Chương 14: Xem cô múa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hỏi Tranh Hi việc gì cô ghét nhất thì không gì khác đó chính là phải đến bệnh viện.

Nơi đây đã để lại nỗi ám ảnh cực kì lớn trong lòng Tranh Hi.

Từ nhỏ cô đã đặc biệt ghét bệnh viện, nhất là cái mùi este khử trùng xộc thẳng vào mũi khiến người ta buồn nôn. Cứ nghĩ đến là rùng mình. Bình thường đã sinh ra phản ứng chán ghét vậy mà có một khoảng thời gian cô luôn có mặt trong bệnh viện.

Nhớ lại lúc đó, mẹ cô lâm bệnh nặng phải nằm bệnh viện, ngày ngày nhìn mẹ suy yếu dần, khiến cô sợ hãi, rồi đến ngày mẹ cô mất cũng chính là ở bệnh viện. Toàn thân mẹ lạnh toát phủ một mảnh vải trắng. Cảnh tượng đó không bao giờ cô quên được.

Vì vậy Tranh Hi có một ấn tượng không tốt đẹp gì với nơi này, sinh ra một cảm giác bài xích, mỗi lần đến đây hình ảnh mẹ rời xa cô vĩnh viễn cứ hiện ra, bóp nghẹt trái tim cô.

Có một nguyện vọng nhất định cô sẽ giúp mẹ thực hiện.

...

Hôm nay là ngày Tranh Hi tháo băng, mặc dù không thích bệnh viện nhưng cô quyết định đi một mình, không nhờ đến Lục Đông Quân đi cùng. Bởi cô có suy nghĩ rằng không thể lúc nào cũng dựa vào người khác được, việc gì mình làm được thì phải tự làm. Đôi lúc không ai sẽ ở bên cạnh mãi để bạn dựa vào đâu.

Mà Lục Đông Quân dạo này rất bận rộn, sáng sớm đã rời khỏi nhà đến tận khuya mới về, cô sợ nếu anh đi cùng sẽ không đủ thời gian mà nghỉ ngơi.

Dạo gần đây cô có cảm giác dựa dẫm quá nhiều vào Lục Đông Quân, cứ tiếp tục như vậy thật không hay chút nào. Nhưng mà phải đến bệnh viện một mình có cảm giác vừa trống trải vừa sợ hãi.

Tranh Hi nắm chặt tay lấy dũng khí tiến vào trong. Chuyện đơn giản này cô phải làm được.

Không như Tranh Hi tưởng tượng, mặc dù nhìn bác sĩ bận rộn với dụng cụ y tế tìm cách tháo lớp bột ra trông rất đáng sợ. Nhưng khi cô nhắm mắt chưa bao lâu, cảm giác ở cổ chân được giải phóng, vô cùng thoải mái.

Xong rồi sao? Cũng thật nhanh.

Bác sĩ nói chân cô lành nhanh hơn dự định, khiến Tranh Hi thở phào nhẹ nhõm. Đây là nhờ công lớn của Lục Đông Quân chăm sóc cô quá chu đáo.

Cô đến đây một mình bởi còn một vấn đề cô cần hỏi riêng bác sĩ, chỉ sợ bác sĩ không đồng ý Lục Đông Quân nhất định không cho cô làm.

"Bác sĩ, chân tôi bây giờ có thể vận động bình thường để tập múa được không?"

Điều cô lo lắng nhất chính là việc này, cuộc thi sắp đến gần nhưng thời gian này cô chưa tập luyện được gì cả. Nếu cứ tiếp tục kéo dài đừng nói giải nhất, ngay cả vòng loại cũng không qua nổi.

Bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa rồi dặn dò: "Nói lành nhưng cô phải chú ý vận động nhẹ nhàng, các bài tập dùng nhiều sức ở cổ chân thì nên hạn chế, động tác không gây áp lực nhiều vào chân thì có thể. Nếu bị đau phải lập tức dừng lại, nếu không sẽ nặng hơn. Có vấn đề gì lập tức đến bệnh viện kiểm tra lại." Bác sĩ nhìn lại phim chụp chân của Tranh Hi nói.

Sau đó đưa thêm một số loại thuốc và cao bôi phòng trường hợp ngoài ý muốn cho cô.

...

Sau khi hỏi thêm một số vấn đề, Tranh Hi yên tâm không ít. Cô sẽ cố gắng tránh tổn thương trong lúc tập luyện hết mức có thể.

Rời khỏi bệnh viện còn một việc nữa Tranh Hi phải làm trước khi về nhà đó là đến xưởng chế tác hoàn thành món quà cho cái tên Lục Đông Quân đáng ghét kia.

Ừm! Giờ phải sửa lại thành không đáng ghét nữa nhưng chưa đến mức đáng yêu.

Xưởng chế tác nằm khá xa trung tâm, đó là một xưởng nhỏ, ông chủ đã già nhưng rất nhiệt tình, quan trọng là có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề. Nơi đây cô được một đàn chị khóa trên giới thiệu, sau vài lần đến cô rất hài lòng và địa chỉ này trở thành nơi cô gửi gắm niềm tin hoàn thành sản phẩm của mình.

Đừng thấy khung cảnh xưởng vừa nhỏ vừa cũ kĩ mà xem thường. Tất cả các loại vải cần tìm từ cổ xưa đến hiện đại, các phụ kiện khó tìm nhất cũng có hết. Nhưng chính vì ông chủ đã lớn tuổi, con cháu đi làm xa, ông muốn duy trì việc kinh doanh truyền thống của gia đình cũng như thỏa mãn niềm đam mê nên chủ yếu nhận đơn đặt hàng của khách quen mà thôi. Rất ít người tìm được đến đây.

"Tranh Hi lại có thiết kế mới đem đến sao?" Ông chủ quá quen thuộc với cô gái nhỏ tài năng này, không thể phủ nhận tuy cô còn trẻ nhưng những trang sức cô thiết kế ra rất có hồn và đặc biệt.

"Dạ!" Tranh Hi cười đáp lại, cô lấy từ trong túi ra một bản vẽ đưa cho ông chủ.

Ông chủ nhìn bản vẽ ánh mắt sáng rỡ, không tiếc lời khen, từ lúc đầu gặp cô ông đã thấy tài năng của cô sẽ rất vượt trội, quả đúng như vậy lần nào thiết kế cô đem đến đều là những thiết kế quá xuất sắc. Cứ nhìn bản vẽ này mà xem, những hoa văn được vẽ ra vô cùng tinh tế thể hiện được đẳng cấp, tuy đơn giản chỉ vài đường nét đã tạo nên một thiết kế tuyệt vời.

"Ta sẽ làm nhanh nhất có thể cho con, thiết kế này con có bán không ta cũng muốn sở hữu một cái như vậy, thật sự rất đẹp nha." Không chỉ có kẹp mà là một bộ có thêm cả cà vạt nữa.

"Thật sự ngại quá cháu làm để tặng một người đặc biệt, không thể bán ạ!" Cô muốn đây là món quà duy nhất có một không hai trên đời.

Ông chủ sờ bản thiết kế tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng đành chấp nhận, thật là tiếc!

Xong hết mọi việc, Tranh Hi tạm biệt ông chủ tranh thủ ra về. Vừa bước vào nhà, cô chào dì Trần một tiếng, dặn dò không cần đợi cô ăn cơm cùng. Sau đó cô bước nhanh lên lầu tập luyện, thời gian gấp rút, nhất định cô phải tập thật chăm chỉ mới có thể thắng cuộc thi sắp tới được.

Hiếm khi Lục Đông Quân có thời gian, hôm nay anh về sớm hơn mọi khi. Dì Trần thấy Lục Đông Quân bước vào nhà vội đến cúi chào, không quên kể tin tốt cho Lục Đông Quân nghe. Nhất định nghe xong tin này cậu ấy sẽ rất vui.

"À cậu chủ, hôm nay cô Tranh Hi đã tháo băng rồi đó ạ!" Dì Trần cười tươi thông báo.

"Được, dì mau đi làm đồ ăn đi!" Lục Đông Quân nói mấy câu đơn giản với dì Trần, rồi nhanh chóng bước lên lầu.

Không ai biết sau khi nghe dì Trần nói anh vô cùng tức giận, tại sao ư?

Chính là vì cô gái không có lương tâm kia, đi đến bệnh viện cũng không thèm báo cho anh biết một câu, để anh thông qua người làm mới biết được, cô quả thật xem anh như không khí mà.

Chỉ cần cô nói dù có bận đến đâu anh nhất định sẽ đi cùng. Thời gian này anh biểu hiện chưa đủ tốt sao?

Cửa phòng khép hờ, Lục Đông Quân dùng chân đá thật mạnh để phát tiết, và cũng chính để cho người trong phòng nghe thấy. Hừ để cô biết được anh có tồn tại hay không.

Nhưng đáp lại Lục Đông Quân chỉ là một khoảng không yên ắng cực kì.

Bước đến giường không có ai, mở cửa phòng tắm cũng trống không, Lục Đông Quân cười lạnh, tháo băng xong có thể bay nhảy rồi chơi trò trốn tìm với anh sao? Được lắm gan rất to!

Tìm không ra cô càng khiến cơn tức giận của anh dâng lên, bước ra khỏi phòng tìm kiếm xung quanh, bỗng anh nghe lấy tiếng nhạc phát ra. đi theo âm thanh du dương, Lục Đông Quân bước vào phòng tập luyện ở lầu hai, tay nắm vặn cửa định xô thật mạnh vào, nhưng khi ghé mắt nhìn vào trong, hình ảnh cô gái nhỏ mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đang nâng gót chân xoay vòng, tay mềm mại giơ cao uốn một vòng, khuôn mặt biểu cảm nhẹ nhàng, nhìn cô như thiên thần đang dạo chơi trên những đám mây, làm anh quên đi hành động định làm, tay nắm khóa cửa khựng lại. Cũng sớm quăng đi cơn tức giận từ lâu, bởi anh bận chìm đắm với hình ảnh trước mắt.

Quá đẹp!

Tiếng nhạc kết thúc Tranh Hi cười thật tươi, gập người làm động tác cúi chào, sau đó ngước lên đúng lúc bắt gặp hình ảnh người đàn ông khoanh tay dựa vào cửa khiến cô giật mình.

Lục Đông Quân đứng đây khi nào? Cô lại không hề hay biết. Cứ như ma quỷ âm thầm xuất hiện vậy. Một chút tiếng động cũng không có.

Lúc này Lục Đông Quân mới như thoát khỏi cõi mộng, anh nhớ ra chân cô vừa mới lành sao lại thực hiện mấy động tác liên tục như vậy. Chết tiệt! Anh mãi chìm đắm nhìn cô quên luôn việc ngăn cản.

Anh lo lắng nhìn xuống chân của Tranh Hi. Cô cứ khiến anh lo lắng mãi thôi.

"Tốt lắm! Uổng công tôi chăm sóc cho em, em lại đi luyện múa, không cần cái chân này nữa sao? Hả? ... Đi tháo băng lại không nói với tôi một câu, em thật giỏi!" Cô gái này không biết sợ là gì.

Tranh Hi mới tập xong, mồ hôi ướt đẫm, lại bị giật mình chưa bình tĩnh nổi. Cô thở dốc nói: "Bác sĩ nói đã có thể vận động được rồi, những động tác khó tôi vẫn luôn chú ý mà, còn việc đi bệnh viện chính là anh bận rộn đi thật sớm nên mới không kịp nói. Tôi cũng có thể tự đi."

Tranh Hi, cô thật thông minh trong lúc nguy cấp lại tìm được lý do đổ thừa vì không gặp mặt được Lục Đông Quân nên không thể thông báo.

Tại sao việc nào cô làm anh ta cũng không hài lòng, lại bày ra bộ mặt đại ca xã hội đen với cô chứ?

Em đã quên hợp đồng có ghi rõ làm gì đều phải báo cáo sao?" Là do anh quá nuông chiều cho nên cô mới có thể cậy mạnh không nghe lời nữa.

Tranh Hi lắc đầu: "Không quên!"

"Em định khi nào cái chân bị phế rồi mới biết hối hận sao?" Anh vẫn rất khó chịu việc cô không biết lượng sức mà tập luyện cao độ. Mấy động tác đó đến người bình thường còn bị đau huống chi cô vết thương vừa lành.

"Được rồi tôi sẽ chú ý mà, tại sắp đến cuộc thi tôi phải giành giải nhất, phần thưởng rất giá trị nha!" Tranh Hi giơ tay ra khoa trương diễn tả quà to như thế nào.

"Còn sợ tôi nuôi em không nổi sao?" Vì mấy cái giải thưởng cỏn con đó mà bán mạng có đáng không.

"Hả, anh nói gì?" Tranh Hi mù mờ hỏi lại.

Nhìn cô gái có phần ngu ngơ trước mặt. Lục Đông Quân nuốt ngược lời định nói vào tròng, cô vẫn trẻ con làm sao hiểu được.

"Bỏ đi không có gì, lần sao tôi thấy em luyện tập liều mạng như vậy nữa đừng trách tôi không cho em tham gia cuộc thi đó."

Tranh Hi biểu môi: "Anh là cái gì..." Nhìn ánh mắt như muốn giết người, cô biết điều ngậm miệng lại.

"Cứ thử xem, tôi sẽ làm cuộc thi đó bị hủy cho em xem, đến lúc đó để coi em tập luyện cho ai ngắm."

Đồ ác độc! Đồ bá đạo! Rõ ràng là chuyện của cô không liên quan đến anh ta mà. Mau mau cho cô thoát khỏi cái tên độc tài này đi.

Nhưng anh ta nói cô không được tập quá sức chứ không nói không cho cô tập nữa. Như vậy cũng là tốt lắm rồi.

Tranh Hi cười dịu dàng, bước tới đưa thiệp mời cho Lục Đông Quân: "Đến lúc tôi biểu diễn anh nhất định phải đến đó, thiệp này mỗi thí sinh chỉ có một cái dành cho người quan trọng nhất, cho anh."

Lục Đông Quân nhận tấm thiệp, trong đầu một câu nói phát đi phát lại không ngừng: "Dành cho người quan trọng nhất!" Cô lại cho anh. Có nghĩa với cô anh cũng có vị trí nào đó trong tim.

Tranh Hi thấy Lục Đông Quân vẫn im lặng. Muốn đi hay không thì nói, mặc kệ cô đã đưa rồi, quyền quyết định là của anh ta.

Không muốn nói về vấn đề này nữa, chỉ sợ Lục Đông Quân đổi ý ngăn cản, Tranh Hi liền chuyển chủ đề: "Tôi đói bụng rồi, tôi đi xem dì Trần nấu đồ ăn xong chưa."

Sau đó không để Lục Đông Quân có cơ hội mắng người nữa cô chạy nhanh xuống bếp lánh nạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro