chương 7. nhớ nhung như người chinh phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Từ nay trở đi spam Kokonut Song cho tới khi cuối chương)

****

Tôi mắc bệnh trí nhớ kém, vì một lần tai nạn chấn thương sọ não mà đã khiến trí óc tôi bị tổn thương. Tôi không nhớ gì nhiều về lúc đó, chỉ là cảm thấy.. Trắng trơn. Tôi nghĩ đó góp phần phá hủy hoàn toàn tường thành tâm trí của một đứa nhóc lớp mười một.

Tuy nó đã đỡ và tôi có thể hoạt động như một con người bình thường, tôi vẫn cần đến bác sĩ một tháng một lần. Điều đó thật tệ khi mà tôi luôn quên lịch định kì, giống như mọi thứ tôi làm. Bố mẹ tôi, kể cả Dream, đều nói tâm lí tôi không ổn định, và cần thăm bác sĩ tâm lí thường xuyên. Tới giờ, nó giống đi thăm người bạn già hơn.

Theo như tôi biết thì ngày mai sẽ lại là một lần kiểm tra nữa, tôi thấy nó khá là rắc rối. Tôi cảm giác mình hạnh phúc, vui vẻ, dẫu nhiều khi người khác nói tôi thiếu hụt nhân nghĩa hay vô tâm. Tôi bình thường, đúng không? Tôi không trầm cảm, không bị bệnh ám ảnh tâm lí nào.

Nói nhiều tới chừng thế, tự biện hộ như Dream biện hộ khách hàng trên quan toà, tôi hiểu mình luôn bị tâm can cào cấu, một phần nào đấy lãng quên, từ lâu lắm rồi.

Dù sao Rico Darterson cũng trang bị cho bác khiếu hài hước, và nói chuyện với bác rất thích, bác thấu hiểu, bác am hiểu, bác biết cách khiến người khác cảm giác là bác hiểu người ta.

Cơ mà tôi vẫn ghét khám, ghét phải gặp một Darterson dưới danh "bác sĩ".

Thở dài, nằm trườn người ra cái bàn, tôi ngán ngẩm nghịch nghịch cái bút chì. Hiện tại đã là giờ nghỉ trưa, tôi muốn về ngay bây giờ cũng được, vì đã hết ca rồi. Nhưng tôi vẫn ngồi ở đây, mong rằng bằng một cách thần kì nào đó thì tôi sẽ làm dự án về nhà nhanh hơn.

Dự án này nộp vào tuần sau nên chưa cần vội vàng, tuy vậy tôi là chúa hay quên ; tốt nhất nên làm khi còn nhớ. Đề tài là vẽ một bản thiết kế biệt thự, nó giống như mấy cái bài tập công nghệ vậy, nhưng được nâng cấp và cả đống chi tiết được cho vào. Với mong ước sau này được làm giáo viên mĩ thuật, tôi nhất định phải lấy được bằng.

"Chăm chỉ ghê nhờ?"-bỗng một giọng nói quen thuộc phát ra từ một bên, tôi quay sang. Là Dream, đang cầm hộp bữa trưa do công ty cung cấp đặt xuống bàn, nhìn sang tôi.

"Quá khen, quá khen. Nãy giờ đã được chín mươi phần trăm rồi, chín mươi phần trăm của một phần trăm bài tập."-tôi ngồi dậy, chống cằm chán nản đáp lại nó.

Tôi cần ít nhất một chút cảm hứng, tôi chỉ vẽ được khung nhà, nhưng lại chưa hề có ý tưởng chính xác. Sau khi vẽ phải in lại nữa, thật lắm việc để làm. Thở dài trước ý nghĩ, tôi lại như chất lỏng trườn uể oải xuống bàn.

"Bình thường tràn đầy năng lượng lắm mà, hôm nay sao vậy?"-nói rồi Dream cho miếng cơm vào mồm. Hôm nay có suất hải sản, ngon tuyệt, cơ mà tôi muốn để dành ra công viên ngắm cảnh rồi ăn.

"Đâu, làm gì có. Hôm nay em.."-tôi cố nghĩ ra một ý tưởng để nói dối, một việc tôi khá giỏi. Ai nói một người bị vấn đề về đầu óc không thể nói dối thành thần chứ?

"chậc, em quên mất rồi."-tôi cười xuề, gãi đầu.

Dream thấy vậy, thở dài, mắt chẳng thèm liếc tôi lấy một cái. Tôi cảm giác nếu có ngày làm nhân chứng vụ việc liên quan tới nó, Dream sẽ đè đầu cưỡi cổ tôi, hỏi tôi tới khi tôi khụy gối đầu thú để trả thù.

"Chậc, có phải do thiếu hơi người yêu nên vầy không?"

"Đang lảm nhảm cái gì đó?"-tôi nhìn nó khó hiểu, lông mày nhướng lên.

"Chẳng phải đã quá rõ ràng sao Mực dở hơi cám hấp?"-nó cười khẩy-"hôm nay Error phải đi làm ở khu khác, chắc chắn là nhớ nhau."

Cái đó suýt làm tôi sặc nước bọt, hay đúng hơn là suýt không làm tôi sặc nước bọt. Lau miệng, tôi lần thứ ba trăm linh năm (?) khẳng định chắc nịch:

"Error và em, không phải là người yêu!"

"Vậy chứ hôm qua ai với ai đi mua đồ ở cửa hàng tiện dụng nè?"-nó dùng tay nghịch nghịch mớ tóc, xoắn tròn lại, mặt rất là sung sướng.

Chết thật, từ lúc nào nó đã nhìn thấy? Tôi tưởng chẳng ai mình quen biết ở đó để có thể nhận ra tôi và tên đáng ghét kia.

"Dream... Thấy?"-tôi toát mồ hôi lạnh, chẳng ai nói cho tôi là luật sư đồng thời là người chứng kiến cả!

"Ồ không, đây là nguồn tin từ một bà tám khác ở hội."-Dream nở một nụ cười, một cách nào đó nó khiến tôi khá lạnh gáy.

"Thế nào cũng được, nhưng bọn em không phải người yêu."-tôi thở dài khi thấy đã hết giờ nghỉ trưa, liền dọn dẹp đồ đạc lại vào trong túi. Treo túi lên vai, tôi đẩy ghế ra rồi hướng tới cửa thang máy.

"Gặp sau nha em bé."-Dream vẫy tay, tôi cũng vẫy lại.

"Làm luật sư sau này chớ yêu tội phạm nhé!!"

"Hả!?"

Trong lúc đợi xuống tầng hầm để lấy xe cùng tiếng nhạc chờ đã quá mức quen thuộc, tôi mở điện thoại ra lướt linh tinh. Đúng là hôm nay một vài nhân viên nam cao to của nhóm đi làm ở khâu treo đồ, đèn trang trí lên nên Error cũng chẳng thấy mặt đâu.

Tại sao tôi lại suy nghĩ về cái này chỉ vì câu nói ngớ ngẩn của Dream nhỉ? Dù đúng là một ngày không có hắn mọi thứ dường như quay trở lại đúng quỹ đạo, dường như im ắng, nhẹ nhàng hơn. Và tôi muốn một cuộc sống tràn đầy năng lượng, không thể để chỉ vì có một cuộc gặp gỡ với bác sĩ mà buồn rầu được!

Error, sao lúc cần anh nhất, anh lại không ở đây! Tôi cắn răng, chắc chắn hắn là kiểu người như vậy, tôi không rõ tại sao tôi nghĩ vậy, nhưng tôi chỉ biết mình đúng.

Nghĩ rồi tôi hít một hơi thật dài, nhắm mặt lại, lắc lắc đầu. Mở mắt ra cần một ánh nhìn khách quan hơn về cuộc sống!

Tôi nhanh chóng lấy xe đạp rồi đi về, cảm nhận làn gió se lạnh của mùa Đông ập tới.

****

Ngồi trên ghế đá, tôi tựa lưng vào đằng sau, hít một hơi dài, cảm nhận không khí trong lành của công viên.

Lá bắt đầu rơi nhiều hơn, giống như một cơn mưa cuối thu đầy màu sắc ấm áp nhưng lại có phần ảm đạm. Lá cây rơi khắp nơi, che đi từng khu phố, giấu đi vết chân dòng người qua lại. Tuy vậy nó không còn đẹp như giữa mùa, vì mọi lá đã bắt đầu chuyển sang màu đen chết chóc.

Tâm tràn đầy ý tưởng nghệ thuật, tôi vừa thưởng thức bữa ăn của mình, vừa thưởng thức phong cảnh. Một vài cặp đôi đi dạo, hay chủ dắt chó chơi, bác lao công quét lá vào một chỗ như bình thường. Trông mọi người chơi đùa với vật nuôi của mình khiến lòng tôi nảy ra chút ghen tị.

Tôi ở khu chung cư, chắc chắn bà chủ nhà sẽ nhận được nhiều phản ánh về tiếng chó sủa, với cả bà ta có một siêu năng lực gì đó mà hầu hết các chủ chung cư đều có: biết tất cả các bí mật người thuê nhà cố giấu vì đã vi phạm nội quy. Tôi là một người rất ngố nghế và to tiếng, chuyện nuôi chó như một giấc mơ không thể có.

Hay tôi nuôi mèo nhỉ?

Mải suy nghĩ, tôi không để ý từ lúc nào đầu kia cái ghế đã có thêm người ngồi. Tôi chỉ nhận ra khi bắt đầu có quá nhiều tiếng vỗ cánh, to tới nỗi nó dường như quá hiển nhiên ai đó đã kéo chúng tới đây.

"Trời đất!"-tôi thốt lên khi thấy cả một đàn chim hầu hết là quạ, một số ít là chim bồ câu đang ở trước mặt mình. Tôi liền quay sang bên cạnh mình, là một kẻ rất quen thuộc. Error. Error.

"Ô, ô hô hô. Tí Lùn nhận ra sự tồn tại của tôi rồi sao?"-hắn ta bắt đầu với điệu cười khùng khục tới rợn gáy, tay cầm một giỏ bánh mì, hình như là để cho tụi chim ăn.

"Này bà lão tốt bụng, cứ thoắt thoắt ẩn ẩn vậy ai chơi?"-tôi đáp. Đúng thật, hắn cứ như mấy bà già rảnh rảnh ra công viên cho tụi chim ăn bánh mì ấy.

"Đâu có? Tôi ngồi đây cũng được lâu rồi. Chỉ chực xem bao giờ cậu thoát khỏi cái ý nghĩ nuôi mèo hay nuôi chó thôi."-hắn nhe cái răng ra cười cười, khiến tôi không ngừng bản thân mà cũng bật ra một tiếng cười nho nhỏ ; nhưng cái thứ hắn nhắc đến làm tôi giật mình hơn. Tôi nghĩ to tiếng quá à?

"Ừ thì, tôi sống ở chung cư nên không thể nuôi chó mèo được."-tôi nói, nhìn Error được tụi quạ với bồ câu bâu lấy. Trông có vẻ hắn thật sự khá thân thiết với tụi chim, tôi chưa bao giờ thấy hắn thư giãn như thế này.

"Thế tại sao Tí Lùn không nuôi một cặp chim? Giống vẹt bé ấy, chúng không kêu to lắm đâu."-Erwin đưa ra gợi ý, xé miếng bánh mì thành vụn, ném cho bọn bồ câu với quạ ăn.

"Ừ nhỉ!"-tôi thấy đó không phải ý tồi một chút nào. Tôi vất hộp đồ ăn trống rỗng vào thùng rác bên cạnh.-"cảm ơn nha con chó trời đánh!"

"Không có gì..?"-hắn nhướng mày.

"Cho tôi cho lũ lợn này ăn với được không?"-tôi hỏi.

Hắn im lặng một lúc rồi mới trả lời, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu lắm.

"Được thôi, và đừng ngồi gần tôi quá."

Nhận ra mình đang vi phạm vùng riêng tư của Error, tôi liền lùi ra một tí, bóc một miếng bánh mì rồi ném cho mấy con quạ và bồ câu.

Chúng tôi đơn giản dành một chút thời gian se lạnh, cho đàn chim ăn bánh mì. Một cách nào đó, ấm áp. Tôi gần như mất đi sự lo lắng cho buổi gặp mặt với bác sĩ ngày mai.

****

Kokonutttttttt

The kokonut is a giant nut, if you eat too much, you will get very fat ♪♪

The kokonut is a big big nut, but this delicious nut, is not a nut ♪♪

Vấn đề chấn thương sọ não của Ink ảnh hưởng tới trí nhớ của Ink, may thay nó đã không ảnh hưởng nhiều tới trí não.

Phần sau sẽ nói thêm về vấn đề này.

19/11/2018) 9/5/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro