Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Thư Khải mạnh mẽ như vậy làm Bạc Di mệt mỏi đến nỗi ngón tay cũng không nhúc nhích nỗi. Được anh ôm chặt trong lòng, Nhan Thư Khải mệt mỏi vì chuyến bay dài nên liền ngủ say, tay vẫn không quên ôm chặt lấy eo cô.

Sáng hôm sau, cô và anh bị đánh thức bởi tiếng đập cửa. Nhan Thư Khải đúng hơn là tỉnh dậy do người trong lòng không chịu nằm yên cho anh ôm, chứ tác động bên ngoài không làm gì được anh.

" Chắc là chị Yến Nhi và tiểu Lạc."

Bạc Di ngồi dậy tìm lấy áo thun bị ném bên cạnh mặc vào. Nhan Thư Khải vẫn không chịu dậy, lười biếng quấn lấy eo cô không chịu buông.

" Thư Khải buông cho em đi."

Mặc dù không chịu buông cô nhưng cũng không dám cãi lại liền ấm uất cắn vào hông cô rồi mới chịu buông.

" Á đau em, Thư Khải."

Bạc Di nhìn thấy con sâu lười ôm chăn ngủ tiếp cũng không có mắng anh câu nào, cô cũng biết vì chuyện công ty mà mấy nay anh xanh xao như thế.

Sau khi tắm xong, Nhan Thư Khải trong bộ dáng lười biếng bước ra phòng ăn đã thấy hai con người vừa ăn vặt vừa đợi Bạc Di nấu đồ ăn. Không khí rất ấm áp.

" À bây giờ chị mới hiểu tại sao sáng sớm không nhìn thấy em và nguyên nhân những dấu dâu đỏ mắt trên cổ em rồi."

Bạc Di như phản xạ có điều kiện xoay người nhìn Nhan Thư Khải đi lại phía mình, bị câu nói của Giai Yến Nhi làm đỏ mặt.

" Chị Yến Nhi có tiểu Lạc ở đây."

" Không sao, thằng bé cũng không hiểu gì, phải không tiểu Lạc ?"

Giai Yến Nhi cười không khép lại miệng được hỏi tiểu Lạc. Tiểu Lạc đang xem truyện tranh bị hỏi liền cười cười trả lời.

"Dạ"

Bạc Di thật đau đầu, chị lại dạy hư trẻ nhỏ.

Nhan Thư Khải và Giai Yến Nhi nhìn nhau nhẹ gật đầu coi như là chào hỏi.

Anh mở tủ lạnh lấy một hộp sữa mở nắp đi lại đứng phía sau cô, Nhan Thư Khải vòng tay trước mặt cô đưa miệng hộp sữa trước môi Bạc Di.

" Uống một chút."

Tại vì Bạc Di đang bận tay xào thịt nên thật bí bách trước hành động của anh. Hôm qua Nhan Thư Khải biết cô lao lực mà sáng đã bị gọi sớm nên chắc chắn cô gái nhà anh chưa được bổ sung năng lượng.

Bạc Di mở miệng uống một ngụm sữa, bàn tay anh xòe dưới càm cô phòng hờ sữa chảy xuống.

" Được rồi."

Bạc Di nhẹ mỉm cười, anh thơm nhẹ lên đầu cô một cái cưng chiều mới xoay người đi, ngay nơi cô uống liền uống tiếp mấy ngụm sữa còn lại.

Bởi vì bờ vai thái bình dương của Nhan Thư Khải nên Giai Yến Nhi như không được thấy một màn cơm chó vừa rồi, cô nàng tiếc nuối trong lòng. Lâu lâu được xem ngôn tình đậm chất hiện thực như thế lại không được xem.

Bạc Di nấu xong dọn ra, ba lớn một nhỏ bắt đầy ăn cơm. Giai Yến Nhi cùng tiểu Lạc buổi chiều liền rời đi.

Tiểu Lạc một tay ôm con gấu cô tặng bước ra cửa nước mắt rưng rưng. Cậu bé nhìn cô mà trào nước mắt, cái mỏ nhỏ chu chu, vì khóc mà hai má hồng hồng như trái dâu tây, Bạc Di nhìn thấy liền kiềm lòng không nỗi, cô ngồi xuống lau nước cho cậu bé.

" Tiểu Lạc, ngoan không khóc, chị sẽ đến thăm tiểu Lạc mà."

Nghe được lời dỗ ngọt nhưng ngược lại cậu bé càng khóc to hơn, Bạc Di đau lòng ôm cậu vào lòng vuốt lưng cậu.

" Em không muốn đi, hic hic"

" Tiểu Lạc, con không muốn về với mẹ con à ?"

Giai Yến Nhi buồn cười nhắc nhở. Cậu bé cuối cùng thúc tha thúc thích nắm tay cô nàng rời cửa, ánh mắt luyến tiếc nhìn Bạc Di.

Cô vẫy tay chào cậu bé mà trong lòng buồn bã.
Nhan Thư Khải quan xác cô, ánh mắt có chút không đứng đắng, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Bạc Di trầm giọng nói bên tai cô.

" Hay mình cũng sinh em bé nhé ?"

Bạc Di cau mày, quay đầu nhìn anh khó hiểu. Nhìn Bạc Di làm mặt khó hiểu Nhan Thư Khải có chút ấm ức.

Đóng cửa lại, ôm lấy eo cô bước vào phòng khách. Ngồi xuống sofa anh đặt cô lên đùi, ánh mắt si tình nhìn chăm chăm biểu cảm của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro