làm của riêng. Cơ mà bây giờ bọn họ bảo không phải đang quen nhau, cô bé còn ẩn ý bằng câu nói đó thì bảo làm sao Lam không vui được.

- Chị thấy em dễ thương mà! Này, đừng nói con gái người ta như thế chứ!

Lam khẽ với tay đập lên vai cậu ta theo kiểu đánh yêu, nhìn qua cứ tưởng đang làm nũng. Thiên cũng buồn cười với dáng vẻ mèo cào sừng sộ của Lam mà không giấu đi nụ cười thoải mái. Lam thấy mình thật giả tạo khi giả vờ thân thiện, quay lưng đi là lơ rồi vui vẻ với cậu bạn điển trai kia. Biết làm sao được khi bọn họ một mực phủ nhận chuyện đang yêu nhau.

Thủy đang ngồi bên góc này của bàn, bị sự náo loạn của bọn con trai làm cho nhất thời quên mất cô bạn mình. Không khí bên góc này thì nhộn nhịp mà bên kia lại có chút mờ ám, Thủy quay sang toan đưa nước cho Lam nhân tiện nói chuyện để con nhóc này không khóc lóc ầm ĩ lên bảo bạn bè không quan tâm nhau. Thế mà Lam cứ mãi chăm chú vào cặp đôi nọ, thậm chí còn giả vờ mở không được chai nước suối mà Thủy vừa đưa cho.

"Con bé này... lại bắt đầu nổi máu xấu tính rồi!"

Thủy lắc đầu, không quan tâm nữa, để mặc bọn họ ngồi đó mà tán tỉnh nhau. Khoảnh khắc cậu bạn tên Thiên kia nhìn qua cô nhóc ngồi cạnh, đưa nụ cười tỏa nắng của mình qua Lam chính là thời khắc yên bình và đẹp nhất trước cơn bão. Về sau, khi chỉ còn lại tàn tích, Lam vẫn nhớ mãi ánh mắt ngọt ngào ấm áp nụ cười trấn an cùng giọng nói trầm của Thiên khi đó dành cho mình: "Để Thiên mở chai nước giùm cho!"

Hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro